Không Mừng

Chương 19: Chương 19



Cứ như vậy sau gần nửa năm, Phương Mân từ tổ dự án tiến thẳng vào tổ nòng cốt, khi trở lại Ninh Thành thì em ấy đã được thăng chức rồi. 
Lúc về nhà em ấy mang theo rất nhiều đặc sản, chỉ vào một đống đồ có mùi khó ngửi, nói: “Mấy này là thuốc Đông y đặc biệt tốt cho dạ dày, anh nhớ kỹ mỗi ngày sắc lấy uống một chút.”  
Sau đó còn chưa kịp thay quần áo đã vội lên công ty báo cáo. 
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm – đúng hơn là những điều này đã lác đác xuất hiện từ trước khi em ấy được bổ nhiệm rồi, nhưng khi đó thời gian sống chung quá ngắn, nụ hôn của em ấy lại quá đỗi ngọt ngào.
Chỉ là trước đó tôi đã lựa chọn xem nhẹ.
Có đôi khi Phương Mân trở về chưa thay quần áo đã lao thẳng lên giường, ngược lại là tôi đẩy em ấy đi rửa mặt, đổi lại là một loạt tiếng thở nặng nề mệt mỏi.

Có đôi khi em ấy xã giao xong, mang theo một thân mùi rượu và thuốc lá trở về, tôi chỉ có thể thay đoạn giặt giũ ga giường hết một lười sau khi em ấy rời đi.  
Em nhìn tôi đổi ga trải giường, có đôi khi sẽ ủy khuất nói: “Anh chán ghét mùi của em lắm à?” 
Hoàn toàn là một dáng vẻ say đến bất tỉnh.
Tôi không biết tình trạng này còn tiếp tục bao lâu, ngày đêm đảo lộn, công việc quá tải, xã giao triền miên.

Tôi vốn nghĩ cuộc sống của một giáo viên cấp ba đã khổ cực lắm rồi, nào ngờ tôi thế mà lại hằng ngày phải chờ người nhà.
Rất nhiều cuối tuần tôi tự hỏi vì lý do gì chàng trai của mình lại phải vội vàng tất bật tới lui đến vậy.
Em ấy cũng không còn kiên nhẫn hôn lên mắt tôi.

Lúc làm tình cũng ngang ngược và thô lỗ, đều thường mang theo cảm giác trút giận; Cũng không còn có thể phát hiện ra được thay đổi của tôi, thậm chí giọng nói chuyện cũng cứng nhắc hơn nhiều, cứ như thể tôi là một khách hàng em ấy không vừa mắt nào đó.

Năm thứ năm bên nhau, chúng tôi trải qua vô số cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, và rất nhiều những cuộc ân ái chẳng khác nào chuộc tội.

Tôi thường hồi tưởng về những gì Phương Mân từng nói với mẹ tôi, tự hỏi người này có thật sự làm được những gì mình đã nói không? 
Em ấy đúng là cố gắng kiếm tiền, mang toàn thuốc Đông y rất đắt tiền chăm sóc dạ dày của tôi; cũng giữ gìn sức khỏe rất tốt, sau này hẳn là có thể “làm nạng” cho tôi như đã hứa hẹn; Em ấy thiết lập một nền tảng vững chắc, hướng núi cao biển rộng thẳng tiến không ngừng.

Thoạt nhìn mọi thứ có vẻ như đều đang đi đúng hướng. 
Rốt cuộc là không đúng ở đâu đây?
Tôi nghĩ, là vì những mục tiêu này đã hoàn thành nên hết thảy giờ đây không còn hướng về tôi nữa đi.      
Nhưng tôi cũng không phải chỉ có Phương Mân. 
Học sinh, người thân, bạn bè, chẳng bên nào là không đáng để tâm cả? Không cần thiết phải phân cao thấp cùng với một đứa trẻ.
Học sinh theo học tôi hiện tại tương đối nghịch ngợm, sau khi luyện nghe xong còn đòi phải có thời gian chơi game trên di động, còn hỏi tôi có muốn chơi cùng hay không?
Tôi đương nhiên lắc đầu.

Tụi nhóc không sợ tôi, còn trêu ghẹo nói quả nhiên là khoảng cách thế hệ.

Tôi đành cười khổ, chẳng lẽ không có khoảng cách thế hệ, sinh nhật này là tôi ba mươi mốt rồi, các em mới bao lớn đâu.
Có thanh niên nào đó giòn tan đáp “mười tám”, còn nâng cao giọng, mang theo chút dịu dàng nơi âm cuối.


Tôi hơi ngẩn ra, hồi sau nói, lúc tôi và người yêu quen nhau, em ấy cũng mới mười tám tuổi. 
Chỉ là có người vẫn ở mãi tuổi mười tám ấy, giữa hai chúng tôi lại còn khoảng cách bảy năm. 
Trong ngữ cảnh tiếng Trung không có sự phân biệt giữa anh ấy và cô ấy*, mấy đứa nhóc này cũng không có nhốn nháo đòi ảnh chụp, chỉ hơi chua chát nói rằng chúng đã tin vào tình yêu trở lại rồi. 
* trong tiếng Trung anh ấy (他) và cô ấy (她) cùng phát âm là ta.
Tôi thương thay cho tụi nó, đã nhiều năm như vậy rồi sao còn dùng joke này, không phải bây giờ đều lướt mạng bằng 4G cả rồi hay sao? – Sở dĩ tôi nhớ rõ chuyện này là bởi vì hồi còn ở Liễu Trấn, đám học sinh sau giờ tự học cũng mắt chữ A mồm chữ O bàn tán nam tài tử nào vượt quá giới hạn với tiểu thịt tươi nào, sau đó cũng hét lên không còn tin vào tình yêu nữa.

