Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 5

“Cậu nói thế, Trình Triều Lạc mà biết liệu có nổi điên lên không?”, Đổng Manh đi rồi, Nam Tiêu mới thấp thỏm hỏi.

Hà Tỉnh đá cục sỏi dưới chân, nói nhẹ tênh: “Tức thì tớ lại dỗ thôi.”

Nam Tiêu: “…”

Tiếng chuông tan học vang lên, Trình Triều Lạc cùng Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn ra khỏi dãy lớp học rồi đi về phía sân bóng rổ. Cả ba đều mê bóng rổ, giữa tiết được nghỉ có một lúc mà cũng phải ra ngoài chạm vào bóng. Chiều cao cả ba cùng nổi bật, đi đến đâu là ở đó trở thành một bức tranh phong cảnh, chỉ lướt qua đoạn đường ra tới sân tập thôi cũng đã nhanh chóng thu hút bao ánh nhìn, mà Trình Triều Lạc mặt mày lạnh lùng, không nói không cười, lại hấp dẫn một cách đặc biệt.

Lục Nguyệt Oánh thu tầm nhìn lại rồi bảo: “Trình Triều Lạc ngầu thật đấy!”

Nam Tiêu gật đầu tán thành, “Đã đẹp trai lại còn là thiên tài máy tính, Tỉnh Tỉnh, hay là cậu cân nhắc xem? Tình yêu thanh mai trúc mã đẹp mà?”

“Đúng đấy.”, Lục Nguyệt Oánh hưng phấn nói như vừa mới phát hiện ra châu lục mới, “Mấy hôm trước tớ mới đọc xong một bộ ngôn tình thanh mai trúc mã, lúc đầu là nam chính yêu thầm nữ chính, lên Đại học mới tỏ tình, sau đấy cưng chiều nữ chính như báu vật, tình yêu đẹp thôi rồi, tớ đọc mà cười cả tối luôn ấy.”

“Thanh mai trúc mã lãng mạn nhở?”, Nam Tiêu khều khều tay Lục Nguyệt Oánh, “Oánh Oánh, cậu nói xem, có khi nào Trình Triều Lạc yêu thầm Tỉnh Tỉnh không?”

“Có khả năng đấy.”, Lục Nguyệt Oánh khẳng định, “Nghệ thuật cũng từ cuộc sống mà ra, mấy tình tiết trong tiểu thuyết hay phim chắc chắn đều có thật.”

Hai cô nàng lôi lôi kéo kéo cười khúc kha khúc khích.

“…”

Hà Tỉnh không nhịn nổi nữa, lên tiếng chặn họng hai cô bạn, “Thôi thôi xin, đừng có ghép CP trước mặt đương sự đi, kể cả tận thế đến, Trình Triều Lạc cũng không bao giờ yêu thầm tớ.”

“Wow.”, Lục Nguyệt Oánh hớn hở nhìn Hà Tỉnh, “Được yêu mà lại không biết, phim toàn diễn thế đấy.”

Hà Tỉnh hạ giọng nói, “Sáng nay cậu ta còn bảo tớ càng ngày càng đàn ông đấy, yêu thầm một người mà lại nói thế à?”

Lục Nguyệt Oánh: “…”

Nam Tiêu: “Thì cậu có thể yêu cậu ấy, mình không yêu thầm, mà mình yêu công khai đi, gần quan được  ban lộc, tóm sống luôn.”

Hà Tỉnh: “…”

Nam Tiêu kéo tay Hà Tỉnh làm nũng, “Trình Triều Lạc đẹp trai này, thành tích tốt này, cậu xem xét đi?”

Từ nhỏ đến lớn, người xung quanh vẫn luôn thích gán ghép cô với Trình Triều Lạc, hồi mới được mấy tuổi, bà nội Trình Triều Lạc đã gọi cô là cháu dâu rồi, Hà Tỉnh chẳng biết phải làm sao, cô chìa hai tay ra, “Trên đời này hết đàn ông rồi à? Sao cứ phải là Trình Triều Lạc?”

Cô dõng dạc nói: “Những thứ các cậu thấy chỉ là bề nổi thôi, Trình Triều Lạc ngày nào cũng sáng thì luyện thư pháp tối thì đọc sách, gò bó đến mức biến thái, cực kỳ nhạt nhẽo, mồm miệng nói chuyện lại độc địa, hôm qua còn bảo tớ nếu có thời gian thì chăm làm đề Toán hoặc nghĩ cách tìm được một thằng bạn trai thật đi kia kìa. Không phải là EQ của cậu ta thấp đâu, mà là nhìn nhận vấn đề quá lý trí, một kiếm xuyên tim, trực tiếp sát thương người ta đấy… Với lại tớ thích đồ ngọt, cậu ta thì không ăn một miếng đồ ngọt nào hết. Tớ thích đu idol, cậu ta lại không thích. Khác biệt giữa hai bọn tớ quá nhiều, cái kiểu trai thẳng vô vị đấy thì phóng điện làm sao được, tớ thích người hài hước cởi mở cơ.”

