Không Biết Vị

Chương 18

Người tên Liễu Kiều này, nài ép lôi kéo để có thể kéo lên quan hệ thân thích với Đoàn Hạc Thừa, là anh họ bà con xa, coi như là người nhà mẹ đẻ duy nhất còn liên hệ với Đoàn Hạc Thừa.

Nói chuyện xong, Liễu Kiều nghịch bật lửa trên tay hỏi: “Nếu sau này bố chú biết chú không có ý định tiếp nhận sự nghiệp của ổng, có phải tức chết không?”

Đoàn Hạc Thừa dựa vào ghế, nét mặt lãnh nhạt: “Ai biết.”

“Có điều nếu chú muốn tự nhận công ty nhà này, trong thời gian ngắn không có khởi sắc gì, không bằng chú trực tiếp rút một doanh nghiệp từ tay bố mình cũng không tệ lắm, có được nó trong tay, mạnh hơn cái nhà mắc nợ đầy rẫy này.”

Đoàn Hạc Thừa rút USB ra, vẫn trả lại cho Liễu Kiều: “Công ty nhà này kinh doanh sạch sẽ.”

Liễu Kiều giơ tay nhận lại: “Sạch sẽ, một nghèo hai trắng đấy [1], còn nợ của nhà chú không ít tiền, thôi bỏ đi, kế hoạch từ trước đến giờ của chú, anh cũng không xen vào.” Vừa nói vừa đi về phía cửa sổ: “Nhưng mà tiểu bảo bối nhà chú ngoan thật.”

[1] 一穷二白: ẩn dụ nghèo nàn, nền tảng mỏng, trình độ văn hóa vật chất thấp

So với họ hàng xa, Liễu Kiều và Đoàn Hạc Thừa giống bạn bè hơn, y lớn hơn Đoàn Hạc Thừa hai tuổi, làm người cũng không phản một người hẳn hoi. Y đã sớm biết có người tên Chu Dục Cảnh, lúc đầu Đoàn Hạc Thừa quản người này gọi là đồ ngốc, Liễu Kiều thật sự coi cậu là đồ ngốc, cũng gọi theo, Đoàn Hạc Thừa nghe được mắt sắc như đao liếc qua mấy lần, Liễu Kiều thành thật ngậm miệng. Y dần dần phát hiện, đồ ngốc cái gì, rõ ràng là một bảo bối quý giá, vòng cổ rẻ tiền đeo đã nhiều năm, kẹp trái cây ăn từ nhỏ đến lớn, nói là một vệ sĩ, phạm vi trong biệt thự Mậu Thành bảo vệ trong hộp kín cực kì chặt chẽ, không trưởng thành cũng không dẫn ra ngoài.

Liễu Kiều dừng ở cửa sổ nhìn xuống, Chu Dục Cảnh vẫn ngồi đàng hoàng bên dưới như cũ: “Bây giờ chú dẫn cậu ta ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm hả?”

Đoàn Hạc Thừa đứng lên: “Bây giờ cậu ấy bảo vệ mình được rồi, hơn nữa cậu ấy vẫn luôn muốn ở bên cạnh giúp tôi.” Nói rồi nhếch miệng, bước ra khỏi cửa: “Không vừa lòng cậu ấy sẽ đáng thương trông mong nhìn tôi, chịu không nổi.”

Liễu Kiều quay người mắng hắn: “Còn có cái để chú chịu không nổi cơ đấy? Mẹ kiếp mau lượn đi.”

Giờ cơm tối, Chu Dục Cảnh đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa, có khách ở đây, thầm nghĩ không thể ngồi cùng bàn, ai ngờ Đoàn Hạc Thừa vẫn như hôm qua, bảo cậu kéo ghế ngồi bên cạnh, Chu Dục Cảnh nghe lời ngồi xuống.

Liễu Kiều ngồi trước bàn dài nói sắp xếp cho ngày mai, thỉnh thoảng liếc về phía Chu Dục Cảnh, thấy cậu đang bóc vỏ tôm, bóc từng con từng con, đặt ngay ngắn trong đĩa của Đoàn Hạc Thừa, Đoàn Hạc Thừa vừa nghe Liễu Kiều nói chuyện vừa gắp tôm chấm tương bỏ vào bát Chu Dục Cảnh, đợi cậu ăn xong lại gắp một con cho cậu.

Liễu Kiều không biết hai người hoàn toàn không giao lưu ngoài miệng, bàn tay còn có thể náo nhiệt như thế, y nhìn con tôm đã bóc vỏ trên đũa, nháy mắt mất hết khẩu vị.

Ăn xong cơm tối, Đoàn Hạc Thừa đến phòng sách nghe điện thoại, Liễu Kiều ngồi trong phòng khách ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Chu Dục Cảnh đi qua định lên lầu, vội vàng vẫy tay: “Ha ha, Tiểu Cảnh Cảnh lại đây một lát.”

