Mùa này thời tiết huyện Nam Nhật không nóng không lạnh, không nhiều mưa nhưng không khí ẩm ướt, gió êm êm lướt qua mang theo mùi hương hoa quế, hương hoa nhãn, ngọt mà không ngấy, sắc trời tối dần nhuộm màu xanh sẫm, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao rải rác, tựa như kim cương rơi trên tấm thảm nhung.
Giang Hướng Hoài rất thích khí hậu nơi này, Bắc thành quá hanh khô, luôn làm anh cảm thấy môi nứt nẻ.
Trong tiệm đang vang lên một bản nhạc, một bài hát cũ nhưng không phải những bài ôn thường nghe.
Triệu Diên Gia ngồi bên bàn nhỏ Chu Quốc Hoa thường ngồi uống trà xem TV, một lòng ba việc, vừa cắn hạt dưa vừa ngâm nga theo nhạc, vừa nghiêm túc nghe mọi người cãi vã.
“Dù chúng ta cách nhau ngàn vạn dặm… trái tim chúng ta vẫn gắn kết, cho dù anh và em có cách xa nhau…” Cậu nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc.
Lục Hợp không thể chịu nổi dáng vẻ của cậu, hơn nữa cũng ghét ồn ào: “Cậu dọn thẳng cái ghế ra ngồi giữa họ đi, tiện thể cho vài ý kiến.”
Triệu Diên Gia cắn hạt dưa, uống hớp trà, ăn miếng táo ôn Chu cắt, nuốt xuống rồi uống miếng nước chanh mệ Thái pha, hương vị hỗn tạp này làm Diệp Bạch nhìn mà rùng mình.
Triệu Diên Gia không cắn ống hút nên làm rơi nó, nói: “Ý kiến thì có khó gì? Tôi ngồi đây vẫn có thể bình luận được. Nhìn là hiểu mẹ Khương Lê cố tình gây rối vô cớ, thêm bà dì luật sư Chu châm ngòi thổi gió, quần chúng vây xem nhiệt tình cổ vũ!”
Hà Nghiên Minh phì cười: “Cậu thú vị hơn anh trai cậu nhiều, anh cậu ra vẻ đạo mạo quá.”
Ấn tượng của Hà Nghiên Minh đối với Giang Hướng Hoài là người thích bày ra phong thái quý công tử nhẹ nhàng, áo sơ mi trắng quần tây đen công sở, coi trọng đẳng cấp, thích sạch sẽ, luôn mỉm cười với mọi người nhưng nụ cười chỉ treo trên môi, nụ cười không đến đáy mắt, nhìn thì lịch sự nhưng thực chất lại kiêu ngạo. Thật ra anh ta luôn thờ ơ, không xem trọng điều gì nên nói anh coi thường huyện Nam Nhật thì cũng không đúng. Nói kiểu bình dân thì anh không nhiễm khói bụi nhân gian, không làm chuyện bình thường của con người. Lại còn thích giả vẻ lịch thiệp xa cách gọi Hà Nghiên Minh: “Luật sư Hà.”
Xì!
“Anh em giả vờ gì? Anh ấy ở trước mặt luật sư Chu không còn hình tượng gì đáng kể nữa.”
Đó chính là điều Hà Nghiên Minh muốn nói: “Ngoài luật sư Chu của cậu ra thì mọi thứ khác anh ta không hề để tâm, tính cách tốt cũng chỉ dành cho Chu Chức Trừng.”
Mọi người đang nhìn sang, không ngờ hình như bên đấy lại có thêm người đến nên càng náo nhiệt, chủ đề từ Khương Lê, Chu Bỉnh Trừng chuyển dần sang những người khác.
Thái Lan nhếch miệng cười: “Nếu Khương Lê mang thai thật thì bà đến tìm Chu Bỉnh Trừng bồi thường, tôi nhớ Chu Bỉnh Trừng lớn hơn Khương Lê nhà bà mấy tuổi.”
Mẹ Khương Lê cảm thấy có lý: “Đúng vậy.”
Có người lo lắng: “Trừng Trừng là luật sư, chắc chắn sẽ giúp anh trai nó.”
Thái Lan liếc qua: “Khương Lê cũng là luật sư đấy thôi, còn làm việc ở thành phố lớn đấy, không giỏi giang hơn à?”
Mẹ Khương Lê giận điên: “Khương Lê nhà tôi học cái gì chả biết, bà con họ hàng trong nhà gặp vấn đề nó chỉ bảo bà con tự đi tìm luật sư, vụng về, ngu ngốc, nếu không sao lại bị Chu Bỉnh Trừng đùa bỡn?”
Dù sao cũng đang rảnh tám chuyện, đông người vây quanh, có người nhìn thấy mấy người trong tiệm thì nói: “Đó không phải mấy luật sư sao? Chúng ta đến hỏi mấy câu đi.”
