Không Gian Song Song

Chương 15

Đầu bếp ở trong các nhà hàng nổi tiếng khi thực hiện nấu nướng những món ăn kia, bất kể xét về màu sắc hay hương vị thì Nghê Xuân Yến cũng theo không kịp, ngay cả phối hợp trang trí bày biện đồ ăn cũng tinh tế vô cùng, những món ăn vậy trước mắt Mục Dục Vũ đủ làm cho mấy cô y tá và nhóm bảo vệ chậc chậc tán thưởng, giống như đây không phải là để ăn, mà là một tác phẩm nghệ thuật để người ta thưởng thức.

Thực phẩm được chế biên tinh tế, thể hiện rõ sự giàu có và cao cấp, cũng từng khiến Mục Dục Vũ ham thích. Hắn có học vấn cao, biết phán đoán giai cấp một người tương ứng thường thể hiện ở những chi tiết nào. Mục Dục Vũ không cho phép bản thân có tỳ vết nào, hắn mãi mãi nhớ rõ một việc: nhiều năm trước, hắn và Diệp Chỉ Lan khi vừa quen biết nhau, hai người cùng nhau đến dự bữa tiệc tốt, hắn lỡ nói sai năm sản xuất của rượu vang, người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt đắc ý và khinh bỉ.

Thời điểm cô ta nhiều vênh váo tự đắc, nhìn trong đôi mắt kia mãi mãi là hình ảnh hắn bị khinh bỉ. Khinh miệt là vì cô phải hạ mình gả cho Mục Dục Vũ như vậy một người vốn dĩ xuất thân chẳng hề cao quý, chuyện này làm cho cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục; oán giận cảm giác bản thân cô ta dĩ nhiên hy sinh nhiều như vậy, nhưng đối phương cư nhiên không cảm động đến rơi nước mắt, quỳ rạp xuống dưới chân kinh sợ, điều này khiến cô ta phẫn uất.

Càng phẫn uất, lại càng muốn biểu hiện ra khinh miệt; càng khinh miệt, lại càng làm Mục Dục Vũ không bận tâm, vì thế cô ta càng phẫn uất.

Đúng vậy, người phụ nữ thế này, danh là vợ Diệp Chỉ Lan, là câu chuyện buồn cười nhất trong cuộc đời của hắn.

Bọn họ trong lúc đó đã mang theo sự thù hằn: Diệp Chỉ Lan mưu toan chinh phục hắn chứng minh sự quyến rũ của bản thân; hắn mưu toan tìm cho mình một cái tiêu bản gọi là vợ để trong nhà. Trận chiến tranh này, song phương mục đích không đồng nhất, lập trường khác hẳn, lại hành động nhất trí đến kì lạ, đều muốn đánh bại đối thủ.

“Lựa chọn không giống nhau, chính là lựa chọn cuộc sống khác nhau.” Mục Giác nói như thế, bà nói rồi những người trẻ tuổi khi kết hôn sẽ nhìn thấu bản chất của hôn nhân. Không ai có thể tránh đi ảnh hưởng mà người đồng hành trong hôn nhân gây ra cho mình, thậm chí mạnh mẽ như Mục Dục Vũ, cũng trong vô thức đánh bại Diệp Chỉ Lan, đem sự khinh miệt của cô ta đạp xuống đến chân, làm cho những hồi tưởng trong hắn thì ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ví như hắn đã thật sự nghiên cứu về năm sản xuất của rượu vang, ví như hắn chỉ cần nghe một mở đầu, có thể phán đoán chính xác ra tác giả bản hoà tấu đàn violon nổi tiếng, năm sáng tác, tinh thần ý nghĩa đoạn nhạc.

Nhưng như vậy thì tính sao?

Cho đến ngày nay, Mục Dục Vũ chẳng sợ ở nơi đông đúc như bữa tiệc đặt chân lên bàn ăn, hay đem bụi xì gà dụi vào trong bát canh cũng chẳng có ai dám hó hé ra lời, đều đó thể hiện rõ sự kiêu ngạo khi đứng đến vị trí này. Nếu ở đây có những cô gái chưa chồng, nhìn thấy những hành động của hắn còn cảm thấy quyến rũ khiêu khích nữa không biết chừng. Trôi qua nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng hiểu được, cái gọi là hành vi quy tắc, chẳng qua là để cho những con người nhỏ bé tuân thủ, nhưng lại dễ dàng bị sức mạnh của những người trên đánh vỡ.

Nhưng như vậy thì tính sao?

Mặc dù hắn chỉ cần nói câu thì sẽ có hàng chục đầu bếp hàng đầu vì hắn mà nấu ăn, nhưng như vậy thì tính sao?

