Đã hai tuần trôi qua, Lý Tư Lam không có được lấy một chút tin tức nào về Cố Lăng, cậu vẫn bị giam lỏng như trước, còn Trình Huân ngoài nhiệm vụ mang thức ăn tới ra thì không ngó đến cậu lấy một lần.
Lý Tư Lam đã cố gắng tập trung suy nghĩ lại sự việc của tối hôm đó, nhưng vô dụng, cậu chỉ nhớ được lúc người hắn bê bết máu nhìn cậu.
Tại sao người cậu đâm một nhát lại là Cố Lăng mà không phải là Nhạc Dương Chi?
Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra? Và cậu còn một thắc mắc vô cùng lớn đó là: Tại sao cậu không chết lâm sàng?
"Lý tiên sinh, tôi là Đào Lân", cậu đang nhọc tâm suy nghĩ, thì phía bên ngoài truyền đến tiếng nói.
Lý Tư Lam nghe thấy giọng nói của Đào Lân, liền đứng dậy chạy về phía cửa, gắt gao hỏi: "Đào Lân, Cố Lăng sao rồi? Anh ấy khoẻ chứ? Anh ấy thế nào rồi? Cậu nói cho tôi biết đi".
Sau một tràn thắc mắc của cậu, Đào Lân từ tốn mở cửa bước vào. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy đó chính là ánh mắt của y nhìn cậu hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo.
"Đào Lân... cậu sao vậy? Tôi hỏi cậu Cố Lăng...", Lý Tư Lam cảm thấy có gì đó không ổn, miệng lấp láp hỏi thì bị Đào Lân cắt lời.
Đây là Đào Lân sao? Y không giống lúc trước, y có cái gì đó thật đáng sợ. Lý Tư Lam thấy y ám khí đằng đằng, liền lùi về sau một bước: "Đào Lân... Cậu tại sao lại... Chúng ta... chẳng phải là bạn sao?".
"Ha ha... Bạn? Ha ha... Cậu đừng hạ thấp tôi vậy chứ!", y đột nhiên cười lớn, quay sang nhìn Lý Tư Lam bằng ánh mắt khinh nhạt.
"Cậu... Là cậu... Là cậu sao...?", giây phút nhìn vào ánh mắt của Đào Lân, cậu thoáng nghĩ rằng mọi chuyện chính là xuất phát từ y.
"Đúng vậy! Chính tôi đã bẫy cậu", miệng y nhếch lên, đứng yên nhìn chăm chăm về phía cậu.
"Tại sao? Sao lại hãm hại tôi?... Cậu đã làm gì tôi đúng không?", vừa nghe được sự thừa nhận của Đào Lân, lòng Lý Tư Lam hằn lên hàng trăm câu hỏi.
Trước sự khẩn trương của cậu, Đào Lân vẫn im lặng từ tốn, Lý Tư Lam giận đến run rẩy, liền xông thẳng về phía Đào Lân định chất vấn thì đã bị y dùng lực đạp mạnh vào bụng một cái ngã lăn.
"Lý tiên sinh, hãy tự biết lượng sức", y nhẹ nhàng bước lại chỗ Lý Tư Lam đang ôm bụng kêu đau.
"Aaư... Mày... đã làm gì...? Tao không giết Cố Lăng... Rõ ràng... Aư", bị Đào Lân đạp một cước đau điếng, cậu gồng gượng liếc nhìn y, ánh mắt vô cùng căm phẫn.
"Nhưng ai sẽ tin Lý tiên sinh? Chính mắt Cố Lăng đã nhìn thấy...", y quỷ quyệt nhìn cậu nói, nhưng chưa nói hết thì Lý Tư Lam đã quát to.
"IM NGAY... TAO KHÔNG GIẾT ANH ẤY... MÀY CÚT... Á", Lý Tư Lam cảm thấy kinh tởm con người y, định hét đuổi y đi thì nhận ngay một cái tát long trời, khoé môi liền tuôn ra một tơ máu.
"Đừng gọi Cố Lăng thân mật như vậy, mày không có tư cách!", mắt y cũng long lên một tia tức giận, đăm đăm nhìn cậu.
Bị tát một cái đau đớn, cậu coi như cũng bình tĩnh lại, thầm nghĩ rằng mục đích Đào Lân đến đây không đơn giản là chỉ nói mấy lời đó, liền thấp giọng hỏi: "Mày đến đây là có việc gì khác?".
"Lý tiên sinh rất hiểu chuyện a! Tôi đến đây tất nhiên muốn giúp cậu thông não", y man trá nhìn cậu.
