Không Ngọt Bằng Em

Chương 44: Chuyên quyền độc đoán 3

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Hoắc Hành Chu đánh người xong thì đến căn tin trường học mua ít kẹo, ngâm nga đi về lớp học.

Lạc Hành vẫn luôn không yên tâm Hoắc Hành Chu sẽ đánh nhau với người khác, cái gã bắt nạt Diệp Tiếu Tiếu kia còn muốn đánh cô, Hoắc Hành Chu nóng nảy mà biết được nhất định sẽ nổi giận.

Cậu không muốn để Diệp Tiếu Tiếu oan ức, lại chẳng muốn Hoắc Hành Chu đánh nhau, nghĩ tới nghĩ lui, sốt ruột đến không kiềm được nên bấu vào ngón tay, liên tục nhìn cửa sau phòng học.

Lúc Hoắc Hành Chu vừa xuất hiện ở cửa sau phòng học, Lạc Hành đứng lên theo bản năng, căng thẳng nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Chẳng sao đâu mà.” Hoắc Hành Chu ngậm cười, thầm nghĩ thằng ngu kia phỏng chừng cũng không dám mách lẻo với giáo viên, dù có mách hắn cũng chẳng sợ, chẳng qua chỉ nhớ dai thôi.

Hắn cũng không phải chưa từng đánh nhau.

Hơn nữa, nó dám nói Lạc Hành, đập một cái là coi như nhẹ, chỉ cho một bài học, lần sau còn tái phạm thì chuyện sẽ không chỉ lớn như vậy.

Hoắc Hành Chu lấy kẹo từ trong túi tiền ra, ném lên bàn cậu, đúng lúc chuông vào học vang lên, tiết cuối là tiết tự học, dùng để làm bài thi.

Trình Lợi Dân đến trễ, giẫm lên tiếng chuông đến để nói ít chuyện của lớp, tận tâm bảo rằng đã sắp đến kỳ nghỉ nên mấy ngày cuối phải kiên trì, sau cùng còn đích danh biểu dương Hoắc Hành Chu.

“Khoảng thời gian này không gây rối, thành tích cũng tăng lên không ít, cứ tiếp tục cố gắng.”

Hoắc Hành Chu chẳng ba hoa lắm lời nói lại như ngày thường, trái lại còn khiêm tốn cười một tiếng, len lén nắm chặt tay phải của Lạc Hành bên dưới bàn học, không nặng không nhẹ mà xoa nắn, khiến Lạc Hành chẳng dám ngẩng đầu lên, đỏ mặt muốn giãy giụa, lại bị hắn kéo chặt hơn.

“Cậu đừng, đừng kéo tay tớ mà.” Lạc Hành nhìn thầy Trình, căng thẳng đến thở cũng chẳng dám, sợ bị phát hiện.

Hoắc Hành Chu được đằng chân lân đằng đầu, cố ý gãi gãi lòng bàn tay mịn màng của cậu, dùng khẩu hình nói: “Vậy cậu nói câu dễ nghe đi, tớ sẽ tạm tha cậu, không thì…”

Lạc Hành nhấp môi, bây giờ đang giờ học, thầy Trình còn đang trên bục giảng kia kìa.

Chỗ ông đứng cao hơn so với bọn học sinh, liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ rành rành, trong lớp cũng cực kỳ yên tĩnh, nói chuyện nhất định sẽ bị nghe được.

“Chờ thầy đi, có được không?” Lạc Hành kìm giọng xuống thật thấp, gần như là dùng hơi để nói, cẩn thận xin tha: “Thầy đang nhìn tớ.”

Hoắc Hành Chu giương mắt nhìn bục giảng.

Trình Lợi Dân quả nhiên nhìn sang, hừ lạnh một tiếng, nói lầm bầm: “Mấy học sinh hiếu học kia thì không nhìn, nhìn tôi làm gì.”

