Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 40

Thứ Bảy, Hà Tỉnh đến quán lẩu trước giờ hẹn, bàn số 2 không có người, cô ngồi xuống gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc, [Bạn cùng phòng bảo đối tượng xem mắt của tôi là một anh cực kỳ đẹp trai]

Trình Triều Lạc: [Đẹp trai nên cậu đồng ý à?]

Ngón tay Hà Tỉnh khẽ khựng lại trên màn hình điện thoại, cô không trả lời anh, mà hỏi ngược lại: [Hôm qua thấy có một cô tỏ tình với cậu, cậu nhận lời không đấy?]

Trình Triều Lạc: [Cậu muốn tôi nhận lời không?]

Hai đứa cậu tung một đòn, tôi tung một đòn đáp trả, quăng tới quăng lui, đến cuối cùng vẫn không nói vào chuyện chính, như đang đấu Thái Cực Quyền. Hà Tỉnh sốt ruột, [Cậu trả lời tôi trước đi.]

Trình Triều Lạc vẫn không trả lời, [Cậu để ý chuyện tôi có bạn gái quá nhỉ?]

Hà Tỉnh tức tối không thèm hỏi nữa, [Chả quan tâm, tôi cũng sắp có bạn trai rồi]

Trình Triều Lạc: [Xem mắt thuận lợi nhé]

Hà Tỉnh tắt điện thoại, không trả lời Trình Triều Lạc nữa. Mùa đông, quán lẩu khá đông khách, ồn ào huyên náo. Giữa những tạp âm ầm ĩ, và những tốp người vào ra nhộn nhịp, Hà Tỉnh vừa liếc mắt đã thấy Trình Triều Lạc từ cửa tiến vào. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, đôi chân dài rất có sức hấp dẫn ánh nhìn, đôi con ngươi đen láy như viên ngọc lưu ly giữa nền tuyết trắng, lạnh lùng, lãnh đạm, gần như chẳng ăn nhập gì với đám đông ồn ào ở đây.

Len qua sóng người nhấp nhô, ánh mắt cả hai chạm nhau, Hà Tỉnh vội nhìn lảng đi chỗ khác. Bóng dáng cao lớn ấy lại từ từ đến gần, ngồi xuống phía đối diện, hết chỗ trốn tránh, Hà Tỉnh đành phải ngẩng đầu chất vấn: “Cậu đến đây làm gì?”

“Xem mắt.”, Trình Triều Lạc thản nhiên gọi phục vụ đến để gọi món.

Hà Tỉnh: “…”

“Nhầm rồi phải không? Cậu đừng có phá rối.”, Hà Tỉnh nhắc anh.

“Quán lẩu Tụ Duyên, bàn số 2.”, Trình Triều Lạc gõ gõ vào con số ở góc bàn, “Không hề nhầm.”

Hà Tỉnh chậm chạp hoàn hồn, hai mắt trợn tròn, “Cậu, cậu, cậu là người xem mắt với tôi?”

Trình Triều Lạc giở thực đơn, khẽ ngước lên liếc cô, “Không được à?”

Câu này khiến Hà Tỉnh không có lời nào để đáp lại.

Trình Triều Lạc duỗi một tay ra búng vào trán Hà Tỉnh, “Không đủ đẹp trai, khiến cậu thất vọng hay gì?”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc thả đồ ăn vào nồi lẩu, rồi rót nước cho Hà Tỉnh, rót cho cả mình, sau đó đặt cái bình xuống, giới thiệu một cách nghiêm túc, “Tôi tên Trình Triều Lạc, năm nay mười tám tuổi, chưa vợ con, không có lịch sử tình trường, lần đầu tiên xem mắt, cậu còn muốn biết gì nữa không?”

“…”

Hà Tỉnh vừa uống được một ngụm nước đã bị sặc, gập người ho mãi một lúc mới nhổm dậy nạt nộ Trình Triều Lạc, vẻ tức giận không phải như bình thường, “Muốn biết là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Trình Triều Lạc đưa cho cô một tờ khăn giấy, điềm tĩnh nói: “Tôi nghiêm túc đến xem mắt.”

Nghiêm túc bố nhà cậu ấy!

Hà Tỉnh gắp một miếng thịt từ trong nồi lẩu đầy dầu đỏ sôi sùng sục ra cho Trình Triều Lạc, “Im mồm, ăn đi.”

