Không Bình Thường

Chương 43: C43 Ai may mắn

Edit: kaylin

Beta: sâu sugar

Học kỳ mới vừa đến một cái, Lâm Cẩm Vân lập tức lại bận rộn.

So với cô thì Tưởng Lan cũng chẳng nhàn rỗi hơn bao nhiêu, trước và sau lễ hội Xuân Canh* mùng Hai tháng Hai là mùa cao điểm của thị trường làm cỗ, có không ít người tổ chức tiệc Xuân Canh và tiệc cưới, ở nơi này đầu bếp Trương khá có danh tiếng lại giao thiệp rộng, không lo không có việc để làm, nửa cuối tháng lại nhận làm tận bảy bữa tiệc rượu.

*tục cày thử, xới đất trước khi gieo cấy vào mùa xuân

Tưởng Lan bận rộn không xoay xở nổi, nhưng cũng vui mừng khôn xiết trước sự bận rộn này, bởi vì tiền công làm mấy bữa tiệc rượu còn nhiều hơn nàng mong đợi, tiền công nửa tháng có thể so bằng tiền công nàng làm ở nhà ăn hơn nửa năm trời.

Tưởng Lan đếm tiền công mình nhận được, trong lòng rất vui mừng vì mình đã quyết định làm công việc này, nhưng nàng càng cảm kích sự trợ giúp của sư phụ Trương và sự ủng hộ của Lâm Cẩm Vân.

Vì vậy, đến cuối tháng Ba khi cơn sốt tiệc kết thúc, nàng cố ý đến cửa hàng trong huyện thành mua một đôi giày da hiệu Đăng Vân tặng đầu bếp Trương.

Đầu bếp Trương không từ chối được tâm ý của nàng, xỏ thử đôi giày da, cuối cùng lại kinh ngạc, đôi giày không lớn không nhỏ, vừa như in. Ông ấy chưa bao giờ nói cỡ giày cho Tưởng Lan, cũng không biết làm sao nàng biết được, vì vậy tò mò hỏi nàng chuyện này.

Tưởng Lan chỉ cười nói: "Tìm một người có chiều cao tương tự chú là biết thôi."

Điều này dễ dàng vậy sao.

Coi như chiều cao bằng nhau, nhưng chân và cỡ giày của mỗi người cũng khác nhau đôi chút, càng đáng quý hơn là, đôi giày da này từ kiểu dáng đến màu sắc đều hợp ý mình.

Đầu bếp Trương biết đây là Tưởng Lan cố ý nói qua loa, chắc chắn đã âm thầm bỏ tâm tư đi quan sát sở thích của mình, trong lòng vừa khâm phục vừa khen ngợi nàng, tự nhủ mình đã chiêu mộ được một trợ thủ bảo bối như vậy.

Trên đường trở về từ nhà đầu bếp Trương, Tưởng Lan lại rẽ vào cửa hàng đồ nội thất.

Kệ sách của Lâm Cẩm Vân từ đầu năm nàng vẫn nhớ đến, tháng này kiếm được không ít tiền, nàng cảm thấy đã đến lúc biến kế hoạch này thành hiện thực.

Nhưng mà thực tế cũng không đúng như ý nàng.

Tưởng Lan đi dạo một vòng, nhìn thấy một kệ sách có cửa kính chạm khắc bằng gỗ nguyên khối, nhưng khi hỏi thử giá cả thì bị dọa sợ, một cái kệ sách lại có giá tận 120 đồng.

Nàng lập tức chùn bước, không phải không muốn trả mà vì nàng không có tiền trong tay.

Tưởng Lan dành phần lớn số tiền kiếm được khi làm phụ bếp để trả nợ, sau khi mua một đôi giày da cho đầu bếp Trương, trong tay chỉ còn chưa đầy 100 đồng, còn lâu mới đủ để mua kệ sách này. Nàng thực sự không muốn sử dụng số tiền còn lại, vì vậy đành phải thất vọng quay về.

Ngày hôm sau, nàng cố ý đến chợ đồ cũ ở thành nam, muốn thử vận may một chút.

Nhưng rõ ràng là may mắn đang tránh mặt nàng, những kệ sách ở chợ đồ cũ dù cho là kiểu dáng hay giá cả đều không thể nào khiến nàng hài lòng, nàng lại lần nữa mất hứng trở về.

Nếu như mua cái mới thì quá đắt còn cái cũ thì không ưng ý, vậy cũng chỉ có thể đi đặt làm.