"Mày là có ý gì?", cậu mặt không biểu tình, thấp giọng hỏi.
"Muốn biết tại sao đó không phải là Nhạc Dương Chi?", y nhẹ nhàng đáp.
"Tại sao?", cậu liếc nhìn y, trong lòng thật sự có chút khẩn trương.
"Thuốc cậu uống chính là Scopolamine*", y từ tốn đáp.
"Mày... mày thôi miên tao? Thuốc đó... là thuốc cấm", Lý Tư Lam nghe xong liền cảm thấy ớn lạnh, khoé môi bất giác run lên.
Vì có một thời gian Thanh Đô xảy ra nhiều vụ cướp tài sản mà nạn nhân bị đưa vào trạng thái vô thức, không nhận ra mình đã tự giao nạp tài sản cho kẻ cướp. Lý Tư Lam cũng vì muốn phòng bị mà có tìm hiểu về thuốc Scopolamine, đó là một loại ma túy nguy hiểm còn được gọi là "Hơi thở của quỷ". Khi uống phải thuốc này, con người sẽ bị đưa vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời, ngoan ngoãn nghe theo lời sai khiến của một người.
Với sự uyên bác về y học của Đào Lân, y tất nhiên sẽ dễ dàng tác động vào tâm trí của Lý Tư Lam để phục vụ theo mục đích của mình.
Đầu tiên là cố ý để Lý Tư Lam nhận sai đối tượng. Từ lúc bước vào Achiassi, y đã khéo léo quan sát, đứng ở vị trí phía trước Cố Lăng như đang làm nhiệm vụ cảnh vệ, sau đó chọn đúng thời điểm Nhạc Dương Chi đứng ngay sau lưng Cố Lăng thì quay người lại lớn tiếng chào hỏi, lúc đó ý thức của Lý Tư Lam sẽ nhận định rằng người trước mặt Đào Lân chính là Nhạc Dương Chi.
Tại sao Đào Lân lại tốn công làm vậy? Bởi vì Scopolamine dù có thể dùng để thôi miên, nhưng khi nạn nhân nghe thấy điều gì quen thuộc hoặc gặp một cú sốc lớn, họ sẽ thức tỉnh. Nên y tuyệt đối không nhắc đến cái tên Cố Lăng, mà phải làm cho Lý Tư Lam nghĩ rằng Cố Lăng không có ở đó và người đứng cạnh cậu chính là Nhạc Dương Chi.
Đúng như kế hoạch của y, sau đó trong mắt Lý Tư Lam ngay lập tức nghĩ Cố Lăng chính là Nhạc Dương Chi, nên mới có những hành động cự tuyệt, đẩy hắn ra.
Tiếp theo là Đào Lân lặng lẽ gọi điện thoại cho Cố Lăng. Bởi vì y hiểu hắn, trước giờ hắn không có thói quen nhìn vào điện thoại trước khi nghe, nên khi Cố Lăng rời đi để nghe điện thoại, thì y chắc chắn là mình đã thắng.
Tiếp theo nữa chỉ cần rót nhẹ vào tai cậu là đi theo Nhạc Dương Chi và dùng dao tấn công lão. Lúc đó chính là lúc Lý Tư Lam sẽ một phát bị Cố Lăng bắn chết.
Đó chính là cách Đào Lân giúp Lý Tư Lam giải thoát...
"Chỉ là con mẹ nó Cố Lăng đã không bắn chết mày", Đào Lân nghiến răng nghiến lợi, mắt y lúc này như nổi lên từng tơ máu.
"Mày... thật... độc ác... Mày muốn tao và Cố Lăng... cùng chết", cả người cậu run lên, cơ hồ choáng váng.
"Ha ha... Với thân thủ của Cố Lăng mày động vào được sao? Anh ấy căn bản biết đó là mày!", Đào Lân hung hăng nắm lấy cổ áo cậu xốc lên, giờ phút này dáng vẻ tao nhã của y hoàn toàn biến mất.
"Không... Tại sao?... Không phải... Lăng... Xin lỗi... ", vừa nghe ý tứ của Đào Lân chính là Cố Lăng dù biết cậu đâm hắn nhưng vẫn không chống trả, sóng mũi cậu hăng cay, khoé mi liền ươn ướt.
"Chó chết! Lý Tư Lam, mày là cái quái gì? Mày bỏ bùa Cố Lăng? Anh ấy là của tao!", Đào Lân như nổi cơn điên, hai tay siết mạnh vào cổ cậu đến nghẹt thở.