Trình Triều Lạc không động đũa, “Nếu đã xem mắt, thì bọn mình đừng vòng vo nữa, có yêu cầu gì cứ nói thẳng. Tôi rất hài lòng về cậu, giờ chỉ xem cậu có yêu cầu gì với tôi thôi. Nhà hay xe, tôi đều có cả, bố mẹ tư tưởng tiến bộ, có thể chấp nhận việc nuôi em trai, nghịch như quỷ cũng không sao.”

Đôi môi cố bặm chặt của Hà Tỉnh cuối cùng cũng không kìm được nữa, khóe môi cong lên, cô gắp một miếng thịt lên ăn, “Nếu cậu đã thoải mái thế rồi, thì tôi cũng không cần thiết phải giấu nữa, mua một tặng một, chấp nhận được không?”

Trình Triều Lạc: “Cưới một lần, được tặng hẳn hai cô vợ?”

Hà Tỉnh: “Tưởng bở quá nhỉ, là tặng cậu con của người khác ấy.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Không chấp nhận thì thôi hết phim, tôi không thể bỏ mặc con tôi được.”, Hà Tỉnh diễn một cách say mê, “Hai lần đò lại còn có con riêng, sau khi cưới không thể sinh được nữa, nếu không chấp nhận, thì bữa này bọn mình AA đi.”

“Ai nói tôi không chấp nhận? Có con luôn, chuyện tốt thế này mà tôi lại từ chối à?”, Trình Triều Lạc gắp đồ ăn ra đĩa của Hà Tỉnh cho nguội bớt, “Đi đăng ký trước hay gặp phụ huynh trước? Hay là dẫn con cậu đến đi, tôi làm quen trước với cảm giác làm bố người ta cũng được.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô gác đũa sang một bên, không ăn nữa, “Tôi đã hai lần đò còn có con riêng, mà cậu vẫn chấp nhận được?”

Trình Triều Lạc: “Chỉ cần là cậu, ba lần đò cũng không sao.”

Hà Tỉnh: “Đừng có rủa tôi.”

Đột nhiên Trình Triều Lạc gác đũa xuống, nghiêm túc gọi tên cô, “Hà Tỉnh.”, đồng thời nhìn thẳng vào mắt cô, “Hay là thử với tôi đi?”

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, mọi âm thanh huyên náo vẫn không ngừng, nhưng câu này lại vọng vào tai Hà Tỉnh rõ ràng hơn bao giờ hết, giọng nói ấy như chiếc móc câu, ngoáy cho tâm can Hà Tỉnh xáo xào loạn xạ. Cô cúi đầu không nhìn Trình Triều Lạc, giọng nói lí nhí, “Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Bọn mình là bạn thân mà.”

Trình Triều Lạc nói thẳng: “Tôi không muốn làm bạn thân nữa.”

Hà Tỉnh ngẩng phắt đầu dậy, đổi chủ đề trong nháy mắt, “Cô bạn hôm qua tỏ tình với cậu xinh đấy, cậu… có nhận lời không?”

“Không.”, tầm mắt Trình Triều Lạc vẫn dán chặt trên Hà Tỉnh, “Tôi chỉ cần cậu thôi.”

Bàn tay thon gầy dưới mặt bàn bị móng tay bấm đến trắng bệch, giọng Hà Tỉnh càng lúc càng thấp, “Trình Tinh Tinh, cậu đang luyên thuyên cái gì thế?”

“Tôi không hề luyên thuyên, cậu cảm nhận được mà, phải không?”, Trình Triều Lạc tắt cái bếp đun nồi lẩu, hơi nóng cuộn lên giữa họ dần tản đi, chỉ còn ánh mắt nóng rẫy là hẵng còn nhìn xoáy vào Hà Tỉnh, “Bọn mình đều biết bạn bè bình thường sẽ không hôn đối phương.”

Đúng phong cách nói chuyện một đao là thấy máu, khiến Hà Tỉnh á khẩu không nói được gì.