Nhưng Tưởng Lan không biết người thợ mộc nào nhận làm gia cụ, nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc đi hỏi thầy giáo Hồ, người đã giúp chuyển đồ đạc lúc trước, dù sao nàng cũng không quen biết nhiều người ở trường này.

***

Vì vậy, sáng hôm sau khi Lâm Cẩm Vân vừa rời khỏi ký túc xá, Tưởng Lan cũng nối bước ra ngoài.


Sau khi Tưởng Lan hỏi thăm, nàng đã tìm thấy phòng bộ môn Vật Lý trên tầng ba của tòa nhà dạy học, nhưng thật không may, Hồ Học Phạm vẫn đang trong lớp nên nàng phải đợi ở hành lang.

Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tưởng Lan liền bước đến đầu cầu thang nhìn chằm chằm.

Năm phút sau, giọng nói của Hồ Học Phạm dần từ dưới lầu truyền đến, Tưởng Lan mong đợi nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

Chỉ thấy Hồ Học Phạm đang cùng Hứa Tiểu Phong cười nói bước lên lầu.

Hồ Học Phạm đi đến chỗ quẹo thì nhìn thấy Tưởng Lan, liền cất lời chào hỏi nàng.

"Tiểu Tưởng, đến gặp cô giáo Lâm sao? Phòng bộ môn Ngữ Văn ở lầu hai cơ."

"Không phải, tôi đến tìm thầy, thầy Hồ, có thể nói chuyện riêng với thầy một chút được không ạ?"

"Ồ, được thôi, chúng ta đến bên kia nói chuyện đi." Thấy Hứa Tiểu Phong vẫn đi theo, Hồ Học Phạm ghét bỏ đẩy anh ra, nói:

"Đi đi, cậu không thấy tôi đang có việc sao? Còn không mau về phòng bộ môn đi còn theo tôi làm gì? "

Hứa Tiểu Phong nhìn sơ qua Tưởng Lan, sau đó gật đầu đầy ẩn ý với Hồ Học Phạm, cười nói: "Được, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người."

Tưởng Lan lễ phép gật đầu với anh, rồi đi theo Hồ Học Phạm đến cuối hành lang nói chuyện.

"Thầy Hồ, chẳng hay anh có quen thợ mộc nào không?"

"Thợ mộc?"

"Tôi muốn đặt làm một cái tủ sách."

"Đúng rồi, tôi nhớ rồi, trước kia cô có nói muốn mua một cái tủ sách mới." Hồ Học Phạm sờ cằm suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: "Chậc, tôi thật sự không nhớ ra có quen ai làm thợ mộc không nữa. Hay là, tôi hỏi đồng nghiệp giúp cô thử xem sao?"

"Liệu có làm phiền anh không?"

"Haha, chỉ là hỏi chút chuyện, có phiền phức gì đâu?"

"Vậy xin cảm ơn anh." Tưởng Lan lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: "Thầy Hồ, chuyện là, anh có thể đừng cho Cẩm Vân biết được không?"

"Sao vậy? Bí ẩn thế ư, không được để cho cô giáo Lâm biết sao?"

Tưởng Lan không ngờ Hồ Học Phạm lại tò mò chuyện này, nhưng nàng cảm thấy nếu nhờ người khác giúp đỡ cũng không nên giấu giếm chuyện gì đó với người ta, vì vậy nàng thú nhận:

"Kệ sách là mua cho em ấy, nhưng tôi sợ em ấy biết sẽ phản đối, cho nên mong anh giữ bí mật với em ấy giúp tôi. Hơn nữa, tôi không biết liệu có thể thực hiện được hay không, cũng tránh làm em ấy mất hứng."

"Chà, cô đối với cô giáo Lâm tốt quá, chị gái ruột cũng chưa đến mức này. Yên tâm đi, tôi hứa sẽ giữ bí mật cho cô, không tiết lộ với ai đâu."

"Cảm ơn anh nhiều."

"Haha, láng giềng sống lầu trên lầu dưới với nhau, đừng khách sáo như vậy."

"Vậy làm phiền anh, tôi xin đi trước."


"Vâng, có tin tức tôi sẽ báo cô ngay."

Tưởng Lan vừa rời đi, Hồ Học Phạm trở lại văn phòng bộ môn của mình, nhưng Hứa Tiểu Phong chẳng biết đi ra từ góc nào mà lại nhìn chằm chằm vào anh ta cười như không cười.

