Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 17: Sư huynh, đệ luyện thành công rồi

Dịch: mafia777

***

Hôm sau!

Có hai chuyện kinh động tới toàn bộ thế giới Tiên Hiệp.

Chuyện đầu tiên là, Đại sư huynh Lục Trường Sinh của Đại La thánh địa lúc được sắc phong, đã nói ra chân lý Thánh nhân, dẫn tới pho tượng Văn thánh cộng minh, thiên hàng dị tượng, Văn Khúc tinh cửu động, trở thành Văn thánh đương đại. Hơn nữa còn ban pháp cho Lý Chính, để Lý Chính thoát thai hoán cốt, trở thành Thiên địa đại Nho.

Chuyện này như tảng đá lớn rớt vào mặt hồ phẳng lặng, kinh đào hải lãng, khiến toàn bộ thế giới Tiên Hiệp bàn tán xôn xao.

Có người nói, Đại La Thánh địa có Lục Trường Sinh, sẽ độc lĩnh đỉnh cao mười vạn năm.

Có người nói, chính đạo có Lục Trường Sinh, sẽ hưng thịnh vạn năm, là thiên địa chi tử.

Mà chuyện còn lại, cũng dẫn tới rất nhiều người coi trọng.

Tây Mạc Tiểu Lôi Âm tự, Huyền Tâm pháp sư, kẻ được gọi là Phật Đà chuyển thế, vì phát dương Phật pháp, muốn cùng Đạo môn thiên hạ biện pháp (biện luận đạo pháp), bây giờ ngắn ngủi trong một ngày, Huyền Tâm pháp sư đã bái phỏng ba đại thánh địa của Trung Châu, toàn bộ đều toàn thắng, khiến cho Trung Châu oanh động.

Hai chuyện này, là sự kiện lớn nhất trước mắt của thế giới Tiên Hiệp, thế nhân đều ở vào trạng thái hóng hớt.

Bởi vì thế nhân đều biết, Huyền Tâm pháp sư đã tới Trung Châu, chắc chắn sẽ tiến về Đại La thánh địa, mà đúng lúc Đại La thánh địa vừa cho ra một vị Nhân tộc Văn thánh.

Một tràng long tranh hổ đấu, sẽ vô cùng đặc sắc.

Một vị Văn thánh đương đại, cũng là Trích Tiên của Đạo môn.

Một vị Thánh tăng đương đại, cũng là Phật Đà chuyển thế của Phật môn.

Trận biện pháp này, còn chưa xác định chính xác khi nào, nhưng chủ đề này đã đủ hot.

Bởi vì trận biện pháp này, không chỉ đơn giản là biện pháp, mà còn là một hồi Phật Đạo tranh đấu.

Sự tình can hệ trọng đại, tự nhiên được cả thiên hạ chú ý.

Vì thế các Thánh địa, danh môn đại phái trong thiên hạ đều đã khởi hành tiến về Đại La, chờ đợi trận long tranh hổ đấu này.

Mà giờ phút này.

Đại La thánh địa.

Đại La chủ phong.

Đây là nơi ở mới của Lục Trường Sinh.

Âm Dương Bát Quái lượn lờ, tử khí đông lai, hơn nữa còn có vô số tiên hạc đang bay múa, tựa như là tiên cảnh vậy.

Sau khi sắc phong làm Đại sư huynh.

Chỗ ở của Lục Trường Sinh cũng nên thay đổi, Hồng phong chỉ là chỗ ở tạm thời thôi, nếu đường đường là Đại sư huynh Đại La, mà còn ở trên một ngọn núi bình thường, truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ bị người người cười chê.

Bên ngoài đại điện, có 20~30 tên đệ tử đang lẳng lặng đứng ở cổng, chờ đợi Lục Trường Sinh.

Những người này đều là thế hệ nhị đại của Đại La thánh địa, nào là con trai Đường chủ Ngự Kiếm đường, con trai Đường chủ Đan Dược đường, còn có con trai Đường chủ Đạo Đức đường, thậm chí là cháu gái của Thái Thượng trưởng lão nào đó.

Nói tóm lại, đám người này đều có địa vị cực lớn trong Đại La Thánh địa.

Đương nhiên, địa vị có lớn hơn nữa, cũng không sánh bằng Lục Trường Sinh.

Két két!

Cửa đại điện từ từ được mở ra.

Vào lúc này, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn về phía đại điện.

Một tia nắng chiều rủ xuống.

Bên trong đại điện, Lục Trường Sinh nhìn có chút lười biếng, dường như mới tỉnh ngủ.

Nhìn lướt qua đám đệ tử nhị đại đại xuất hiện bên ngoài đại điện.