“Cậu trốn tránh tôi, là vì hoang mang, xấu hổ, thậm chí là sợ hãi khi phải đối diện với loại thay đổi này, tôi đã từng trải qua nên hiểu cả, thế nên lần nào tôi cũng dùng chuyện bọn mình là bạn bè để an ủi cậu, để cho cậu thời gian dần dần chấp nhận. Nhưng mà Hà Tỉnh, tại sao cậu nhìn thấy có người tỏ tình với tôi thì lại đột ngột quyết định đi xem mắt với Mạnh Vũ Châu?”

“Tôi…”, vào thời điểm then chốt, thật ra Hà tỉnh chưa từng thắng được Trình Triều Lạc, anh thông minh, sáng suốt, lại tư duy logic, luôn biết cách phân tích rành rọt từng vấn đề một, khiến người ta không tài nào ngụy biện nổi. Hà Tỉnh bối rối cào tóc, dứt khoát ngả bài nói ra suy nghĩ trong lòng, “Bọn mình đều có người yêu rồi, thì sẽ không xảy ra những chuyện kỳ lạ nữa.”

“Thật sự là lý do này ư? Nếu tôi với cô gái kia yêu nhau, cậu có vui không?”, vốn dĩ Trình Triều Lạc muốn cho Hà Tỉnh thời gian, để cô từ từ thích ứng, đến khi chấp nhận mới thôi, nhưng chuyện Hà Tỉnh quyết định đi xem mắt với Mạnh Vũ Châu đã thôi thúc Trình Triều Lạc thay đổi suy nghĩ, đánh cược một lần.

Hà Tỉnh nắm chặt cốc nước, không nói gì.

“Sẽ không vui, rồi cậu sẽ ôm cục tức đi tìm bạn trai, hoặc là trong lòng khó chịu nên sẽ lạnh nhạt với tôi, thậm chí là cãi nhau, hoặc cắt đứt quan hệ.”, Trình Triều Lạc nghiêng người cướp lấy cốc nước trong tay Hà Tỉnh, ép Hà Tỉnh phải nhìn mình, anh dịu giọng, từng bước dụ cô, “Cậu cũng có cảm giác với tôi, đúng không?”

Sợ Hà Tỉnh phủ nhận, anh lập tức nói tiếp: “Đừng sợ quãng chuyển biến từ bạn sang người yêu, với bọn mình mà nói, chỉ là vấn đề thân phận thôi, về cơ bản là không có gì thay đổi cả, dùng thân phận người yêu, tôi sẽ ở cạnh cậu được lâu hơn.”

Sau một hồi trầm mặc kéo dài, cuối cùng Hà Tỉnh cũng đáp lời, “Cậu… đường đột quá, để tôi suy nghĩ đã, được không?”

Không sợ hãi bỏ chạy, không lập tức từ chối, vậy là Trình Triều Lạc đã mãn nguyện rồi, “Được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, trước khi suy nghĩ thông suốt vấn đề, không được trốn tránh tôi nữa, cũng không được kiếm người khác làm bạn trai.”

Hà Tỉnh như đứa trẻ bước vào thời kỳ nổi loạn, cố ý phản bác: “Không đồng ý đấy, cậu làm được gì?”

Trình Triều Lạc bật lại bếp lẩu, ngoài miệng vẫn cố tình nói lời cay nghiệt, “Xé phiếu con cậu[1].”

[1] “Xé phiếu” là từ ngữ mạng bên TQ ý chỉ khi không đạt được mục đích thì sẽ giết chết con tin.

Hà Tỉnh: “…”

Bầu không khí được Trình Triều Lạc dẫn từ chỗ ngượng nghịu bối rối về lại màn đấu võ mồm thường ngày, cảm giác thoải mái hơn hẳn, Hà Tỉnh hỏi: “Nuôi con của người khác mà cậu cũng đồng ý thật à?”

Trình Triều Lạc gật đầu, “Tôi sẽ coi như con ruột.”

“Điên à?”, Hà Tỉnh chửi, “Thích làm bố đến hồ đồ rồi à?”

“Có thể chấp nhận được không phải vì thái độ của tôi, mà là vì nó là con cậu, nó sống tốt thì cậu mới vui được.”

Hà Tỉnh: “Thế để tôi đi kiếm người khác sinh con rồi gửi cho cậu vậy.”

“…”, một lát sau, Trình Triều Lạc nói: “Cậu dám?”

Hà Tỉnh thấp giọng cười hỉ hả, “Thôi, vẫn là sinh cho cậu một đứa luôn thì hơn.”