Những món ăn này, giống như cuộc sống xa hoa mà hắn được hưởng, nhưng lại thiếu đi điều gì đó quan trọng, một cái gì đó không có tên, nhưng lại tồn tại như lẽ thường, nó tiêu tán , vì vậy hắn cứ trở thành một chủ nhân vô vị.

Mục Dục Vũ bỗng nhiên liền nhớ đến Nghê Xuân Yến vì chính mình làm những việc đó, cặp lồng cơm xấu xí, mở ra cũng có thể để hắn chọn ba lấy bốn, nhưng vì sao chỉ duy nhất các món ăn này, vừa đúng , có thể bổ khuyết đói khát, có thể ăn no bụng, có thể làm cho dạ dày hắn khi ăn trở nên ấm áp vui vẻ.

Bất kể cô ta xuất phát từ loại mục đích nào để làm việc này, mục đích kia chẳng qua đối với hắn chỉ là râu ria, chẳng lẽ bản thân hắn còn không có thể xử lý ham muốn một người sao?

Mục Dục Vũ lúc này có chút giật mình, hắn tưởng, thì ra hắn cũng chẳng còn là mười sáu tuổi, cũng không cần lo lắng sự ham muốn của một người phụ nữa có thể mang đến cho hắn phiền toái.

Hắn rung chuông gọi tìm Tôn Phúc Quân đến, nhận được câu trả lời là, Tôn đội trưởng đã đi nghỉ .

Mục Dục Vũ thế này mới nhớ tới hắn cho Tôn Phúc Quân một kì nghỉ dài hạn, Tôn Phúc Quân dường như nói qua cho hắn sẽ tận dụng trong khoảng thời gian này đi giúp Nghê Xuân Yến bọn họ tìm phòng ở. Đúng rồi, phá bỏ và rời đi là điều bắt buộc phải làm, nhà Nghê Xuân Yến vốn dĩ ở ngay trong khu quy hoạch theo kế hoạch di dời của chính phủ.

Mục Dục Vũ không thể ngẩn người bao lâu, bởi vì chỉ chốc lát, bên ngoài phòng bệnh có vài người quản lí ở công ty đến chờ thăm bệnh. Bọn họ đều tự mang theo cấp dưới lại đây cùng hắn trao đổi tương quan chi tiết thu mua Diệp thị. Sau khi mọi người hàn huyên , bên trong phòng bệnh như một cái hội trường, Mục Dục Vũ nghe bọn họ báo cáo cùng biện luận xong, làm giản yếu sai sử sau, hắn theo lệ đã đến giờ kiểm tra. Bác sĩ phụ trách là giáo sư Cung mang theo một nhóm bác sĩ y tá lại đây, mọi người thấy thế cáo từ rời khỏi, Mục Dục Vũ ngẩng đầu nói chuyện với một quản lí tâm phúc: “Lão Diêu, anh ở lại chờ một chút.”

Lão Diêu tên đầy đủ Diêu Căn Giang, cùng Mục Dục Vũ quan hệ cá nhân thân thiết, hai người trải qua quá trình gian khổ khó khăn từ lúc công ty mới được xây dựng, hắn trầm mặc ít lời , thay Mục Dục Vũ xử lý rất nhiều công việc, thoạt nhìn chung quy là người thành thật, là bạn bè mà Mục Dục Vũ có thể tin cậy .

Giáo sư Cung bận rộn hoàn thành công việc, rất nhanh liền mang nhóm bác sĩ y tá đi, Mục Dục Vũ vẫn cau mày không lên tiếng, chờ bọn hắn đi rồi mới thở dài một hơi, liếc mắt, thản nhiên hỏi: “Tôi nghe nói bên ngoài đồn tôi sắp chết?”

Diêu Căn Giang gật đầu, dùng biểu hiện phù hợp với giọng nói: “Là người Diệp thị tung tin.”

“Người của chúng ta xử lý như thế nào?”

“Vài tên phó tổng tài đều đứng ra phát biểu giải thích, nguyên tắc và chính sách công ty sẽ không bởi vì tổng tài chết bệnh mà sửa đổi. Công ty vẫn đang hoạt dộng tốt, vẫn tiếp tục phát triển như ban đầu.”

Mục Dục Vũ thản nhiên nở nụ cười, hỏi: “Bọn họ sẽ không nghĩ như vậy thật chứ?”

“Luôn luôn có người cảm thấy sẽ như vậy.” Diêu Căn Giang nói, “Ví như phó tổng Lý, hắn gần đây làm những chuyện riêng gây không ít bất lợi.”

Mục Dục Vũ híp lại mắt, lập tức không không tiếc nuối nói: “Lý Triệu Minh là bạn học của tôi ở Princeton, lúc trước chúng tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hắn đem nhà cửa của cha mẹ đều bán hết, rút hết vào đầu tư cho tôi, tôi làm việc cực nhọc chân đến nỗi không chạm đất, hắn cũng sẽ gọi vợ hắn hầm canh mang đến công ty cho tôi, nhớ đến , việc này dường như mới và xảy ra ngày hôm qua.”

