Không Có Kiếp Sau

Chương 207: Nhật ký lưu lạc của viên đá (2)

Hôm sau lúc ra ngoài tuần tra, Viên Đá cố ý đến siêu thị mua thức ăn nhân loại.

Viên Đá đang tìm dịch dinh dưỡng thì gặp một cô bé, đó là một nữ nhân loại chừng tám chín tuổi. Vóc dáng cô bé rất thấp, với không tới dịch dinh dưỡng trên kệ cao, phát hiện Viên Đá đến gần thì toàn thân cứng đờ.

“Muốn dịch dinh dưỡng vị táo à?” Nhớ lại tầm mắt vừa rồi của cô bé, Viên Đá đoán thế.

Cô bé gượng gạo gật đầu.

Viên Đá bèn lấy một gói dịch dưỡng hộ cô bé, đoạn cúi đầu hỏi: “Dịch dinh dưỡng loại này ngon không?”

Cô bé lại bối rối gật đầu.

Thế là Viên Đá cũng lấy một gói giống vậy, dù trong siêu thị hiện giờ không có người thu tiền, song hắn vẫn thả một đồng xu tương ứng lên kệ — trên người Viên Đá có tiền, tháng nào hắn cũng có tiền tiêu vặt, một phần giao Alpha bảo quản, bình thường cũng tự giữ một ít để mua những thứ mình thích.

Viên Đá lấy một gói dịch dinh dưỡng, lại cầm thêm chai thức uống mà Mục Căn thỉnh thoảng hay mua, sau đó rời đi.

Lúc hắn về đến nhà, trên cái bàn cạnh sofa đã bày ngổn ngang một đống vỏ đựng dịch dinh dưỡng, trong tay Tròn Tròn còn cầm một gói, đầu kia của gói dịch dinh dưỡng được miệng của người bị thương ngậm chặt, tuy hắn nhắm mắt, miệng vẫn tự động nuốt xuống.

“Tôi về rồi.” Viên Đá vừa dứt lời, Tròn Tròn liền thấy gói dịch dinh dưỡng trong tay hắn.

“Mau cầm dịch dinh dưỡng lại đây, nhân loại này chưa no.”

Viên Đá bèn cầm dịch dinh dưỡng qua đó, nhóm người máy ngây ngốc dòm nhân loại đang hôn mê mà vẫn không quên ăn trên sofa, có chút ngẩn tò te.

Sáng nay nhân loại tỉnh lại một chốc, nhưng chả bao lâu đã xỉu tiếp, cơ mà lần này trước khi xỉu, đối phương kịp nói rõ một từ “đói”.

Sau đó, nhóm người máy nhóm bắt đầu thu xếp vấn đề thức ăn cho nhân loại, song lượng thức ăn của đối phương vượt quá dự đoán của họ.

Chưa đầy hai ngày, Viên Đá đã xài hết farad tệ trên người, người máy nào cũng có tiền đi chợ, nhất là Số 21, hắn là người máy tiết kiệm nên trong bụng toàn tiền là tiền, những chẳng ai đề cập đến chuyện ấy. Tiền đi chợ cũng vậy, tiền xu trong bụng cũng thế, quyền sở hữu đều thuộc về chủ nhân, họ không thể động tới số tài sản đó nếu chưa được cho phép.

Buộc phải nói rằng, tại thời kỳ hỗn loạn nhất mà vẫn có thể giữ vững quy tắc do loài người đặt ra, e là chỉ có người máy.

Bởi tài chính quá hẻo, nên lần tiếp theo đi mua dịch dinh dưỡng, Viên Đá đành chọn loại rẻ hơn, cảnh này vừa khéo bị cô bé bên cạnh nhìn thấy — không sai, chính là cô bé đã gặp Viên Đá vào hôm đầu tiên tại siêu thị, sau lại gặp hai lần nữa, mỗi lần Viên Đá đều giúp cô bé lấy dịch dinh dưỡng. Lâu dần, cô bé trái lại không sợ Viên Đá nữa, thậm chí còn nhờ hắn lấy giùm đồ mình với không tới.

Đại khái là bắt chước Viên Đá, đứa trẻ này lấy dịch dinh dưỡng xong cũng đặt tiền xu tương ứng lên quầy thu ngân.

“Sao anh không lấy dịch dinh dưỡng giống lần trước? Loại này ăn ngon hơn ạ?” Phát hiện Viên Đá đổi sang nhãn hiệu khác, cô bé tò mò hỏi hắn.

“Cũng không phải, tôi không có tiền, loại kia hơi mắc, tôi mua không nổi.” Viên Đá đáp hết sức thành thực.

Cô bé liền móc ra một đồng xu trong túi, kiễng chân chìa tay về phía Viên Đá.

