Tờ đan phương thứ nhất tên là làm Kim Cương Lưu Ly đan, tăng cường khí lực dưới Nguyên Anh cảnh gấp mười lần, tác dụng phụ là lượng cơm ăn tăng mạnh.
Tờ đan phương thứ hai tên là Hỏa Phượng Chân Huyết Đan, có thể chữa trị thương thế, cầm máu dưỡng khí, tác dụng phụ là mất trí nhớ.
Lục Trường Sinh ghi lại công hiệu của hai tờ đan phương này, sau đó lấy ra tờ đan phương thứ ba.
"Sư huynh, đã tới nước này, huynh còn muốn luyện đan sao?"
Lưu Thanh Phong mở miệng, tâm tình của nó rất khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, khó tránh khỏi sẽ có một ít khẩn trương.
"Phải trấn định, chỉ là một tí chuyện nhỏ mà thôi, ngươi có biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hung tàn không?"
Lục Trường Sinh rất bình tĩnh nói.
Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ, Lục Trường Sinh tỉnh táo lên nhiều, dù sao chẳng qua chỉ là mất trí nhớ mà thôi, cũng không phải là chết mất xác.
Cho dù có người biết hắn làm, thì cũng chỉ đơn giản là giáo huấn đôi lời mà thôi, huống hồ còn có Lưu Thanh Phong gánh tội giùm, bản thân mình sợ cái gì?
Nói thật, Lục Trường Sinh rất buồn bực, hắn cảm thấy... cảm thấy khi ở cùng đám người này, chỉ số thông minh của mình cũng sẽ dần dần hạ thấp.
"Có bao nhiêu hung tàn ạ?"
Lưu Thanh Phong hiếu kỳ tựa như con nít, hỏi.
"Thế giới tu tiên, mạnh được yếu thua, ngươi sinh tại Đại La Thánh Địa, căn bản không biết được bên ngoài có bao nhiêu tàn khốc."
"Có người vì một viên Linh Thạch, liền vung tay đánh nhau."
"Có người vì một gốc đan dược ngươi căn bản thấy chướng mắt, mà đi giết hại lẫn nhau."
"Thậm chí còn có người chỉ vì một kiện Pháp Khí, mà giết người cướp của, đây là sự tàn khốc của thế giới tu tiên."
"Thanh Phong à, làm gì có nơi nào có những ngày tháng yên bình, chỉ là nơi này có người chống đỡ cho ngươi mà thôi."
Lục Trường Sinh cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu tàn khốc, nhưng xem tiểu thuyết nhiều năm như vậy, chắc có lẽ cũng không sai đâu nha.
"Vì một kiện pháp khí mà giết người cướp của?"
Lưu Thanh Phong biến sắc, nó không có trải qua cuộc sống nơi thế tục, tuy rằng có xuống núi, nhưng có bốn chữ Đại La Thánh Địa này treo trên người, căn bản nhìn không ra một mặt tàn khốc.
"Ừm."
Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu.
Mà Lưu Thanh Phong thì vẫn không rõ lắm, cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy có mỗi một kiện pháp khí mà thôi, không đến mức phải làm như vậy chứ.
Đúng lúc này Lục Trường Sinh đứng dậy, hắn chuẩn bị tự mình đi chế thuốc.
Nếu phương pháp luyện đan đã không có vấn đề gì lớn, vậy tự mình nên ra trận rồi.
Hơn nữa Lục Trường Sinh có cảm giác, sở dĩ đan dược này sẽ làm cho người ta mất trí nhớ, khẳng định là do Lưu Thanh Phong có chỗ nào làm không tốt, cho nên vẫn là để bản thân mình làm mới đáng tin cậy một chút.
Đánh ra một đạo pháp quyết, cái nắp lò tự động lơ lửng, trong chốc lát đan hỏa liền thiêu đốt, phát ra âm thanh rung động xì xì.
