Không Có Kiếp Sau

Chương 111: Vẫy vẫy

Trong thoáng giây nổ tung, mọi người ngỡ rằng tất thảy đã chấm hết, bộ trưởng Bộ Kỹ thuật thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Nhưng, không giống với tưởng tượng của họ lắm, sau khi Người Đổ Bộ bị trí não số 1 phá hủy, thế giới nó xây nên đích xác sụp đổ, song nhóm Mục Căn vẫn sống. Nhân lúc vụ nổ phát sinh, chỉ cần trốn vào khu hồi phục an toàn, tất cả học sinh có thể quay về thế giới hiện thực bằng cabin hình trứng tại đó.

“Đích đến của nhiệm vụ – căn phòng đầy ngập cabin hình trứng – là khu hồi phục của số hiệu lây nhiễm gốc, nếu nó vào được khu đó trước khi nổ tung, hẳn sẽ không bị cắt bỏ.”

“Nhưng nó không vào.”

“Đúng là chẳng hiểu nổi.”

Mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt đa số người, Người Đổ Bộ chỉ là một đoạn số hiệu “bị lây nhiễm”, bản thân nó chính là kẻ gây rối. Không ai rỗi hơi suy xét ý nghĩ của một trí não trước lúc bị thủ tiêu, giờ mọi người đều bận rộn đủ việc: Bộ Kỹ thuật và Bộ Y tế vội vàng đỡ ngài Nguyên soái, đại tướng Condon và các học sinh ra khỏi cabin hình trứng; Nhóm quan chức Quân đội gấp gáp đình chỉ các nhiệm vụ đang tiến hành; Nhân viên phụ trách các công tác xung quanh cuộc thi thì hỏa tốc tính điểm tổng kết cho học sinh các học viện; Còn có người vắt óc nghĩ một lý do vui vẻ cho sự cố lần này.

Họ suy nghĩ rất nhiều lý do, nhưng đều bị Nguyên soái Rothesay phủ quyết.

“Không cần giải thích, trí não kia nghĩ ra nhiệm vụ rất tuyệt, không phải sao? Cuộc tranh tài do nó tổ chức lợi hại hơn ý tưởng ban đầu của ta nhiều!”

Nhiệm vụ thứ nhất là đồng tâm hiệp lực nghĩ cách cứu viện một đối tượng. Trong nhiệm vụ, từng học viện đều được phân công một nhiệm vụ tương ứng, tìm ra nhiệm vụ của mình, hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó tìm kiếm đồng bạn, rồi mọi người cùng hoàn thành nhiệm vụ cuối.

Giống như nhiệm vụ này đây, cả Học viện quân sự Gerando lẫn Học viện quân sự Colton đều được phân vai trò chiến sĩ cơ giáp, một viễn công, một cận chiến; Học viện quân sự đế quốc mang thân phận quan chỉ huy chiến hạm; Trước khi bị bắn trúng, hai chiến hạm của Học viện quân sự Dowland Offa là điều tra và chữa trị; Phi thuyền Nina do Học viện Horsey lái là thuyền vận tải cỡ đại sử dụng phổ biến trong quân đội. Dù cả hai học viện này bị knockout ngay từ đầu vòng thi, nhưng từ số vũ khí họ được chia có thể suy ra: Vai trò ban đầu của họ hẳn là trinh sát, y tế và tiếp liệu. May mà Học viện tổng hợp đế quốc đúng lúc thế vào chỗ trống của họ, thay họ thực hiện nhiệm vụ, mang đến trợ cấp sung túc cho chiến hữu nơi tiền tuyến.

Nhiệm vụ thứ nhất khảo sát toàn bộ kiến thức tân sinh học được tại quân huấn, đồng thời kiểm tra năng lực nhanh chóng tiến vào trạng thái hành động và năng lực tự vệ — nếu không vào trạng thái đúng thời điểm, không thể tự bảo vệ, thì sẽ bị loại bỏ ngay từ đầu cuộc chiến.

Nhiệm vụ thứ nhất dạy họ ý nghĩa của “bảo hộ bản thân”, mà nhiệm vụ thứ hai lại nhắc nhở bọn nhỏ trọng lượng của “hy sinh bản thân”.

Giao lại niềm hy vọng sống cho chiến hữu, quyết đoán tự mình ngăn trở kẻ địch, tranh thủ thêm nhiều thời gian để đồng đội trốn thoát. Ai rời thuyền trước? Ai đi cản địch? Ai dẫn mọi người rời đi?

Trên đường đi tiến hành nhiệm vụ thứ hai, lũ trẻ đã trải qua vô số lần lựa chọn.

