Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 50: Chương 50


Nhưng mà thâm tâm: Cho nên, cái này thì có liên quan gì tới mình nhỉ?
"Nếu không phải bởi vì dì và chú hỗ trợ nuôi dưỡng, con hôm nay cũng không thể lấy ra được thành tích tốt này để khoe cho hai người!"
Chu Đình Đình cúi đầu, làm bộ có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại rất phấn khích, những thành tích này đều là niềm tự hào của cô, nhất định sẽ vượt qua Phó Chi.
"..." Hứa Vi: "???"
Hứa Vi hình như nhớ ra rồi, cô nhớ đến đứa con trai lớn ở nhà suốt ngày cứ lẩm bẩm tên của một cô gái, chợt hiểu ra vấn đề: "Con là Hứa Đình Đình đúng không? Dì rất có ấn tượng đối với con."
Chu Đình Đình: "???"
Chu Đình Đình hơi sững sờ: "Dì Lục, con không phải Hứa Đình Đình..."
"A?" Hứa Vi bối rối chớp chớp mắt, nhìn thấy Chu Đình Đình đỏ hốc mắt, sau đó liền thay đổi lời nói: "Đúng đúng đúng! Không phải Hứa Đình Đình, dì nhớ ra rồi, là Mã Đình Đình, đúng, chính là Mã Đình Đình!"
"..."
Hai câu này chắc chắn là cái tát vang dội nhất đối với Chu Đình Đình, cô đã nỗ lực lâu như vậy, nhưng dì Hứa Vi thậm chí còn không biết cô là ai?
Trong mắt cô ấy, cô thật sự chỉ giống như một người bình thường sao?

Chu Đình Đình đỏ cả vành mắt.
Chuông vào học đã reo lên.
Hứa Vi nắm lấy tay của Lục Cảnh Thanh, giục Phó Chi mau vào lớp rồi nhanh chóng rời đi, giống như sau lưng sẽ có cái gì đó khủng khiếp đuổi theo.
Điền Nặc nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Đình Đình: "Đình Đình, cái này..."
Chu Đình Đình cắn môi.
Điền Nặc căng da đầu nói: "Đình Đình, cậu đừng buồn, dì Lục không thân cận với cậu, chắc chắn là do Phó Chi ở bên trong châm ngòi li gián! Lục gia hỗ trợ cậu nhiều năm như vậy, Lục Dư Mặc lại thích cậu, chỉ là cậu muốn tự lập, không muốn chủ động kêu Lục gia nhận nuôi mình, nếu không làm gì có chuyện Phó Chi xuất hiện! Cậu...!"
"Được rồi, đừng nói nữa! Cậu vô lớp trước đi." Ngắt lời của Điền Nặc, Chu Đình Đình nhìn đám người đang dần dần vào lớp, lúc này mới nhịn không được lau nước mắt.
Sau một lúc lâu, trong lúc lơ đãng thấy được tờ đơn đăng ký trên tay, không biết nghĩ cái gì, lấy bút gạch tên của Chu Tử Hoài, điền Phó Chi.
Chu Đình Đình nhìn bóng lưng của Phó Chi ngồi trong lớp, gắt gao cắn chặt môi, đốt ngón tay trắng bệch.
Học sinh ngoài hành lang cũng bắt đầu di chuyển vào lớp và bắt đầu tiết học.
Cô đi xuống lầu, đưa đơn đăng ký cho Phòng Giáo Vụ, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cuộc thi tiếng Anh do trường Nhất Trung tổ chức là một sự kiện quy mô lớn, cô nhất định phải giáng cho Phó Chi một đòn nặng trong cuộc thi lần này, để Phó Chi có thể hiểu rõ thân phận của mình!
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết tiếng anh của cô Tôn.
Cô ấy tính tình nóng nãy, là cọp cái nổi danh trong tổ tiếng anh của trường Nhất Trung.
Vừa mới lật sách ra, liền nghe thấy cô Tôn ở trên bục giảng kêu to: "Phó Chi là trò nào? Đứng lên cho tôi xem!"
Phó Chi tắt trò chơi, từ trên ghế đứng dậy.
Bộ đồng phục học sinh màu trắng viền xanh khoác lên người cô, khi cô cúi đầu xuống, một phần nhỏ làn da trắng nõn liền lộ ra.