Diêu Căn Giang không biểu tình nói: “Quyền lực càng lớn thì càng có nhiều điểm yếu, không có gì đáng ngạc nhiên.”

Mục Dục Vũ thở dài, khàn khàn: “Chuyện này anh đi làm đi, cũng xử lí luôn hai phó tổng kia, sắp xếp lại vài bộ phận, luôn tiện pha loãng cổ phiếu của công ty hắn, nhưng cũng đừng khiến hắn quá khó xử.”

“Vâng.”

“Diệp thị bên kia, lão đại thì không đủ lo, tôi đoán bây giờ anh ta còn cho chạy, là lão nhị phải không?”

“Ngài đoán không sai.”

“Nhị thiếu gia họ Diệp, về cơ bản là một kẻ yếu đuối ti tiện. Người yếu đuối như thế rất giấu kĩ, mưu mô gian xảo dùng bản chất yếu đuối đó để tự vệ , chuyện đăng báo lần trước hắn chơi đùa với cô gái vị thành niên không nổi quá nhiều sóng gió, tôi đoán, là Diệp lão gia chắc hắn đã áp chế bớt phải không?”

“Ưu thế của hắn, hẳn là có một người ba tốt.”

“Người ba tốt ” Mục Dục Vũ châm chọc cười, “Thật đúng là làm người đố kỵ, anh nói xem, đối phó loại đứa trẻ bị ba nó dạy hư này, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Làm cho ba hắn thất vọng, thất vọng đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn hắn.” Diêu Căn Giang nói, “Tôi yêu ba tôi, tôi nghĩ bất kì ai trên đời này một khi yêu yếu ba mình, cũng không muốn bản thân khiến ba mình thất vọng.”

Mục Dục Vũ kì lạ đánh giá hắn liếc mắt một cái, sau gật đầu nói: “Phu nhân nhị thiếu gia họ Diệp thật là một người đáng thương, bị cái loại chồng hung hãn hành hạ đánh đập thường xuyên cũng không dám hé lời ra ngoài một câu, chúng ta luôn tiện lần này làm luôn chuyện tốt, giúp cô ấy.”

“Sớm nên như thế.” Diêu Căn Giang gật đầu.

“Chờ làm xong chuyện này, tôi có thể ly hôn , tôi muốn làm cho Diệp Chỉ Lan một chút tiện nghi đều chiếm không được, ” Mục Dục Vũ nhắm mắt lại thì thào nói, “Lão Diêu, tôi nhịn lâu như vậy, ngay cả tôi cũng không thể tin được.”

Diêu Căn Giang im lặng không lên tiếng.

Mục Dục Vũ mở mắt ra, hỏi hắn: “Gia đình của anh vẫn tốt phải không?”

Diêu Căn Giang ánh mắt trở nên dịu dàng, gật đầu nói: “Tốt lắm, cám ơn ngài.”

“Có tính muốn đứa nhỏ không?”

“Thân thể của cô ấy hiện nay đang suy nhược, ” Diêu Căn Giang lắc đầu nói, “Nếu so sánh với việc có đứa nhỏ, thì cô ấy vẫn quan trọng hơn.”

Mục Dục Vũ thích thú nhìn hắn, nói: “Cũng là lần đầu tiên anh ở trước mặt tôi tỏ vẻ thái độ như vậy đấy, như thế nào, chẳng lẽ nhớ tới tiếc nuối? Dù sao người Trung Quốc luôn để ý, vô hậu vi đại (Không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất).”

“Với tôi mà nói, cô ấy luôn luôn xếp đầu tiên trong những việc tôi cần xem xét.” Diêu Căn Giang nói, “Đương nhiên không có đứa nhỏ sẽ có tiếc nuối, nhưng cuộc sống mấy ai không có tiếc nuối? Tiếc nuối, vậy thì cứ tiếc nuối thôi.”

Mục Dục Vũ nhịn không được nở nụ cười, hỏi: “Tiền đủ không?Nếu không phải khám bệnh cần đến tiền, thì anh làm sao vài năm nay cứ phải ép buộc bản thân kiếm tiền như điên vậy?”

“Không có, cô ấy sẽ tốt thôi ” Diêu Căn Giang nói, “Chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

“Tôi nghĩ có phải anh đang ám chỉ tôi nên thưởng thêm lương hay không ?”

“Cám ơn ngài vì chuyện trước đây.” Diêu Căn Giang ánh mắt mang theo ý cười.

Mục Dục Vũ lắc đầu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, do dự một chút hỏi: “Nhà anh, bình thường ai nấu cơm?”