Hồ Học Phạm bị Hứa Tiểu Phong nhìn như vậy thì phát cáu, hỏi anh: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, nhìn tôi kỳ quái thế làm gì?"

Hứa Tiểu Phong đơn giản xoay người dựa vào bàn của Hồ Học Phạm, chỉ vào anh ta nói: "Hồ Học Phạm ơi là Hồ Học Phạm, giấu kỹ thật đấy, đừng gọi Hồ Học Phạm nữa, nên gọi là Hồ Học Hoại mới phải."

*chữ Phạm 范 ở đây mang nghĩa khuôn mẫu, tấm gương (ví dụ: thị phạm, mô phạm).

Còn chữ Hoại 坏 ở đây mang nghĩa hư hỏng, xấu xa (ví dụ: bại hoại, phá hoại).

"Cái gì mà giấu với không giấu, tôi không hiểu cậu đang nói gì."

"Tôi nói anh giấu người yêu cũng kỹ quá, hóa ra xa tận chân trời, gần ngay trên lầu nha."

Hồ Học Phạm nghe xong liền mắng: "Dẹp dẹp! Đừng có nói nhảm, đây là chị họ của cô giáo Lâm, cô ấy gọi tôi lại nói chút chuyện thôi, không phải người yêu tôi. Ơ kìa? Sao cậu biết cô ấy sống trên lầu, cậu gặp cô ấy rồi sao?"

"Cô ấy tìm anh làm gì?"

"Không mượn cậu xen vào."

"Vậy thì cô ấy là người yêu anh."

"Đồ dở hơi cám lợn!"

Hồ Học Phạm mắng Hứa Tiểu Phong, sau khi nghĩ lại một chút cũng không cam tâm bị anh ta chỉnh, dứt khoát đáp lời mắng lại: "Ngược lại là cậu đó, Hứa đại soái. Cái câu Văn Toán kết hợp kia của cậu, còn cái gì mà Sất Trá Phong Vân* đại kế nữa chứ? Sao không nói tới đi?"

*Phong trong cụm Phong Vân đại kế là chữ 风- gió, Phong trong tên Hứa Tiểu Phong lại là chữ 峰 -đỉnh núi. Chỗ này đang sử dụng từ đồng âm để chơi chữ, tạo tên couple:v

Hứa Tiểu Phong vừa nghĩ đến Lâm Cẩm Vân thì lập tức mất tự tin, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, ai bảo anh ngốc quá đi tin làm gì, ai sáng suốt cũng nhìn ra được, thế mà anh lại coi là thật."

"Này này, cậu thì hay rồi. Tôi nghĩ chắc từ Sất Trá Phong Vân biến thành Phong Khinh Vân Đạm rồi hahahahaha."

*Sất trá phong vân (叱咤风云): rung chuyển trời đất

Phong khinh vân đạm (风轻云淡): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Hứa Tiểu Phong bị Hồ Học Phạm cười đến mức sượng mặt xấu hổ, cũng không muốn hùa theo nữa, mắng: "Thôi đi! Anh thì biết cái gì, đó là tôi giúp người ta hoàn thành ước vọng."

"Cậu cứ khoác lác đi. Mà ước vọng với ai thế? Sao tôi không nghe nói cô giáo Lâm có người yêu?"

"Người ta có người yêu thì phải báo với anh sao?"

"Cô ấy sống ngay trên lầu, trên lầu có chuyện gì mà tôi lại không biết? Nói cho cậu biết nhé, cô ấy ở ký túc xá còn nhiều hơn ở phòng học với phòng bộ môn đấy."

"Sao anh biết cô ấy ở ký túc xá mà không phải là chị họ cô ấy?"


"Xem ra thầy giáo Hứa không rõ ràng rồi. Vậy thì tôi sẽ cho cậu thỏa mãn, cậu nghe cho kỹ đây, cô giáo Lâm, tuyệt đối không có người yêu!"

Hồ Học Phạm nhìn thấy biểu hiện của Hứa Tiểu Phong thay đổi sau khi nghe lời này, liền tiếp tục khích anh: "Cậu đã bao giờ thấy ai có người yêu rồi mà mỗi tối đều đi dạo với chị họ chưa? Ai mà không đi ra ngoài xem phim với người yêu, đi công viên hay gì đó. Hơn nữa, cậu có thể hỏi lão Trương ở phòng trực khu đó, cậu hỏi ông ấy xem những người có người yêu thì mỗi tối đều ở đây làm gì? "

"Làm gì?"

