“Đúng vậy ~ Năm nay tân sinh trường các người coi bộ ngon lành đấy…” Một giọng nói không thuộc về bất cứ người nào trong phòng bất thình lình vang lên, tất cả mọi người tức khắc quay ngoắt lại.
Hiệu trưởng là người duy nhất không quay đầu, hắn tắt hình ảnh hiển thị trên màn hình đi, bấy giờ mới chậm rãi xoay lại: “Hiệu trưởng Argos, chúc một ngày tốt lành.”
Những lời này vừa thốt ra, nhóm giám khảo trong phòng liền biết thân phận người tới:
Hiệu trưởng Học viện quân sự danh tiếng của đế quốc — Argos.
Bất kể cơ quan tổ chức nào, một khi đã liên quan với quân sự thì đều có vẻ đặc biệt nghiêm túc. Tuy rằng trong tên đều có hai chữ “Học viện”, nhưng đẳng cấp của hai học viện hoàn toàn bất đồng.
Học viện tổng hợp đế quốc chịu sự quản lý của Bộ giáo dục, còn Học viện quân sự đế quốc là bộ phận trực thuộc quân đội, ngay cả Hiệu trưởng học viện và các giáo viên cũng là quan to trong quân đội. Dưới tình huống này, tân sinh của Học viện quân sự đế quốc gia nhập học viện sẽ lập tức trở thành quân nhân dự bị, và sẽ được yêu cầu thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau trong quá trình học tập, bắt đầu tích lũy quân công từ lúc còn là học sinh. Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ được các quân đoàn lớn trực tiếp chọn đi, chính thức trở thành nhân viên biên chế.
Nếu do đế quốc quản hạt, mọi học sinh đủ tuổi không phân biệt tầng lớp đều có tư cách đăng ký vào những học viện bình thường như Học viện tổng hợp đế quốc, Học viện quân sự thì miễn đi.
Ngoại trừ năng lực cá nhân, Học viện quân sự đế quốc còn có tiêu chuẩn rất nghiêm khắc với huyết thống của thí sinh, học viện chỉ tuyển học sinh thuộc một số chủng tộc nhất định, không tiếp nhận báo danh tự do, chỉ nhận đề cử của quân nhân tại chức. Bị bao vây giữa tầng tầng lớp lớp hạn chế, Học viện quân sự đế quốc biến thành nơi quân đội bồi dưỡng người kế nhiệm, cực kỳ bài ngoại.
Người đàn ông được xưng là Hiệu trưởng Argos sở hữu mái tóc ngắn màu vàng kim và đôi mắt nâu có độ trong suốt cực cao. Hắn hết sức cường tráng, ***g ngực dày rộng, vóc dáng cực cao, cách lớp áo sơ mi trắng cũng dễ dàng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc khó lòng địch nổi bên dưới. Nếu hắn mặc nhiều quần áo hơn, thì thoạt nhìn chỉ là một chàng đẹp mã dáng ngon bình thường mà thôi, làm gì tạo cảm giác áp bách như bây giờ.
“Odd thân mến, chúc một ngày tốt lành, nom tinh thần cậu có vẻ không tốt mấy nhỉ! Phải chăng không biết tôi muốn đến nên tối qua ngủ mất ngon?” Áo khoác được lính cận vệ đằng sau nhận lấy, hắn miễn cưỡng ngồi xuống sofa, đoạn chào hỏi Hiệu trưởng Odd. Còn những người khác trong phòng bị hắn ngó lơ làm như không thấy.
Rõ là ngạo mạn cực điểm.
Hiệu trưởng tóc đen mắt đen chỉ liếc hắn một cái: “Chính vì biết anh muốn đến nên mới ngủ không yên. Hôm nay cũng là ngày nhập học của Quý trường mà, Hiệu trưởng Argos hẳn nên tọa trấn ở trường mới phải, chạy tới chốn hoang vu hẻo lánh của chúng tôi làm gì?”
“Ôi chao! Ngày nhập học bên chúng tôi nhàm chán lắm, cậu cũng biết đấy, hết phát chăn rồi lại phát quần áo linh tinh cho một đám nít ranh thôi. Ba tháng trước khi lũ nhãi con ấy bị tẩn, thực tình không tài nào nhìn nổi chúng nó, không muốn thấy một chút nào luôn!”
Như nghĩ đến chuyện gì phiền toái lắm, Hiệu trưởng Argos xua xua tay, sau lại cười: “Kỳ thực tại tôi đói bụng, rồi trùng hợp nhìn thấy đề thi khoa Ẩm thực của học viện mọi người là món trứng, cậu biết thừa mà, tôi thích ăn trứng nhất, thành thử mới vội vàng chạy đến đây trước giờ thi.”
“Trùng hợp” mới là lạ? Từ lúc nào đề thi của Học viện tổng hợp biến thành thứ mặc ai thích xem thì xem vậy – nhóm giám khảo ra sức thổ tào trong lòng.