“Vốn tôi muốn để người giúp việc làm, nhưng bà xã tôi lại muốn tự mình nấu.”

“VỢ anh tay nghề tốt lắm sao?”

“Tốt cái gì ” Diêu Căn Giang ý cười rõ ràng nói, “Cô ấy vụng về lại không kiên nhẫn, làm được vài món chỉ miễn cưỡng nuốt được thôi, chẳng qua tôi cũng quen rồi , cô ấy có thể làm cơm, cũng là biểu hiện tốt của cơ thể.”

“Vì sao, ” Mục Dục Vũ hỏi, ” Anh ngược lại có thói quen ăn đồ khó ăn sao?”

“Bởi vì đó là cô ấy làm riêng cho tôi, ” Diêu Căn Giang có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là thật sự trả lời, “Chỉ vì tôi, nếu ăn ở nơi khác thì chẳng nhận được phần tâm ý này.”

Mục Dục Vũ im lặng , qua thật lâu, vẫy tay nói: “Anh đi về trước đi, tôi mệt rồi.”

Diêu Căn Giang cùng hắn cáo từ rời đi, bên ngoài trợ lý Lâm vội vã chạy vào, đối hắn hạ giọng nói: “Tiên sinh, phu nhân chạy tới phòng bệnh phu nhân!”

Mục Dục Vũ hơi kinh hãi, cả giận nói: “Như thế nào không ngăn cản ? !”

“Ai cũng không nghĩ tới phu nhân sẽ như vậy, chị Dư nói hôm nay có yên tĩnh được một lúc, nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, thậm chí xuống lầu còn chơi vài bài piano, đột nhiên nói muốn mua quần áo trên đường , ngài cũng không căn dặn không cho phu nhân rời nhà, lái xe liền mang phu nhân đến trung tâm mua sắm. Nào biết phu nhân xuống xe xong vùng bỏ chạy, đánh xe taxi đến bệnh viện này, khi chúng tôi phát hiện, đã làm loạn đến trước cửa phòng phu nhân,…”

Mục Dục Vũ sắc mặt xanh mét, thấp giọng mắng một câu, nói: “Đưa tôi qua đó.”

Lâm trợ lý không dám cãi lời, việc tiếp đón hai gã bảo vệ tiến vào đem hắn làm tiến xe lăn, phụ giúp hắn đẩy khỏi phòng bệnh.

Y tá còn muốn ngăn cản, bị Mục Dục Vũ ý bảo Lâm trợ lý tiến lên đuổi rồi.

Mọi người ra thang máy, ở dưới lầu mọi người giúp hắn đứng lên, cũng coi như làm việc nhanh chóng, khi đến trước đường lớn, xe đã sẵn sáng tại đó. Bọn họ đưa Mục Dục Vũ vào bên trong xe, Mục Dục Vũ ngồi xuống, liền phân phó nhanh lái xe, chạy tới bệnh viện ung thư Mục Giác đang nằm kia.

Lúc chiếc xe lăn bánh, cả xe cùng lúc im lặng, trợ lý Lâm lắp bắp nói: “Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, phu nhân thông minh như vậy, bà sẽ không tức giận chỉ vì hai ba câu của phu nhân…”

“Tôi không phải sợ mẹ tức giận , tôi là sợ bà lo lắng cho tôi, ngay cả chính mình nằm viện tôi cũng không dám để cho bà biết, ” Mục Dục Vũ âm trầm nói, “Bà đã đến giai đoạn ba rồi , còn không để cho bà sống yên ổn, Diệp Chỉ Lan, ngươi mẹ nó đủ vô liêm sỉ!”

Trợ lý Lâm không dám lại tiếp tục nói nữa.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đối Lâm trợ lý chậm rãi nói: “Anh gọi điện thoại lại kêu vài người đi qua, khi quan trọng đánh Diệp Chỉ Lan hôn mê rồi khiêng khỏi phòng cũng được.”

“Ngài yên tâm, tôi đã gọi vài người đến trước.”

“Còn có một việc, ” Mục Dục Vũ mở mắt ra, ngón áp út đặt trên đầu gối, thản nhiên nói, “Anh giúp tôi, ở khu phố cổ bên kia tìm một quán ăn nhỏ sát lề đường, tốt nhất đằng sau nên gần với nơi ở, đơn sơ một chút cũng không sao, sau khi tìm được đem tin tức tiết lộ cho Tôn Phúc Quân, nói cho hắn, chỗ này có thể cho thuê bằng một nửa giá thị trường, không, bằng hai phần ba.”

Trợ lý Lâm kỳ quái nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Tôi đã biết.”

“Phải nhanh.”

“Ngài yên tâm, tôi gọi điện thoại nói người bên công ty đi điều tra, ngày mai có thể cho ngài câu trả lời thuyết phục.”