Qua những lựa chọn ấy, họ ý thức rõ ràng được năng lực của mình và chiến hữu. Tin rằng mình ra ngoài có thể kéo thêm thời gian cho chiến hữu, tin rằng những chiến hữu rời đi có đủ khả năng dẫn mọi người tới đích…

Vô luận là người chủ động chọn hy sinh bản thân, hay người gánh vác hy vọng cuối cùng của mọi người để đi tới đích, bọn họ đều đeo áp lực tâm lý và khảo nghiệm cực lớn trên lưng.

Có thể nói, điều nhiệm vụ thứ hai khảo nghiệm chính là hai chữ “tin tưởng”.

Tin tưởng – phẩm chất cơ bản mà mỗi quân nhân nên có, đại bộ phận người phải trải qua quá trình chung đụng lâu dài mới bồi đắp nên phẩm chất ấy. Nhưng sau cuộc thi, lũ trẻ lại bước đầu có nhận thức mơ hồ về hàm nghĩa của hai chữ trên.

“Một cuộc thi vô cùng tuyệt vời.” Nguyên soái Rothesay thốt lời khẳng định sau cuối cho cuộc tranh tài vừa qua.

Hạng mục thi đấu do Người Đổ Bộ tổ chức cứ vậy chiếm được sự công nhận của quân đội, trở thành một hạng mục chính thức.

“Thi đấu đáng ra nên tiến hành như thế.” “Phát ngôn giữa chừng của trung tướng Joram cũng là một phần cuộc thi.” “Hệ thống an toàn.”

Chân tướng bị lấp liếm thành công.

Chung cuộc, Học viện tổng hợp đế quốc của Mục Căn giành được hạng nhất trong vòng thi.

Dẫn dắt Học viện tổng hợp đế quốc thuận lợi trốn thoát công kích của địch, chuẩn bị vật tư tiếp viện sung túc suốt dọc đường, kịp thời trợ giúp Học viện quân sự Colton bị giam cầm, phát hiện tọa độ căn cứ, cuối cùng gánh vác kỳ vọng của mọi người mà kịp thời đến khu hồi phục, khởi động điều kiện thoát ly, mang mọi người về hiện thực suôn sẻ — Học viện tổng hợp đế quốc với Mục căn làm đại diện hoàn toàn xứng đáng là học viện thể hiện xuất sắc nhất trong vòng thi!

Còn Học viện quân sự đế quốc của Olivia giành hạng nhì.

Là người đầu tiên phát hiện căn cứ địch, chỉ huy tấn công hợp lý giúp công phá trận doanh phe địch, thành công nghĩ cách cứu viện ngài Nguyên soái và đại tướng Condon. Trong hành động rút lui cuối cùng, lựa chọn hy sinh bản thân nhằm yểm hộ Mục Căn tiến vào khu hồi phục – không thể bỏ qua công lao của Olivia cùng Học viện quân sự đế quốc sau lưng hắn!

Tất thảy học viện đều có được thứ hạng và điểm số thuộc về mình.

Ngay cả Học viện quân sự Dowland Offa và Học viện quân sự Horsey bị knockout từ đầu cũng có điểm, lý do là “Hấp dẫn lực chú ý của quân địch, kéo thêm thời gian để Học viện tổng hợp đế quốc trốn thoát.”

o(╯□╰)o

Điểm số và thứ hạng này là kết quả cuối cùng do Người Đổ Bộ rút ra sau tầng tầng lớp lớp phán định.

Trí não Quân đội gạt bỏ sự tồn tại của Người Đổ Bộ, song kết quả nó phán định lại được bảo tồn nguyên vẹn tại khu hồi phục. Quân đội vẫn chọn kết quả phán định của nó.

Nó phán định vô cùng công chính.

Nhập điểm số vòng thi cuối và những vòng thi trước vào kết quả tổng kết xong, kết quả cuộc thi quân huấn chính thức ra lò: Học viện quân sự đế quốc lại nắm ngôi quán quân, Học viện quân sự Colton hạng nhì, Học viện quốc phòng đế quốc hạng ba, Học viện tổng hợp đế quốc lần đầu tham gia thi đấu đã thể hiện vượt trội, giành được thành tích cao và đứng hạng tư!

Tuy không thuộc top ba, song cũng không phải ba hạng cuối, khá lắm — Hiệu trưởng Odd tỏ vẻ cực hài lòng với điều này.

Không hề hay biết mình suýt nữa áp sát tử vong, khi toàn bộ vòng thi chấm dứt, mọi học viện đều được mời tham dự bữa tiệc trao huân chương do Nguyên soái Rothesay tổ chức.

Bọn nhỏ hưng phấn đến phát khùng mất thôi ~

Hồi khóa trước thi đấu, chỉ có học sinh biểu hiện đặc biệt xuất chúng mới được trao tặng huân chương Quân đội! Vì tiêu chuẩn bình chọn quá cao, cả mười khóa thi đấu cũng chưa chắc có lấy một học sinh nhận huân chương. Đó là những huân chương có trong hồ sơ chính thức của Quân đội cơ mà! Nếu được ghi vào biên bản khen thưởng, về sau khảo hạch lên chức tất có chỗ tốt!