Đã biết thân phận Liễu Kiều, Chu Dục Cảnh cũng bỏ hết phòng bị, cậu đi đến trước mặt Liễu Kiều hỏi: “Liễu tiên sinh có chuyện gì không?”

Liễu Kiều nháy mắt ra hiệu với cậu: “Cậu cảm thấy dáng dấp tôi thế nào?”

Chu Dục Cảnh xem xét  kĩ mấy giây, nghiêm túc trả lời: “Liễu tiên sinh tuấn tú lịch sự.”

Liễu Kiều lại hỏi: “So sánh với Đoàn Hạc Thừa thì sao?”

Chu Dục Cảnh tôn trọng khách, lại không muốn nói dối, hơi xoắn xuýt: “À… cái này, không so được, anh Cửu, anh Cửu và anh Liễu không cùng một phong cách, tôi cảm thấy, cảm thấy…”

“Cảm thấy cái gì?”

Đương nhiên, cảm thấy A Cửu ca ca đẹp trai hơn chứ sao…

Liễu Kiều thấy cậu không trả lời, đùa cậu: “Tôi nghe nói cậu đi theo Đoàn Hạc Thừa cũng nhiều năm rồi?”

“Phải.”

“Vậy cậu không cảm thấy hắn có gương mặt đẹp, nhưng tính cách vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, lúc nóng tính lên còn dọa chết người, thủ đoạn trừng trị người phạm lỗi cũng vô cùng tàn nhẫn, căn bản cũng không phải là người tốt đâu.”

Nghe Liễu Kiều nói xong, Chu Dục Cảnh không khỏi nhíu mày, từ trước đến nay cậu bảo vệ Đoàn Hạc Thừa, không phải nghe người khác nói hắn không tốt dù là một câu, bèn hỏi lại: “Liễu tiên sinh cảm thấy người như thế nào là người tốt, người như thế nào là người xấu.”

Liễu Kiều cảm thấy vấn đề này rất sâu sắc.

Chu Dục Cảnh nói: “Anh Cửu sống trong hoàn cảnh như vậy, anh ấy cũng không có cách nào dùng vẻ mặt ôn hòa đối đãi với người khác, nói thủ đoạn của anh ấy tàn nhẫn, nhưng người kia đều muốn mạng của anh Cửu, súng đều đưa lên tận ngực, bóp cò rồi mạng cũng không còn nói gì tốt xấu. Nếu như đặt anh Liễu trong hoàn cảnh này, có thể vui vẻ hòa nhã thả người đi, đợi hắn quay đầu lại cho anh một phát súng sao.”

Liễu Kiều không ngờ chỉ thuận miệng đùa vậy thôi, lại giống như khiến Chu Dục Cảnh tức giận.

“Nếu là tôi, tôi không thể, tôi nghĩ phần lớn người cũng không thể, như vậy dựa theo suy luận của anh Liễu, phần lớn người trên đời này đều không phải người tốt, đã như vậy, tại sao anh Cửu phải cố ý đi làm người tốt.”

Mắt Chu Dục Cảnh đen láy, lóe vẻ không vui: “Liễu tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên lầu trước.”

Liễu Kiều không ngờ cậu nghiêm túc như vậy, vội vàng nói: “Này này, tôi nói đùa thôi!”

Chu Dục Cảnh cảm thấy tức giận, mím môi ngực hơi phập phồng, đi đến bậc thang cuối cùng, thoáng bình tĩnh lại, mới đứng trước cửa phòng sách, vừa định đi vào, cửa phòng khép hờ đột nhiên mở ra, ngay sau đó người bị kéo mạnh vào, Chu Dục Cảnh kịp phản ứng, đã bị Đoàn Hạc Thừa đè lên tường, nắm cằm hôn lên.

Đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, dữ dội hơn trước kia rất nhiều, trước kia ôm hôn, Chu Dục Cảnh đều phải hỏi ý Đoàn Hạc Thừa, hôm nay lại chủ động víu vai hắn, đáp lại nóng bỏng.

Thật lâu sau, hai người thở hổn hển, bàn tay Đoàn Hạc Thừa vuốt ve đôi môi đọng nước của Chu Dục Cảnh, ánh sáng trong mắt chuyển động, khiến cả người cậu có phần xinh đẹp ma mị: “Chu Dục Cảnh.”

“Vâng, anh Cửu.”

“Vì sao lại nói những lời kia với Liễu Kiều.”

Chu Dục Cảnh không ngờ hắn sẽ nghe được, nháy mắt hơi đỏ mặt, Đoàn Hạc Thừa đợi cậu mở miệng, cũng không thúc giục, Chu Dục Cảnh cụp mắt, giọng không lớn: “Em biết anh Cửu vất vả, em đau lòng vì anh Cửu.”