Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Chương 15: 15 Ra Chiêu Hắc Ám


Tới gần giữa trưa, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa từng tán cây rơi xuống, từng mảng từng mảng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng của cánh rừng, Khương Văn Âm có chút mệt, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Nàng dùng ống tay áo đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi tìm một nơi râm mát, phủi nhẹ lá rụng trên tảng đá, quay đầu mời: "Tỷ tỷ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Khương Trầm Vũ cả quãng đường vẫn luôn yên lặng, nghe vậy chỉ liếc mắt nhàn nhạt lườm nàng một cái, sau đó lẳng lặng ngồi xuống trên tảng đá.
Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trong núi tương đối lớn, ban đêm cóng đến người ngủ không được, nhưng ban ngày mặt trời lại quá mức chói chang, Khương Văn Âm ngồi ở bên cạnh trên tảng đá, đem cái bọc quả dại vừa hái kia đưa sang cho Khương Trầm Vũ, "Tỷ tỷ muốn ăn thử không?"
Khương Trầm Vũ cụp mắt, biểu cảm như không có hứng thú.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ không có chút sắc hồng nào, trời nóng như vậy, trên trán lại một giọt mồ hôi cũng không có, bộ dạng vẫn như một người yếu đuối suy nhược cực kì.
Khương Văn Âm cũng không miễn cưỡng, chọn một trái đỏ chót đút vào miệng, hương vị chua ngọt tràn ngập ở trong miệng, màu sắc và mùi vị cũng có thể sánh được với quả dâu.
Nàng đang lúc khát nước, rất nhanh liền ăn hết hơn phân nửa.

Đúng lúc nàng muốn ăn hết chỗ còn lại, từ bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay trắng thon dài duỗi đến, nhặt lên một quả.

Khương Văn Âm ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, thấy hắn đang ung dung đem trái cây nhét vào miệng ăn hết, buồn bực nói: "Ngươi không phải không ăn sao?"
Khương Trầm Vũ: "Ta khi nào nói ta không ăn?"
Khương Văn Âm đưa bọc trái tới, "...!Cái này tỷ tỷ cầm ăn đi."
Khương Trầm Vũ không đưa tay đón lấy mà là cứ để Khương Văn Âm giữ nguyên tư thế đang bưng đồ, lại bốc thêm hai quả đút vào miệng.
Khương Văn Âm: "..." Thật sự là coi ta như tiểu nha hoàn của ngươi nha?
Nàng hai tay dâng lá cây, bày ra một bộ dáng cung cung kính kính, cực kỳ giống một nha hoàn khúm núm nịnh bợ.

Khương Trầm Vũ hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, sau khi ăn hết quả này tới quả khác mới thu tay lại, tâm tình không tệ nói: "Ngươi ăn đi."
Khương Văn Âm: "..." Thật khó hầu hạ.
Thấy mỹ nhân tỷ tỷ đối với quả này không có hứng thú, nàng cũng không từ chối, thu tay lại cúi đầu chuyên tâm ăn, hai người lại nghỉ ngơi một chút, liền đứng dậy tiếp tục tìm kiếm thức ăn.

Hai người đi không được bao lâu, đột nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, Khương Văn Âm khát nước, nghiêng đầu nói với Khương Trầm Vũ: "Bên kia hình như có tiếng nước, không bằng chúng ta đi qua xem một chút?"
Khương Trầm Vũ thờ ơ gật đầu, cất bước dẫn đầu đi về phía trước.
Khương Văn Âm chạy chậm chậm đuổi theo, dùng cây gậy gõ gõ vào bụi cỏ phía trước, hai người theo tiếng nước, rất nhanh liền thấy được một con lạch nhỏ.
Nước suối trong vắt có thể thấy cả đáy, nơi sâu nhất ước chừng khoảng một mét lại khiến nước hồ càng trong, dưới nước còn có rất nhiều cá nhỏ màu bàng bạc lớn chừng bàn tay đang tung tăng bơi qua bơi lại, dưới ánh mặt trời, sóng nước trên mặt nước lấp loáng, ánh bạc trên thân cá phản xạ ra những tia sáng chói mắt.
Khương Văn Âm đã có thể tưởng tượng được ra cá nướng, cá hầm, cá hành cay, canh cá nấm đang hướng mình vẫy gọi.