"Ưưư... Thả... ra... Buông... Mày... là quỷ... Lăng... cứu...", cậu cơ hồ bị bóp cổ đến hoa mắt, hai tay liên tục cào vào tay Đào Lân, hay chân trồi đạp không ngừng.
"Không-được-gọi-tên-anh-ấy. Lý-Tư-Lam-mày-chết-đi", cảm giác ghen tỵ lấn át thần trí, Đào Lân gằn giọng tâm ý thật sự muốn giết chết Lý Tư Lam.
"Đào Lân, Lý tiên sinh, hai người làm gì vậy?", Trình Huân từ chỗ Cố Lăng về đến đã thấy cảnh tượng tấm lưng Đào Lân áp trước Lý Tư Lam, cả hai đang dưới thảm vùng vẫy, nhưng y căn bản không nhìn thấy tay Đào Lân siết chặt cổ Lý Tư Lam.
Đào Lân nghe thấy giọng Trình Huân, ngay lập tức buông lỏng cổ Lý Tư Lam, vẻ mặt liền trở về nho nhã nhưng có phần hốt hoảng: "Lý tiên sinh, cậu bình tĩnh đi, tôi là muốn đến thăm cậu... Sao cậu lại kích động như muốn giết tôi?". (Hảo! Rất có tố chất trở thành diễn viên phim ảnh *Vỗ tay bốp bốp*)
Thấy Đào Lân trở mặt như trở bàn tay, Lý Tư Lam kinh hồn lùi nhanh về sau, lấp ba lấp bấp chỉ vào mặt y: "Đào Lân... Mày... mày thật đáng sợ... Cút đi... Cút ngay...".
"Trình Huân, lấy giúp tôi thuốc an thần, Lý tiên sinh cần bình ổn lại", Đào Lân nhìn về hướng Trình Huân, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Trình Huân nghe thấy liền với lấy túi thuốc của Đào Lân trên bàn, tức tốc đem lại cho y.
"KHÔNG... TRÌNH HUÂN... HẮN NÓI DỐI... HẮN HẠI T...ÔI... L... ă... n... g... Ư... ư... ư...", Lý Tư Lam ra sức giãy dụa, nhưng bị Trình Huân kìm chặt, Đào Lân liền tiêm thuốc vào tay cậu, chỉ chốc lát sau cậu đã thiếp đi.
...
Lý Tư Lam giật mình tỉnh giấc, liền bật dậy thở gấp, cơ hồ còn kinh sợ chuyện vừa xảy ra. Cậu loay hoay định xuống giường gọi ngay Trình Huân để nói mọi việc, thì "Bịch" một cái ngã lăn ra thảm, tiếng dây xích va vào nhau "Leng keng", cậu theo phản xạ nhìn ngay xuống chân, hai mắt liền trợn trắng. Cậu đã bị xích lại.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ phía cửa một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, thông thả tiến về phía cậu.
"LĂNG... LÀ ANH SAO... HỨC... LĂNG... CỨU EM...", nhìn thấy Cố Lăng trước mắt, lòng cậu vui mừng khôn siết, liền không nghĩ ngợi mà hô to, nước mắt tự khắc trào ra.
Cố Lăng bước đến, chầm chậm ngồi xuống trước mặt cậu, nhìn chăm chú. Cũng thật buồn cười đi! Một người vì muốn rời khỏi hắn mà không ngần ngại đâm hắn một nhát đến thừa sống thiếu chết, vậy thì vì cái lý do gì mà hắn phải cảm thấy đau khi người đó bị thuộc hạ tát, cảm thấy tim gan như phế liệt khi người đó khóc chứ? Lại nghĩ đến khoảnh khắc trước khi mình ngất đi, trong tiềm thức vẫn luôn gọi tên cậu, thật sự quá đỗi điên rồ.
Đáng lẽ hắn phải thế này mới đúng, phải chuyên tâm giam cầm và dày vò cậu mới đúng.
Phải, chính là như vậy!
Cố Lăng trầm mặc, sau đó vung tay "Chát" một tiếng, má phải của cậu liền hiện lên rành rạnh dấu tay.
"Đồ tiện nhân, lại còn dám bỏ trốn?", hắn thấp giọng, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Ưư... Không... Không phải... Lăng... Không phải như vậy... Em không trốn nữa... Xin anh!", cậu nước mắt ràng rụa, liên tục lắc đầu, hai tay nắm lấy ống quần của hắn van xin.
"Câm miệng!", không nghe cậu van cầu, hắn mạnh tay xé toạt y phục cậu ra, thô lỗ lôi lên giường.
