Không Mừng

Chương 43: Chương 43



Tôi bắt đầu hoảng hốt từ lúc nhìn thấy thẻ ngân hàng được Thi Mân gửi trả lại.
Tôi không biết anh ấy sẽ phải trị liệu như thế nào nếu như không có tiền, càng không biết được anh có ấy có chịu uống thuốc đúng giờ hay không.
Tôi nhờ bạn bè trong nước nghe ngóng một chút mới biết được chú Thi bị anh ấy khuyên trở lại miền Nam, hộ sĩ cũng cho nghỉ việc, còn anh ấy thì trở về Liễu Trấn.

Anh ấy đổi số, vẫn ở phòng cũ, nơi có cái cây nhỏ hồi trước.
Cây là do tôi trồng.
Tôi không biết tại sao anh lại làm vậy, rất sợ anh ấy mất đi động lực sống tiếp, hết lần này đến lần khác gửi đồ cho anh ấy, từ đặc sản tới đồ thủ công mỹ nghệ, lần nào cũng gửi kèm cùng một mớ thư chằng chịt chữ viết để giải thích.

Tôi giải thích lý do phải rời đi ở trong thư, phần nào để anh ấy không muốn từ bỏ, tôi mang mọi hiểu lầm trước đây diễn đạt thành câu chữ, tôi hận không thể mở tim mình ra để khắc từng chữ vào.

Những câu chữ kia quá khô khan đơn giản, chúng không truyền đạt nổi một nửa tâm tình của tôi.

Tôi trước đây sao lại không chăm chỉ học ngữ văn cơ chứ, tiếng Anh cũng được!
Nhưng anh ấy không hồi âm, một lần cũng chưa từng có.

Thời tiết Indonesia khô nóng khó chịu, dự án lại đang vào giai đoạn quan trọng, tất cả mọi người đều đã làm việc không ngừng nghỉ vài đêm liền rồi.

Thời điểm này khâu nào cũng nảy sinh vấn đề, từng thành viên một đều tìm đến tôi.

Tôi chưa từng gắt gỏng như thế bao giờ, bọn họ đều nói giống như ăn phải đạn vậy.
Phải mất vài ngày sau tôi mới có thể liên lạc với bạn cùng bàn Lý Nguyên hồi cấp ba, hiện tại phụ trách lớp tốt nghiệp ở Liễu Trấn.
Nói ra thiệt xấu hổ nhưng toàn bộ đồ gửi cho Thi Mân tôi đều chuyển cho cậu ấy, cũng nhờ cậu ấy thường xuyên đi thăm rồi tiện thể xem tình trạng của Thi Mân thế nào.

Tôi thậm chí còn gửi tiền để cậu ấy thuê căn phòng đối diện với Thi Mân, mặc dù không ở đó, nhưng lúc không làm gì cậu ấy sẽ lén đến ở, chú ý từng động tĩnh của Thi Mân.

Tôi nói cậu ấy chú ý những rắc rối xung quanh Thi Mân, lúc cậu ấy có tiết dạy tôi lại nhờ hiệu trưởng hoặc một vài người hàng xóm.


Tất cả mọi người đều rất tốt và hiền lành, vừa cổ vũ Thi Mân vừa khuyên tôi không cần lo lắng, mỗi ngày họ đều gửi rất nhiều ảnh chụp lén cho tôi.

Tôi biết việc này quá bệnh hoạn, nhưng tôi không nhịn được muốn làm như vậy, nhìn vào những bức ảnh tôi như có thể nhìn thấy khuôn mặt Thi Mân và nghe được giọng nói của anh ấy.

Anh càng ngày càng gầy.

Một cuối tuần nọ không nhận được ảnh chụp, tôi gọi điện thoại hỏi Lý Nguyên xem chuyện gì xảy ra, nhưng mãi đến tuần sau mới nhận được phản hồi.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình máy tính ở bàn làm việc công ty, không có mục đích gì thế nhưng đã nhìn kim phút đồng hồ quay được mấy vòng rồi.

Cậu ấy nói: “Chú Thi đi rồi, thầy Thi có lẽ không chịu nổi kích động, đã được đưa đi cấp cứu, tụi tao lo lắng với bận chăm sóc cho thầy ấy nên cũng quên báo với mày.