Ngồi vây quanh bàn tròn, món ngon trên bàn hoàn toàn không thể thu hút sự chú ý của các học sinh, ai nấy háo hức nhìn lên bục nghi lễ phía trước, chờ MC công bố người nhận huân chương.

“… Lần này có tổng cộng hai người đạt được huân chương, lần lượt là: Olivia — Học viện quân sự đế quốc; Mục Căn — Học viện tổng hợp đế quốc. Bên dưới hãy cho mời hai người nhận huân chương lên sân khấu.”

MC rốt cuộc công bố tên người đạt huân chương.

Chẳng ai cảm thấy bất ngờ với hai người đoạt huân chương, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Olivia với Mục Căn lần lượt rời khỏi bàn tròn của học viện nhà mình để bước lên bục khen thưởng.

Mỗi người nhận hai huân chương.

Trong đó có một huân chương vàng kim giống nhau, gọi là “Người thủ vệ đế quốc”, đây là huân chương thông thường của Quân đội, xưa nay luôn trao tặng cho quân nhân có cống hiến vì đế quốc; Còn huân chương kia thì căn cứ vào biểu hiện khác biệt của hai người trong thi đấu: Olivia đạt được huân chương “Chỉ huy viên xuất sắc nhất”, Mục Căn là huân chương “Điều khiển viên xuất sắc nhất”.

Loại này mới là huân chương mà cuộc thi quân huấn những khoá trước dùng trao tặng học sinh, tùy theo màn thể hiện của người đoạt giải trong thi đấu mà thiết kế sẽ có chút bất đồng, là huân chương độc nhất vô nhị trên toàn đế quốc.

Nguyên soái Rothesay đích thân đeo hai huân chương lên ngực Olivia và Mục Căn.

Mục Căn cúi người chào Nguyên soái, rồi nhẹ nhàng sờ huân chương “Điều khiển viên xuất sắc nhất” trên ngực. Huân chương này được thiết kế thành hình dáng Người Đổ Bộ, hai cánh nhỏ điêu khắc cực sống động. Không phải bộ dạng tả tơi trong lần cuối cùng Mục Căn nhìn thấy nó, mà là hình dáng mới tinh khi Mục Căn gặp nó lần đầu.

Mục Căn chợt thấy hai mắt nong nóng.

Đúng lúc này, MC tuyên bố hai người nhận huân chương có thể bắt tay chúc mừng. Mục Căn chưa kịp phản ứng, Ollie đã sáp cả người lên.

Olivia không bắt tay mà đặt đầu Mục Căn lên vai mình, trực tiếp ôm Mục Căn thật chặt!

Chứng kiến cảnh ấy, tiếng vỗ tay bên dưới càng thêm nhiệt liệt! Thậm chí có đứa còn huýt sáo.

Cánh tay vòng quanh Mục Căn ghì thật chặt, Olivia tặng Mục Căn một lời an ủi lặng lẽ, rồi lập tức thả cậu ra.

Sau đó, hắn bình tĩnh xuống sân khấu.

Mặt Mục Căn thoáng ửng hồng, lại luống cuống cúi chào Nguyên soái Rothesay, đang chuẩn bị xuống thì Nguyên soái Rothesay bỗng gọi cậu lại: “Cậu này, có muốn làm đệ tử của ta không? Phi thuyền của ta lái cũng tuyệt lắm nha!”

Lời vừa thốt ra, toàn trường sợ điếng người!

Đây là cành oliu do Nguyên soái chìa ra đó!!! Giời đất ơi! Nhóc này giỏi đến mức cả Nguyên soái cũng muốn tự mình chỉ dạy á?

Tất cả ngừng thở.

Theo họ nghĩ, ai đời lại cự tuyệt lời mời của Nguyên soái chớ, không một ai!

Tuy nhiên, đối diện lời mời không ai sẽ cự tuyệt, Mục Căn lại gãi gãi đầu, hồi sau còn lắc đầu.

“Không ạ, con có thầy dạy rất tuyệt rồi.” Cậu, cậu, cậu cậu cậu cậu ta vậy mà từ chối lời mời của ngài Nguyên soái kìa?!

Nghe Mục Căn đáp, ngay cả đại tướng Condon cũng không khỏi nhướng mày.

“Chậc… Thầy cậu là ai? Giỏi hơn cả ta hả?” Nguyên soái Rothesay không có ác ý, chẳng qua gặp được thằng bé vừa đáng yêu vừa ưu tú quá đỗi nên nhịn không được muốn chọc mấy câu.

Thu hồi nụ cười, hơi dựng thẳng hai lông mày, ngài Nguyên soái cố tình bày dáng vẻ hung ác.