Hắn mạnh bạo áp đầu cậu xuống giường, hậu huyệt ngay lập tức bại lộ. Hắn kéo khóa quần xuống, thô bạo đâm thẳng tính khí vào u huyệt khô khốc, chật khít.
"ÁÁÁaaaa... Đau... Đau lắm... Aaa... Đừng... Lăng... Ưư...", cơ thể như bị xé làm đôi, máu đỏ liền tuôn ra chạy dọc theo hai bên đùi tí tách rơi xuống nệm.
Đầu óc cậu choáng váng, tức tưởi đến nghẹn thở, nước mắt chảy thành sông.
"AAa... Đừng... Đừng động... Aaa... Ưmm... Xin anh... Lăng... Đau... Aa...", hắn cơ hồ không nghe, ngược lại còn động mạnh hơn, Lý Tư Lam phía dưới đau đớn, rên la thất thanh.
"Hừm... Hận đến mức đâm tôi một nhát... Muốn trốn sao? Không có cửa đâu!", hắn vừa nghiến răng vừa tăng luật động.
Nơi nội huyệt bất ngờ bị lộng, dịch ruột trong chốc lát trào ra hòa với máu tươi, khiến nội bích có phần mềm lại. Cố Lăng không để ý đến cảm giác đau đớn như chết đi sống lại của người dưới thân, vô tâm thô bạo đâm chọt vào tận đáy, sau đó rút ra kéo theo mớ thịt huyệt đỏ au cùng chất dịch hồng hồng, rồi lại thô lỗ đâm vào lút cán.
Lý Tư Lam phía dưới đau đớn như vừa bị sốc điện, cả người ướt đẫm mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt rên rỉ van xin.
"Lăng... Van anh... Aaa... Ưmm... Dừng mà... Hức... Aaa... Chết... mất...", hơi thở ngày một suy yếu, cậu gần như muốn ngất đi. Lý Tư Lam bây giờ chính xác là đang bị hắn bạo dâm.
"Đúng vậy, rên lớn lên, đồ dâm đãng!", hắn như một kẻ máu lạnh, thống khoái nhìn cậu nhếch cười.
"Ưmm... Không... Em... không... trốn nữa... Aaa... Haa... Ưm... Tha... Dừng đi...", đau đớn tuy có phần lấn át, nhưng không thể không có một tia dục vọng. Lý Tư Lam bị sáp một hồi, cự vật có phần thức giấc, thành bích mềm ướt, trơn nhẫn như tạo điều kiện cho côn th*t cứng rắn tiến vào.
Sau một hồi quen dần với sự trừu sáp, khoái cảm cùng đau đớn trộn lẫn vào nhau, vừa thống khổ lại vừa tê dại. Lý Tư Lam cả người run lên, cự vật cũng chầm chậm ngẩng đầu.
"Aaaa... Ưmm... Chậm lại... Ưm... Van anh... Nhẹ chút... Aaa...", Lý Tư Lam siết chặt tay vào nệm, mặt chôn sâu vào gối xấu hổ rên la.
Cố Lăng cơ hồ cảm thấy trong hơi thở của cậu đã có mùi dục vọng, liền lập tức xoay người cậu lại đối mặt với hắn, nắm chặt hai chân cậu trung gian.
Hắn bắt đầu luật động, côn th*t to lớn ẩn hiện ra vào, da thịt quanh hậu huyệt căng bóng, nhớp nháp thủy quang, bên trong nội bích bị nam căn thô bạo xuyên xỏ phát ra tiếng "Òng ọc" dâm tà. Lý Tư Lam bị chọt đau hóa nghiện, tâm trí dần dần bị khoái dục xâm chiếm, cả người đỏ bừng, mắt khép mơ hồ, cổ họng bất giác phát ra âm thanh nhục dục.
"Ưmmm... Aaa... Lăng... Đỉnh nhẹ... Haa... Aa... Ưmm...", khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen huyền, chóp mũi thẳng tấp, làn môi căng đầy của Lý Tư Lam phủ đầy nước mắt và nước dãi.
"Hừm... Chỉ có vậy đã hứng? Còn muốn rời khỏi tôi?", cơ hồ nhìn vào mặt cậu, cơn tức giận của hắn càng dâng trào, mạnh tay siết chặt chân cậu đến đau, thắt lưng tăng thêm luật động, ngạo vật thô lỗ thúc sâu vào bên trong, chạm vào tiền liệt tuyến.
"Aa... Ưmm... Không... Lăng... Van anh... hôn em... Lăng... Ô... Chạm vào em... Haa... Ưmmm...", cậu bị khoái cảm làm cho mê mệt, từ tận đáy lòng muốn được hắn ôm ấp, yêu thương như trước.
