Không Mừng

Chương 48: Chương 48



“Được tới đâu hay tới đó đi, Phương Mân, đừng hy vọng tôi sẽ hứa hẹn gì với cậu.” Thi Mân buông đũa, ra hiệu cho tôi ngẩng đầu lên.

Đợi đến khi tôi nhìn anh ấy thì mới vô cùng nghiêm túc nói, “Cũng đừng hứa hẹn gì với tôi cả.

Tôi không chịu đựng được.”
Tôi lắc đầu, khăng khăng với anh ấy rằng đây không chỉ là lời hứa đầu môi.
Thi Mân cười khẽ, chắc là khinh thường hoặc không tin tôi.
Sau khi cơm nước xong, tôi giúp anh ấy thu dọn chén bát, Thi Mân ngồi trở lại bàn của mình, chuẩn bị tiếp tục phiên dịch.
Nếu tôi nhớ không lầm thì hai chúng tôi rất ít khi thế này, lưng đối lưng trong cùng một không gian nhỏ hẹp ai làm việc của người nấy, nhưng lại rất ấm áp, bình dị như củi, gạo, dầu, muối, đậu nành, giấm và trà.*
* raw là 柴米油盐酱醋茶 – ở trên Handii nói nghĩa bóng là nhu cầu thiết yếu mỗi ngày, còn nghĩa văn học là củi, gạo, dầu, muối, đậu nành, giấm và trà nên mình để theo cái sau.
Tôi đột nhiên chẳng còn sợ hãi sự bình thường hay nghèo khó đến vậy nữa.

Tôi nghĩ, nếu như Thi Mân thích cuộc sống thế này thì tôi cứ như vậy ở bên anh ấy, cũng không phải không thể được.
Nghĩ đến đây tôi liền quay đầu nhìn Thi Mân.

Anh ấy đang nghiên cứu bản thảo rất nghiêm túc, quyển từ điển dày cộp bên cạnh che mất cả nửa khuôn mặt.

Thi Mân dường như cảm nhận được tôi đang chăm chú nhìn mình, vừa vặn chạm mắt với tôi.
“Hai ta hiện tại thật đúng là, đổi vị trí rồi phải không?” Anh ấy đột nhiên cười, “Trước đây là tôi đứng đó, nhìn một đống tài liệu rồi từ điển bày trước mặt cậu, giờ đổi thành cậu đứng nhìn tôi.”
Tôi không ngờ anh sẽ dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi.

Gầy đây anh ấy rất ít khi ôn nhu cười như vậy, tựa như những sự việc đáng lo kia chưa từng xảy ra, phảng phất trước mắt tôi vẫn là một thầy Thi khỏe mạnh vô lô vô nghĩ như trước.


“Chà, em nhìn được anh cười rồi này.” Tôi nghĩ nghĩ rồi bất giác cười toe toét, “Đẹp quá.”
Thi Mân dường như không đoán trước được tôi lại bất ngờ khen mình như vậy, ngay lập tức mím chặt môi, cúi đầu xuống rất thấp.
Rửa xong bát đĩa chắc là đã nửa tiếng trôi qua.

Tôi nghĩ chẳng còn lý do gì để ở lì trong nhà anh ấy không đi, thế là chậm rì rì chuẩn bị tạm biệt anh ấy.
Trong lòng lại nghĩ, để em ở lại đi, đi đi mà.
Nhưng Thi Mân tựa đầu lên bàn, chỉ bảo trời tối rồi chú ý cửa nẻo.
“Vậy em… Ngày mai còn có thể tới không?” Tôi cẩn thận từng li từng tí, nói.
Thi Mân không nói gì, chỉ là nghiêng đầu đi xa hơn, tôi hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt của anh ấy.
Theo bản năng, tôi cảm thấy trạng thái của anh không đúng lắm, thế là lại gần bàn đọc sách, hỏi: “Thi Mân, anh vẫn ổn chứ?”
Anh ấy không nói gì, tôi liền đánh bạo mà đỡ vai anh, nâng anh dậy.

Thi Mân phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, co quắp người lại, đau đến nỗi rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Tay chân tôi nhất thời luống cuống, hỏi anh ấy sao vậy, có phải là tái phát bệnh cũ hay không.