Lạc Hành không biết có phải ông tức giận hay không, vội cầm bút lên, dùng tay trái viết nguệch ngoạc trên giấy làm toán, khó khăn viết mấy chữ. Lúc Trình Lợi Dân chuyển tầm mắt thì đưa tới.

—— anh Hành Chu, đừng gây mà.

Hoắc Hành Chu xì một tiếng bật cười, vừa khéo Trình Lợi Dân nói đến chuyện thầy giáo lớp Tám bên cạnh buổi tối mấy hôm trước đi nhảy quảng trường bị trặc chân, mọi người đều nín cười chẳng dám lên tiếng.

Tiếng cười này của hắn giống như kíp nổ, tất cả mọi người đều cười, Trình Lợi Dân nguýt một cái: “Buồn cười vậy à!”

“Không buồn cười không buồn cười.” Hoắc Hành Chu vội ngưng cười, mặt đầy nghiêm khắc bảo: “Thật quá đáng, mấy chuyện cười nhạo thầy giáo này ai dạy mấy em thế, chép phạt sổ tay học sinh một trăm lần cho tôi, sáng mai nộp.”

“Em được lắm.” Trình Lợi Dân trừng hắn một cái: “Vừa mới khen em nghiêm túc thì đã bắt đầu cợt nhả rồi, đàng hoàng chút cho tôi.”

Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, cúi xuống thì đúng lúc phát hiện Lạc Hành đang cười trộm, hắng giọng một tiếng, thấp giọng nói: “Nhóc vô ơn, thấy tớ bị mắng vậy vui lắm đúng không.”

Lạc Hành chớp mắt một cái, cực kỳ vô tội.

“Bây giờ cách nghỉ đông chưa tới mấy ngày, thầy biết các em ai cũng mong chờ kỳ nghỉ cả, nhưng chỉ cần còn ở trường một ngày, thì phải ngoan ngoãn lên lớp cho thầy.”

“Bây giờ cứ làm thêm đề, thầy sẽ cho thêm mấy đề sai lúc trước với đề mà mình chưa biết, có gì không hiểu có thể hỏi giáo viên bộ môn hay các bạn có thành tích tốt để hỏi.”

“Tốt lắm, tự làm đề đi.” Trình Lợi Dân nhìn Lạc Hành một thoáng, sau đó nói: “Lạc Hành, em ra ngoài với thầy một chút.”

Lạc Hành không nghe thấy, Hoắc Hành Chu gõ một cái lên tay cậu nhắc nhở, cậu mới đứng lên đi theo ra ngoài.

Trình Lợi Dân đứng bên cửa sổ, xoay người nhìn vào mắt cậu muốn nói lại thôi, hỏi: “Thầy thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của em rồi, tai của em…”

Lạc Hành rũ mắt nhìn mũi giày của mình, thấp giọng đáp: “Vâng ạ, em không nghe được.”

Trình Lợi Dân nhìn dáng vẻ tịch mịch của cậu, đau lòng vỗ vỗ vai cậu, nói: “Thầy nghe có một số lời đồn không tốt mấy trong trường, thầy đã cảnh cáo họ không được tung mấy ngôn ngữ bạo lực trong khả năng của mình rồi, nhưng loại chuyện này rất khó tránh khỏi.”

Lạc Hành khẽ nhíu mày, trong trường đều biết… chuyện cậu không nghe được?

Ngày đó khi kiểm tra sức khỏe, dường như bác sĩ nhìn thấy có bóng người chợt lóe ngoài cửa sổ rồi biến mất, vừa mở miệng thì người nọ đã đi, chẳng lẽ là người kia?

“Thầy có thể hỏi em thử, là… đã có chuyện gì không?” Trình Lợi Dân dè dặt hỏi, rất sợ vì lý do không tốt khiến cậu đau lòng.

Lạc Hành nhấp môi dưới, thầy giáo lớn tuổi trước mắt này, là người rất tốt.