Ngôn Tình Xuyên Không
Nhìn qua rất ngoan, cũng rất xinh đẹp, không có chút nào giống một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện.
Tôn Hà bởi vì kinh ngạc nên lại nhìn cô nhiều thêm một lần, sau đó đưa số thứ tự thi vấn đáp do nhà trường cung cấp đặt lên trên bàn của Phó Chi: "Nếu đã đăng ký rồi thì phải nổ lực hết mình."

Cô ấy nhìn cô gái nhỏ trước mặt qua mắt kính: "Cuộc thi hùng biện tiếng Anh lần này khác với trước đây.

Nó được tài trợ bởi Viện nghiên cứu FZ ở Bắc Kinh.

Giải nhất còn có thể nhận được giải thưởng là một vé vào tham quan học tập trong viện nghiên cứu."
Vừa dứt lời, lớp 21 liền bùng nổ.
"Viện nghiên cứu FZ? Chẳng lẽ là trung tâm nghiên cứu và phát triển tiên tiến dưới danh nghĩa công ty Phó thị của Tập đoàn Công nghiệp Hàng không Hoa Quốc?!"
"Đó chính là viện nghiên cứu cấp quốc gia, nghe nói muốn đi vào còn khó hơn cả lên trời, lần này đạt giải nhất có thể đi tham quan học tập sao?"
"Một lão đại học thuật mà tớ theo dõi trước đây trên weibo còn nộp đơn xin gia nhập vào viện nghiên cứu FZ, kết quả là bị trực tiếp từ chối..."
"Vậy lần này nhất định sẽ cạnh tranh rất kịch liệt a?"
"Không có khả năng, đều là không có cửa! Những năm qua đều là Chu Đình Đình đoạt giải, năm nay nhất định cũng sẽ là cậu ấy chứ không phải ai khác!"
"..."
Tôn Hà biết Phó Chi là từ thị trấn nhỏ chuyển tới, đối với cô cũng không ôm bất cứ hi vọng nào, khô khan an ủi cô: "Phó Chi, em không cần tạo áp lực cho bản thân, tuy rằng viện nghiên cứu FZ và em không có chút liên quan, giải nhì giải ba cũng vậy...!Đương nhiên em cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tham gia thì đã có giải khuyến khích rồi, em có thể tranh thủ lấy được giải!"
Phó Chi: "..."
An ủi thì đừng để cập đến giải khuyến khích, lại còn nói viện nghiên cứu dưới quyền của cô còn không có chút liên quan đến cô?

Tôn Hà đương nhiên không biết những suy nghĩ đó của Phó Chi, cô ấy đem tất cả hy vọng đặt lên người của Chu Đình Đình.
Xét cho cùng Chu Đình Đình và Phó Chi vẫn khác nhau, Chu Đình Đình từ nhỏ đã được Lục Gia hỗ trợ nuôi dưỡng, không chỉ là nói tiếng anh, mà các tài nghệ như múa ba lê và đàn violon đều rất xuất sắc.
Mà Phó Chi chỉ mới được Lục gia nhận nuôi, không nói đến việc đã bỏ qua độ tuổi đẹp nhất để học nghệ thuật, chưa kể cấp ba học tập bận rộn, cho nên cô cũng sẽ không thể rút ra để đi học nghệ thuật.
Đem cả hai ra so sánh, ngược lại Chu Đình Đình mới giống như là con gái nuôi thật sự của Lục gia.
Phó Chi rũ mắt, nhìn thẻ thi đấu trên bàn: "Em có thể hiểu được sự khích lệ của cô, nhưng em không có đăng ký dự thi."
"Em không đăng ký?!" Tôn Hà cau mày, có chút hoang mang nhìn lại tờ đơn đăng ký: "Vậy thì là ai..

"
Lời nói ra mới được một nửa, bên tai liền vang lên giọng nói trong trẻo của Chu Tử Hoài: "Cô Tôn, người đăng ký là em."
"..." Tôn Hà: "???"
Tầm mắt của Tôn Hà rất mau liền rơi xuống trên người Chu Đình Đình: "Sao lại thế này?".