Không Mừng

Chương 1: Chương 1



"Thầy Thi, em đậu rồi!"
Phương Mân đứng trước bàn làm việc của tôi, trên khuôn mặt chứa đầy ý cười cùng chờ mong.

Dù không ngẩng đầu lên thì tôi cũng dám chắc phảng phất trong không khí lúc này ắt hẳn là đôi mắt sáng đến động lòng người.

Nhưng tôi không thể động lòng được.

Vì vậy, tôi tiếp tục viết nhận xét tốt nghiệp bằng chiếc bút màu xanh vẫn thường hay dùng.

Không biết tại sao, cây bút thường ngày vẫn viết trôi chảy lắm lúc này lại cứ chữ được chữ không.

Lại nói, tuổi trẻ đúng là chẳng thấy nhàm chán chút nào, cứ giữ nguyên cái tư thế đó, mãi đến lúc tôi nhịn không được nữa lên tiếng nhắc nhở, mới chịu dịch chuyển một chút.

Tôi nói, "Phương Mân à, ở trường A cố gắng học tập, thầy chúc em tương lai sớm thành đạt."
Thực ra, tôi không hề lo lắng về tương lai của cậu ấy.

Suy cho cùng, người phi thường thông minh lại chăm chỉ và sớm xác định mục tiêu rõ ràng cho bản thân thì ở đâu cũng chẳng sợ bị vùi dập, huống hồ A đại còn là đại học trọng điểm với nguồn nhân lực chất lượng cao trứ danh.

Tôi chỉ lo rằng, mục tiêu của cậu ấy đã sớm thành một loại chấp niệm, mà đến cùng lại trở thành sợi dây ngáng đường.

Giống như chuyện cậu ấy theo đuổi tôi vậy.

Nói đến thực xấu hổ, nhưng tôi đúng là bị cậu ta theo đuổi cả năm trời.


— đột nhiên ở một thị trấn nhỏ xuất hiện một thầy giáo chỉn chu với sơ mi được cắt may tỉ mỉ, phẳng phiu, đại khái đối với thanh niên trẻ tuổi rất có sức hấp dẫn đi.

Cũng không rõ bắt đầu từ lúc nào, Phương Mân rất thích đến văn phòng tôi để hỏi những từ vựng cũng như những vấn đề về ngữ pháp mà đích thực là bản thân hoàn toàn có thể tự giải quyết được.

Ban đầu, tôi cũng chỉ nghĩ là do tâm tính thiếu niên thôi, không có gì bất thường cả.

Nào ngờ, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, cậu ấy bắt đầu nấu cơm cho tôi mỗi ngày.

Năm thứ 3 trung học phổ thông đối với một học sinh hết sức quan trọng, tôi rất sợ những rung động tuổi mới lớn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, thất tình chỉ sợ sẽ là một đả kích lớn đối với học sinh ở lứa tuổi này.

Tôi đã nghĩ mãi nhưng vẫn không có cách nào vẹn cả đôi đường, vừa hạn chế ảnh hưởng đến cậu ấy vừa khiến cậu ấy hết hy vọng.

Vào một ngày gió mát trăng thanh nọ, cậu ấy làm nũng đòi thầy đưa về nhà và tôi đã đồng ý.

Không hiểu tại sao thời điểm đó tôi lại nhớ tới câu nói khá phổ biến lúc bấy giờ là "Ánh trăng đêm nay thật đẹp" (Câu này bắt đầu từ một câu chuyện (không biết có thật không) liên quan đến nhà văn lớn của Nhật – Natsume Soseki.

Lúc ông là giáo viên tiếng Anh, nhìn thấy học sinh phiên dịch "I love you" thành "Tôi yêu bạn", ông cảm thán người Nhật có ai treo chữ yêu đầu môi đâu, vậy là ông phiên dịch thành "Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Như vậy người Nhật cũng sẽ hiểu – cre: Ngược+ Confessions).

Thậm chí tận đáy lòng còn cảm thấy Phương Mân xứng đáng có được đoạn quan hệ ái muội lại lãng mạn này.

Có lẽ do gió lạnh hay trăng quá sáng đi, tôi thực đã bối rối đến độ hoảng loạn.


Tóm lại, dưới ánh sáng lập lòe từ ngọn đèn nơi hẻm nhỏ nọ, tôi đã đứng trước mặt cậu ấy mà dõng dạc hứa hẹn: "Chờ cậu đậu được đại học trọng điểm, khi đó tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cậu".

Nếu muốn tôi chọn ra mười hình ảnh ấn tượng nhất từ kinh nghiệm giảng dạy ở trung học Liễu Trấn thì đèn đường và đám côn trùng bay bay đêm đó ắt hẳn sẽ lọt top ba.

Đương nhiên, tôi biết côn trùng phát sáng vào mùa hè chẳng có gì bất thường, chỉ là dưới ánh đèn còn có một người điên cuồng nhảy nhót.

Phương Mân đầu tiên là ngẩn người một lát, muốn nói gì đó lại thôi, tư thế như thể muốn xác nhận lời tôi vừa nói.

Cậu ấy thậm chí không dám tin là thật, chỉ khẽ cong khóe miệng, dần dần vòng cung cũng lớn hơn, cuối cùng trực tiếp nở nụ cười rồi ôm cột đèn nhảy liên tục vài cái.