Thầy ấy vừa mới xuất viện…”
Tai tôi bắt đầu ù đi, âm thanh ong ong ong lảng vảng quanh đầu, không nhìn được màn hình hay thậm chí là ánh sáng trước mặt, tôi sờ soạng lảo đảo bước đi, đánh rơi vô số tập tài liệu.
Anh ấy sống không ổn, vô cùng không ổn.

Lúc không có tôi, anh ấy không vui như anh vẫn nói.

“Tiểu Phương không sao chứ?”
“Sao vậy? Chóng mặt hả? Hay là bệnh tim tái phát?”
“Này, đừng bỏ đi chớ? Vẫn chưa hết giờ làm mà, đợi một lát Daisy đến kiểm tra xong đã.”
“Phương Mân! Cậu làm gì vậy! Kia là tường mà!”
Những tiếng nói này trở nên vô cùng hỗn độn, tôi hẳn là đụng phải cái gì đó, nói chung sau khi lùi ra sau, cơ thể đau nhức, quần áo cũng xộc xệch.
Tôi buộc bản thân tỉnh táo trở lại, mua vé máy bay sớm nhất về nước.

Lê thân mình đến sân bay thế nào tôi đều không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ bản thân thất thần lấy hộ chiếu ra, sau đó đột nhiên phát hiện điện thoại đang bị đồng nghiệp oanh tạc.


“Không có manh mối thì tiếp tục xúc tiến cũng vô ích, nghỉ nửa tháng thay đổi mạch suy nghĩ đi.”
Tôi gửi tin nhắn cho một người trong nhóm, nhờ bọn họ giúp tôi làm đơn xin nghỉ phép nửa tháng.

Kỳ nghỉ từ trên trời rơi xuống, mặc dù bọn họ đều chẳng hiểu tại sao, nhưng có vẻ đều háo hứng không thôi, dặn dò tôi chú ý an toàn, còn nói sợ là không thể xin nghỉ được do không đúng quy trình, bảo tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Chuẩn bị cái rắm!
Sau khi xuống máy bay, phải đổi thêm ba chuyến xe mới đến được Liễu Trấn.
Đầu trấn có thể nói là đã lột xác.

Tám năm trước, trường trung học ở thị trấn chắc chỉ có tầm hơn chục giáo viên, hiện tại xem ra quy mô đã tăng quá nửa; Thị trưởng mới rất chú trọng phát triển ngành du lịch, nên đã tổ chức ngày lễ bắn pháo hoa ngay tại cổng vào thị trấn, dù ngày lễ không rầm rộ được như Ninh Thành, nhưng cũng đủ để cho cư dân ở đây náo nhiệt hồi lâu; Nghe nói Golden Land cũng lao đao vì bị điều tra chỉnh đốn, đặc biệt là nạn bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên.

Cũng giống như con người không thể nào quay lại sống ở quá khứ, thị trấn nhỏ này cũng đang đẩy nhanh tốc độ băng băng về phía trước.
Tốt đẹp làm sao, sự phát triển của trấn nhỏ vậy mà lại không đụng tường nam.

Sau bảy năm rời đi rồi lại trở về, quanh đi quẩn lại giờ mới phát hiện con sông tôi từng chê hôi thối kia thực ra rất đẹp.

Hôm nay thật nhiều người đến xem pháo hoa, trong đó có không ít những gương mặt quen thuộc.

Ví dụ như tôi nhìn thấy cha mẹ.

Chỉ là tôi cũng không tiến lên chào hỏi.

Họ dẫn theo một đứa bé, thoạt nhìn nghe lời hơn tôi nhiều.


Người người tới lui thường va vào tôi, đi ngược hướng đám đông, tôi nghiêng hẳn đầu sang một bên, muốn tìm kiếm bóng hình thầy Thi trong đó.

Màn trình diễn pháo hoa thì không quá lạ lẫm, nhưng pháo hoa rơi trên sông thì lại lãng mạn độc nhất vô nhị.
Tôi nghĩ thầy Thi hẳn sẽ rất thích những thứ lãng mạn thế này.
Đây chắc là một trong số những lần hiếm hoi chúng tôi tâm linh tương thông.

Càng gần bờ sông càng thưa người, chắc là vì tránh khói lửa.