“Thầy con là khoa trưởng khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc, thầy biết làm bánh ngọt cực ngon, trong mắt con, thầy rất lợi hại.” Mục Căn thật thà trả lời.

Ai? Học viện tổng hợp đế quốc… khoa Ẩm thực… khoa trưởng? Ấy chẳng phải là… ai kia sao?

Do vậy, ánh mắt toàn thể quan chức Quân đội đồng loạt chĩa vào ngài Nguyên soái.

Nguyên soái Rothesay: 囧!!!

Bà xã!

“Đúng… đúng là lợi hại hơn ta, con ngoan, con đi xuống đi, trên bàn có bánh ngọt thầy con làm đấy, ăn nhiều một chút.” Xấu hổ gãi gãi râu mép, Nguyên soái Rothesay cười sang sảng. Giờ phút này, điểm mù mịt sót lại trong tâm tình hắn đã lặn mất tăm.

Nhìn dáng vẻ cao hứng của ngài Nguyên soái, nhóm ông lớn Quân đội lại phóng tầm mắt lên người Mục Căn vì hơi khẩn trương nên đang phối hợp cả tay lẫn chân để rời tiệc: Lời lấy lòng cao minh nhất chính là lời ban nãy của nhóc con này… chứ gì?

Đối với ngài Nguyên soái Rothesay yêu vợ điên cuồng, chẳng lời nịnh hót nào bì kịp việc ca tụng bà nhà hắn!

“Thằng bé này đúng là nhân tài mà!”

Giờ đây, trong lòng mọi người đều nghĩ vậy.

***

Bọn trẻ được thưởng thức bữa tiệc ngon lành nhất trong quãng thời gian gần đây.

Sau tiệc trao huân chương, bọn họ lập tức lên phi thuyền của học viện mình và rời đi, phi thuyền trắng chở Học viện tổng hợp đế quốc của Mục Căn bay sớm nhất. Trải qua nửa ngày phi hành, họ lại về tới căn cứ quân sự bốn sao – nơi diễn ra khóa quân sự ba tháng.

Đáp xuống đường xe huyền phù – con đường dùng để kiểm tra sức bền hôm đầu tiên, huấn luyện viên Vladimir mỉm cười có chút gượng gạo với bọn họ.

“Các bạn thể hiện tốt lắm, tiếp theo chúng ta hãy tiến hành hạng mục cuối cùng trong khóa quân sự này.”

Hắn chỉ chỉ con đường phía sau.

“Cùng nhau chạy theo đường này trở về, đây là hạng mục cuối cùng.”

“Tuân mệnh! Huấn luyện viên –” Đám tân sinh nhất tề hô lên.

“Lần này để tôi gọi số.” Không đứng một bên như mấy lần huấn luyện trước giờ nữa, huấn luyện viên Vladimir đứng ngay sát đội ngũ chỉnh tề của học sinh.

“Hồi ở quê tôi cũng chăn bò đấy!” Khiêu khích liếc qua Dobby, huấn luyện viên Vladimir lại cười.

Lần này hắn cười tự nhiên hơn nhiều.

Vì vậy, dưới ánh nắng chiều, trên đường chạy ban sơ, học sinh Học viện tổng hợp đế quốc ôn lại hành trình huấn luyện giống hệt ngày đầu đặt chân tới nơi đây.

Nhưng lần này khác với lần đầu: Từ vạch xuất phát đến chung điểm, mọi người vẫn giữ nguyên đội ngũ hình vuông chỉnh tề, từ đầu chí cuối không ai tụt lại.

Tại vạch đích, huấn luyện viên Vladimir cởi nón quân đội xuống, khom người thật thấp cúi chào các học sinh.

“Cám ơn các bạn, khóa huấn luyện quân sự kết thúc viên mãn!”

Đáp lại hắn là cái cúi đầu nghiêm trang của toàn thể học sinh Đế tổng.

Với học sinh Học viện tổng hợp đế quốc mà nói, kiếp sống quân đội duy nhất trong đời rất nhiều người đã chấm hết, đa số họ tới cuối đời cũng không làm nghề liên quan đến quân ngũ, đây là quãng ngày quý giá nhất với họ.

Mỗi người đều có thu hoạch trong khoảng thời gian qua.

Mục Căn thu hoạch cơ hội quý giá được gặp mặt Ollie và huân chương;

Bác cả thu hoạch một đám tiểu đệ (về sau sẽ đến tiệm mua bánh bao đúng giờ);

Avery thu hoạch được ánh nhìn chính diện của cha và dũng khí tiếp tục sinh hoạt; Mary thu hoạch được bạn trai từ Học viện quốc phòng đế quốc;

Còn Brad…

Thu hoạch được… một chú heo quyến luyến không nỡ rời xa hắn.

︿( ̄︶ ̄)︿