“Không có gì, ăn xong đau dạ dày là chuyện bình thường, đừng căng thẳng như vậy.” Giọng anh ấy có chút khàn, “Mọi hôm cũng sẽ thế này, chỉ là hôm nay có thể tôi ăn hơi nhiều quá.

Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nóng xong anh ấy dường như co quắp lại một chỗ, tôi nhanh chóng dìu anh đi vệ sinh.
Anh đóng kín cửa không cho tôi vào.


Nhưng tôi có thể nghe được tiếng anh ấy nôn mửa, thậm chí có thể nghe được vô cùng rõ ràng tiếng kêu đau từ trong lòng anh.
Tôi lo lắng không thôi, vội vã đi lấy nước và tìm thuốc cho anh ấy, nhưng tất thảy đều không làm dịu đi đớn đau trong lòng này.

Ngược lại, Thi Mân lê khuôn mặt trắng bệch mở cửa ra, an ủi tôi, nói: “Quen rồi nên cũng không sao.”
Tôi chưa từng cảm thấy từ “quen thuộc” này lại tàn nhẫn đến vậy.

“Em giúp anh bấm huyệt.”
Tôi gắng hết sức tìm về bình tĩnh, nhớ lại những động tác có thể giúp anh ấy giảm bớt đau đớn mà mình đã từng học, bảo anh ngồi xuống trước.
Trước đây lúc Thi Mân nằm viện, tôi từng học một vài lớp điều dưỡng, nghĩ rằng sẽ có ích sau khi anh ấy ra viện.
Vẻ mặt Thi Mân không còn đau đớn như vừa nãy, ngã người xuống, mắt nhắm lại.
Tôi giúp rót đầy túi nước ấm, đem thuốc đổ ra, cho vào trong bình rồi bắt đầu bấm cho anh ấy.

“Sao cậu lại biết làm mấy thứ này?” Giọng anh ấy vô cùng yếu ớt, “Biết nhiều là đằng khác… Tôi cũng không biết nhiều đến vậy.”
Tôi không nói gì cả, sợ rằng vừa cất tiếng giọng liền run rẩy, tôi sợ câu trả lời của mình sẽ khiến anh nhớ lại những việc không vui trước đây.
Thi Mân hỏi tiếp: “Cậu còn biết tôi cần uống thuốc nào, vị trí cụ thể của tụi nó…… Ai nói cho cậu vậy?”
Tôi tạm không muốn nghe anh ấy nói, muốn anh ngoan ngoãn uống thuốc trước, thế là có chút cứng rắn nói: “Thi Mân, anh trước tiên há miệng đã.”
Anh ấy vậy mà nghe lời hé miệng, để cho tôi đút một viên thuốc, sau đó ngoan ngoãn uống một ngụm nước ấm rồi nuốt xuống.
“Vậy nên những gì cậu nói trong thư đều là thật.” Thi Mân cười nhàn nhạt, không biết là vô tình hay cố ý, tay anh ấy khẽ chạm tay tôi.
“Cậu thật sự muốn….

vui vẻ ở bên tôi, có phải không?”

“Phải…….” Tôi vẫn là nhịn không được khẽ lên tiếng, nghe giống như khóc, là gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
Mặc dù anh ấy liên tục nhấn mạnh rằng sau bữa ăn dạ dày liền đau là phản ứng bình thường, nhưng tôi vẫn muốn nghe trực tiếp bác sĩ nói.
Tôi ôm anh ấy bắt taxi, bệnh viện cách nhà rất xa, duy nhất may mắn chính là không kẹt xe.

Tôi suốt đường đều như cầu xin, nhanh một chút nhanh một chút bác đi nhanh một chút để Thi Mân bớt chút đau đớn có được không.
“Vậy tôi… có phải cũng nên nói lời xin lỗi?” Thi Mân đột nhiên nói.
Mắt anh ấy vẫn nhắm, cả người dựa lên đệm xe, nhưng biểu cảm vẫn đau đớn như cũ.
“Xét trong một mối quan hệ thân mật thì một số việc trước đây tôi làm gọi là gì nhỉ, bạo lực lạnh có phải không?” Anh ấy nói tiếp lời vừa nãy, “Còn có tin nhắn tôi gửi cho ba mẹ.

Tôi thực sự chỉ muốn để họ yên tâm, không ngờ tới sẽ tổn thương đến cậu.”*
* Bạo lực/bạo hành lạnh là hình thức bạo hành bằng mặt tinh thần bằng cách thờ ơ hoặc ngừng mọi giao tiếp với người kia.