"Nói chuyện điện thoại đó! Này, cậu không thấy tối nào phòng trực với phòng chờ về quê cũng náo nhiệt hết à. Nhưng hầu như tôi thấy cô giáo Lâm đi gọi điện chẳng được mấy lần. Lão Trương thường kêu nhận điện thoại, trong mấy người đó không hề có cô ấy."

"Đây chỉ là suy đoán của anh thôi."

"Cậu không tin cũng được."

"Cô ấy chính miệng nói với tôi là cô ấy đã có người yêu."

"Biết đâu là để từ chối khéo cậu thì sao? Người ta học văn, thích tế nhị."

Lần này Hứa Tiểu Phong cuối cùng cũng im lặng.

Là từ chối khéo sao?

Hứa Tiểu Phong nhớ lại những lời nói và biểu hiện của Lâm Cẩm Vân lúc đó, làm sao cũng không thể tin rằng đó là những lời cố tình giả vờ. Nhưng nhìn Hồ Học Phạm nói chắc như đinh đóng cột, anh nhất thời không thể đoán ra được, cho đến buổi chiều trước giờ vào lớp vẫn còn suy nghĩ chuyện này.

***

Mấy ngày kế tiếp, Hứa Tiểu Phong rất để ý quan sát Lâm Cẩm Vân. Dù sao thì công việc của hai người cũng ít khi tiếp xúc, hơn nữa anh lại không trọ trong trường nên khó có thể nhìn ra nguyên do.

Anh phải thừa nhận rằng lời Hồ Học Phạm nói thuyết phục hơn mình, trong lòng cũng dần nghiêng về lời giải thích của Hồ Học Phạm. Hơn nữa anh cũng tìm ra một thói quen: Dù là buổi trưa hay buổi tối, sau giờ làm việc Lâm Cẩm Vân đều về thẳng ký túc xá.

Hứa Tiểu Phong đã lâu không gặp Lâm Cẩm Vân trong nhà ăn, còn tưởng rằng cô đang trốn tránh mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như trở nên không chắc chắn.

Chẳng lẽ là thực sự từ chối khéo mình sao? Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Phong cảm thấy thật mất mặt, vì vậy mấy ngày sau đó anh bắt đầu tránh mặt Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hứa Tiểu Phong, trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cũng may là đầu năm cô đã bỏ tiền ra mua một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai, sau khi khai giảng, cô đã đem đồng hồ tặng cho Hứa Tiểu Phong làm quà đáp lễ, bằng không bây giờ vừa chạm mặt thì lại đến lượt mình lúng túng.

Vừa nghĩ vậy, Lâm Cẩm Vân không khỏi cảm kích Tưởng Lan, cảm thấy đều nhờ lời nhắc nhở của Tưởng Lan mình mới kịp thời giữ khoảng cách với Hứa Tiểu Phong, nếu không nợ sẽ càng ngày càng nhiều, đến mức chỉ có thể lấy thân báo đáp thì đã muộn.

Vì vậy tối hôm đó, cô liều mạng lấy thân báo đáp...

Sau chuyện đó, Tưởng Lan mệt mỏi đến nỗi chả buồn để ý cô.

Lâm Cẩm Vân nắm tay Tưởng Lan xiết chặt, lại đưa lên môi hôn một cái, hối lỗi nói: "Chị đừng tức giận nữa, để ý em chút đi?"

Tưởng Lan vươn tay nhéo mũi cô một cái, oán giận nói: "Quá đáng!"

Lâm Cẩm Vân vừa nghe xong liền biết là không còn tức giận nữa, mới cúi người hôn cô khen: "Sao chị lại ưu tú như vậy nhỉ?"

"Lại muốn mua cái gì à?"

"Không có nha, em nói thật đó. Gần đây em càng ngày càng cảm thấy, nếu chị cũng có thể học cấp 3 thì chị hẳn phải giỏi hơn em nhiều lắm, vào Thanh Hoa Bắc Đại* không thành vấn đề. Em rất nghiêm túc, không phải tâng bốc chị đâu."

*ĐH Thanh Hoa và ĐH Bắc Kinh, 2 ĐH nổi tiếng nhất TQ

"Ba hoa!"