Ngoại trừ Phương Mân, bởi vì em ấy sau giờ học đều ngủ.
Bọn trẻ vẫn cười đùa nhao nhao vui vẻ, cuối cùng đến khi trợ lý giảng dạy và nghiên cứu vào lớp thì mới chịu yên lặng.
Đó là một cô gái rất dễ thương, tên là Hạ Thiến, đã từng là học muội* của tôi, quan hệ cũng khá tốt.
* thấy trong từ điển để là bạn học nữ nhưng từ cấp 2 trở xuống, đọc xuống dưới thì thấy không hợp lý, nên chắc ở đây là đàn em khóa dưới mà là con gái á.  
“Thầy Thi, tới giờ tan tầm rồi.” Tiểu Hạ cười ngọt ngào.

Cô ấy không lớn hơn Phương Mân bao nhiêu tuổi, nam nữ ở tuổi này, không thiếu nhất chính là nhiệt tình. 
“À đúng rồi, chúc thầy Thi sinh nhật vui vẻ nha!” Cô ấy đưa xấp dày thư trong tay cho tôi, nói, “Bọn nhỏ viết thư cho anh, em đều gom đủ rồi!” 
“Cảm ơn, có lòng rồi.” Tôi cười nói.

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa ra ngoài, bàn tới việc mở rộng căng tin của trường Đại học Sư phạm Quốc gia, không khỏi cùng nhau chê bai đồ ăn hồi đó một phen.

Không biết ảo giác hay là thực sự có gì đó, tôi cảm giác như có tia sáng chiếu vào hành lang, liền ngưng cười, nhìn xung quanh bốn phía.
“Sao vậy?” Hạ Thiến cũng nhìn theo xung quanh, “Anh nhìn gì vậy?” 
“Không biết nữa, giống như có đèn flash vậy.” 
“Bình thường mà, bên ngoài là biển.

Lúc này lại đang hoàng hôn, nhiều người đến check-in lắm. 
Tôi gật gật đầu, không ngừng bước đi về trạm xe lửa. 
Về phần tại sao lại đi nhanh như vậy, là bởi vì, tôi rất mong chờ món quà của Phương Mân. 
Hai chúng tôi không chỉ trùng tên mà đến ngay cả sinh nhật cũng rất khéo.

Tôi là Hạ chí còn em ấy là Đông chí.

Nghe vừa lãng mạn lại độc nhất vô nhị, nhưng đối với Địa cầu này mà nói, đây lại là hai ngày cô độc nhất trên hai chí tuyến Nam Bắc.
Năm ngoái vì quá bận rộn công việc nên em ấy đã quên sinh nhật của tôi, mãi đến khi hết hè sang đông cũng không thấy em ấy nhắc gì tới. 
Năm nay có vẻ sẽ giống như vậy.  
Tuy nhiên, lần này Phương Mân không chỉ trở về từ rất sớm, mà còn vui vẻ không thôi, kéo kéo tay tôi nói, “Chúng ta có nhà mới rồi.”
— Em ấy tại nơi tấc đất tấc vàng Ninh Thành này, dùng tài năng cùng trợ cấp và tiền lương tích lũy trong hai năm nay để trả toàn bộ tiền đặt cọc.
Căn nhà tuy không lớn nhưng ở hai người cũng quá dư dả.


Tôi còn muốn trách em ấy chuyện lớn vậy cũng không bàn bạc gì, nhưng vừa mở miệng oán trách thì lời nói ra đã mềm nhũn, hoàn toàn không có tác dụng. 
Phương Mân nói, trước đây đều là Thầy Thi cho em những điều tốt nhất, hiện tại đổi lại là em ấy nuôi tôi được không. 
“Không được.” Tôi nói, “Anh còn có công việc mà.”
Thật ra một năm trước tôi từng hỏi Phương Mân có muốn mua nhà cùng nhau hay không.

Với số tiền tích lũy của tôi cùng tiền lương của em ấy hẳn là có thể mua được một căn nhà tốt bên bờ biển.

Nhưng Phương Mân lúc ấy quyết đoán không đồng ý.

Kết quả là lại lén lút xử lý một mình, không nói lời nào.
Cái người ăn rồi vẫn ốm nào đó cũng không kiên trì nữa, chỉ là lăn lộn trên tấm thảm ở ngôi nhà mới, nũng nịu nói: “Dạy cấp ba mệt mỏi quá, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nếu không hay là anh xin nghỉ việc rồi đến công ty của em đi, lương vừa cao lại còn có thể làm cùng em.”
Tôi không trả lời, chỉ kéo em ấy dậy, nghiêm túc nói, khoản thế chấp nhà mới chúng ta cùng nhau trả. 
Phương Mân hiển nhiên mất hứng, vỗ vỗ bụi trên ống quần, nói với tôi mình phải đi tăng ca.
“Em không phải rất thích anh làm giáo viên hay sao?” Tôi nhận thấy tâm trạng của em ấy thay đổi, gọi em lại hỏi.
Phương Mân đi đến trước cửa đổi giày, cũng không ngẩng đầu lên, “Hiện tại không thích nữa.”.