Không Ngờ Tôi Lại Là Vợ Thật Của “Đại Gia”

Chương 5

17.

Trước khi đến đảo nghỉ dưỡng, có vài hôm Châu Đình rất bận rộn.

Anh đi sớm về muộn, nhưng không giấu được niềm vui trên mặt.

Tôi nhìn Châu Đình đang nói chuyện điện thoại sau lưng tôi trên ban công, lặng lẽ nắm chặt tay.

Còn hai ngày nữa là đi nghỉ dưỡng rồi.

Thật ra tôi sớm đã đoán được là anh sẽ đính hôn với một cô gái nào đó trong lần đi này.

Tôi lặng lẽ thở dài, suy nghĩ xem nên ăn ké ở bữa tiệc thế nào để không xấu hổ.

Nhưng vấn đề này quá nan giải, tôi nghĩ mấy ngày cũng không ra.

Cuối cùng tôi ỉu xìu đi theo Châu Đình đến chỗ máy bay tư nhân của nhóm thái tử gia này.

Kết quả là vừa gặp được nhóm con nhà giàu đời thứ hai kia, một chàng trai tràn đầy sức sống như ánh mặt trời đã vô cùng phấn khích lao về phía Châu Đình, miệng sến sẩm hét lớn:

“Chồng ơiiii~”

Khoảnh khắc đó có thể hình dung như thế nào được nhỉ?

Tôi cảm thấy như mình đã phát hiện ra bí mật của Châu Đình, trong lòng tôi đang không ngừng gào thét.

Không thể nào… không thể nào…

Người lúc trước gửi tin nhắn hẹn Châu Đình ở “chỗ cũ” hóa ra lại là đàn ông?

Vì vậy Châu Đình mới tìm tôi giả làm bạn gái của anh để che mắt mọi người?

Bí mật động trời này làm tôi phải thốt lên mịa nó.

Đám đàn ông xảo quyệt các người…

Lúc tôi đang trố mắt đứng nhìn, Châu Đình đã đá anh ta ra, vô cùng ghét bỏ.

“Ngứa đòn à?”

Người bị đá kia không hề tức giận, cười hehe sáp lại.

“Anh Đình, mỗi lần em trêu chọc anh, phản ứng của anh đều thật buồn cười hahaha…”

“Lần trước em nhắn tin gọi anh là chồng, thế mà anh lại nhịn.”

“Cút, đó là do tôi không thèm để ý đến cậu.”

Châu Đình không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lại không quá khó chịu, hình như là đã quen rồi.

Ủa?

Tôi nhức nhức cái đầu.

Trêu chọc?

Lúc này, Châu Đình nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại, sau đó cười.

“Từ Uyển, sao sắc mặt của em lạ vậy?”

“Lẽ nào em tin lời cậu ta vừa nói là thật à?”

18.

Tôi rụt cổ lại, đi theo Châu Đình mặt hờ hững lên máy bay tư nhân.

Chàng trai hoạt bát kia đánh hơi ra có mùi gì đó sai sai, điên cuồng giải thích:

“Chị dâu! Vừa rồi em chỉ đùa thôi!”

“Em là Tiểu Khải, bạn từ thời thơ ấu của anh Đình, mới về nước gần đây thôi, bình thường em thích nói đùa, chị đừng hiểu lầm nhé.”

Tôi dè dặt liếc nhìn gương mặt đang đen như đít nồi của Châu Đình, gật đầu như gà mổ thóc:

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Tiểu Khải thở phào nhẹ nhõm.

“Chị dâu, chị tha thứ cho em là tốt rồi, nếu không hai ngày nữa hai người đính…”

“Cậu nhiều chuyện để tâm sự thế à?”

Châu Đình ở bên cạnh đột nhiên nhấc chân đá Tiểu Khải, trực tiếp ngắt lời Tiểu Khải.

Tiểu Khải “úi da”, mờ mịt nhìn Châu Đình, rồi đột nhiên cười to.

“Em hiểu, em hiểu, hehe.”

Anh ta nói xong lập tức chạy đi tìm đám con nhà giàu tiếp tục chơi.

Tôi vẫn mơ hồ nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã phải vội vàng đi dỗ dành vị thái tử gia Châu Đình này.

Vẻ mặt sốc ngang lúc nãy của tôi chắc hẳn đã làm anh không vui.

Sắp phải chia tay rồi, không thể kết thúc trong cãi vã đúng không?

Dù thế nào đi nữa cũng phải đàng hoàng nói từ biệt.

Suy cho cùng, tôi cũng thích anh.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh trong phòng bếp, người háo sắc như tôi đã phải lòng anh.

Vì thế khi bị bao nuôi, tôi đã không cự tuyệt.

Tôi cũng từng tưởng tượng ra một cái kết có hậu từ cô bạn gái giả thành một tình yêu đích thực như trong tiểu thuyết.

Nhưng với tình hình bây giờ thì có vẻ là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Tôi rất đau lòng, hiếm khi đánh liều nắm lấy tay Châu Đình, mang theo những suy nghĩ thầm kín, mang theo hy vọng xa vời không bao giờ thành hiện thực.

Vẻ mặt không vui vừa rồi của Châu Đình dịu đi, thả lỏng mặt nhìn đầy dịu dàng.

Anh bó tay nghiêng đầu hôn tôi.

“Từ Uyển, em là đồ ngốc hả.”

Giọng điệu của anh quyến luyến đến mức khiến tôi càng buồn hơn.

Đúng vậy, tôi là một kẻ ngốc thầm thích “đại gia” của mình.

19.

Sau khi đến đảo, Châu Đình bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu.

Tôi cũng chẳng đi rước họa vào thân làm gì, chán nản ở lì trong khách sạn.

Tôi tụt mood, thậm chí còn muốn khui hai chai rượu uống để tăng thêm dũng khí, đến lúc Châu Đình cầu hôn, tôi sẽ đi cướp hôn.

Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Cho đến một tối nọ, tôi chờ mãi vẫn không thấy Châu Đình về.

Lúc nhìn ra ngoài qua cửa kính trong suốt của khách sạn, tôi thấy hình như có ai đang tổ chức một buổi lễ lãng mạn gì đó trên bãi biển.

Ồ, trông giống như muốn cầu hôn.

Dạo này người ta hay tụ tập trên đảo để bày tỏ hả?

Lúc này, điện thoại reo lên.

Châu Đình gửi cho tôi một tin nhắn: Từ Uyển, ra bãi biển đi.

Tôi hơi hoang mang nhưng vẫn nghe lời, xuống tầng, đi ra bờ biển.

Không biết hôm nay tôi gặp phải vận đào hoa gì mà dọc đường có hơn chục anh chàng đẹp trai tặng hoa hồng cho tôi.

Họ mỉm cười thân thiện, trêu chọc tôi.

Lúc đầu tôi thấy rất khó hiểu, nhưng sau đó tim của tôi dần đập mạnh hơn.

Việc này giống như đã được ai đó cố tình sắp xếp.

Tôi thường thấy cảnh này trong phim truyền hình, khi nữ chính được nam chính cầu hôn.

Trong chớp mắt, một suy nghĩ táo bạo xẹt qua đầu tôi…

Vô lý đến mức tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới lần thứ hai.