Vật lý học khẳng định ánh sáng truyền đi nhanh hơn âm thanh, cho nên đến khi pháo hoa đã nổ nhiều lần rồi thì mới có bắt đầu nghe thấy tiếng.

Một ngày có hai mươi bốn giờ, trình diễn tổng cộng mấy chục màn pháo hoa, trấn nhỏ có gần nghìn người, thậm chí có hơn hàng trăm hộ dân.

Nhưng tôi cùng thầy Thi đã gặp lại nhau, dưới tình huống không hề có bất kỳ thông tin liên lạc nào.

Dưới góc nhìn của lý thuyết xác suất, đây hẳn là một con số nhỏ đến đáng thương sau rất nhiều lần tính.

Nhưng đặt giữa hai chúng tôi thì lại trở thành mệnh đề sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Đùng ——
Đùng ——
Đùng ——
Ba tiếng vang bị trì hoãn truyền đến tai tôi, nhưng lại làm tôi dụi dụi mắt.

Thầy Thi đang đứng bên bờ sông, thoạt nhìn có chút cô đơn.

Lưng anh ấy trông gầy yếu hơn trước, cứ ngẩng đầu như vậy một hồi áo khoác liền bị gió thổi tung cả lên.

Anh ấy đột nhiên quay lại, tôi còn chưa kịp hoảng hốt, liền bại lộ trước mắt anh.

Tôi chỉ có thể kiên trì mà bước lên phía trước, trong lòng bắt đầu căng thẳng, rất muốn biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì – Sẽ nhớ tôi hay là hận tôi? Sẽ mắng tôi hay là sẽ ôm tôi một cái?
Nhưng ánh mắt của anh quá sáng, đã gầy thành như thế kia rồi, nhưng ánh mắt vẫn hết mực dịu dàng như cũ.


“Thầy Thi, xin chào…” Tôi căng thẳng vươn tay, “Em là Phương Mân, Phương trong ngay thẳng (方正 – phương chánh), Mân trong Thi Mân.”
Anh có muốn…..

quen biết em lần nữa không?
Nhịp tim lúc này lại không nghe lời, đập như trống đánh khiến cả khoang ngực tôi đều đau nhói.

Thầy Thi lúc đầu thoáng sửng sốt, cũng giống như là rất bối rối, sau khi lấy lại bình tĩnh, lại đột nhiên cong khóe miệng.

Nụ cười đó trông rất phức tạp, vẫn là thần thái và ánh mắt anh ấy luôn thể hiện mỗi khi thấy tôi, nhưng lần này lại dường như chua xót hơn nhiều.

Ánh sáng nổi bật của pháo hoa càng tôn lên vẻ đẹp của anh ấy.

Vốn từ vựng của tôi bèo nhèo quá nên nếu như nhất định phải đổi một từ nào khác để hình dung, tôi sẽ dùng “xinh đẹp” – Không thích hợp để miêu tả một bệnh nhân lắm, nhưng vô cùng thích hợp với thầy Thi.

“Thật xin lỗi, em……”
“Phương Mân.” Anh ấy lắc đầu, nói, “Trước để tôi xem hết đã.”
Tôi lúc này mới ngộ ra thầy Thi sẵn lòng xem pháo hoa, còn hơn là phải nhìn thấy tôi.

Nhưng pháo hoa thì có gì đáng xem đâu? Tôi lẩm bẩm một câu.

“Đúng vậy nhỉ.” Thầy Thi thế mà nghe được, “Tôi cũng muốn hỏi, pháo hoa thì có gì đáng xem? Có gì đáng để nửa đêm rồi còn xem vậy?”
Tôi nhớ tới lần kia sau khi xem hết màn bắn pháo hoa trở về liền thấy tinh thần Thi Mân sa sút và cơ thể thì gầy đi trông thấy.

Đột nhiên tôi cảm thấy trái tim này không còn là của mình nữa, nó đáng bị giẫm đạp dưới nền đất rồi lại bị đế giày đè qua ép lại.

Tôi liên tục xin lỗi, nó rằng tôi là một thằng khốn, sau đó hỏi anh ấy có đọc những bức thư tôi gửi anh không.

Thầy Thi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt như thường ngày, sau đó bảo tôi đừng nói chuyện, tập trung ngắm cảnh một chút.