Lời vừa dứt, cả hai đều sửng sốt, ý thức được mình lỡ mồm, Hà Tỉnh vội cúi đầu ăn, không nhìn sang phía đối diện nữa, mà Trình Triều Lạc thì nhếch khóe môi, “Đi từng bước một thôi, làm bạn gái của tôi trước đã, rồi hẵng sinh con.”

Hà Tỉnh: “…”

Rơi xuống hố rồi.

***

Rời khỏi quán lẩu, Hà Tỉnh không về ký túc xá, mà đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho Nam Tiêu, “Tiêu Tiêu, Trình Triều Lạc bảo tớ làm bạn gái cậu ấy.”

Nam Tiêu bình tĩnh hỏi: “Rồi sao?”

Hà Tỉnh lặp lại một lần nữa.

Nam Tiêu vẫn vô cùng điềm tĩnh, “Ờ, tớ nghe thấy rồi.”

Hà Tỉnh liếc nhìn một đôi tình nhân đang nắm tay nhau trong đám đông, ma xui quỷ khiến thế nào lại hơi muốn yêu đương, ngoài miệng lại hỏi: “Sao cậu không ngạc nhiên?”

Nam Tiêu: “Tớ đã bảo là Trình Triều Lạc thích cậu từ lâu rồi, tại cậu không tin đấy thôi.”

“Không phải là tớ không tin, mà là tại ngày trước cậu ấy hay bảo kể cả đến lúc tận thế thì cũng không thích tớ mà.”, sự khó chấp nhận của Hà Tỉnh, có một nửa nguyên nhân đến từ việc trước kia Trình Triều Lạc từng nói sẽ không thích cô, dần dà, trong lòng cô đã hình thành một bức tường chắn mặc định hai người họ sẽ không yêu nhau, như thể nếu vượt qua bức tường này thì chẳng khác gì phạm phải một sai lầm cực lớn.

Nam Tiêu: “Trước kia các cậu còn nhỏ, thêm việc Trình Triều Lạc chưa giác ngộ nên nói ra mấy câu đấy cũng là bình thường mà, nhưng trái đất này xoay chuyển mỗi ngày, bọn mình cũng sẽ thay đổi, chẳng có gì là không thay đổi được cả.”

“Thế cậu bảo tớ có nên nhận lời cậu ấy không?”

Nam Tiêu không nói, chỉ cười, tiếng cười mỗi lúc một lớn.

“Cậu cười cái gì?”, Hà Tỉnh hỏi.

Nam Tiêu: “Lúc cậu đang hỏi câu này, thì đã có câu trả lời rồi.”

“Tớ ngại nói với cậu ấy.”, Hà Tỉnh dài giọng, “Một Hà Tỉnh ỡm a ỡm ờ thế này đáng ghét thật đấy, aaaaaa, tớ không còn là anh Tỉnh ngày xưa nữa rồi.”

Nam Tiêu lại cười: “Thế thì cứ lơ cậu ấy vài hôm, để cho ông tướng đấy nếm chút sốt ruột.”

“Sắp thi cuối kỳ rồi, mấy hôm nay tập trung thi đã, đợi nghỉ rồi nói với cậu ấy.”

Nam Tiêu rất tò mò vì sao Trình Triều Lạc giấu kín bao nhiêu ngày như vậy mà giờ lại đột ngột mở lời, “Cậu làm gì mà khiến tên ma vương kia mở miệng đấy?”

Mới nói chuyện một lát mà Hà Tỉnh như cạn sức, “Xem mắt… tìm bạn trai.”

Nam Tiêu cười phá lên sặc sụa chừng ba bốn phút, “Đúng là chỉ có cậu thế thôi đấy.”

“Trong trường có một con bé cực kỳ xinh tỏ tình với cậu ấy, y như Thẩm Ức Đường ngày xưa, tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ nhận lời người ta.”

Nam Tiêu: “Cuối cùng thì cậu cũng biết ghen rồi.”

Hà Tỉnh: “…”

“À phải rồi, học kỳ sau tớ định chuẩn bị làm hồ sơ xin sang Pháp trao đổi sinh viên, muốn đi cùng không?”

