Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 26



Cánh tay của Lý Tư Phàm tiêm hơn mười mũi. Bác sĩ dặn không được tiếp xúc với nước, Trùng Tử cũng không cho hắn trở lại ký túc xá, trực tiếp đưa hắn đến nhà mình.

Thằng nhãi hư hỏng không được tự nhiên nửa ngày, mới miễn cưỡng đi cùng Trùng Tử.

Tuy rằng chỉ là tạm thời công tác ở trường học, nhưng bởi vì Trùng Tử biểu hiện không tồi, cho nên trường học đặc biệt phê chuẩn cho y ở trong ký túc xá giáo viên.Phòng ở sáng sủa sạch sẽ, tuy không có phòng bếp, nhưng dùng lò vi sóng làm chút gì đó cũng rất thuận tiện.

Để chào mừng bạn học Tiểu Lý hạ cố đến chơi, Trùng Tử đặc biệt thu dọn một lượt toàn bộ căn phòng. Do dự một chút, đem quà tặng trường học phát lúc lễ mừng năm mới, vẫn tiếc chưa dùng đến là ga giường mới trải trên giường.

Khi Lý Tư Phàm vào nhà, Tiểu Tranh Tranh vừa lúc từ nhà trẻ trở về, thấy một đại ca ca xinh đẹp tiến vào, liền lắc lắc lư lưbổ nhào qua, tiểu bảo bảo vừa ăn quả hồng xong, một tay toàn nước màu đỏ, ấn lên quần trắng của Lý Tư Phàm một loạt dấu tay nho nhỏ. (bé nó có máu hám zai từ nhỏ =]]]]])

Trùng Tử vội vàngôm tiểu thịt cầu vào trong ngực, lại thật cẩn thận quan sát sắc mặt Lý Tư Phàm.

Tiểu Lý công tử này mấy năm qua thật ra rất có tiến bộ, chỉ hơi nhíu mày, cái gì cũng không nói.

Trước khi sắp sửa đi ngủ, Trùng Tử đem gối đầu của mình, đặt trên ghế sô pha. Sau đó tiến vào phòng tắm giúp Lý Tư Phàm lau người.

Lý Tư Phàm đang kéo khăn mặt dùng một tay lau nước trên người mình!

Trùng Tử ân cần đi qua giúp hắn kỳ lưng. Lý Tư Phàm đoạt lấy khăn mặt, xoay người lặng lẽ lau qua lại trên cái bụng trắng.

“Tôi rửa tay rồi, nếu không tôi mang găng tay lau cho trò?” Trùng Tử tưởng rằng thằng nhỏ bắt đầu sạch sẽ quá mức.

Nghẹn cả hồi lâu, Lý Tư Phàm mới ném ra một câu.

“Tôi là biến thái, thầy cách xa tôi một chút!”

Tuy rằng Trùng Tử vô cùng đồng ý những lời này, nhưng nếu trước kia dáng điệu Lý công tử nói ra tràn đầytự ti mặc cảm như vậy, thật sự là làm cho người ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trong lòng thầy Tùng có chút chua xót thay cho thằng nhỏ, lại đoạt khăn mặt lại. Ân cần giúp hắn cọ phía sau lưng.

Lý Tư Phàm ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ôm đầu gối, đem thân người cao 1m80 co rụt cuộn lại, thấy càng đáng thương. Chờ thầy Tùng đem phía trước phía sau thằng nhỏ chà lau sạch sẽ, Lý Tư Phàm đã giương cao “ngọn lửa”, vận sức chờ phát động.

Nhưng mà Trùng Tử còn chưa kịp xấu hổ, thằng nhỏ đã bày ra bộ dạng nỗi nhục mất nước, ý tứ kiểu như nếu ngươi trêu chọc ta một phen, ta liền nhảy lầu tự tử.

Cho nên là người thông minh am hiểu, Trùng Tử chỉ có thể mặt không đổi sắc coi đó là cái chày gỗ. Chờ sau khi tắm xong, y lại tiến thêm một bước hiểu ý để Tiểu Lý công tử một mình ở lại trong phòng tắm.

Qua cả buổi, Lý Tư Phàm đi ra, cũng không nhìn Trùng Tử, rất tự giác chạy lên giường nằm. Trong phòng có một giường lớn cùng một giường trẻ con. Trùng Tử sau khi dỗ Tiểu Tranh Tranh ngủ, nằm ở trên sô pha nhỏ tiến vào giấc mộng đẹp.

Khi sắp sửa ngủ, trên giường lớn phiêu xuống một câu: “Đùi tôi là khu vực mẫn cảm, lần tới ít cọ loạn ở đó đi!”

Trùng Tử mắng trong lòng: Thời điểm ta con mẹ nó chà xát cổ cho mi, mi liền dựng đứng lên có được không?

Một đêm này, trong phòng giống như bị đào tường, Trùng Tử “uỵch uych” từ trên sô pha rơi xuống ba lần. Buổi sáng có chút buồn nôn, phỏng chừng đầu hơi bị chấn động.

Xoa xoa phía sau ót, Trùng Tử lại bắt đầu vội vàng làm điểm tâm. Khi Tranh Tranh ăn cơm, không được ca ca xinh đẹp ôm. Tiểu Lý công tử mới đầu làm bộ không phát hiện, tiểu bảo bảo cũng không nháo, dựa vào bên chân người ta đem khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn cọ vào đùi.

Chờ đến khi Trùng Tử đem sữa, bánh mỳ cắt lát đều bưng lên bàn, phát hiện con mình đã được Lý Tư Phàm một tay ôm vào trong lòng. Sau lưng Trùng Tử đổ mồ hôi lạnh, muốn túm con xuống. Còn chưa kịp động thủ, tiểu bảo bảo đã vểnh cái miệng lên trước.