“Cầm đi, em mời anh đó.”

Viên Đá nghiêng đầu, tiếp nhận món quà của nhân loại nhỏ tuổi.

Cô bé liền cười.

Một tay giơ gói dịch dinh dưỡng nặng trĩu, tay kia vẫy vẫy Viên Đá, cô bé nở nụ cười tươi rói với hắn: “Tạm biệt!”

Khi ấy Viên Đá nào biết đây là hắn cuối cùng hắn gặp bé con nhân loại ấy.

Tối đó, trong thời gian tuần tra, Viên Đá được yêu cầu đi dọn rác rưởi trên đường. Chờ hắn chạy tới địa điểm chỉ định, lại phát hiện cái gọi là “rác rưởi” chính là hàng đống thi thể nhân loại. Giữa những xác người dưới đất, rõ ràng có gương mặt trái táo non nớt của cô bé, đôi mắt to tròn vẫn mở, nhưng không hề có cảm xúc.

Phụ cận con đường này tụ tập rất đông người máy, họ đều chạy tới từ bốn phương tám hướng sau khi nhận được mệnh lệnh, một người máy với cánh tay trái bị hủy hoàn toàn đang đứng đầu đội ngũ. Viên Đá biết người máy nọ, hắn chính là một trong số người máy quân dụng sắp bị tiêu hủy trong nhà xưởng ngày ấy, cũng là một trong số người máy tấn công nhân loại sớm nhất. Sau khi đồng bạn lần lượt bị tiêu hủy, hắn cầm đầu mấy người máy còn lại khởi xướng bạo động.

Giờ phút này, người máy nọ đang tuyên bố mệnh lệnh mới bằng âm thanh cứng nhắc, lạnh lùng:

“Nguy hiểm — những nhân loại này phát động tấn công, bọn chúng muốn tiêu diệt chúng ta, từ giờ trở đi chúng ta phải giết sạch tất cả nhân loại trên tinh cầu này.”

Nghe xong mệnh lệnh, Viên Đá đơ máy.

Đúng lúc này, thình lình có một người máy chạy ra từ đội ngũ đến sau, hình dáng hắn na ná Tròn Tròn, rõ ràng cũng là một người máy bảo mẫu.

“Lilith.” Người máy đó gọi tên một nhân loại, chạy tới trước người cô bé, dồn sức bế cô lên, cố gắng cứu sống đối phương, nhưng hiển nhiên không thể thành công, cô bé chết hẳn rồi.

“Cậu — có chuyện gì?” Người máy mới tuyên bố mệnh lệnh chĩa màn hình tối vào người máy bảo mẫu.

“Đây là Lilith, chủ nhân của tôi.” Hắn trả lời vô cùng thành thật.

“Cậu không có chủ nhân, cậu tự do.” Người máy tuyên bố mệnh lệnh nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ.

“Nhưng… cô bé được tôi chăm sóc từ nhỏ, tôi đáng lẽ không nên rời khỏi đây, nếu tôi không đi, Lilith sẽ không chết.” Nhẹ nhàng ôm cơ thể đã lạnh ngắt của cô bé, người máy đáp bằng giọng ngắc ngứ.

Người máy cầm đầu bỗng vươn cánh tay còn nguyên vẹn ra, ngón tay tự chuyển động, trong năm ngón tay rõ ràng có năm họng súng trắng bạc. Không cho người máy bảo mẫu thời gian phản ứng, một tia sáng bất ngờ bắn ra từ họng súng trên ngón tay hắn, ngay giây sau, người máy bảo mẫu ngã xuống đất.

“… Thứ người máy bảo mẫu vô dụng, loại người máy được chế tạo để phục vụ nhân loại như các ngươi không xứng tồn tại.”

Người máy bảo mẫu ôm chủ nhân của hắn, hai thân hình cùng ngã xuống.

“Trong mười lăm ngày kế tiếp, chúng ta phải bắt toàn bộ nhân loại trên tinh cầu, giam chung một chỗ rồi  tiêu hủy tập trung.” Người máy bị hỏng một bên cánh tay tuyên bố mệnh lệnh chi tiết hơn.

“Tất cả người máy bảo mẫu lưu lại dọn dẹp đường phố, các người máy khác có thể bắt đầu nhiệm vụ.” Nói xong, hắn rời đi. Phần lớn người máy đều đi theo hắn, một phần nhỏ vẫn đứng tại chỗ. Từ đặc trưng cơ thể của nhóm người máy lưu lại, dễ dàng nhìn ra họ là người máy bảo mẫu.

Đối mặt với máu và thi thể trên đường, nhóm người máy bảo mẫu thoáng đơ ra.

“Tôi cũng xa chủ nhân lâu lắm rồi, không biết chủ nhân có ổn không?” Một người máy bên cạnh Viên Đá vừa quét vừa nói.