Lúc cùng học tiếng Pháp, họ đã giao hẹn khi lên đại học sẽ xin sang Pháp trao đổi sinh viên, Hà Tỉnh không hề quên chuyện này, cô cũng muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt, “Đương nhiên là muốn rồi.”, nói xong, Hà Tỉnh bỗng khựng lại, “Phải một năm nữa mới về, Mạnh Thiên Sơn… phải làm thế nào?”

“Tớ sẽ không vì hắn mà dừng bước đâu, nếu một năm mà còn không đợi được thì thôi đi.”, Nam Tiêu thở dài, “Đợi đến khi cậu với Trình Triều Lạc chính thức yêu nhau, nhất định phải bớt cãi nhau lại nhé, cãi nhau nhiều nhọc lòng thật sự.”

Hà Tỉnh: “Bọn cậu lại cãi nhau à?”

Nam Tiêu cười khổ: “Kiểu vậy.”

***

Từ sau hôm ở quán lẩu, Hà Tỉnh không còn trốn tránh Trình Triều Lạc nữa, Trình Triều Lạc cũng không hỏi xem Hà Tỉnh nghĩ thế nào, họ tạm thời quay về trạng thái như khi trước. Kỳ thi kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc về quê, Trình Triều Lạc giữ Hà Tỉnh lại, dẫn cô đi công tác cùng. Các đàn anh đàn chị trong văn phòng tuy chỉ làm bán thời gian, song mọi người đều đã làm việc vô cùng chăm chỉ, Hà Tỉnh không cách nào từ chối yêu cầu của sếp, đành phải kéo hành lý đi cùng Trình Triều Lạc.

Xuống máy bay, khí lạnh từ bên ngoài ập đến, khắp nơi trên sân bay được phủ một lớp trắng xóa, Hà Tỉnh ngay lập tức cảm nhận được mùa đông đã tới thật sự rồi. Tuyết ở chỗ họ đúng là chẳng đáng để so sánh với tuyết ở đây, Trình Triều Lạc vội lấy từ trong túi ra một cái mũ siêu dày và một cái khăn quấn quanh cổ cho cô, bịt kín mít, chỉ chừa lại mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn.

Trình Triều Lạc đeo chiếc khăn mà Hà Tỉnh tặng vào hôm Giáng Sinh năm lớp Mười hai, anh tiện tay nhấc chiếc mũ liền áo khoác đội lên đầu.

Mặc quần áo dày cộm, mà Hà Tỉnh vẫn run bần bật, hai tay lạnh cóng. Trình Triều Lạc nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau, cùng đút vào túi áo khoác của anh, độ ấm trong hai lòng bàn tay dần dần tăng lên.

Ra khỏi sân bay, sắc trời dần tối, họ đến một khách sạn dưới chân núi. Vào phòng, đang từ chỗ nhiệt độ âm hai mươi mấy độ chuyển sang dương hai mươi mấy độ, căn bản là không thể mặc nổi cái áo lông vũ to sụ được nữa, khăn mũ cũng bị cởi bỏ hết, vậy mà vẫn nóng, trong và ngoài phòng chênh lệch nhiệt độ như hai thế giới khác nhau.

Hà Tỉnh đứng bên cửa sổ, nhìn những vị khách vội vã bước đi trong tuyết ở bên dưới, liền quay đầu hỏi Trình Triều Lạc, “Có dự án liên quan đến du lịch à?”

Trình Triều Lạc vừa sắp xếp đồ vừa “ừ” một tiếng.

“Mai họp ở khách sạn à? Có cần tôi làm gì không?”, trước khi xuất phát, Trình Triều Lạc chỉ nói là đi công tác, chứ không thông báo nội dung công việc cụ thể, sợ không chuẩn bị chu toàn, Hà Tỉnh phải hỏi cho thật kĩ.

Trình Triều Lạc: “Đi trượt tuyết trước đã.”

Hà Tỉnh nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

“Trước khi làm dự án thì phải có hiểu biết, có trải nghiệm đã, sau mới thực hiện được. Mai bọn mình sẽ thử trượt tuyết.”, Trình Triều Lạc nói một cách nghiêm túc, hoàn toàn với thái độ làm việc chuyên nghiệp.

Hà Tỉnh không hiểu nhiều về mạng, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của anh, “Trượt tuyết có cần ghi chép gì không? Có cần mang máy tính không?”