Không có biện pháp, Tranh Tranhđã ngồi ở trên sô pha “da thật” bắt đầu nhai bánh mỳ rồi. Trùng Tử nhìn mà nơm nớp lo sợ, chỉ lo con mình ăn khiến cho người ta một thân toàn là vụn bánh sẽ bị ném ra. Lý Tư Phàm ngược lại cũng không nói gì, chờ đứa nhỏ ngồi vững vàng, liền vươn tay ra, chậm rãi uống sữa.

Có lẽ tật xấu của con người đều là do tiền nuông chiều mà sinh ra đi? Lý Tư Phàm giống như đứa trẻ bị ngược đãi làm cho người ta thấy hiếm lạ rất nhiều. Tuy rằng còn có chút quái đản, nhưng đã không còn khiến người khác chán ghét nữa.

Nhưng ý kiến của Trương Mai rất lớn, một người không phải người thân hay bạn bè không duyên cớ ở lại nhà người ta làm gì chứ? Hơn nữa một thằng con trai lớn rất có thể ăn mà không đưa tiền cơm, hết thảy đều là điển hình của kẻ ăn chùa!

Trùng Tử và thị phi đúng sai của Lý gia chính là một đống phân chó. Thối không ngửi nổi, nói ra đều làm nhơ bẩn thế giới quan của cô nương nông thôn thuần phác.

Cho nên khi Trương Mai dùng đầu ngón tay đâm vào gáy y, mắng y là con mọt sách, Trùng Tử cũng chỉ có thể hợp thời mà cười ngây ngô.

Lúc Lý Tư Phàm biết Trùng Tử muốn tái hôn với Trương Mai, cái gì cũng không nói, chính là lúc cùng Trương Mai đối mặt, tranh thủ liếc xéo Trùng Tử một cái.

Trùng Tử biết rõ ý tứ của ánh mắt kia: Phẩm vị của thầy chính là thế này a!

Phi, phẩm vị này nọ có thể làm cơm ăn a?

Đàn ông nếu có ý nghĩ “Phụ nữ tắt đèn đi đều cùng một vị”, vậy chứng minh hắn đã triệt để hiểu ra, cùng một cấp bậc với Thích Ca Mâu Ni.

Trùng Tử đã bị cuộc sống tôi luyện sắp thành tiên rồi, y muốn năm nay liền cùng Trương Mai kết hôn.

Người ta là đại cô nương lên kiệu lần đầu, Trương gia rất coi trọng việc này. Mẹ Trương Mai cố ý lên thành phố đến gặp con rể.

Trùng Tử ngồi ở trong tiệm cơm, mất tự nhiên để cho bà cụ đánh giá.

Rốt cuộc gừng càng già càng cay, bà cụ kéo tay Trùng Tử kêu một tiếng con rể, sau đó “sơn lộ thập bát loan” (*) tra ra tình hình hiện tại của Trùng Tử .

(*) sơn lộ thập bát loan : đường núi mười tám khúc vòng – tên một bài hát, đại ý ở đây là : lòng vòng, quanh co

Tổng quát thành mấy điểm chính là, đứa con có thể để cho mẹ nó nuôi hay không? Chuẩn bị mua nhà ở bao nhiêu? Sính lễ bao nhiêu? Tương lai cha mẹ nhà trai do ai phụng dưỡng?

Mấy vấn đề liên tiếp, đáp án của Trùng Tử cũng không quá mức khiến người ta vừa lòng. Mặt bà cụđen như đáy nồi trong bếp. Trương Mai ở bên cạnh lẳng lặng nghe, xem ra những câu đó cũng đều là câu cô vẫn muốn hỏi, nhưng lại không tiện mở miệng.

Từ trong tiệm cơm đi ra, trong lòng Trùng Tử có chút buồn bã, không về nhà, bản thân rẽvàomột sạp hàng lớn ở đó, liền xiên thịt dê uống chút rượu buồn.

Trước kia y thấy phiền nhất là đàn ông đến tuổi trung niên liền mượn rượu tiêu sầu. Nhưng qua mấy năm liền phát hiện, rượu thực con mẹ nó là thuốc hay cứu đời, ba chén vào bụng, cái gì cũng không cần suy nghĩ.

Uống hết rượu Lang, khom lưng bước về nhà, mở cửa là Lý Tư Phàm, ngửi thấy Trùng Tử đầy người mùi rượu, liền bịt mũi lại nói hôi.

Trùng Tử khí phách hào hùng đẩy hắn một cái : “Hôi? Mi thì thơm rồi! Cả ngày sửa sang giống như đàn bà!”

Về phần vẻ mặt Tiểu Lý công tử biến thành bộ dáng gì, Trùng Tử không thèm nhìn.

Mẹ nó! Đều là mặt trời sao! Trái Đất đều vây quanh mi mà chuyển động? Lão tử uống say rồi, phải tự quay một phát!

Làm càn thoải mái với Lý Tư Phàm xong, Trùng Tử quăng bản thân lên giường lớn lâu lắm không thấy, ngủ vù vù……

Trùng Tử nằm mơ, mộng xuân đã lâu không gặp. Cái gì bộ ngực lớn, cái mông mập mạpgì cũng không thiếu, trơn bóng không tóm được trong tay. Trùng Tử lao vào trong biển thịt, liều mạng há mồm thở dốc, bị da thịt trơn mềm quấn quanh, bao vây, bắn ra, phun ra…… Khoái cảm xuất tinh trong thân thể tạo nên rung động. Co giật qua đi, mệt mỏi biếng nhác tràn đầy thỏa mãn giống như hút người ta vào trong một mảnh bóng tối……