Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con

Chương 9: Sở gia

Nhà họ Sở tại thành phố A.

"Ý của con là nó đã từ chức đi tới vùng nông thôn kia rồi ấy hả?!" Sở Tu Viễn quay phắt đầu qua trừng mắt nhìn về phía đứa con trai lớn nhà mình, "Còn nói sẽ không quay trở lại nữa? Đây là có ý gì? Rốt cuộc thì nó tính làm cái gì vậy hả?!"

Sở Ương nhún vai trả lời từng vấn đề một của ông: "Nó đã từ chức rồi mà đúng là cũng từng nói sẽ không quay trở lại đây nữa, chắc hẳn là ý nghĩa trên mặt chữ đi, nó nói nó muốn đi chịu trách nhiệm với người ta."

"Chịu trách nhiệm?" Người luôn có tu dưỡng nghiêm cẩn như Sở Tu Viễn sau khi nghe được đáp án của anh ta thì giọng nói cũng không khỏi cao lên vài phần.

"Vâng, Nó... nó nói nếu như đã có quan hệ thể xác với đối phương rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng." Sở Ương giải thích xong cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt với thằng em trai nhà mình, giờ đã là thời đại nào rồi mà nó còn có thể chú ý tới mấy cái chuyện đó, thằng em trai của anh ta cũng thực là cổ hủ cùng không chút thú vị quá đi mất.

Sở Tu Viễn nhất thời không nói được lời nào, thực không biết sau khi nghe được cái đáp án này thì bản thân ông nên nói cái gì và có thể nói gì cái gì đây.

Năm đó vợ ông trong lúc sinh đứa nhỏ Sở Uyên này lại bởi vì khó sinh mà qua đời, Sở Uyên không có mẹ chăm sóc nên từ nhỏ đã được đưa qua cho ông nội nó nuôi nấng, từ việc ăn uống đi lại cho tới vấn đề nuôi dưỡng giáo dục đều là do một tay ông nội lo hết, cho nên Sở Uyên cũng không gần gũi với người cha là ông ta lắm.

Khi hai cha con nhà này còn đang mắt to trừng mắt nhỏ thì ông nội Sở đã chống quải trượng đi xuống, liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt hai người kia một cái liền nhíu mày hỏi:

"Mới sáng sớm mà hai cha con nhà anh đã ồn ào cái gì thế hả?"

"Cha ạ."

"Cháu chào ông nội."

Hai người vội vàng đi qua đỡ ông cụ ngồi xuống chiếc sofa bên này.

"Buông ra, mau buông ra, tôi cũng có bị bại liệt đâu mà cần mấy người đỡ!" Ông cụ đánh gãy bàn tay đưa qua của hai người họ vẻ mặt tràn đầy bất mãn nạt, người càng về già lại càng không thích để cho người khác nhúng tay vào tất cả hoạt động của mình, càng không chịu thừa nhận mình đã già.

"Vừa nãy thấy hai cha con anh nhắc tới chuyện của thằng Uyên, nó bị làm sao vậy hả?"

Sở Tu Viễn im lặng không nói, Sở Ương liếc mắt nhìn người cha đang lặng thinh của mình một cái, không khỏi bất lực thở dài một tiếng, anh ta chỉ đành nhận mệnh giải thích với ông cụ: "Thằng Uyên nói nó có quan hệ thể xác với người khác nên muốn đi tìm người ta chịu trách nhiệm."

"Nó tìm được người mình thích rồi à?" Ông cụ Sở quay đầu qua hỏi anh ta, vẻ mặt ngạc nhiên khó nén.

Sở Ương lắc đầu nói, "Ông cũng biết đấy, nó hết lòng hết dạ yêu thương nhớ nhung cái "mối tình đầu" kia nên làm sao có thể đổi lòng đi yêu người khác được chứ."

"Vậy chuyện này là như thế nào?" Ông cụ Sở nhíu mày hỏi, đứa cháu trai mà ông tự tay nuôi nấng nên tất nhiên là ông hiểu rõ tính cách của nó nhất, thằng bé là một người cực kì cứng đầu, mức độ trung thành với người trong lòng nếu nó đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, nếu như không phải thực lòng yêu thích người nọ thì sao có thể dây dưa không rõ với người ta được chứ.

Sở Ương nuốt ngụm nước miếng hơi hé miệng nhưng lại không nói ra được thành lời.

"Rốt cuộc thì chuyện là như thế nào?!" Thấy anh ta không nói gì ông cụ liền gõ mạnh cây quải trượng xuống dưới nền nhà.

"Mau nói đi, đừng có chọc cho ông nội anh tức giận thêm nữa." Sở Tu Viễn đứng bên cạnh trừng mắt lườm thằng con trai lớn nhà mình.