Xem thêm tại .
“Không….

Không có!” Tôi bảo anh ấy không cần nói nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Anh ấy lắc đầu, nói: “Cậu để tôi nói chuyện đi, tôi cần chuyển lực chú ý mà.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngậm chặt miệng, một tay xoa xoa làm ấm dạ dày, một tay ấn ấn hổ khẩu anh ấy (khe ngón tay cái với ngón tay trỏ)
“Nhưng cậu cũng có thể chủ động đến tìm tôi mà, mặc dù tôi có hơi khó tính, nhưng tính tình cũng có tệ lắm đâu, cậu chỉ cần từ từ nói chuyện với tôi, chỉ cần cậu chịu thay đổi một xíu, tôi cũng sẽ không lại đối xử với cậu như vậy.”
Dáng vẻ Thi Mân lúc hư thoát* vậy mà rất ngoan ngoãn, cả người không chút sức lực tựa vào bả vai tôi.
* hạ đường huyết do mất máu, mất nước
“Chỉ là bây giờ có nói gì thì cũng vô ích.

Cậu nói xem, hai chúng ta sao lại chia tay nhau tuyệt tình đến vậy, cũng quá tiếc nuối rồi…..”
“Sau này hẵng nói, chờ anh hết đau chúng ta sẽ từ từ nói chuyện, có được không?” Tôi sờ tóc anh ấy, muốn trấn an anh, “Anh trước tiên chợp mắt một lát, chúng ta đi bệnh viện.”
Thi Mân không né tránh, chắc là cũng không còn sức để né, cứ thế thuận theo dựa vào tôi mãi cho đến khi tới bệnh viện.


Lúc tôi ôm anh ấy xuống xe, tay anh thậm chí là quàng lên cổ tôi.
Đủ các loại kiểm tra làm một hồi lâu mới kết thúc, Thi Mân đang truyền nước, nằm ở phòng bệnh phổ thông.
Đúng như Thi Mân nói, lần này là cơn đau bình thường sau bữa ăn, chỉ là dữ dội hơn so với mọi ngày một chút, là tôi quá lo lắng rồi.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, lần đầu tiên nhìn anh ấy ở trước mặt mình co rút, tôi không cách nào duy trì tỉnh táo.

Tôi hỏi bác sĩ, có thể làm kiểm tra sức khỏe tổng quát được hay không, tôi muốn biết tình huống cụ thể của Thi Mân lúc này.

Thi Mân ngăn tôi lại, nói rằng hai tuần trước đã từng làm, không tin có thể quay về cho tôi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Anh ấy không phối hợp thì tôi cũng đành chịu, chỉ có thể giúp anh ấy chỉnh chậm bình nước lại một chút, dán miếng dán ấm lên ống truyền dịch và kéo chăn lên cho anh ấy.
“Cũng quá thành thạo rồi.” Anh ấy nhìn tôi, nói.
“Anh tranh thủ ngủ một lát đi.” Tôi nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi.

Thức đêm cơ thể sẽ tổn thương lắm.
Thi Mân thật sự nhắm mắt lại, dặn dò một câu bảo tôi cũng ngủ sớm liền đắp chăn lên.
Tôi nào dám ngủ, bình nước truyền cần người quan sát, tôi liền nhoài người lên sát bên giường bệnh, chăm chú nhìn Thi Mân một lúc lâu.
Nếu như một năm trước tôi ở lại bên ấy thì mọi việc có khác đi không?
Thi Mân ngủ thiếp đi, hơi thở dần dần ổn định, anh ấy không nghe được nỗi hối hận và đau lòng của tôi.

Lúc bình nước còn lại một phần năm bác sĩ có đến một lần, ông ấy thấy Thi Mân đang ngủ, liền kéo tôi ra ngoài, khẽ nói, không thể xem nhẹ, bệnh nhân cần quan sát lâu dài và giữ tinh thần lạc quan.
Thầy Thi không lạc quan cũng không bi quan, vì vậy tôi cần chứng kiến anh ấy làm được nửa câu đầu.
Anh ấy yêu tôi thì tốt, hận tôi cũng được, tôi không thể rời đi.
Tôi phải ở bên cạnh chăm sóc anh ấy thật tốt.
Kết quả tệ nhất cùng lắm là trở thành một người hàng xóm có quen biết thôi.