Không Mừng

Chương 13: Chương 13



Ký ức ngày đó khá lộn xộn, lại còn đứt quãng nên tôi chỉ có thể chọn một vài khung cảnh tiêu biểu để chứng minh mình có tới Ninh Thành thôi.
Tỷ như ánh nắng giấc tám giờ sáng hắt lên thân thể Phương Mân, khúc xạ qua làn da, dệt thành vầng hào quang nơi đường cong cơ thể.
Tỷ như tôi không còn quần áo để thay nên bị ép phải khỏa thân ở trong phòng khách sạn cả một ngày trời, tựa ở đầu giường chăm chú nhìn chàng trai còn đang ngủ say kế bên.
Tỷ như một cơn gió lùa vào lay tỉnh Phương Mân, cậu mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên là tranh thủ đóng cửa sổ, sau đó hỏi thầy Thi có lạnh không.
Đương nhiên không lạnh.

Tôi cảm thấy bản thân như đang bọc lấy một đống lửa, mà nhiệt lượng của nó đủ để thiêu đốt cả nửa đời sau.
Lúc quần áo khô đại khá đã là một ngày sau.

Thực ra tôi biết Phương Mân là cố tình làm ướt, lại còn “ướt đến nhẹp”, để tôi có thể ở thêm một ngày.

Tôi cũng hoàn toàn có thể mang đi sấy khô hoặc dứt khoát bảo Phương Mân ra ngoài mua một bộ, nhưng thật lòng thì tôi cũng không muốn.
Phương Mân tiễn tôi đến bến xe, lại ủy khuất hừ hừ hỏi tôi lúc nào lại đến thăm mình.
Tôi lấy lòng mà mua luôn vé cho kỳ nghỉ đông trước mặt cậu ta, lúc này mới thành công dỗ cho cậu yên tâm thong thả rời đi.
***

Đó là năm đầu tiên bên nhau của chúng tôi.

Trong năm ấy, Phương Mân lần đầu tiên rời khỏi Liễu Trấn, cũng tìm được công việc đầu tiên ở Ninh Thành, bắt đầu mối tình đầu tiên trong đời, và cũng cùng tôi trả qua sinh nhật đầu tiên kể từ khi quen nhau.
Nhân tiện, sinh nhật của tôi rơi vào ngày Hạ Chí.

Ngày này mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến Bắc, là ngày dài nhất ở Ninh Thành trong năm.
Phương Mân dẫn tôi ngồi một chuyến tàu điện ngầm hai giờ từ nội thành đến một bãi biển khá vắng vẻ.

Chúng tôi thuê lều vải, đứng trên bãi cát trắng mịn mà hôn môi.
Cậu nói, tiền lương thực tập còn chưa phát, mình còn thiếu tôi rất nhiều tiền, cũng không mua nổi món quà gì ra hồn, chỉ có thể tặng tôi chút phép màu này.
Tôi phóng tầm mắt nhìn sang thì thấy ánh xanh nhấp nháy trên biển xa, ném một hòn đá lên, ánh xanh nhanh chóng tan biến và lan đến một khu vực rộng hơn.

Toàn bộ vùng biển trở thành một khối sáng khổng lồ, phản chiếu bãi cát trắng cùng ánh sáng xanh nơi mặt hồ.
Vào mùa sứa huỳnh quang xuất hiện nhiều, vùng sông nước này luôn làm người ta kinh ngạc.

Ngoại trừ những sinh vật biển huyền bí thì còn có những ngôi sao lơ lửng trên mặt biển phối hợp biểu diễn.

Mặc dù đã đi khá nhiều nơi, tôi cũng chưa từng thấy hiện tượng kỳ lạ như này.
Chỉ riêng tia sáng ánh lên trên mắt Phương Mân đã khiến tôi thực sự không kìm lại được, kéo chàng trai của tôi vào trong lều tiếp tục hôn môi.
“Thầy không xem mặt biển huỳnh quang sao?”
“Xem..

xem trong mắt em.”
Màn đêm buông xuống như dung túng thêm cho tình yêu cuồng nhiệt bên trong chúng tôi.

Cả hai say mê lắng nghe tiếng thủy triều đêm, chìm đắm trong từng động tác hôn mút và vuốt ve* của người yêu với nhau.

Hạt cát mang âm truyền đi, Phương Mân thế nhưng chẳng mảy may lo lắng người khác nghe thấy, vẫn như cũ kịch liệt va chạm, thấp thoáng đầy tiếng thở dốc ngắt quãng.