Sở Ương thấy trốn không nổi trận này liền do dự nửa ngày mới thở dài một hơi, cắn răng hạ quyết tâm nói:

"Ngày hôm đó con mang theo nó tới quan bar bên phía tây thành phố chơi, trong lúc uống rượu thì thằng em con nó lấy nhầm cốc nên uống phải rượu đã bị bỏ thuốc, sau đó nó nói có chút chóng mặt nên muốn đi nhà vệ sinh một chút, con ngồi đợi thấy gần một tiếng đồng hồ rồi mà nó vẫn chưa về nên lúc ấy mới đứng dậy đi tìm, chỉ là không biết là nó đã theo người ta vào trong phòng tự lúc nào rồi...". Truyện Cung Đấu

Hai vị trưởng bối nghe xong mấy lời này đã không biết nên nói cái gì cho phải nữa rồi, người trẻ tuổi thích chơi đùa nên chuyện Sở Ương thường gọi đám bạn bè đi ra ngoài chơi bời cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đổi lại là Sở Uyên thì chuyện đó sẽ phát triển theo phương hướng mà không ai có thể dự liệu trước được, đồng thời còn là kiểu một đi không cách nào quay đầu trở lại được nữa chứ.

Ví dụ như cục diện của hiện tại đi, chỉ vì một cốc rượu bị bỏ thuốc mà Sở Uyên có thể buông bỏ hết con đường tiền đồ sáng lạn trước mắt của mình để đi theo người kia trở về vùng nông thôn làm anh nông dân chân lấm tay bùn...

"Cha à, người cũng đừng nóng vội, con sẽ lập tức cho người đi tìm thằng Uyên trở về ngay." Sở Tu Viễn sợ ông cụ đã nhiều tuổi dễ bị kích động nên mới vội nói.

Ông cụ trầm mặc hồi lâu rồi mới thở dài nói: "Nó làm như vậy là rất đúng, chuyện đã xảy ra rồi thì bất kể nguyên nhân phát sinh là do dâu, trách nhiệm nên phụ trách thì phải do bản thân tự mình gánh vác, bất kể lý do nào cũng không thể dùng làm cái cớ được, nếu không nó đã chẳng phải là người đàn ông họ Sở nhà chúng ta! Đã chẳng phải là cháu trai của Sở Thiên Hằng ta rồi.

Ông cụ nói xong mấy lời này thì không để ý tới hai cha con nhà họ nữa, một mình chống quải trượng đi trở lại trên tầng.

Sở Thiên Hằng cả đời người là một quân nhân kiên cường dứt khoát, trên phương diện giáo dục chái trai ông đã từng dăn dạy một câu "nếu cháu đã là một người đàn ông thì phải sống như một người đàn ông đích thực, tất cả sự việc hay bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng chuyện này, vậy nên cháu nhất định phải nhớ cho kĩ lấy".

Năm đó Sở Uyên vẫn còn nhỏ, anh còn chưa hiểu rõ được tầm quan trọng của điều này nhưng lại vẫn luôn khắc sâu những lời nói đó của ông nội vào trong lòng mình, đồng thời thường xuyến lấy ra tự mình suy ngẫm, chưa bao giờ dám quên.

Sở Tu Viễn ngước mắt nhìn ông cụ đi lên trên lầu hai, sau đó lại không nhịn được mà cúi thấp xuống thở dài một tiếng.

Ông có hai đứa con trai, trong đó đời sống cá nhân của thằng lớn thì có chút lộn xộn nên thường khiến ông đau đầu lo lắng không thôi, ngược lại thằng hai chưa bao giờ để ông phải bận tâm hay lo lắng điều gì, mà thực ra thì ông cũng lo không được.

Ông luôn hi vọng hai đứa con trai nhà mình có thể tham gia vào giới chính trị, ba cha con nhà họ có thể cùng nhau giành lấy tạo dựng được sự nghiệp chính trị cho bản thân mình để không cần phải dựa dẫm vào thế lực của ông cụ nhà mình nữa. Từ sau chuyện này thì đứa lớn nhà ông đã nghe lời hơn nhiều, bất kể ông sắp xếp như thế nào thì Sở Ương đều nghe theo ý của ông cả, vốn ông cũng muốn sắp xếp cả chuyện của đứa con trai thứ của mình nữa, có điều ông nội Sở đề phòng quá nghiêm ngặt nên ông không có cách nào nhúng tay vào.