Nhưng dẫu bụng dạ nghĩ vậy, bọn họ cũng không dám để lộ ra ngoài nửa phần: Argos, phàm là người nhạy cảm với tình hình chính trị đương thời một chút đều từng nghe nói về cái tên này. Đương nhiên, lý do mọi người biết đến không phải vì danh hiệu Hiệu trưởng của Học viện quân sự đế quốc, mà mấy danh hiệu khác sau danh hiệu này mới khiến người ta có ấn tượng đầu tiên. Kể từ khi biết người này liên quan đến cái tên ấy, tỷ lệ nó được sử dụng gần như bằng không, nếu không thì nhóm giám khảo đời nào dám liên tưởng người đàn ông cợt nhả trước mắt với vị trong truyền thuyết kia.
“Mục Lan Toa, tiếp theo đến lượt cô dẫn các tân sinh đến hội trường thi.” Hiệu trưởng Odd lại chỉ cười khẽ: “Cournot, nếu Hiệu trưởng Argos đã chờ mong phần thi của khoa Ẩm thực đến thế thì dẫn ngài ấy qua đó đi.”
“Được.” Ba cái đầu của Cournot đồng thời tuân lời.
“Ơ kìa! Khoan, Odd thân mến định vứt bỏ tôi sao? Không được, cậu nhất định phải cùng tôi ăn… ừm, bữa tối nha ~ Tôi chạy tới đây cốt để ăn chung với cậu mà!” Argos tỏ vẻ bất mãn với sắp xếp này: “Tốt lắm, … tiểu thư Cournot, phiền cô dẫn tôi và Odd đến phòng ăn nhé.”
Thoáng cái bị người ta gọi ra giới tính, Cournot ngẩn người, song nụ cười thành thục chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên mặt, cô tạo tư thế mời:
“Xin mời.”
***
Trước khi giám khảo Mục Lan Toa đến đây dẫn các thí sinh đi thi viết, Mục Căn và Olivia đã cùng tiểu Lôi long gắp búp bê xong.
“Gà con này hơi giống Kham Manh Manh nhỉ! Tớ muốn cái này.” Tiểu Lôi long Dobby đưa búp bê gắp được cho hai người lựa chọn tùy thích, Mục Căn chọn một búp bê gà con, Olivia cũng chọn một gà con giống y đúc.
“Ô? Cái này đâu phải gà con, là Cantus mà.” Dobby vẫn đứng bên cạnh bọn họ, nghe Mục Căn nói xong còn nghiêm túc giải thích một chút.
“Cantus? Ớ… Cantus không phải gà hả?” Mục Căn đần mặt, trước đó từng đọc “Bách khoa toàn thư cho bé” phiên bản Trái Đất, sau đó lại xem phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh”, thấy bé gà trong Bách khoa toàn thư lẫn Kham Manh Manh trong Manh Manh đều trông giống vậy mà, thế nên cậu hiển nhiên cho rằng Kham Manh Manh là gà (≧▽≦)!
Olivia 囧: Chẳng lẽ… mình chưa thú thật với Mục Căn thân phận Cantus là còn may sao? Bằng không chắc Mục Căn xem mình là gà luôn quá orz.
“Đương nhiên không phải! Cantus là khủng long! Là khủng long lợi hại nhất! Có được thân thể và sức lực hùng mạnh nhất! Mỗi khủng long có mơ cũng muốn trở thành Cantus!” Dobby lớn tiếng nói đầy kích động: “Ngày xưa tôi cũng mơ trở thành Cantus đấy!”
Mục Căn & Olivia: Lôi long muốn trở thành Cantus á… vụ này thì…
“Nhưng tôi lớn đến ngần này rồi mà chưa từng gặp Cantus bao giờ đâu… Cantus cũng không phải muốn thấy là thấy, tất cả Cantus con chỉ xuất hiện tại Học viện quân sự đế quốc thôi à.” Đoạn, Dobby đâm ra có chút uể oải.
Hóa ra các Kham Manh Manh đều ở Học viện quân sự đế quốc… Tưởng tượng một đám Kham Manh Manh xuất hiện trong lớp, thâm tâm Mục Căn bỗng dưng tràn ngập chờ mong: “Sớm biết vậy ghi danh Học viện quân sự đế quốc cho rồi…”
“Không được đâu, người bình thường không thể báo danh Học viện quân sự đế quốc, trong nhà phải có người làm sĩ quan mới được!” Tiểu Lôi Long lại bùng nổ.
Đúng lúc này, giám khảo Mục Lan Toa rốt cuộc cũng đến nơi, quý bà mặt mày nghiêm túc này chỉ nhẹ nhàng khụ một tiếng, tiếng bàn tán nho nhỏ bốn phía đã ngưng hẳn.
Theo sự dẫn dắt của cô, nhóm Mục Căn lên đường tới hội trường thi viết.
Mỗi người dựa vào phân chia từng khoa để lấy đề thi viết tương ứng, đề thi của Mục Căn và Olivia quả nhiên là đề mà mấy người bác Alpha muốn hai người xem trước, cả hai hoàn thành bài thi chẳng chút áp lực, rồi bắt đầu chờ đợi phần thi tiếp theo.
Làm xong bài thi trước tiên, Mục Căn tò mò đánh giá xung quanh một chút: Những thí sinh chung phòng với cậu bây giờ đều có nguyện vọng một là khoa Ẩm thực.