“Không cần, đi thôi là được.”

“Không biết trượt.”

“Tôi dạy cậu.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Triều Lạc dẫn Hà Tỉnh đến khu trượt tuyết. Lần đầu tiên mặc đồ trượt tuyết chuyên nghiệp, Hà Tỉnh không thể đứng vững nổi, Trình Triều Lạc phải chỉ dẫn từng bước một, dần dần cô mới có thể giữ được thăng bằng, rồi thử trượt ở chỗ có độ dốc thấp. Trình Triều Lạc dẫn cô lên đỉnh núi, nhìn con dốc dựng đứng, Hà Tỉnh hoảng hốt, đứng yên bất động, nhưng một câu “anh Tỉnh không được sợ” của Trình Triều Lạc lập tức khơi dậy tinh thần chiến đấu trong cô, cứ thế bỏ Trình Triều Lạc lại mà trượt xuống.

Trình Triều Lạc vội vàng đuổi theo, trượt bên cạnh cô, được nửa đường Hà Tỉnh ngật ngưỡng như sắp ngã, anh nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay giữ cô lại, cùng cô trượt xuống điểm đỗ cuối cùng.

Tốc độ khi lao xuống cực nhanh, với người nhát gan thì là một trải nghiệm vô cùng đáng sợ, song chút sợ hãi đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự kích động mà tốc độ cao mang đến. Khi dừng lại tại điểm đỗ, cảm giác sảng khoái hệt như lúc nhảy bungee, đều là sự sung sướng vỡ òa sau nỗi sợ hãi cực đại, Hà Tỉnh bắt đầu thấy nghiện, lại mò lên trượt lần nữa.

Trình Triều Lạc biết trượt tuyết từ hồi năm sáu tuổi, kĩ thuật đã đạt đến cấp độ của huấn luyện viên, lần này anh không trượt một mình, mà từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc đều canh bên cạnh Hà Tỉnh, đề phòng cô bị ngã.

Chơi mệt rồi, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc tìm một chỗ vắng người, nằm xuống nền tuyết nghỉ ngơi. Khuôn mặt Hà Tỉnh đỏ ửng vì lạnh, thế nhưng nụ cười bên môi không hề tắt, cô cảm khái: “Phê thật đấy.”

“Thích thì lần sau lại dẫn cậu đi chơi.”, Trình Triều Lạc nói.

Hà Tỉnh nghiêng đầu, đưa mắt nhìn lên ngọn tùng xanh trên núi, cô liền ngồi dậy, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh. Trình Triều Lạc nhìn theo tầm mắt cô, “Cây thôi có gì đẹp mà chụp?”

“Giống cậu.”

Trình Triều Lạc không hiểu, bèn hỏi ngược lại, “Giống tôi?”

“Đúng, có lúc tôi cảm thấy cậu giống núi tuyết, trông lạnh lùng nhưng nội tâm lại mạnh mẽ, bất kể bên ngoài có đổi thời tiết thế nào thì cũng vẫn đứng ở đấy, có lúc lại cảm thấy cậu giống cây tùng, im lặng thế thôi nhưng luôn hướng về phía mặt trời, chí tiến thủ cực mạnh.”

Trình Triều Lạc cũng ngồi dậy, phủi phủi lớp tuyết sau lưng Hà Tỉnh, rồi nói: “Nghe như cậu đang khen tôi ấy nhỉ.”

“Thì là đang khen cậu đấy, bạn tôi là giỏi nhất.”

“Ưu tú như thế mà cậu không cân nhắc à?”, Trình Triều Lạc như cười như không, “Trượt tuyết còn dám thử, thế mà lại không dám thử với tôi ư?”

Thái độ trêu đùa, Hà Tỉnh không coi là thật, chỉ cười đáp lại anh, “Cậu là đại ma vương, đáng sợ hơn trượt tuyết nhiều. Hồi nhỏ, bọn trẻ con quanh khu đều sợ cậu, cả Hà Lai ở nhà chả sợ bố mẹ tôi, chỉ sợ mỗi cậu.”

Trình Triều Lạc khẽ véo lên bầu má ửng đỏ của cô, “Hà Tiểu Tỉnh, đại ma vương không có nhiều nhẫn nại đâu.”