Nếu trong thành phố mấy người này nào dám đi gặp luật sư, đi tới xin tư vấn thì luật sư họ đâu có nhìn tới mấy người chỉ thích được tư vấn miễn phí này, nhưng ở huyện thì là dựa vào tình nghĩa, đa số mọi người đều quen biết nhau, nguồn án cũng được giới thiệu theo cách thế này, cân đo đong đếm quá rạch ròi thì không thể nào hòa hợp được với nơi này.
Chu Chức Trừng không bao giờ từ chối, nếu có thể giúp thì sẽ giúp, cũng may dân ở đây thuần phác, họ nhìn cô lớn lên, gia đình lại mở tiệm tạp hóa, sau khi được tư vấn thì đa số đều nhờ cô xử lý, vì vậy cô không thiếu nguồn án.
Hà Nghiên Minh thì không kiên nhẫn ứng phó những việc này, khách hàng tìm đến anh phàn nàn cũng không được an ủi, lời hay ý tốt nào của anh, anh chỉ lật điều khoản, cho ý kiến pháp luật, vì vậy mấy năm nay anh cố gắng giải quyết các vụ án có tư cách pháp nhân, không giải quyết vụ án liên quan trực tiếp đến con người, cũng may huyện đang phát triển mạnh về du lịch, công nghiệp dệt, sản xuất… lượng khách hàng cũng đủ để anh kiếm sống.
Bây giờ nghe nói mấy ông chú bà thím muốn xin tư vấn thì Hà Nghiên Minh muốn trốn, ngoài việc thiếu kiên nhẫn còn vì chột dạ, mấy năm nay anh chuyển hướng nghiệp vụ, đi làm toàn với các nhà máy xí nghiệp, đâu còn nhớ được luật về ly hôn kết hôn sinh con nọ kia.
Những người này cho rằng luật sư đương nhiên là hiểu tất tần tật về luật, nếu không hiểu là luật sư giả, nếu anh nói không biết thì ngoài việc mất mặt ra, nếu bị truyền đến tai ba anh thì anh sẽ bị lột da.
May mà Hà Nghiên Minh nhanh trí, đá ghế Triệu Diên Gia, hất hàm: “Cho cậu cơ hội biểu hiện, đi đi, luyện thêm nghiệp vụ.”
Trong bụng Triệu Diên Gia cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức, hốt hoảng túm Lục Hợp bụng đầy điều khoản luật pháp: “Hôm nay ba người chúng ta làm thành một tổ, luật sư Diệp, chúng ta qua làm tư vấn đi.”
Ba lính mới tò te cứ thế lập bàn tư vấn tại tiệm tạp hóa.
Chu Chức Trừng khi về đến thì nhìn thấy, tiệm tạp hóa Mai Mai hỗn loạn mà lại trật tự, bên trong là bàn tư vấn hôn nhân gia đình khí thế ngất trời, bên ngoài mồm năm miệng mười chỉ cây dâu mắng cây hòe. Ôn mệ cô lại pha trà cho mọi người uống, bán buôn không tệ, bán được rất nhiều thuốc lá, đồ ăn vặt trẻ con.
Rất nhiều đứa bé biết Chu Chức Trừng, chúng ngồi trên ghế dưới gốc cây mộc lan, chơi game trên di động, có đứa ngẩng lên thấy cô, nhiệt tình hét to: “Chị Trừng Trừng.”
Chu Chức Trừng thân thuộc với chúng là nhờ vào game 5V5. Cô vốn vụng về, chơi game một năm còn thua học sinh tiểu học, có lần cô đang chơi game thì một nhóc đến mua que cay nhìn thấy, cậu bé gọi mấy người bạn tới cùng cười cô. Cuối cùng chúng chiếm luôn điện thoại của cô, đẩy viên pha lê đối diện xuống. Nhưng mà 2 năm gần đây cô không có thời gian nên gần như không chơi nữa.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy có máy quay phim đi theo sau Chu Chức Trừng thì rất phấn khích, bỏ đồ chơi xuống, chạy tới trước ống kính, huơ tay: “Cái này có thể được lên TV sao?”
“Đúng rồi, đến khi phát sóng là có thể thấy các em.”
Chúng nghe xong càng vui, đòi quay từng đứa một.
Anh quay phim cũng thích sự ngây thơ của bọn nhỏ, nghiêm túc phỏng vấn chúng, hỏi về ước mơ từng đứa, anh đã phác thảo sơ lược ý tưởng trong đầu, tư liệu sống này có thể cắt nối với những thiếu niên phạm tội kia, biên tập thành: Trong – ngoài tường cao, Trung tâm cải tạo giam giữ vị thành niên kia còn nhiều tư liệu sống.
Bọn nhỏ xếp hàng ngồi trên băng ghế nhỏ, nhân viên bảo Giang Hướng Hoài đi phỏng vấn ước mơ của bọn trẻ.
Mơ ước của chúng rất nhiều, đủ loại màu sắc hình dạng.
“Em muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp, kiếm được rất nhiều tiền.”