Xả hết một tràng, Hà Tỉnh vô cùng sảng khoái, cuối cùng còn tổng kết thêm một câu, “Thế nên không đời nào hai đứa bọn tớ yêu nhau.”

Nam Tiêu: “Ờ.”

Lục Nguyệt Oánh: “À.”

Hà Tỉnh: “…”

***

Thời gian trôi đến một tuần sau đó.

Bố mẹ Trình Triều Lạc đi công tác về, mời gia đình Hà Tỉnh đi ăn.

Trong phòng bao, hai nhà ngồi kín một bàn tròn. Đã nhiều ngày Hà Tỉnh không gặp Đổng Liên, vừa gặp là liền quấn lấy, khoác tay bà nói chuyện quên trời đất. Trình Triều Lạc xách theo một cái túi to, uể oải quẳng vào lòng Hà Tỉnh, cũng chẳng thèm nói gì mà quay đầu định đi luôn.

“Cái gì đấy?”, Hà Tỉnh giữ Trình Triều Lạc lại.

Trình Triều Lạc bày ra vẻ mặt người sống chớ lại gần, “Tự đi mà xem.”

Hà Tỉnh mở túi ra, là loại kẹo sữa hồi bé cô thích ăn nhất, hiện giờ rất khó tìm thấy trên thị trường, “Ở đâu ra thế?”

“Bà nội tôi gửi từ quê ra cho cậu.”, Trình Triều Lạc hờ hững đáp.

Bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn nhớ thứ Hà Tỉnh thích, cô cảm động vô cùng, ì èo đòi đến kỳ nghỉ sẽ cùng Trình Triều Lạc về quê thăm bà. Cô moi một cái kẹo từ trong túi ra đưa cho Trình Triều Lạc, “Ăn không?”

Trình Triều Lạc liếc một cái, rồi bỏ đi luôn.

Hà Tỉnh biết Trình Triều Lạc ghét tất cả các loại đồ ngọt, thấy kẹo là chê, nên cố ý lấy ra trêu tức cậu, nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trình Triều Lạc, cô bật cười, sau đó mới hí hửng bóc kẹo, bỏ vào miệng, lại quay đầu hỏi Đổng Liên: “Mẹ nuôi, tại sao cậu ta lại không thích ăn ngọt ạ?”

Đổng Liên lắc đầu, “Bẩm sinh đấy, từ bé Triều Lạc đã không ăn ngọt rồi.”

Tô Minh Tâm ngồi bên cạnh bảo: “Sở thích bẩm sinh thì khó đổi lắm, ăn vào xương rồi.”

Hà Lai cười hí hí, thò tay vào túi kẹo của Hà Tỉnh, “Con không ghét ngọt, có thể ăn thay anh Triều Lạc.”

Tô Minh Tâm vỗ một phát vào lưng Hà Lai, “Có cái gì mà con không thích đâu, ngồi vào chỗ.”

Hà Lai không đi, nhìn Đổng Liên với vẻ vô tội rồi bảo: “Con muốn ngồi cạnh mẹ nuôi, nửa tháng không gặp, con nhớ mẹ nuôi quá.”

Tô Minh Tâm có cách nuôi thả miễn sao không chết là được, khiến hai đứa con mê mệt nét dịu dàng của Đổng Liên. Đổng Liên kéo ghế ra cho Hà Lai ngồi, “Mẹ nuôi cũng nhớ Lai Lai lắm.”

Hà Lai dựa vào Đổng Liên làm nũng, vô tình liếc thấy Trình Triều Lạc đang nói chuyện với Hà Khánh Lâm, trong đầu bỗng nhảy ra một câu hỏi: “Mẹ nuôi, tại sao anh lại tên là Triều Lạc ạ?”

Đổng Liên đang nhẹ nhàng vuốt tóc Hà Lai, “Tại vì bình minh và hoàng hôn là hai thời điểm lãng mạn nhất trong ngày[1], anh lại họ Trình, nên sẽ được gấp đôi lãng mạn.”

[1] Triều Dương: Mặt trời mọc; Nhật Lạc: Mặt trời lặn

“Uôi!”, Hà Lai buông ra một câu cảm thán.

Hà Tỉnh cũng sửng sốt, không ngờ tên của Trình Triều Lạc lại lãng mạn như thế.

Một giây sau, hai chị em cùng nhìn về phía Tô Minh Tâm, đồng thanh hỏi: “Tại sao con lại tên là Hà Tỉnh/Hà Lai ạ?”