*raw là 吮吸和抚摸: dò thì thấy là hút/mút và vuốt ve, GG dịch còn để thẳng là bú liếm =)) thấy vậy thì thô quá cả đoạn đang miêu tả cảnh nên thôi đổi một tẹo.
Lớp đệm mỏng trên dưới lều nào chịu nổi những chuyển động mạnh bạo như vậy, đã sớm nhăn nhúm từ lâu.

Ngón tay tôi chỉ có thể chìm sâu trong cát, nhưng lại không cảm nhận được tí nào xúc cảm vụn vặt ấy – ý thức, tinh thần cùng thể xác lúc này, đều hòa với làn sóng biển ác liệt sau lưng mà phập phồng dâng trào.
Ngày hôm sau, ánh bình minh lên rất sớm, khoảnh khắc mở cửa lều, những tia sáng chợt lóe lên xuyên qua khe hở, chen vào choán đầy không gian nhỏ bé ngập tràn sắc tình này.  
Phương Mân còn đang ngủ, khuôn mặt hằn lên một quầng đỏ.

Chàng trai của tôi thật đẹp, đẹp hơn cả Triều Dương (mặt trời).
Khoảnh khắc này vĩnh viễn được cất giấu trong điện thoại của tôi, trong thư mục tên là “sao lại không mừng”*.

Kia là bảo bối của tôi, ai cũng đừng nghĩ chia rẽ. 
*trích từ nửa sau của câu trên cây Phương Mân trồng cho thầy trong ngày thầy quay trở lại Liễu Trấn sau kỳ nghỉ hè (xem chương 4)
Đợi đến khi mặt trời lên quá mực nước biển, tôi cần phải trở về Liễu Trấn, Phương Mân cũng cần quay lại công ty đi làm.
Công ty thực tập của cậu ở gần tòa nhà văn phòng cao cao kia, tuy không phải là công ty hàng đầu, nhưng nghe nói có mô hình đào tạo các vị trí FinTech (Công nghệ tài chính) có tiếng trong ngành.

Có điều kỳ thực tập ở hầu hết chương trình học của Đại học A đều tập trung vào năm thứ hai, Phương Mân chỉ có thể bớt chút thời gian rảnh – lại xin nghỉ thêm nửa ngày để tổ chức sinh nhật cho tôi, đổi lại khẳng định phải làm thêm giờ. 
Trước đây khi gọi điện đều là cậu chờ tôi kết thúc giờ tự học buổi tối, hiện tại đổi lại là tôi chờ cậu tan ca rồi về ký túc xá.

Nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng đã thay đổi từ độ khó của các khóa học hay chiến dịch tranh cử hội sinh viên đến mấy vị lãnh đạo công ty hay các bữa tiệc ngu ngốc.


Tuy nhiên, từ khi lên đại học tôi chưa từng rời trường học nên cũng chẳng thể cho cậu bí quyết hay lời khuyên nào để dễ sống ở công ty cả.

Tôi chỉ có thể làm người lắng nghe.
Ký túc xá cách công ty rất xa, cậu thường ra ngoài từ sáu giờ, lúc tan ca trở về đã là mười hai giờ.

Vì gọi điện cho tôi, cậu luôn luôn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, khoanh tay ôm điện thoại di động, nói một hồi liền ngủ mất.
Tôi không muốn chàng trai của mình cực khổ như vậy. 
Về sau tôi cũng từ từ không đợi cậu nữa, muốn cậu về ký túc xá liền có thể đi ngủ.

Ngay cả khi kết nối điện thoại, cũng chỉ hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Có điều, thỉnh thoảng tôi ngẫu nhiên mở vòng bạn bè của bạn chung cả hai, lại phát hiện thật ra cậu ta không có ngủ sớm như vậy, sau khi chúc ngủ ngon với tôi xong lại cùng Trịnh Cửu thức suốt đêm, sau đó vác đôi mắt thâm quầng đi làm. 
Tôi hỏi cậu, không ngủ thì sao lại không gọi tôi.
Cậu ta nói, chúng ta đều cần có cuộc sống của riêng mình nha.
Không sai, cá lớn hẳn không buộc được, phải thả nó xuống biển sâu.
Lời tác giả: Hành vi ném đá vào biển huỳnh quang không nên bắt chước, mong bạn đọc hành động văn minh nha (mặt nghiêm túc)..