“Em muốn mở tiệm bán quà vặt, em làm bà chủ.”
“Em phải làm bác sĩ, là kiểu mà có thể sinh nhiều em bé đó.”
“Đồ ngốc, cái đó kêu là bà mụ.”
“Mẹ em nói sau này em đi quét đường.”
“Em không biết sẽ làm gì, em giống chị Trừng Trừng, sau này em đến làm việc chung với chị Trừng Trừng, chơi game chung.”
Máy quay lia đến người ngồi cuối băng ghế, Chu Chức Trừng sửng sốt rồi buồn cười, cô giơ tay che mặt lại: “Tôi đang là luật sư, còn mơ ước gì nữa?”
Người phỏng vấn Giang Hướng Hoài cũng cười.
Không hiểu sao, Chu Chức Trừng bỗng hỏi ngược lại anh: “Vậy còn anh, mơ ước của anh là gì?”
Hỏi rồi cô mới nhận ra, anh cũng là luật sư, hỏi thừa.
Ống kính quay phim chuyển về phía Giang Hướng Hoài, anh đẹp trai, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, lại rất ăn ảnh, khi lên hình càng thêm vẻ ưu việt, đôi mắt rất đẹp.
Anh đang cười, đáy mắt cũng mang ý cười, cảm xúc của anh kéo căng bao nhiêu năm, giờ đây gần như cắt đứt.
Cho dù trước kia đối mặt với cô, biết rõ cô thích anh nhiều năm, thấy rõ sự nhiệt tình, tình yêu của cô nhưng trong lòng anh luôn giữ khoảng cách với cô, đối với cô thật tốt nhưng không hề mất kiểm soát.
Rõ ràng biết, cô là người nặng tình gia đình đến thế nào, một cô gái nhỏ vô cùng muốn ở lại huyện thành nhỏ bé này sống cùng với ôn mệ thế nào, nhưng cô lại nguyện ý vì anh mà đi đến Bắc thành, ở lại Bắc thành.
Giang Hướng Hoài vẫn nhớ đêm đầu tiên cô đến Bắc thành, nhắn tin nhắn thoại cho anh: “Anh Hướng Hoài, em chảy máu mũi, bạn cùng phòng nói là nóng quá, sao vậy?”
Khi đó cô bé còn thích chụp selfie, dù chảy máu mũi hay khóc cũng chụp ảnh trước gương gửi cho anh hỏi: “Em đẹp không?”
Anh cũng sẵn lòng đối xử tốt với cô, có lẽ vì tâm lý bù đắp, anh ghét người khác tìm kiếm bóng dáng anh trai trên người anh, nhưng không ai muốn anh trai còn sống hơn anh, anh nhớ sự tốt bụng của anh trai với mình, bắt chước anh trai, đối xử tốt với cô.
Chu Chức Trừng chắc chắn là người đặc biệt, trong nhà họ Giang không phải không có những đứa em họ nhỏ hơn anh, nhưng anh chưa bao giờ nhẫn nại với những người đó, không có bất kỳ tâm lý bù đắp gì. Ví dụ như Triệu Diên Gia, anh vì nể mặt dì nên mới cho cậu cái danh VIP, nhét vào ekip, cũng không quan tâm lắm. Hồi còn nhỏ, Triệu Diên Gia thích đi theo sau lưng anh, anh còn mất kiên nhẫn gọi Triệu Diên Đình tới dẫn em trai đi, đừng làm phiền anh.
Làm luật sư là mơ ước của Giang Hướng Thanh, không phải Giang Hướng Hoài.
Nhưng Giang Hướng Hoài không rõ mình muốn làm nghề gì, hiện tại anh chỉ muốn ở bên cô nhóc quyến luyến gia đình này, vậy đó gọi là nghề gì?
Thất nghiệp?
Cô an ủi rất nhiều đứa bé rằng không sao cả, dù ước mơ nghề nghiệp gì thì đều có ý nghĩa, đều tuyệt vời, vậy mơ ước của anh cũng sẽ được ủng hộ phải không?
Có phải anh nên thành thật, thẳng thắn từ sớm, năm đó nếu anh không ích kỷ như vậy, chỉ muốn nắm quyền kiểm soát cảm xúc trong tay thì có phải sẽ không đến mức này không?
Vì vậy, Giang par thản nhiên nói: “Ông nội trợ.”
Anh nhìn thấy ôn Chu cầm vỉ đập ruồi ra khỏi tiệm, nhìn về bên này, anh nhớ điều kiện trước kia ôn nói, chân thành bổ sung: “Ở rể cũng được, tôi làm được cả.”
Anh thật sự có thể làm được, một cái họ thôi mà, luật cho phép theo họ mẹ, hơn nữa anh cũng không thích cái họ Giang này.
Đây là nguyên nhân vì sao khi chương trình pháp luật phát sóng, nhãn dán của anh từ “cộng sự của công ty luật Minh Địch” biến thành “chồng luật sư Chu”.