Lục Trường Sinh dựa theo trình tự, bỏ từng loại dược liệu vào trong.
Đan dược hắn muốn luyện chế là Tỉnh Thần Đan, có thể trợ giúp tu sĩ nâng cao tinh thần và tỉnh táo, có điều đan phương này sau khi cải tiến, đã không còn đơn giản là Tỉnh Thần Đan.
Mà là Ngộ Đạo Đan, khiến cho người ta sau khi ăn có thể tiến vào trạng thái vi diệu, đề cao năng lực học tập.
Vì vậy dược liệu luyện chế loại đan dược này đều là tương đối ổn định, truyện đang tại b achngocsach, hầu như không có khả năng nổ lô, nếu không, Lục Trường Sinh cũng không dám mạo hiểm.
Sau khi để từng loại dược liệu vào trong.
Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.
Tỉnh Thần Đan chung quy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ nhỉ?
Đan hỏa thiêu đốt, trong nháy mắt, mùi thuốc tràn ngập trong phòng.
Luyện đan phải có kiên nhẫn.
Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.
Trên thực tế chỉ cần có một tên Luyện Đan Sư ở chỗ này, thì không có khả năng để Lục Trường Sinh luyện đan như vậy.
Dù sao dược liệu đan dược thường phải thả từng cái từng cái một, phải chờ đúng lúc để thả một loại dược tài nào đó.
Mà Lục Trường Sinh thì chỉ dựa theo trình tự, sau đó dùng một ý niệm trực tiếp ném vào hết.
Nhưng thậm chí dưới tình huống như vậy, lò đan vẫn không có nổ, quả là kỳ tích.
Một hồi sau.
Ngay lúc Lục Trường Sinh đang suy tư, xem trước khi xuống núi có nên học một chút đạo pháp để phòng thân hay không.
Thì bỗng đột ngột.
Lưu Thanh Phong đánh thức Lục Trường Sinh.
"Đại sư huynh, mau nhìn đan lô kìa."
Thanh âm cất lên.
Để Lục Trường Sinh nhìn lại về phía đan lô.
Trong chốc lát, trong lò đan, tràn ngập khí vụ mờ mịt, ngũ quang thập sắc, dược hương nồng đậm từ đan phòng truyền ra.
Toàn bộ Đại La Thánh Địa đều nghe thấy được một mùi hương như vậy.
Ô...ô...ô...n...g!
Ô...ô...ô...n...g!
Rất nhanh, lò đan chấn động, truyền đến từng tiếng nổ vang.
Càng đáng sợ chính là, một loạt hư ảnh Thần Thú xuất hiện.
Thanh âm Thần Thú gầm rống đinh tai nhức óc, truyền khắp toàn bộ Đại La Thánh Địa.
Chỉ thấy trên bầu trời Đại La chủ phong.
Tường vân màu đỏ tụ tập, bao trùm toàn bộ chủ phong, hư ảnh từng đầu Thần Thú xuất hiện.
Các loại pháp văn tràn ra từ đan lô, Đại La chủ phong phảng phất như bị nhuộm đỏ, đẹp tới lạ lùng.
Bên trong chủ phong, đám đệ tử vốn đang làm công việc khổ dịch kia, nguyên một đám kinh ngạc, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.
Đại La cung, Thanh Vân đạo nhân đang trao đổi một ít chuyện quan trọng với cao tầng trong tông môn, thì bị loại âm thanh và dược hương này kinh động.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thanh Vân đạo nhân hỏi.
"Báo! Chưởng môn, chủ phong lại xuất hiện dị tượng."
Âm thanh bẩm báo truyền đến từ ngoài cửa.
"Đi ra ngoài nhìn xem."
Thanh Vân đạo nhân đứng dậy, lão bước ra ngoài Đại La cung, trực tiếp chân đạp Hồng Kiều, tiến về hướng chủ phong.