Ngày đầu tiên cậu chuyển trường thì đã biết, tính tình của người thầy này rất tốt, là thầy giáo giỏi chân chính truyền thụ đạo lý xứng đáng được đánh giá nhất.

“Dạ… Hồi nhỏ bất cẩn, va chạm nên bị thương ạ.” Lạc Hành không được tự nhiên nắm chặt tay, rốt cuộc vẫn không nói ra là Triệu Cửu Lan.

Trình Lợi Dân thở dài, lại bảo: “Thầy biết em là đứa trẻ rất tốt, phải học cách điều hòa bản thân, không nên bị những lời đó làm ảnh hưởng đến cảm xúc, yên tâm học tập, biết không?”

Lạc Hành gật đầu.

Hoắc Hành Chu từng nói, những thứ khiến cậu đau khổ, lời nói tổn thương cậu, thật ra đều chẳng liên quan đến cậu.

Cậu nhớ rất kỹ, nên sẽ không để ý.

Những người đó cũng chẳng phải Hoắc Hành Chu, cũng chẳng liên quan đến cậu.

Trình Lợi Dân cười gật đầu, cũng biết rằng mình không nhìn lầm đứa trẻ này, “Còn nữa, sau này khi dự thi trường học phải tự mình chú ý, những chuyên ngành và trường học đều có yêu cầu đối với phương diện thính lực này, tuyệt đối không nên vì chuyện này mà mất đi tư cách dự thi.”

Lạc Hành nhìn thầy Trình mặt đầy lo lắng trước mặt, đầu quả tim dâng lên một nỗi xúc động, thật tâm thật ý nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn thầy ạ.”

“Ừ, đi học đi.”



Lạc Hành quay về lớp học, tiếng trò chuyện nhỏ như mọi khi hoàn toàn không truyền đến tai cậu.

Đám học sinh thấy cậu trở về, tập thể đều quay sang nhìn kỹ cậu, nhỏ giọng bàn bạc: “Thầy tìm cậu ấy có chuyện gì à, chẳng phải là hỏi chuyện cậu ấy không nghe được chứ.”

“Nè cậu nhỏ giọng một chút, chuyện này cậu ấy đã khổ sở lắm rồi, chúng ta đừng nên thảo luận.”

“Chỉ là, con người Lạc Hành tốt như vậy. Đôi lúc tớ có vấn đề, cậu ấy đều rất kiên nhẫn giảng cho tớ. Tớ nghe không hiểu cậu ấy còn thay đổi mấy cách làm để giảng cho tớ nữa, chúng ta cũng đừng đâm vào vết sẹo của cậu ấy nữa.”

“Cũng được, không nghe được cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác mà.”

Có nữ sinh cười híp mắt chặn Lạc Hành lại, thò tay tìm một túi đồ ăn nhẹ trong ngăn kéo ra đưa tới trước mặt cậu: “Lạc Hành, mời cậu ăn cái này, coi như quà cảm ơn lần trước cậu giảng đề giúp tớ.”

Lạc Hành ngẩn ra, nhìn mi mắt cong cong của cô nàng, trong lòng cũng ấm áp, hơi xấu hổ nhận lấy: “Cảm ơn.”

Diệp Tiếu Tiếu khẽ thúc cánh tay của cô nàng, thấp giọng bảo: “Tớ đề nghị cậu cho thêm một phần.”

“Hả?” Nữ sinh nghi ngờ: “Tại sao?”

Diệp Tiếu Tiếu che giấu công lao[1] cười một cái, lại chẳng nói rõ: “Cậu cho rồi thì được, không thì chắc phần điểm tâm này của cậu đã bay vào thùng rác rồi.”

[1] Nguyên văn là [Thâm tàng công dữ danh/深藏功与名]: một từ vựng Hán ngữ, là triết học Đạo gia, nghĩa gốc là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình. (baike)

Nữ sinh nửa tin nửa ngờ tìm thêm một phần, đưa tới trước ánh mắt càng thêm nghi ngờ của Lạc Hành.