Nàng giữ chặt ống tay áo của Khương Trầm Vũ, mặt mày hớn hở nói: "Cái này chúng ta không lo không có đồ ăn, giữa trưa ta ăn cá nướng, như thế nào?"
Khương Trầm Vũ nhíu mày, hai tay khoanh lại nói: "Ngươi trước tiên bắt được cá rồi hẵng nói."
Khương Văn Âm: "Ngươi cũng quá coi thường ta." Mặc dù chưa bao giờ bắt cá, nhưng cá trong nước nhiều như vậy, nàng chẳng lẽ lại không thể bắt được mấy con.
"Ta chưa từng xem nhẹ người." Khương Trầm Vũ dừng lại một chút, nói bổ sung: "Ta nhìn người luôn luôn rất chuẩn."
Khương Văn Âm: "..." Nghĩ đến là miệng trào phúng liền.
Nàng quay người lục lọi bốn phía, nhặt được một cây gậy gỗ thật dài, đem túi mang theo người cột vào phía trên gậy, làm thành một cái lưới bắt cá giản dị, sau đó cởi tất và giày ra, kéo ống quần lên lội xuống trong suối, nín thở điều chỉnh tâm lý, cẩn thận nhẹ nhàng đưa lưới bắt cá đưa xuống nước, tìm đúng thời cơ, động tác chuẩn xác dứt khoát đẩy lưới hướng về phía đàn cá đang bơi tới.
"Soạt" một tiếng, nàng cầm cây gậy loạng choạng chút nữa là ngã xuống nước, cũng may kịp thời lấy lại cân bằng, mới không bị xấu mặt trước Khương Trầm Vũ.

Dù là như thế, trên bờ cũng truyền tới một tiếng cười bỡn cợt.
Nàng đối với tiếng cười này giả mắt mù tai điếc, sự chú ý đều tập trung vào cái lưới bắt cá trong tay, nhưng mà hình như là vận may không tốt lắm, trong bao vải đầy một túi nước mà cá thì một cái bóng cũng không có.
Khương Văn Âm không nhụt chí, đổ hết nước bên trong ra, chờ lúc mặt nước lặng sóng trở lại, đàn cá nhỏ bị động sợ lúc nãy lại bơi ra, nàng cầm lưới bắt cá nhanh chóng vợt về phía đàn cá, đáng tiếc kết quả vẫn như cũ cái gì cũng không có.

Cứ như vậy sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, nước suối đang trong cũng trở nên đục ngầu, từng đàn cá cũng lẩn trốn vào trong khe đá, nhất quyết không chịu trở ra.
Vận may của nàng không tốt lại bị ngâm nước lạnh đến tê răng, nàng không chỉ không bắt được con cá nào, mà trong lúc bắt cá lòng bàn chân bị trượt, ngã bịch một cái vào trong nước.
Khương Trầm Vũ: "Phì."

Khương Văn Âm mới từ trong nước ngồi dậy, cái đầu ngoi lên khỏi mặt nước, nghe thấy tiếng cười vui vẻ này, cả người đều có cảm giác ức chế, tức giận nhìn chằm chằm người trên bờ, nói: "Không cho cười!"
Khương Trầm Vũ không những không ngưng cười mà nụ cười còn càng lúc càng xán lạn.
Khương Văn Âm nhếch môi, nhìn hắn sau khi cười xong mới đứng dậy đi đến trước mặt mình, ngồi xuống vươn tay, không để ý nói: "Vẫn chưa chịu dậy?"
Nàng hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay đang chìa ra, sau đó đột nhiên dùng sức kéo Khương Trầm Vũ một cái, thấy được mặt hắn hơi biến sắc, hướng về phía nàng mà lao xuống, khóe miệng treo lên một nụ cười thoải mái.
Khương Trầm Vũ rất nặng, sau khi nhào vào ngực Khương Văn Âm liền đẩy luôn nàng theo mình ngã vào trong nước, soạt một tiếng, bọt nước văng lên tung tóe làm cá cũng hoảng sợ bơi loạn trốn vào trong các khe động.
Nước sông đục ngầu.