“Còn véo má tôi nữa là cậu chết chắc đấy.”

Trình Triều Lạc lại véo, Hà Tỉnh bò dậy bốc một nắm tuyết, nhét vào cổ áo anh, nhìn thấy biểu cảm hóa đá của anh, Hà Tỉnh cười sái hàm, “Trình Tinh Tinh, đừng quên, tôi là khắc tinh của đại ma vương đấy.”

Rũ tuyết từ trong áo ra, Trình Triều Lạc mới bốc một vốc tuyết, dáng vẻ trông như định tìm Hà Tỉnh trả thù. Vừa rồi còn mạnh miệng, Hà Tỉnh lập tức run sợ, cô tóm chặt cổ áo, rồi giở trò nịnh nọt, “Trình Tinh Tinh là người đàn ông ga-lăng nhất trên đời này…”

“Không được.”, Trình Triều Lạc không quan tâm đến những lời này của cô, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, định cạy bỏ bàn tay đang tóm chặt cổ áo của cô ra.

“Trình, Triều, Lạc.”, Hà Tỉnh cảnh cáo.

“Không được.”, Trình Triều Lạc như đang vào trạng thái phải trả thù bằng được, “Trừ phi cậu lại hôn tôi cái nữa.”

Mặt Hà Tỉnh càng đỏ hơn, “Cậu đừng có mà được nước làm tới nhá.”

Trình Triều Lạc: “Đúng, tôi còn đục nước béo cò nữa cơ.”

Hà Tỉnh: “…”

“Lần trước cậu chỉ hôn má trái, má phải giận rồi, làm người phải công bằng, cùng là một khuôn mặt, không thể thiên vị được, cậu bù đắp cho má phải đi.”, Trình Triều Lạc nói lý lẽ một cách hùng hồn.

Khóe môi Hà Tỉnh cong lên, cô không vạch trần lời xằng bậy này của anh, mà quàng hai tay lên cổ Trình Triều Lạc, khẽ dán môi lên má phải của anh. Lần này cô không bỏ chạy, hai tay ôm cổ Trình Triều Lạc cũng không bỏ xuống. Không khí lạnh len lỏi xung quanh, mà ánh mắt của chàng thanh niên lại rực nóng như lửa. Họ nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt người kia, cả hai cùng im lặng, như có luồng điện lặng lẽ đan quyện. Khung cảnh tuyết trắng lạnh giá lại trở nên rực rỡ hơn cả ngàn hoa mùa hạ.

Trình Triều Lạc duỗi tay ra đè gáy Hà Tỉnh, ghé mặt lại gần, khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Hà Tỉnh bỗng cúi đầu né tránh, đồng thời đẩy Trình Triều Lạc ra, “Cậu có nói là môi miệng cũng phải đối xứng đâu.”

Trình Triều Lạc bất chấp mọi lý lẽ, “Đối xứng trái phải, trên dưới cũng không được thiên vị.”

Hà Tỉnh: “…”



Trở về từ khu trượt tuyết, Hà Tỉnh mệt mỏi nằm vật ra giường. Đến tối, ngoài trời đổ tuyết, khách du lịch chạy hết xuống lầu để chụp ảnh, nghịch tuyết, léo nhéo ồn ào làm người ta không thể ngủ nổi. Nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, Trình Triều Lạc liền gọi điện rủ Hà Tỉnh đi đắp người tuyết.

Hà Tỉnh mặc quần áo lại lần nữa, rồi theo Trình Triều Lạc xuống lầu. Phía sau khách sạn có một khoảng đất trống rất rộng, mọi người tập trung hết ở sân trước, nên trên nền tuyết ở đây không có lấy một dấu chân. Hai người phân công cùng hợp tác, Hà Tỉnh phụ trách đắp đầu, Trình Triều Lạc đắp thân.

Đầu người tuyết tuy nhỏ, nhưng phải sửa thật đẹp nên tốn kha khá thời gian, Hà Tỉnh tập trung làm, không để ý đến Trình Triều Lạc. Đến khi cô đắp xong phần đầu, thì phần thân của Trình Triều Lạc cũng đã hoàn thành. Họ cùng đặt đầu người tuyết lên, gắn thêm mũi, mắt và tay.