Vài năm trước khi Sở Uyên vừa mới mười tám tuổi bởi vì nguyên nhân tình cảm mà đã bỏ học đại học tự mình chạy đi nhập ngũ làm lính dưới sự xúi giục của ông cụ Sở, cũng chỉ vì ông cụ nói các cô gái đều thích người đàn ông có tính cách ngay thẳng và nghiêm túc, chỉ có người đàn ông như vậy mới khiến họ có được cảm giác an toàn cho nên đứa cháu trai Sở Uyên vẫn luôn tôn thờ ông nội một cách mù quáng đã tin tưởng và...

Đến khi Sở Uyên xuất ngũ trở về thì rốt cuộc Sở Tu Viễn cũng có thể ở bên tính toán cho con đường tương lai của con trai nhà mình rồi, cha ông tuổi tác đã cao, gần đây sức khỏe càng ngày càng xuống dốc khiến ông phải rời ra nước ngoài điều dưỡng thân thể một khoảng thời gian, vậy nên Sở Tu Viễn mới có cơ hội tính toán cho tương lại của đứa con thứ nhà mình, ông tính sắp xếp cho Sở Uyên tiến vào một cơ quan chính phủ nào đó rồi để nó cố gắng làm viên chức bình thường trong khoảng hai năm, rồi sau đó mới điều người tới vị trí quan trọng mà ông đã tính sắp xếp cho nó từ đầu, đến lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi ngã ngũ, đợi ông cụ trở về cũng không nói được gì nữa.

Ông đã tính toán mọi thứ xong xuôi từ lâu, từ vấn đề tương lai của ba cha con nhà họ cho tới tình hình cục diện trước mắt, tất cả mọi thứ đều đã tính toán hết, thế nhưng ngàn tính vạn tính duy nhất lại quên tính tới chuyện bản thân mình còn có một thằng con trai cả chưa bao giờ để cho người nhà bớt lo, vậy nên mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng và cục diện mà ông trở tay không kịp, mà ông cũng không thể làm được việc gì khác ngoài chuyện đứng đó quan sát tình hình mà thôi.

Sở Ương hiểu rõ chuyện tình lần này chắc chắn anh ta sẽ bị giận lây, mặc dù một phần nguyên nhân phát sinh sự việc là do anh ta gây ra, thế nhưng sau khi sự việc xảy ra thì anh ta cũng đã cho người đi xử lý ổn thỏa rồi đấy chứ, anh ta sai người tách ra đưa Sở Uyên cùng với đối phương rời khỏi hiện trường vụ việc, sau đó là tiêu hủy hết tất cả số video giám sát có liên quan ở trong quán bar khi đó, huống hồ theo thông tin anh ta biết được thì hai người kia có thể dây dưa phát sinh chuyện kia với nhau là bởi vì cả hai đều uống phải rượu bị bỏ thuốc cả, cho nên anh ta suy đoán trong cả quá trình có thể hai người kia đều ở trong trạng thái mơ hồ không rõ, chắc chắn sẽ không có nhiều kí ức liên quan đến đối phương cho nên chỉ cần không có chứng cứ xác thực thì chuyện này rất khó có thể bị đào bới ra được.

Điều đáng tiếc chính là thằng em trai có hơi ngờ nghệch trong một vài phương diện của anh ta lại không hề ngờ ngệch như dáng vẻ bề ngoài của nó, nó vậy mà có cách tra của riêng mình, cái vị anh Tần kia chính là người đứng tên của nguyên một dãy quán bar thuộc khu đó, chỉ cần Sở Uyên tìm đến anh ta thì nhất định có thể tra ra được tất cả.

Cuối cùng Sở Uyên cũng thực sự tìm được đối phương, vị ngũ thiếu gia không được sủng ái của nhà họ Bạch, là một đại mỹ nhân, thế nhưng dù cho đối phương có đẹp thì vẫn là một tên đàn ông đó.

Sở Ương thầm thở dài thêm tiếng nữa, thôi vậy, anh ta vẫn nên tạm giấu kín chuyện này trước vẫn hơn, nếu không bản thân sẽ chết càng thảm hơn nhiều...

......

Buổi chiều sau khi Sở Uyên biết được tung tích của Bạch Dung thì anh liền mua vé máy bay rời khỏi thành phố A ngay lập tức, vừa tới được Giang Thành lại vội vàng ngồi xe di chuyển tới huyện Thanh Thủy.

Sự việc xác thực khó khăn như những gì anh đã nghĩ, huyện Thanh Thủy quá lớn, số thôn được hình thành bởi dòng họ Lưu cũng rất nhiều cho nên sau khi tới được huyện Thanh Thủy lại nhìn dòng người qua lại trên thị trấn khiến anh hiếm khi không biết nên làm gì tiếp theo.