Mà toàn bộ Đại La Thánh Địa, vô số người đều đem ánh mắt nhìn về phía chủ phong, không biết lại xuất hiện chuyện gì.
Đại La chủ phong, giờ này khắc này, hư ảnh một đầu Hỏa Phượng xuất hiện, tản mát ra sóng nhiệt kinh khủng, có điều loại sóng nhiệt này ngoại trừ khiến người ta cảm thấy nóng ra, thì không có gì trở ngại.
Nhưng toàn bộ Đại La Thánh Địa đều đã bị nhuộm đỏ cả, kỳ quan thế này thật quá phi phàm.
Đan Dược đường.
Đường chủ mở ra đôi mắt, lão ngửi ngửi mùi loại dược hương này, rồi sau đó không khỏi thất thanh nói.
"Có tuyệt thế Tiên Đan xuất thế!"
Lão nghẹn ngào thốt lên, thanh âm truyền khắp Đại La Thánh Địa.
Trong nháy mắt, vô số người kinh ngạc.
"Tuyệt thế Tiên Đan?"
"Ai đang luyện đan?"
"Tại chủ phong, khẳng định là Đại sư huynh đang luyện đan rồi."
"Không nghĩ tới Đại sư huynh chẳng những tu vi cao thâm mạt trắc, hơn nữa luyện đan cũng mạnh như thế."
"Toàn năng, toàn năng a, Đại sư huynh thật là toàn năng."
"Chưa từng nghĩ đến, Đại sư huynh công tham tạo hóa không nói, hôm nay tiện tay luyện đan một cái cũng có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, Đạo Môn chúng ta nhất định hưng thịnh mười vạn năm."
Các đệ tử đều bàn tán.
Mà ở giữa phòng luyện đan.
Lục Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
Quả nhiên!
Lớn lên đẹp trai như ta, sao có thể là phế vật chứ?
Lục Trường Sinh rất hưng phấn, hắn nhìn chăm chú vào lò đan.
Dị tượng duy trì liên tục không ngừng.
Bên ngoài chủ phong, Thanh Vân đạo nhân mang theo một ít cao tầng tụ tập ở chỗ này.
Bọn họ cũng kinh ngạc vô cùng, không biết nên nói cái gì.
"Nếu không thì vào xem?"
Có người đề nghị.
Nhưng lập tức bị phủ quyết.
"Để luyện chế ra tuyệt thế Tiên Đan, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, mỗi một bước đều rất quan trọng. Ta nghĩ Trường Sinh giờ này khắc này, nhất định là đang đem hết toàn lực luyện đan, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy, vạn nhất sơ sẩy một cái, đan hủy là việc nhỏ, có khi người sẽ không còn luôn."
Đây là một vị Đại Sư luyện đan, hắn mở miệng phân tích như thế.
"Nói cũng đúng, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Thanh Vân đạo nhân nhẹ gật đầu, đồng thời cũng có một chút khẩn trương nhìn đan phòng, luyện không ra tuyệt thế Tiên Đan cũng không sao, chỉ cần người không gặp chuyện không may là tốt rồi.
Mà ở giữa đan phòng.
Lục Trường Sinh lẳng lặng nhìn chăm chú vào lò đan.
Lưu Thanh Phong thì vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Cứ như thế trôi qua ước chừng một canh giờ.
Tất cả dị tượng hết thảy hội tụ vào trong lò đan.
Đan khí kinh khủng tràn ngập.
Kim sắc quang mang lập lóe, sáng muốn mù mắt Lưu Thanh Phong luôn.
Cuối cùng hết thảy dị tượng biến mất.
Đan hỏa biến mất.
Lò đan trở nên vô cùng yên tĩnh.
"!"
Lục Trường Sinh bắt một cái pháp quyết.
Khi nắp lò bay lên.
Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn lại.
Hưng phấn trong mắt không cách nào che dấu.
Nhưng sau khi Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh tượng trong lò.