Người tuyết đã được đắp xong, nhưng phải thêm chút gì đó nữa mới đẹp được. Hà Tỉnh cởi khăn ra định quàng cho nó, thì Trình Triều Lạc đã kịp cởi khăn của mình ra trước, đưa cho Hà Tỉnh, “Dùng của tôi đi.”

Hà Tỉnh nhận lấy cái khăn, ngồi xổm xuống quấn cho người tuyết. Ở khoảng cách gần, đột nhiên thấy có gì đó nhấp nháy lập lòe trong bụng người tuyết, cô liền quay đầu lại bảo Trình Triều Lạc, “Hình như ở trong có cái gì ấy.”

“Chẳng lẽ là tống nhầm cái gì vào rồi?”, Trình Triều Lạc ngồi xổm xuống cùng Hà Tỉnh nhìn đốm sáng đang nhấp nháy trong bụng người tuyết, “Hay là cậu moi ra xem đi, nhỡ là điện thoại của ai thì sao?”

“Chỗ này như tim của người tuyết, moi tim nó ra ư?”, Hà Tỉnh không nỡ phá hoại con người tuyết cả hai cùng đắp.

Trình Triều Lạc: “Nếu không phải là điện thoại, thì mình lại đắp lại.”

Sợ ai đó đánh rơi điện thoại đang thấp thỏm sốt ruột, Hà Tỉnh liền khoét một cái lỗ ở vùng bụng người tuyết, sau đó tìm được thứ lập lòe khi sáng khi tối kia. Là một cái chai thủy tinh, bên trong quấn một dây đèn, dưới dây đèn là những ngôi sao đủ màu sắc, khi tỏ khi mờ hệt như những vì sao đang phát sáng.

Hà Tỉnh nâng cái chai lên bằng cả hai tay, như tìm được kho báu, cô hào hứng hỏi: “Cái gì đây?”

Trình Triều Lạc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, anh bâng quơ nói: “Chắc là rác ai vứt đi, mở ra xem xem.”

Hà Tỉnh rút nút chai, dây đèn kia được gắn vào thành chai, chỉ đành dốc ngược để đổ đống sao ra. Cô cầm một vốc sao giấy lên, kích động nói: “Đẹp thế này mà sao lại vứt chứ?”

“Nghe nói người ta hay viết chữ lên kiểu sao này, bọn mình mở thử ra xem đi.”, Trình Triều Lạc nhận đống sao trong tay Hà Tỉnh, để cô rảnh tay mở từng ngôi sao ra. Trên những mảnh giấy đúng là có chữ viết thật: Ngày 22 tháng 5, Hà Tỉnh nợ một lần cảm ơn; ngày 25 tháng 12, Hà Tỉnh nợ một lần…

Bên trên mỗi ngôi sao đều viết ngày tháng Hà Tỉnh nợ một lần cảm ơn. Cô từng nói cảm ơn Trình Triều Lạc nhiều lần, có một số lần còn chẳng nhớ lý do. Trình Triều Lạc luôn bảo cho nợ đấy đã, cô không để ý, thì ra anh ghi lại từng lần một, Hà Tỉnh sửng sốt nhìn anh, ngỡ ngàng đến mức không thốt lên được lời nào.

Trình Triều Lạc gấp lại hết đống sao vừa bị gỡ ra, bỏ vào chai, “Đây là những khoản mà cậu nợ Tinh Tinh mấy năm qua, hôm nay gom lại trả tôi một thể đi.”

Gần trường xuất hiện biến thái, là Trình Triều Lạc giải quyết cho cô; xích mích với Lục Nguyệt Oánh, Trình Triều Lạc phân tích khuyên giải; điểm thi thụt lùi, Trình Triều Lạc an ủi… Cẩn thận tính ra, mỗi một chuyện nan giải của Hà Tỉnh suốt thời thiếu nữ, đều có Trình Triều Lạc ở bên xử lý, quả thật là nợ quá nhiều. Cô nói: “Tôi mời cậu đi tắm suối nước nóng nhé, tiền trong thẻ, tiêu thoải mái.”

Trình Triều Lạc khẽ cười, “Vì để ăn chơi xả láng, mà tôi phải gom góp chuẩn bị bao nhiêu năm thế này à?”

Hà Tỉnh: “Thế cậu muốn gì?”

Trình Triều Lạc: “Mối tình đầu của cậu.”