"Từ nay an phận làm cái lỗ để tôi chơi đi!", mặt hắn quỷ súc, ra sức thao lộng mạnh bạo đến vết thương ở vai của hắn cơ hồ rỉ máu.
"Ưmm... Ô... Không... Xin lỗi... Aaa... Đừng... Hức...", cậu liên tục lắc đầu, cảm giác trái tim như bị bóp nát, nước mắt lại tuôn ra.
Cố Lăng vẫn lạnh lùng trừu sáp, tính khí đều nhịp ra vào, cả người Lý Tư Lam cũng xốc nẩy theo. Thành bích bị nam căn cương cứng sát phạt đến tê tái, cảm giác dâm dịu len lỏi vào từng tế bào khiến cậu vô thức rên lên, tâm trí dần dần bị khoái lạc nhấn chìm, tính khí nhô cao trướng nộ như muốn bắn.
"Ngô... Haa... Ưmm... Lăng... Em sắp... Ưư... Cầu anh... Nhanh...", bị cao trào làm cho loạn trí, cậu không chút sĩ diện cầu xin hắn lộng nhanh.
Cố Lăng nghe cậu van xin, khoé môi liền nhếch lên một cái, lập tức tại ngoại nam căn, khiến cậu "A~" nhẹ một tiếng, hậu huyệt đột nhiên trống rỗng, co thắt liên hồi.
Hắn đứng lên kéo người cậu dậy quỳ gối trước thân hắn, lúc này ngạo vật trướng to vừa ngang khuôn miệng đỏ tươi của cậu.
"Mút nó!", hắn lạnh lùng lên tiếng.
Lý Tư Lam hai mắt mơ hồ, lắc đầu từ chối, thì ngay lập tức bị hắn ấn mạnh đầu vào, miệng liền áp ngay tính khí nặng mùi dịch thủy. Hắn thô bạo áp miệng cậu vào sâu ngạo vật, mỗi lần sáp vào là tận yết hầu, cảm giác buồn nôn liền ùa tới, nước mắt không tự nguyện trào ra.
Sau một hồi trúc trắc, khoang vị ngập đầy cảm giác dơ bẩn, hắn nắm chặt tóc cậu, ấn sát miệng cậu mút chặt lấy côn th*t thô dài rồi hừ lạnh một tiếng, bắn ra dòng bạch trọc tanh nồng, thuận hướng trút sạch vào thực quản.
Sau khi thỏa mãn, hắn liền đẩy cậu sang một bên, thuận tay kéo khóa quần lên, rời đi ngay lập tức.
Lý Tư Lam nằm liệt tại chỗ, yết hầu nhớp nháp đến khó thở, sặc sụa đến ho khan. Đáy mắt cậu run run nhìn theo bóng hắn, nước mắt lại vô thức trào ra.
...
Những ngày sau đó, Cố Lăng vẫn tiếp tục đối xử với Lý Tư Lam như vậy, giam cầm và cường bạo.
Mỗi khi bị Cố Lăng áp dưới thân sỉ nhục, cậu vẫn không oán trách, ngược lại còn luôn miệng xin lỗi. Nhưng dần cậu nhận ra, Cố Lăng căn bản là một con quỷ đội lốt người, hắn không cảm xúc, không thương xót.
Cứ thế, bao nhiêu cảm giác tội lỗi với hắn hóa thành căm hận. Cậu bắt đầu có cảm giác hối hận vì lúc đó đã không mạnh tay một chút đâm chết hắn.
Ngày tháng trôi qua, tuy rằng mỗi lúc hoan ái, những lời mắng nhiết của hắn dần thưa đi, thay vào đó là những cử chỉ thoáng chút ân cần, đôi lúc cao trào lại mãnh liệt gọi một chữ "Lam". Nhưng cậu vẫn nghĩ rằng đó chính là vừa đánh vừa xoa, hắn chính là muốn một lần nữa dụ hoặc được cậu, sau đó... không có sau đó nữa.
Lý Tư Lam tuy chìm sâu đáy vực, thể xác bị tổn thương, nhưng tâm lại không chết. Nếu còn có cơ hội cậu vẫn sẽ bỏ trốn khỏi hắn, lần tới dù có phải giết hắn, cậu cũng không bao giờ hối hận.
- Hết chương 19 -
*Các nàng sẽ không giết ta chứ?
Chương 20 liên kết với chương 1, và từ chương 20 cũng bắt đầu sủng luôn a*