Lục Trường Sinh không thể không chậm rãi thở dài.

Hắn có chút khó chịu.

Cũng có chút tò mò, nếu như bậc cha chú của những người này biết mình chẳng qua chỉ mới là Luyện Khí cảnh, thì sẽ có cảm tưởng gì.

"Chúng ta bái kiến Đại sư huynh."

Lưu Thanh Phong đi đầu hô lên một tiếng, trong chốc lát những đệ tử còn lại cũng hô to theo, bái kiến Đại sư huynh.

Lễ nghi làm rất đúng chỗ.

"Miễn lễ."

Lục Trường Sinh mở miệng, hắn từ bên trong đại điện đi ra, sau đó cẩn thận quan sát những người này.

Tổng cộng có 21 người, trong đó có 7 nữ và 14 nam.

Ngẫm nghĩ, Lục Trường Sinh mở miệng nói: "Nếu chư vị sư thúc, sư bá đã đưa các ngươi tới đây theo ta tu luyện đạo pháp, vậy có một vài lời, sư huynh phải nói trước."

"Tu hành, không thể vội, dục tốc bất đạt, cho nên sư huynh sẽ không dựa theo phương pháp truyền thống dạy các ngươi tu hành, mà sẽ đổi một loại phương pháp khác, nếu như không tiếp nhận được, thì có thể tự động rời khỏi đây, nếu tiếp nhận được, thì an tâm nghe ta an bài."

Lục Trường Sinh biết, những người này mỗi một kẻ đều là nhân trung long phượng, ý đồ tới chủ phong chính là muốn tu luyện đắc đạo, nhiễm một chút cái gọi là tiên khí.

Nhưng loại chuyện dạy người khác tu tiên này, Lục Trường Sinh quả thật là không biết.

Thời gian ba năm, Lục Trường Sinh biết, mình ngoại trừ đẹp trai ra, thì không còn kỹ năng nào khác.

Cho nên chỉ có thể dựa vào cái miệng để lừa gạt.

Nếu bọn họ tin tưởng, vậy thì quá tốt.

Nếu bọn họ không tin, vậy cũng không sao, trực tiếp tiễn khách, ngược lại đỡ phiền.

"Chúng ta cẩn tuân pháp chỉ của Đại sư huynh."

Vừa nghe thấy Lục Trường Sinh sẽ đổi một loại phương thức tu luyện khác, đám đệ tử này lập tức vui mừng không thôi.

Ngày thường tu luyện thật sự là buồn tẻ nhạt nhẽo, nếu đổi lại một phương thức khác, vậy cũng không tệ.

"Một khi đã thế, vậy mời sư huynh an bài."

Lục Trường Sinh rất hài lòng, gật gật đầu.

Hắn nhìn về phía người sư đệ thứ nhất, chậm rãi hỏi.

"Vị sư đệ này, ngươi tu luyện được mấy năm rồi? Đã tới cảnh giới gì? Am hiểu cái gì? Lệnh tôn là ai? Có mấy căn nhà, mấy mẩu ruộng?"

Lục Trường Sinh hỏi thăm người sư đệ thứ nhất, ngữ khí rất bình thản.

"Bẩm Đại sư huynh, đệ là Vương Dã, tu luyện được 12 năm, đã là Trúc Cơ viên mãn, thật là hổ thẹn, gia phụ là Vương Trọng, chính là Đường chủ Lục Sự đường của Đại La thánh địa, am hiểu đao pháp, về phần nhà có mấy căn, mấy mẩu ruộng...thì sư đệ không biết rồi."

Vương Dã nghiêm túc trả lời, chỉ là nhà và đất thì không rõ có bao nhiêu.

"Được, vậy ngươi mỗi ngày đi Quỳnh sơn chẻ 100 cân củi, nhất định phải đi bộ tới, rồi đi bộ về, giữa đường không được phép thi triển bất kỳ đạo pháp gì, kiên trì như vậy cho tới một ngày có thể bổ được 500 cân củi trở về, thì sư huynh sẽ truyền cho ngươi đạo pháp."

Lục Trường Sinh mở miệng, chỉ định cho đối phương một cái mục tiêu nhỏ.

"Á? Sư huynh, đệ nói đệ am hiểu đao pháp mà, sao sư huynh lại bảo đệ đi đốn củi? Chuyện này không thích hợp nha?"

Vương Dã lúc này ngây ngẩn.

Loại chuyện đốn củi này, không phải tạp dịch đi làm sao? Làm sao đến phiên mình làm rồi?

"Nếu không nguyện ý, thì có thể trở về."

Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một loại khí thế cao thâm mạt trắc.