Tô Minh Tâm không muốn nói, đang định đánh trống lảng, thì Hà Khánh Lâm vốn đang nói chuyện hăng say với bố con Trình Triều Lạc lại đột nhiên quay đầu sang bảo: “Lúc chưa cưới, bố mẹ chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không biết lúc mới sinh sẽ thế nào, sau khi Tỉnh Tỉnh ra đời, cả ngày chỉ ngủ thôi, muốn chơi với nó một lúc cũng không được, mẹ con mới nói là bao giờ thì con bé tỉnh nhỉ. Bố có linh cảm, đặt luôn tên Hà Tỉnh.”

Hà Tỉnh: “…”

Tùy tiện thế ư?

Hai mắt Hà Lai ngập tràn vẻ chờ mong, “Thế còn con ạ? Bố.”

“Con à…”, Hà Khánh Lâm ngượng nghịu cười, “Bố với mẹ con vốn không định đẻ đứa thứ hai, nhưng lại lỡ có con, bố mẹ rầu chết đi được, còn nghĩ mãi không hiểu đứa này đến bằng cách nào? Sao lại có thai được? Nên gọi luôn là Hà Lai.”

Vẻ chờ mong trong mắt Hà Lai hóa nguội lạnh, nó mếu máo: “Khi nào thì tỉnh? Tại sao lại đến? Bố mẹ đặt tên cho bọn con không thể hẳn hoi một tí ạ? Con cũng muốn có tên lãng mạn như anh Triều Lạc.”, Hà Lai bỗng nhanh trí nhìn sang Trình Triều Lạc, “Anh, anh chia cho em một nửa tên được không?”

Trình Triều Lạc: “Tùy em.”

Hà Khánh Lâm chợt vỗ bàn, quyết định thỏa mãn con trai ngay tức thì, “Bình minh hay hoàng hôn đều có ánh mặt trời, mai bố đưa đến trung tâm hộ tịch đổi tên thành Hà Nhật Nhật.”

Hà Lai: “…”

Hà Tỉnh: “…”

Hà Khánh Lâm thấy con trai ỉu xìu thì hỏi, “Không hài lòng à? Hay gọi là Hà Nhật Dương?”

Sắc mặt Hà Lai ngày càng tệ, cuối cùng nó lẩm bẩm: “Thôi, con vẫn là Hà Lai còn hơn.”

Tô Minh Tâm và Đổng Liên đều học ngành Trung Văn, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn bất đồng. Tô Minh Tâm cảm thấy tên gọi chỉ như một biệt hiệu mà thôi, gọi là gì cũng được, nên đặt tên con khá tùy tiện, Đổng Liên lại có hơi hướng nghệ thuật gia, cách đặt tên con cẩn thận tỉ mỉ hơn Tô Minh Tâm nhiều.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, chẳng mấy chốc Hà Lai đã quên mất chuyện tên gọi, chỉ vùi đầu vào ăn.

Hà Tỉnh không mấy vui, mặc dù cô không quá bận tâm chuyện mình tên gì, nhưng vẫn mong được bố mẹ coi trọng, có thể đặt cho mình một cái tên nghệ thuật một chút, hoặc không cũng phải có ý nghĩa sâu xa hơn.

Chẳng có cô gái nào lại không thích lãng mạn cả, thiếu nữ lại càng hơn thế.

Lúc này, Trình Triều Lạc bỗng nói: “Bọn cháu là thế hệ lớn lên trong hoàn cảnh phát triển mạng internet, cái khó giữ nhất là một cái đầu tỉnh táo, không bị chủ nghĩa tiêu thụ, không bị trào lưu thịnh hành hay tư bản dắt mũi, thế nên chú dì mong Hà Tỉnh có thể giữ được sự tỉnh táo, giữ được cái tôi trong sáng nhất, đúng không ạ?”

Hà Khánh Lâm vô cùng sửng sốt bởi ý kiến của Trình Triều Lạc, nhưng vẫn tiếp lời rất nhanh, “Đúng đúng đúng, vừa nãy bố chỉ đùa thôi, đương nhiên bố mẹ mong Tỉnh Tỉnh lúc nào cũng thật tỉnh táo, luôn giữ được bản sắc ban đầu.”

“Thật ạ?”, gương mặt Hà Tỉnh thoáng hiện nét vui mừng.

“Đương nhiên rồi.”, Hà Khánh Lâm điềm tĩnh đáp: “Con là đứa con đầu tiên của bố mẹ, bố mẹ đặt phần nhiều kỳ vọng vào con mà.”

Hà Tỉnh nhoẻn miệng cười, động đũa gắp thức ăn.