Lạc Hành nói cảm ơn lần nữa, cầm điểm tâm về chỗ ngồi, nữ sinh bị Diệp Tiếu Tiếu ám chỉ, đồng loạt nhìn ra sau một cách lặng lẽ.

“Ồ, thầy Trình còn ít lòng hơn con gái à, ăn kẹo xốp Marshmallow.” Hoắc Hành Chu nhìn hai phần điểm tâm nhỏ trong tay Lạc Hành, cười nhạo một tiếng.

Lạc Hành vội nói: “Không phải không phải, là vừa rồi khi tớ trở về, Trương Thần Lan nói cảm ơn tớ vì lần trước đã giảng đề giúp cậu ấy, chỉ cảm ơn tớ, cậu không thích ư… vậy tớ trả lại cho cậu ấy…”

Nói xong thì muốn đứng dậy, bị Hoắc Hành Chu đè lại: “Làm gì đó, con gái nhà người ta tốt bụng cho cậu, trả gì mà trả, ăn đi.”

Lạc Hành khẽ mím môi, không biết lúc này Hoắc Hành Chu đang có tâm tình gì, giống như đang cười, cũng giống như đang giễu cợt, khẩn trương siết chặt điểm tâm, tim nhảy thình thịch không ngừng,

“Xin lỗi, lần sau tớ… lần sau sẽ không nhận, chỉ là tớ không biết… từ chối thế nào.” Lạc Hành dè dặt nhìn gò má của hắn, nhỏ giọng nói xin lỗi.

“Xin lỗi cái gì, tớ cũng chẳng tức giận, có ngốc hay không.” Thật ra trong lòng Hoắc Hành Chu rất vui vì thấy cậu có thể giao du với người khác, lại chẳng thể chỉ ở bên hắn mà không có bất kỳ vòng xã giao nào. Nhưng thấy cậu nhận đồ của cô gái khác, hắn cảm thấy thật muốn ném thứ đó vào thùng rác cho rồi.

Lạc Hành rũ mi, suy nghĩ một chốc rồi đột nhiên xé gói đồ ra, lặng lẽ thò tay dưới gầm bàn kéo ngón tay của Hoắc Hành Chu.

“Hửm?” Hoắc Hành Chu cúi đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt ướt nhẹp chớp chớp của Lạc Hành, miệng hơi hé, vừa khẩn trương nhìn đám học sinh trong lớp, vừa nhỏ giọng hối thúc hắn: “Mau ăn đi.”

Đáy mắt Hoắc Hành Chu chứa ý cười, ngậm đi nửa viên kẹo.

Trương Thần Lan nhìn mà trợn mắt hốc mồm, há miệng hồi lâu cũng chẳng nói nên lời, đơ chừng mấy giây mới hỏi: “Vừa rồi tớ… có phải bị hoa mắt không?”

Diệp Tiếu Tiếu cười híp mắt, kéo cô nàng đi, thấp giọng nói cho cô nàng biết, lần trước hôm sinh nhật Phùng Giai, Hoắc Hành Chu hành động cực ngầu.

Trương Thần Lan nghe xong sửng sốt, cuối cùng đánh giá: Ngầu vẫn là Hoắc Hành Chu ngầu.

Ăn kẹo bông cậu một nửa tớ một nửa xong rồi, Lạc Hành căng thẳng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt không thôi, ngón tay cũng không kiềm được mà phát run.

Đây vẫn là lần đầu tiên, trong lớp học, trước mặt nhiều người như vậy mà đút hắn ăn.

May mà, may mà không có ai khác nhìn thấy.

“Vừa rồi thầy Trình gọi cậu ra ngoài làm gì thế?” Hoắc Hành Chu vặn cốc, đổ nước ra cho Lạc Hành, đặt vào tay cậu, “Tớ thấy lúc cậu về hình như có hơi không vui, cậu bị mắng à?”