Cậu không hề bất ngờ khi thấy tiểu Lôi long Dobby, bởi trước đó Dobby đã tiết lộ nguyện vọng của mình cho bọn cậu biết. Trong số những thí sinh, Mục Căn còn bắt gặp một người quen: Chính là tân sinh bốn mắt nọ.
So với số lượng thí sinh đăng ký khoa khác, tân sinh khoa Ẩm thực ít đến thảm thương, chỉ có mười mấy người. Khi tất cả nộp xong bài thi, giám khảo chưa tuyên bố phần thi chấm dứt ngay, mà quy củ chờ hết thời gian quy định mới tuyên bố, bấy giờ mới mang nhóm thí sinh đến hội trường kế tiếp:
Một phòng bếp vô cùng đầy đủ tiện nghi!
“Giờ là thời gian thi đề phụ, đề bài là trứng bác.”
“Các bạn được phép sử dụng nguyên liệu tự chuẩn bị, cũng có thể sử dụng nguyên liệu trường cung cấp. Thời gian quy định là một tiếng, tôi là Cournot – giám khảo coi thi, cực kỳ mong chờ thành phẩm của các bạn đấy!”
Cournot cười tủm tỉm tuyên bố cuộc thi bắt đầu, đoạn đứng ngay trước trường thi.
Giống như khoa Chiến đấu cho phép học sinh mang theo vũ khí mình quen dùng, khoa Ẩm thực cũng cho phép mang nguyên liệu nấu ăn tự chuẩn bị.
Olivia và Mục Căn rốt cuộc lấy cặp sách vẫn đeo nãy giờ xuống, bọn họ cất trứng trong cặp, không chỉ trứng, mà còn có mấy thứ như hành tây, cà chua để che giấu tai mắt người khác. So với trứng đủ loại đủ kiểu dáng mà các thí sinh khác mang đến, trứng của hai người nhìn qua chẳng có gì đặc sắc.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai quả trứng ấy, khuôn mặt tươi cười của Cournot nháy mắt tắt ngấm.
“Đó là –”
“Trứng đế long trăng rằm, lần này tôi tới quả nhiên không sai mà ~” Khóe miệng vẽ ra nụ cười, Argos liếm liếm môi: “Mang theo loại trứng quý giá nhường ấy đi dự thi, tôi thật hiếu kỳ về hai thí sinh này.”
Argos vừa dứt lời, máy theo dõi liền nhắm ngay mặt Mục Căn và Olivia.
Thí sinh khác đều đã bận lên bận xuống, ấy mà hai nhóc ấy vẫn mải đeo tạp dề cho nhau theo yêu cầu của bác Alpha!
Đeo xong tạp dề, tay cũng rửa sạch, lúc này Mục Căn mới khởi công, động tác thành thạo, tư thế tuyệt đẹp, trông thế nào cũng ra dáng đầu bếp, ngặt nỗi —
Tư thế đẹp mấy cũng vô phương che lấp khói đen cuồn cuộn trong chảo.
Thứ còn đen hơn cả khói chính là trứng đế long trăng rằm!
“Tàn phá báu vật! Tàn phá báu vật!” Nụ cười thường trực trên môi Cournot đã lặn mất tăm, cô gặm ngón tay, nhìn Mục Căn trên màn hình mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao lại xào cháy! Xào cháy chứ! Cậu ta bỏ nhiều dầu chút bộ chết hả? Ai bắt cậu ta trả tiền dầu đâu!”
“Nhìn hết nổi rồi! Không hợp lệ! Người này không hợp lệ! Cho cậu ta vào bếp thì tất cả nguyên liệu sẽ khóc thét mất thôi! Chúng tôi tuyệt đối không muốn tân sinh này!”
Ba cái đầu nhất tề gào thét giận dữ, Cournot vô tình định đoạt vận mệnh của Mục Căn.
Vì thế, tầm mắt mọi người đều tập trung vào… quả trứng đế long trăng rằm trên tay Olivia.
Bất đồng với chủ nghĩa thực dụng của Mục Căn, Olivia rất chú trọng mỹ quan, trước khi bắt tay xào trứng, hắn phải tỉ mỉ chọn đĩa và rau cỏ trang trí cái đã, thậm chí còn tỉa một đóa hoa bằng cà rốt.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Olivia mới thong thả làm nóng chảo, một tay cầm trứng đập nhẹ lên mép chảo, đang định bỏ trứng vào chảo và cầm xẻng xào thì ngây ngẩn cả người:
Trong chảo, vị trí vốn dành cho dịch trứng là một con non.
Trên đỉnh đầu còn dính nửa vỏ trứng, mắt thậm chí chưa mở.
Tên nhóc ngồi trong chảo dầu thoải mái chép miệng.
Olivia trợn tròn mắt.
Hắn lấy nhầm trứng rồi! Đây là trứng lộn mà!
—–
Hai anh giai hiệu trưởng đúng là có gian tình, 1 trường quân đội + 1 trường chuyên đào tạo phu nhân cho quân đội =))))