Trình Triều Lạc thu tầm mắt khỏi Hà Tỉnh, cũng cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn, cả đoàn người cùng về tiểu khu, lại vừa hay gặp Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn ở cổng, trông thấy họ, Hà Tỉnh còn kích động hơn cả Trình Triều Lạc. Châu Từ Dữ không nói được, Hà Tỉnh chỉ vẫy tay chào, lấy kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu ấy, rồi lại nắm một vốc đưa cho Mạnh Thiên Sơn: “Các cậu ở đây đợi chó về à?”

“Ừ.”, Mạnh Thiên Sơn nói, “Lát nữa bọn tôi đến nhà thi đấu chơi bóng rổ.”

Hà Tỉnh không mấy thích bóng rổ, bèn xua tay, “Chúc các cậu chơi vui vẻ, bye bye.”

Bóng người khuất sau đường vào khu nhà, Mạnh Thiên Sơn mới “chậc” một tiếng, bóc vỏ kẹo, bỏ viên kẹo sữa vào miệng, cậu ta vừa nhai kẹo vừa bá cổ Trình Triều Lạc, “Một cô nàng ngọt ngào như thế ngày ngày lượn lờ trước mặt ông, mà lại không động lòng?”

Trình Triều Lạc không khách sáo mà hất tay Mạnh Thiên Sơn khỏi vai mình, “Thích thì đi mà tán.”

“Tôi không thích, anh em đây là đang sốt ruột thay cho ông.”, Mạnh Thiên Sơn liếc sang Châu Từ Dữ, “Đúng không anh Dữ?”

Khóe mắt Châu Từ Dữ khẽ cong lên, cậu không đáp.

Mạnh Thiên Sơn nhìn khắp bốn phía, lại dùng bả vai huých Châu Từ Dữ, “Xung quanh không có người quen, không phải giả vờ nữa.”

Người câm trong trường, giờ lại mở miệng nói: “Xinh xắn đáng yêu, tính tình lại tốt, Triều Lạc, đừng bỏ lỡ.”

Trình Triều Lạc nhếch miệng cười, “Cậu hiểu lầm về cô em xinh xắn đáng yêu rồi đấy.”

“Mắt nhìn của quần chúng đây sáng lắm, hai bọn tôi đều thấy Hà Tỉnh dễ thương, chỉ có ông là không thừa nhận, chứng tỏ mắt ông có vấn đề.”, Mạnh Thiên Sơn nói, “Trai ngầu lòi gái dễ thương, đúng là cặp đôi hoàn hảo.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Chắc nhiều người gán ghép hai cậu lắm nhỉ?”, Châu Từ Dữ hỏi.

Câu này đúng là nói trúng nỗi lòng của Trình Triều Lạc, cậu ủ rũ nói: “Bé thì người lớn trong nhà gán ghép, lớn thì đến lượt bạn bè, chưa từng gián đoạn.”

“Chứng tỏ hai bọn ông là một cặp trời sinh.”, Mạnh Thiên Sơn bảo: “Tôi thấy dáng người Hà Tỉnh không tồi, lúc hai đứa ở cạnh nhau, ông không có cảm giác à? Chưa từng cửng lên à?”

“Biến.”, Trình Triều Lạc đấm cho Mạnh Thiên Sơn một cú không chút nể nang, lại cảnh cáo: “Còn nhìn lung tung, cẩn thận mất hai con mắt.”

Mạnh Thiên Sơn cười cười: “Nhìn có tí ti thôi đã tức rồi, thế mà còn bảo chả có cảm giác gì với Hà Tỉnh?”

Trình Triều Lạc: “…”

Sự tức giận xuất phát từ việc bảo vệ cho bạn nữ, cậu không hề có tâm tư gì khác với Hà Tỉnh, nô đùa đến điên rồ với nhau cũng chưa từng có phản ứng sinh lý, càng chưa từng có những giấc mơ kiểu kia, chơi với Hà Tỉnh, cũng giống như chơi với Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ vậy, chỉ là tình bạn đơn thuần.

Mạnh Thiên Sơn càng nói càng hăng, “Thích thì thích thôi, có gì mà không dám thừa nhận? Tôi bấm tay tính toán, mười năm sau ông sẽ cưới Hà Tỉnh.”

“…”

Trình Triều Lạc chán không buồn nói nữa.

“Muốn cá không?”, Mạnh Thiên Sơn khiêu khích, “Nếu ông mà thích Hà Tỉnh, thì phải gọi tôi với anh Dữ là bố, dám không?”

Con thỏ không ăn cỏ gần hang, sao cậu có thể thích Hà Tỉnh được chứ? Trình Triều Lạc thấy Mạnh Thiên Sơn đúng là đang điên rồi, để chặn mồm Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ, cậu lập tức đồng ý, “Được, cá thì cá.”

***

Lời tác giả:

Trình Triều Lạc: Bố ạ.