Trong lúc hỗn loạn, Khương Văn Âm cảm giác được môi của mình áp nhẹ lên một cái gì mềm mềm.

Chưa kịp nghĩ đến đã bị mỹ nhân tỷ tỷ đảo khách thành chủ, nắm chặt cổ tay, nhấn đầu mình vào trong ngực hắn.
(Mei: ai da, anh nhà vội thế, mềm là cái gì thế tác giả~)
Tiếng nước ào một cái, trên suối xuất hiện hình ảnh hai người đang đứng dậy, nàng tựa ở vào trong ngực mỹ nhân tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt mình là một gương mặt đẹp như tranh.

Nước sông trượt xuống theo mái tóc nhu thuận đen nhánh, trên hàng mi tinh tế ngạo nghễ vẫn còn đọng từng giọt nước, trên môi mỏng còn hơi ướt át, từng giọt trượt xuống theo cái cằm trơn bóng như ngọc, chui vào trong cái cổ áo đã bị cài chặt của tỷ tỷ, khiến người nhìn không khỏi mơ màng.
"Nhìn đủ chưa?" Một âm thanh lạnh buốt vang lên, không chờ Khương Văn Âm hoàn hồn, nàng liền cảm thấy thân thể chợt lơ lửng, lại ngã xuống nước.
Hình tượng tuyệt đẹp trong đầu nháy mắt biến mất hầu hết, nàng nhớ tới việc vừa rồi mới bị chế giễu, Khương Văn Âm nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, thở hồng hộc.
Khương Trầm Vũ cụp mắt đối mắt với nàng, con ngươi đen nhánh rất nguy hiểm, giọng nói không có ý tốt "Ngươi dám kéo ta xuống nước?"
Khương Văn Âm: "Là ngươi chế giễu ta trước."
Khương Trầm Vũ đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, lại từ từ trượt xuống đến gáy nàng, híp mắt nói: "Ta có thể chế giễu ngươi, nhưng ngươi không thể kéo ta xuống nước, hiểu chưa?"
Những nơi Khương Văn Âm bị chạm vào đều nổi da gà.


Nàng ngẩng đầu trừng mắt lườm lại, mí mắt ngước lên, "Không hiểu." Lão muội, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi, ai mới là đại lão chân chính.
Khương Trầm Vũ: "Hả?"
Khương Văn Âm đột nhiên cảm giác gáy của nàng bị nắn một cái, thân thể trong nháy mắt giống như có một luồng điện chạy qua, toàn thân bất lực, xụi lơ ngã vào trong ngực tỷ tỷ.
Chết tiệt, đây là loại kĩ thuật hắc ám gì vậy?
Khương Trầm Vũ: "Hiểu chưa?"
Khương Văn Âm nhu thuận nói: "Đã hiểu."
Khương Trầm Vũ lộ ra vẻ mặt hài lòng, phát lòng từ bi buông tay ra, từ trong nước đứng lên, liếc mắt nhàn nhạt nhìn qua nàng một cái rồi quay người hướng bờ mà đi lên.
Quần áo mùa hè rất mỏng manh, sau khi rớt xuống nước thì làn váy rộng kia liền trở nên cực kì mỏng, dán chặt vào người.