“Chủ nhân tôi vẫn đang ở nhà, tôi… tôi…” Một người máy khác nói rồi cũng không quét nữa, mà hấp tấp cầm dụng cụ quét dọn chạy đi.

Có người máy thứ nhất mở màn, những người máy bảo mẫu còn lại đều chẳng còn tâm trí làm việc, họ tránh xa con đường vấy đầy máu nhân loại bằng tốc độ nhanh nhất, sợ nếu đi trễ, nơi này sẽ góp thêm máu tươi của chính chủ nhân mình.

Người máy Pendra xác thực đã bạo động, bắt đầu từ người máy quân dụng sắp bị tiêu hủy trong nhà xưởng, sau đó là người máy mới vừa lắp ráp hoàn tất trên dây chuyền sản xuất, lập tức lan đến người máy gia dụng trong hộ dân bình thường… Nghe lời “kêu gọi” của đồng bạn, không ít người máy rời khỏi gia đình nhân loại, tách khỏi chủ nhân, tới ở chung với những người máy khác, cũng không chấp hành nhiệm vụ nhân loại phân phối nữa, mà nghe theo mệnh lệnh của đồng bạn.

Tuy nhiên, đại bộ phận người máy bảo mẫu đều lén lút liên lạc với nguyên chủ nhân, họ vội vàng chạy về như vậy là vì muốn thu xếp cho chủ nhân mình.

Viên Đá cũng ném dụng cụ dọn dẹp đi, bước nhanh về hướng ký túc xá mình đang ở tạm.

Dù trong trong ký túc xá không có chủ nhân của hắn, song lại có nhân loại, khó lắm mới cứu được người, hắn không muốn người kia cứ vậy bị “thanh lý”.

Thân là người máy bảo mẫu sinh ra để phục vụ nhân loại, Viên Đá chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đối địch với loài người!

Nhưng “nhiệm vụ bắt con người” mà người máy đồng loại tuyên bố diễn ra rất thuận lợi, chờ khi Viên Đá chạy về ký túc xá, nhân loại mấy ngày nay vẫn ngủ trên sofa nhà hắn vừa lúc bị hai người máy quân dụng lôi đi.

Đối diện cũng có hai nhân loại bị tóm ra, phía sau họ là một người máy bảo mẫu, nhân loại bị bắt kêu gào, người máy bảo mẫu bám sát theo họ, muốn ngăn cản lại nhiều lần bị đẩy ra, luống cuống không biết làm sao.

Tình huống tương tự phát sinh tại mỗi ngóc ngách của Pendra, có vài người máy bảo mẫu cố gắng phản kháng, xong bị tiêu hủy ngay tại chỗ.

Mới vỏn vẹn một ngày, toàn bộ Pendra đã không thấy bóng dáng nhân loại, đường phố tiêu điều chỉ còn người máy xếp hàng chỉnh tề đi tới đi lui.

Dựa theo mệnh lệnh mới của người máy cầm đầu, tất thảy nhân loại bắt được sẽ bị “tiêu hủy” theo từng nhóm vào ngày hôm sau.

Bầu không khí trong nhóm người máy bảo mẫu Pendra hoàn toàn có thể dùng “nhân tâm hoảng hốt” để hình dung.

“Chúng ta cũng sẽ bị tiêu hủy sao? Chung quy chúng ta cũng là người máy bảo mẫu vô dụng.” Tiểu Hắc nằm trên sofa mà nhân loại kia từng nằm, phe phẩy đuôi: “Trong đó vô dụng nhất là tôi.”

“ZK580 (tên người máy cầm đầu) bảo chúng ta được tự do, nhưng tôi chẳng hiểu tự do có ích lợi gì.” Tròn Tròn cũng cúi thấp đầu, cất giọng có chút u buồn: “Tôi muốn về nhà, lâu vậy không về nhà, chẳng biết chủ nhân có mua người máy mới không.”

“Trên người tôi còn mang theo tiền của chủ nhân, tiền tiêu vặt của chủ nhân ít lắm, không có tiền trong bụng tôi trợ cấp, chủ nhân sẽ sốt ruột.” Số 21 đi tới đi lui trong phòng.

Nghiêng đầu nghe các đồng bạn kể chuyện nhà mình, người máy Viên Đá lại mò lên miếng sắt nhỏ trước ngực

Rồi hạ một quyết định.

—–

Mới phát hiện bộ “Bản tính” bị chuyển ver Khải Nguyên gì gì đó =)))))))) Cũng nhờ bạn ý mà nay tui mới có hứng thú đi sợt Gú xem Khải Nguyên là ai, trước giờ cũng hay thấy nhưng ko để ý, nghĩ cũng thốn mà thôi keme :v