Người tra tin tức giúp anh vẫn chưa gọi điện thông báo thêm bất cứ thông tin gì nên Sở Uyên quyết định đi tìm một khách sạn bên trong thị trấn ở tạm cái đã.

Bên trong thị trấn chỉ có một cái khách sạn ba sao, những chỗ khác đều là loại khách sạn vừa và nhỏ do tư nhân mở cả, giá cả rẻ bèo, có điều vị trí có chút hẻo lánh nên người ngoài tới đều không dám tới đó ở, sợ bị lừa.

Sở Uyên vừa xuống tới bến xe liền thấy được rất nhiều khách sạn nhỏ, anh chẳng nghĩ nhiều mà tùy ý tìm một cái khách sạn nhìn qua có vẻ khá sạch sẽ tính thuê phòng ở tạm trước.

Cơ thể Sở Uyên có chút gầy, phần cơ bắp rắn chắc đều đã bị quần áo che kín mất nên chỉ cần không lột đồ là sẽ không thấy, được cái dáng người lại khá cao, áng chừng cũng phải cao tới một mét tám mươi năm, kiểu tóc ba phân theo thói quen từ khi còn ở trong quân đội, bởi vì vẻ mặt lúc nào cũng đặc biệt nghiêm túc cho nên nhìn thực là ngầu.

Dáng vẻ này của anh đúng thuộc kiểu người không dễ chọc cho nên dù chỉ vừa mới tới vùng thị trấn nho nhỏ có chút bài xích người ngoài như thế này thì tạm thời cũng chưa có ai dám tới quầy rầy kiếm chuyện với anh cả.

Sau khi thuê lấy một gian phòng xong thì Sở Uyên liền ngồi bên cạnh cửa sổ bắt đầu cố gắng hồi tưởng xem người vợ trong tương lại của mình có dáng vẻ như thế nào, lúc cho người đi tra về cậu thì Sở Uyên cũng từng được nhìn thấy cậu qua bức ảnh, thế nhưng vẫn có sự khác biệt so với những hình ảnh còn sót lại trong kí ức của anh vào đêm đó, điểm rõ ràng nhất chính là người bên trong bức ảnh nhìn thật là ôn hòa dịu dàng nhưng người mà anh thấy được vào đêm hôm đó lại có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng bên trong dáng vẻ lạnh lùng ấy lại toát ra loại cảm giác khó tả thành lời.

Buổi tối hôm đó thực hỗn loạn, Sở Uyên uống nhầm cốc rượu của một cô bé ở đó, lúc anh cảm thấy không được thoải mái muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt thì không may đụng trúng phải một người...

Về phần những chuyện phát sinh sau đó thì Sở Uyên đã không còn nhớ rõ nữa, anh chỉ nhớ đối phương rất là đẹp, chuyện sau đó lại càng loạn hơn, thứ mà anh còn nhớ lại được dường như còn có tiếng khóc nấc cùng tiếng rên rỉ đè nén của đối phương nữa, ừm, cũng rất là dễ nghe...

......

Đầu tiên thì Bạch Dung và bên nhà Lưu Thắng cùng kí một cái hợp đồng trước đã, cậu giao cho bên nhà họ hai mươi ngàn tệ tiền đặt cọc ước định đợi hết đợt nghỉ lễ tháng giêng liền cùng nhau đi làm thủ tục sang tên chuyển nhượng, thuận tiện cũng kết toán hết số tiền còn lại luôn, hai hôm nay Dương Tố Phân gọi vài người tới chuẩn bị dóc hết bề mặt tường bên trong nhà để trát và sơn lại một lần nữa, bên trên tầng hai thì lát thêm một lượt sàn gỗ. Mà Bạch Dung cùng với thằng Thuận thì đi xuống phố lựa chọn tìm mua đồ đạc và gia cụ trong nhà.

Bên trong thị trấn có một cửa hàng chuyên bán đồ nội thất, Bạch Dung chọn một bộ gia cụ bằng gỗ thô, nhà bếp tại tầng một cần được sửa chữa trang trí lại nên hai người chưa tính mua đồ dùng bên trong luôn, sau khi lựa chọn một bộ gia cụ cho gian phòng khách trên tầng hai xong thì thứ cần lựa chọn tiếp theo chính là các loại như giường cùng với tủ quần áo cần sử dụng bên trong phòng ngủ.

Thực ra thì Bạch Dung cũng không có hứng thú lắm với mấy thứ này, lựa chọn một lúc thì hai người liền đi dạo vào trong một con phố khác, ánh mắt của Bạch Dung bị cửa hàng bán rượu thu hút qua đó, bên trên kệ hàng có bày bán vài hũ rượu thuốc được ngâm từ các loại dược liệu.