Cậu hướng về chiếc bóng dài trên mặt đường mà hô to, thầy Thi, em nhất định sẽ thi đậu.

Người thiếu niên nhiệt liệt vui mừng đến độ khó hiểu, hận không thể biến một giây thành mười mà coi khoảnh khắc này đây thành cả một đời.

Chỉ là cả đời có vô số những khoảnh khắc không dễ gì chịu đựng, trông cậy vào một tình yêu như vậy, có lẽ còn chẳng bằng lòng trung thành của những chú chó hay mèo hoang trong thị trấn này.

Phương Mân hẳn là đã ghi nhớ câu nói này trong lòng.

Ban đầu, thứ hạng của cậu ấy không được cao, nếu phát huy tốt thì cũng có thể vượt qua tuyến một, tuy nhiên so với mức điểm của các trường đại học trọng điểm thì còn kém xa.

Nhưng không phủ nhận là cậu ấy rất thông minh, cả toán học và các môn khoa học đều nằm trong top nhất nhì của trường.


Thậm chí các môn học đơn lẻ còn có thể cạnh tranh được cùng với học sinh Vân Thị Nhất Trung, duy chỉ có tiếng Anh lại là trở ngại.

Thật trùng hợp, tôi lại là giáo viên tiếng Anh nha.

Là giáo viên chủ nhiệm, tôi có trách nhiệm phải tham gia giờ tự học và đọc sách buổi tối, thế nên khoảng từ tám giờ đến mười rưỡi tối vô tình trở thành "thời gian đặc biệt" của Phương Mân.

Tôi cảm thấy như vậy không được công bằng lắm đối với các học sinh khác, vì vậy đã thông báo trước lớp rằng mỗi tối tôi sẽ ở kế bên sân bóng để giải bài, nếu như không còn vấn đề gì với các môn học khác thì có thể đến đó tìm tôi.

Các học sinh cuối cấp ở thị trấn nhỏ này kỳ thực còn rất nhiều thắc mắc về tiếng Anh, vậy nên tôi và Phương Mân đã không còn một mình cùng nhau ở trong phòng học, việc này thực sự khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Phương Mân xác thực là rất quyết tâm, tình trạng học lệch không còn xuất hiện trong kỳ thi thử lần 3 nữa, trái lại thành tích luôn ổn định trong top 2 và 3 của lớp.

Một người từng thích ngủ gục trên bàn học, nay đã học được cách chạy đua với thời gian.

Nhiều lần tình cờ nhìn thấy cậu ấy trong nhà vệ sinh, trên tay đều đang cầm theo sổ ghi chép từ vựng mà học.

Không thể phủ nhận cậu ấy biểu hiện làm tôi rất hài lòng.

Mà lúc này đây, cậu học sinh giỏi đó, vẫn đang đứng trước đống bài thi như trước, bàn tay gắt gao nắm chặt.

"Vậy nên là, thầy chỉ muốn chúc em tương lai thành đạt?" Phương Mân cả người run rẩy, "Không còn điều gì khác sao?"
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu ấy đang gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt bướng bỉnh nhưng cũng đầy chờ mong mà nhìn tôi.

"Còn có...!Ba mẹ cậu mời tôi đến dự tiệc mừng cậu đậu đại học vào cuối tuần sau, nhưng thứ lỗi tôi không thể tham dự vì bận việc."
Câu trả lời tương đối tàn nhẫn bởi Phương Mân ngay lập tức biểu tình dường như không thể tin được, giây tiếp theo thậm chí còn muốn khóc.

Nhưng rốt cuộc cậu ấy cũng không khóc, chỉ là hốc mắt đỏ hoe mà hỏi: "Vậy những gì thầy nói trước đây đều là giả, phải không?"

Tôi làm sao dám nói sự thật.

Những lời ngày đó thực sự là do buột miệng thốt ra, đến giờ nghĩ lại bản thân vẫn còn chút giật mình.

Vốn dĩ nghĩ rằng sự tình trong hoàn cảnh đó vẫn chưa tệ đến vậy.

Nhưng cậu ấy còn chưa 18, vẫn đang tuổi ăn học, lại là học sinh của tôi.

Trong khi bản thân đã trưởng thành từ 7 năm trước, hiển nhiên tôi nên là người lý trí và tàn nhẫn hơn trong đoạn tình cảm này.

Lại nói, tương lai Phương Mân ở đại học A, hẳn là một thế giới rộng lớn và phức tạp hơn nhiều.

Cùng với một thầy giáo ở Liễu Trấn, đến cùng là gì đây?
Hẳn là càn quấy.

Tôi hắng hắng giọng, hỏi: "Tôi đã nói gì sao? Tôi thực sự không nhớ.".

Truyện Teen Hay
Cảm xúc của Phương Mân chốc lát liền thay đổi.

Sự háo hức và chờ mong trước đó nhanh chóng biến mất, cơ thể đứng trước mặt tôi giờ đây tựa như là của một người già đau khổ, mệt mỏi và bất lực, trên miệng nở một nụ cười tự ti.

"Thầy không thích em." Phương Mân gật gật đầu, đôi mắt trũng sâu như muốn nói cho tôi biết, thầy thấy đó, cứ đạp đổ lòng chân thành của người khác theo cách này thì nhiệt huyết dù vô biên đến đâu cũng sẽ sớm bị tiêu hao.

"Không thích thì nói mọe nó không thích đi.".