Trong nháy mắt Vương Dã liền sửng sốt, lập tức ngượng cười nói: "Không phải không phải, sư đệ sao có thể không nguyện ý, chỉ là nhất thời kinh ngạc thôi."

Mặc dù trong lòng không vui, nhưng bây giờ Lục Trường Sinh đã vang danh thiên hạ, Nhân tộc Văn thánh, tu vi cao thâm mạt trắc, rất có khả năng đã thấu hiểu cảnh giới tiên nhân, gã làm sao dám phản đối.

"Kế tiếp!"

Lục Trường Sinh trực tiếp mở miệng.

"Bẩm Đại sư huynh, sư đệ là Trương Hạ, tu luyện được 14 năm, đã là Kết Đan sơ kỳ, gia phụ là Trương Ninh, chính là Đường chủ Hình Pháp đường của Đại La Thánh địa, am hiểu tuần tra truy tung, trong nhà không có ruộng đất."

Trương Hạ nói như thế.

"Được, mỗi ngày vào giờ Dần ngươi tới sườn núi trông coi, bất luận kẻ nào tới chơi, đều phải ghi chép cặn kẽ tin tức đối phương, một mực trông coi tới khi có 9999 vị khách tới thăm thì ta sẽ truyền đạo pháp cho ngươi, nhớ kỹ, không thể lộ ra, cũng không được gọi bằng hữu hỗ trợ, hết thảy thuận theo tự nhiên."

Lục Trường Sinh lại bàn giao một chuyện.

"Á? Sư huynh, đây là để cho ta đi canh cửa sao?"

Trương Hạ có chút ủy khuất mà nhìn Lục Trường Sinh.

Hắn là tới học đạo pháp, sao lại đi canh cửa rồi?

"Có thể không học."

Lục Trường Sinh trả lời bốn chữ, người sau lập tức ngậm miệng.

"Ngươi, mỗi ngày quét cho sạch tất cả lá cây bên ngoài đại điện, không được sử dụng pháp lực, làm cho sạch cả trong lẫn ngoài, cho đến khi nào mà trước khi mặt trời lặn, bên ngoài đại điện không còn một chiếc lá rụng, thì ta sẽ truyền đạo pháp cho ngươi."

"Ngươi, mỗi ngày chỉ được dùng một thùng nước, lau sạch sẽ từ trong ra ngoài đại điện, bên trong đại điện không được dính một tí tro bụi nào, lúc nào lau xong, mà nước vẫn còn trong, thì lúc đó ta sẽ truyền đạo pháp cho ngươi."

"Ngươi, mỗi ngày tiến về một thành trấn bên ngoài Đại La thánh địa, làm một việc thiện, không được cưỡng cầu, cũng không thể lưu danh, không được vận dụng bất kỳ quan hệ hay pháp lực, lúc nào được người khác phát hiện, thì ta sẽ truyền đạo pháp cho ngươi."

"Ngươi, mai danh ẩn tích, tiến vào thế giới của đệ tử tạp dịch, không được dựa vào bất kỳ quyền thế nào, cũng không được dựa vào pháp lực, lúc nào tấn thăng làm nội môn, thì ta sẽ truyền cho ngươi đạo pháp."

"Ngươi, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, giữa trưa và chiều tà gõ chuông một lần, lúc nào chuông tự mình vang lên, thì ta sẽ truyền đạo pháp cho ngươi!"

Lục Trường Sinh liên tục bàn giao cho mỗi người rất nhiều việc.

Mỗi một việc đều rất cổ quái, hơn nữa nhìn như đơn giản, nhưng lại vô cùng khó.

Ví dụ như là, không sử dụng pháp lực, một mình quét sạch lá cây bên ngoài đại điện, hơn nữa nhất định phải làm xong trước khi mặt trời lặn, đó căn bản là chuyện không thể nào.

Lại còn dùng một thùng nước lau sạch sẽ trong ngoài đại điện, trong đại điện không được dính một tí bụi nào, còn nước trong thùng nước nhất định phải trong veo, đó căn bản là việc không thể hoàn thành.

Chúng đệ tử nghi hoặc, nhưng không có ai dám hỏi.

Bởi vì hỏi chính là bác bỏ, mà bác bỏ chính là về nhà.

Trước khi tới đây, các trưởng bối đã nhắn nhủ rất rõ ràng, nếu như bị Lục Trường Sinh trục xuất khỏi chủ phong, thì cũng không cần về nhà nữa.

Rốt cuộc cơ hội là khó mà có được.

Mà đúng lúc này.

Đột nhiên một thanh âm từ dưới sườn núi vang lên.

"Sư huynh, đệ luyện thành công rồi."

Thanh âm này vang lên, Lục Trường Sinh không khỏi sửng sốt.