Tưởng Lan tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng cũng rất hưởng thụ, bình thường nàng cũng để ý đến trình độ học vấn của mình, luôn cảm thấy có khoảng cách với Lâm Cẩm Vân. Bây giờ có thể nghe thấy lời khẳng định về bản thân từ Lâm Cẩm Vân, không biết có khách quan không nhưng nàng vẫn cảm thấy cao hứng.

Thấy Tưởng Lan không lên tiếng, Lâm Cẩm Vân cho rằng nàng không tin, lại ôm sát nàng, cúi đầu hôn lên chân tóc nàng, chân thành nói: "Chị là người thấu triệt tâm tư, quan sát tỉ mỉ, lại khắc kỷ thủ luật, những phẩm chất này bất kể là học văn hay khoa học đều là phẩm chất tốt. Dẫu sao em cũng là giáo viên, học sinh là dạng gì em đều nhìn sơ ra được."


"Em có dạy học sinh nào như chị không?"

"Thật ra là có đấy. Hơn nữa cũng rất giống chị."

"Giống chị ư?"

"Vâng, học sinh này có thành tích rất tốt, là học sinh giỏi đứng đầu khối, môn nào cũng học rất khá, những phẩm chất mà em vừa khen chị đều có thể nhìn thấy ở em ấy. Nhưng gia cảnh em ấy quá nghèo, chị có thể tưởng tượng nổi không? Giờ đã là những năm 90 rồi mà còn có người mặc quần áo vá. Cho nên, em mới nói có chút giống chị... là ở chỗ em ấy sắp không thể đi học nữa rồi."

Tưởng Lan nghe xong cảm thấy đồng bệnh tương liên, vội hỏi: "Tại sao? Không có tiền đi học nữa sao?"

"Vâng, không có tiền đi học. Mấy hôm trước nhà trường giục em ấy đóng tiền đồng phục và tiền ký túc xá, lớp đó còn mỗi em ấy chưa đóng. Người nhà em ấy cũng đến, không phải tới đóng tiền mà để nói với nhà trường về việc năm học tới sẽ không cho em ấy đi học nữa."

"Thành tích em ấy tốt, không học thật đáng tiếc."

"Đúng vậy, cũng sắp lên lớp 9 rồi. Không học thật sự là rất tiếc. Cho nên, em định cuối tuần sẽ âm thầm đến thăm nhà em ấy một chuyến."

"Ra hôm thứ Hai đó em mượn chị 20 đồng là cho em ấy?"

"Vâng, trường học thúc giục quá, nhất thời gia đình em ấy không thể trả nổi. Em liền trả tiền trước cho em ấy, còn có tiền xe đi lại cho chuyến đi chơi xuân năm nay là 20 đồng. Lần này cả lớp đều đi, em ấy nói với em là không muốn đi, nhưng em không muốn em ấy như vậy. Làm sao em đành lòng nhìn..."

"Nhìn em ấy lạc lõng. Ngày hôm sau các học sinh khác đều tụ tập bàn tán về buổi chơi xuân, nhưng em ấy lại không chen lời vào, chỉ ngồi im lặng bên ngoài lắng nghe."

"Em..."

Lâm Cẩm Vân không nói gì mà ôm Tưởng Lan vào lòng chặt hơn, thương tiếc hôn lại hôn.

"Cẩm Vân."

"Dạ?"

"Cuối tuần chị cũng đến nhà em ấy với em được không?"

"Vâng, cũng được. Em muốn... lại nhờ chị chi chút tiền."

"Được."

"Chị không hỏi dùng vào đâu sao?"

"Hôm thứ Hai em lấy 20 đồng đi, chị có hỏi em sao?"

"Không. Sao chị không hỏi?"

"Chị không muốn quản em chặt quá, chị cũng biết em sẽ không tiêu phung phí."

"Chị thật tốt."

"Em mới tốt, nếu như lúc đó chị có thể gặp được một người thầy như em, có lẽ chị có thể học thêm vài năm nữa."

"Vâng." Lâm Cẩm Vân nói xong lại lắc đầu dữ dội, "Mà cũng không đúng, nếu vậy hoàn cảnh của chị sẽ khác bây giờ, rất có thể em sẽ không gặp được chị. Thật không ngờ bất hạnh của chị lại là may mắn của em."

Lâm Cẩm Vân vừa dứt lời, trong bóng tối có hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, sau đó một khuôn mặt ấm áp kề tới, đầu sát bên đầu, nhẹ giọng thì thầm.

"Còn em chính là may mắn của chị."

===

Tặng mn bài hát trong phim Ngôi Sao May Mắn 🤩