Khương Văn Âm ngồi ở trong nước, chưa chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy dáng người tỷ tỷ vòng eo mảnh khảnh, cái mông vểnh cao, cùng hai chân thon dài...
Khương Trầm Vũ quay đầu, liếc xéo nàng một cái, nói: "Còn chưa chịu đứng dậy?"
Khương Văn Âm hít mũi một cái, từ trong nước bò ra, len lén liếc tỷ tỷ một cái, thử thăm dò hỏi: "Ngươi vừa rồi dùng chiêu gì, học từ đâu vậy?"
Khương Trầm Vũ: "Muốn học?"
Khương Văn Âm gật đầu, "Phải."
Khương Trầm Vũ: "Không nói cho ngươi."
Khương Văn Âm: "..."
Thấy được khuôn mặt kinh ngạc của nàng, Khương Trầm Vũ nở một nụ cười gian ác, tâm tình cũng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Chuyện mới vừa rồi bị kéo xuống nước, hắn cũng không thấy tức lắm.

Ngược lại, đối với Khương Oánh tính tình biến đổi hoàn toàn ở đằng sau, hắn lại thấy mười phần thú vị.
Khương Văn Âm nhìn tỷ tỷ cười, nhẫn nhịn một lúc lâu mới nói: "Đồ ngực phẳng." Lời này của nàng là thật, lão muội này bình thường ngực đã rất phẳng, lúc này quần áo ướt nhẹp dán chặt vào người, càng lộ ra phẳng lì.
Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn lồ ng ngực của mình rồi lại liếc mắt một cái nhìn về phía Khương Văn Âm, nhíu mày nói: "Ngươi càng phẳng."
Khương Văn Âm: "..." Tổn thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn.
Nhưng dù gì cũng không đánh lại được Khương Trầm Vũ, nàng đành phải từ bỏ, đứng trên bờ nhìn cá mà than thở, buổi trưa hôm nay xem ra chỉ có thể chịu đói bụng.


Nàng không nghĩ tới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khương Trầm Vũ đưa tay bẻ một cái nhánh cây ở bên cạnh, đi vào trong suối, hững hờ nhìn cá trong nước, đột nhiên đưa tay đâm xuống.
Lần này động tác vừa nhanh vừa mạnh, nước hồ trong veo bỗng bị phủ một tia máu đỏ đỏ.

Hắn rút nhánh cây từ trong nước ra, phía trên có một con cá nhỏ đầu bị đâm xuyên qua.
Khương Văn Âm thật bất ngờ, lão muội này thế mà lại còn biết xiên cá!
Khương Trầm Vũ đem cá rút ra khỏi gậy, ném lên trên bờ.

Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục thanh thản bắt cá.

Trong nháy mắt, hắn lại xiên được mấy con cá.
Cái này...!Đây là mỹ nhân tỷ tỷ yếu đuối kia sao? Khương Văn Âm xoa xoa con mắt, đầy hoài nghi nói: "Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại biết làm những việc này?"
Khương Trầm Vũ ném nhánh cây trong tay lên mặt đất, hỏi ngược lại: "Đây không phải việc rất đơn giản sao?"
Chẳng lẽ mỹ nhân tỷ tỷ có thiên phú dị bẩm, sinh ra đã có tay bắt cá?
Khương Văn Âm cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm giác cũng không phải là không thể nên cũng không tiếp tục xoắn xuýt nghĩ đến chuyện này nữa.

Nàng nhặt cá trên đất lên, sau khi xử lý sạch sẽ liền đốt lửa bên cạnh bờ suối, nướng xiên cá trên nhánh cây.
Chất thịt của loại cá bạc này tươi non, chỉ ướp thêm chút muối, hương vị đều rất được, nàng ăn hai con, còn lại đều bị Khương Trầm Vũ ăn hết.
Ăn xong cá nướng, Khương Văn Âm ngồi trên tảng đá, nâng cằm lên cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ lợi hại như vậy, làm phiền ngươi lại bắt thêm ít cá, tối nay chúng ta hầm canh cá để uống."
Vừa ăn no, mỹ nhân tỷ tỷ híp mắt ngồi ở phía sau, giống như một con mèo thoả mãn, nghe vậy cũng không cự tuyệt, lại đi xuống suối bắt vài con cá mang lên.

Đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, hai người đã đi về tới nhà gỗ.
Vừa mới đến gần căn nhà gỗ,Khương Trầm Vũ ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, dừng bước chân..