Lý Tư Phàm vội vàng ở trên người Trùng Tử gặm cắn, sau một hồi công phu, trên người Trùng Tử liền có một loạt dấu răng đỏ thẫm.
Dạ dày của Trùng Tử đau đến không ngừng co rút, ngửa mặt nằm trên đất bị Lý Tư Phàm đè lên. Cái kia của thằng nhãi đã vểnh lên thật cao rồi, cũng không biết đối với lão nam nhân thì hưng phấn cái gì, từ sau lưng đến hai cái mông tuyết trắng nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Ngược lại của Tùng Thông, giống như con dế đến thời kì nhập đông, nằm ở trong bụi cỏ không hề động tĩnh. (vãi cả so sánh, văn thơ kinh =]])
Sau khi Lý Tư Phàm khiêu khích vài cái, liền không có hứng thú sờ soạng nữa. Trái lại hưng trí bừng bừng đi tách hai cánh mông của Trùng Tử ra. Sau lưng Trùng Tử tỏa ra khí lạnh, liều mạng rụt mông lại, trông thấy lỗ nhỏ co rút khiến cho lửa trong mắt thằng nhãi bốc lên thành một mảnh. Mắt thấy họ Lý sắp chọc vào khe để “đâm” rồi. Cho dù chết cũng phải mở miệng nói.
“Đừng…… Bẩn!”
Thằng nhỏ do dự một chút, cuộn Trùng Tử lại đây, lại đem hai đùi chập lại một chỗ, bản thân khí thế ngất trời ở giữa hai chân mà làm.
“Mau…… Kẹp chặt một chút…… A…… Kháo, thầy thực m* nó tao (lẳng lơ)!” Một bộ công tử quý tộc lúc thường ngày, ở trên người Tiểu Lý không còn sót lại chút gì, hiển nhiên lúc này, dòng máu lưu manh thế gia chiếm địa vị chủ đạo.
Trùng Tử bị hắn từng chút va chạm, tuy rằng không có bị chân thật tiến vào, nhưng đã có loại cảm giác bị thao nhục nhã.
Tiếng kêu phóng túng trong TV không ngừng kích thích màng tai, lửa nóng giữa hai chân không ngừng kích thích thần kinh. Nhắm chặt mắt, cư nhiên có loại lỗi giác Đình Đình cưỡi ở trên người mình.
Nghĩ như vậy “con dế” ngủ đông giữa hai chân cư nhiên dầncó dấu hiểu tỉnh lại. Nam nhân a! Ai cũng vậy, toàn con mẹ nó mặt người dạ thú! Trùng Tử tự cười giễu cợt, vươn bàn tay đến thân dưới, để cho đầu óc tiến vào giữa một mảnh trống rỗng……
…
Thời điểm buổi sáng, hai người đã lăn đến trên giường lớn của phòng khách xa hoa. Dạ dày Trùng Tử vẫn bị đau như trước, tỉnh lại thì phát hiện mình co trònở trên giường.
Lý Tư Phàm lăn qua lăn lại đủ rồi, đang quay lưng hướng về phía y ngủ!
Vừa muốn đứng lên, đụng đến giữa bắp đùi, trên bụng một mảnh dinh dính, vị chua bắt đầu dâng lên yết hầu.
Trùng Tử là thẳng nam, chưa từng nghiên cứu qua giữa hai người đàn ông tiết hỏa như thế nào. Họ Lý còn không giống mình à! Thằng nhãi con đầy một bụng ý nghĩ xấu xa kỳ thật chính là chíp hôi chưa có kinh nghiệm, cả đêm ở trên người mình miệt mài quay cuồng, cũng không sợ “có công mài sắt, có ngày nên kim”, sau bốn lần bắn sữa đậu nành rốt cục ngừng lại.
Nôn khan vài lần, trong bụng thật sự không có gì để nôn. Trùng Tử khoác áo choàng tắm lên hít sâu một hơi, đi tới trước cửa phòng cách vách. Tay vài lần giơ lên lại buông xuống. Cuối cùng bản thân đều muốn đánh chính mình.
Mẹ nó! Bắt gian mà lại thẹn thùng như yêu đương vụng trộm, chuyện quái gì a!
Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra. Một bác gái đẩy xe thay ra giường từ bên trong đi ra. Hiển nhiên đôi gian phu *** phụ đã sớm trả phòng.
Trùng Tử nhất thời cáu giận, lê dép lê trở lại phòng. Trừng mắt nhìn thằng nhóc nằm trên giường, đem dép lê dưới chân cầm trong tay chuẩn bị cho hắn vài phát, nhưng quạt gió qua lại vài cái, chung quy vẫn không có lá gan kia.
Y sau khi đổi quần áo của mình liền lén lút rời đi. Lý Tư Phàm vẫn giả bộ ngủ say xoay người một cái, từ trên đầu giường cầm lấy điện thoại; “Anh ta đi ra ngoài rồi, đi theo anh ta.”
Dọc theo đường lớn đi lên phía trước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một văn phòng luật sư dân sự, Trùng Tử tiện đường rẽ vào.
Phí cố vấn có vài mức, Trùng Tử chọn mức thấp nhất tương đương ba mươi đồng 15 phút. Tiếp đãi y là một sinh viên luật vừa học vừa làm, nghe nói đứa nhỏ này ở trường học khoa pháp luật là một người rất ưu tú.
Trùng Tử cũng không xoi mói gì, ai bảo cậu ta rẻ a!
Đơn giản đem tình huống hôn nhân của mình nói ra. Cậu sinh viên đỡ kính mắt vẻ mặt thâm trầm nói: “Loại tình huống thế này, chỉ cần anh có thể đưa ra bằng chứng lão bà ngoại tình, việc phân chia tài sản sẽ có lợi cho anh. Đương nhiên muốn chiếm được lợi thế còn cần có một vị luật sư giỏi giúp đỡ.”
“Tôi muốn biết tôi có thể được quyền nuôi con hay không?”
“Việc này…… khó mà nói, nếu đối phương chủ động buông bỏ là tốt rồi, nếu không, còn phải xem thực lực kinh tế của hai bên anh, đương nhiên còn phải có một vị luật sư giỏi căn cứ tình huống cụ thể giúp đỡ về mặt pháp luật cho anh.”
Trùng Tử muốn hỏi thêm chút nữa, thằng nhỏ lại bắt đầu ra sức nhìn đồng hồ, ý tứ là muốn thêm tiền. Trùng Tử vừa sờ trong túi thì chỉ còn 2 đồng.
Cậu sinh viên đặc biệt lễ phép nói: “Thực xin lỗi anh, chúng tôi ở đây là ghi lại giờ thu phí. Hoan nghênh anh lần sau lại đến.”
Tiền này tiêu thật giá trị! Hỏi cũng như không hỏi.
Trùng Tử đè túi quần hướng tiểu luật sư gật gật đầu. Được! Tay này xem ra lại là tinh anh tương lai của giới luật sư, đại triển quyền cước liền vơ vét vô số tiền tài của dân lành.
Đi ra khỏi cánh cửa sở sự vụ, Tùng Thông cảm thấy mờ mịt trước nay chưa từng có.
Đến chợ, tiêu năm mao tiền mua cái bánh nướng, gặm khô với nước bọt, di động bỗng nhiên vang lên. Trùng Tử nhìn số hồi lâu mới ấn nghe điện.
“Anh đang ở đâu?” Thanh âm lãnh đạm của Đình Đình ở trong điện thoại truyền đến.
“Có việc gì?” Trùng Tử so với cô càng lạnh.
“Chúng ta gặp mặt một chút đi, chuyện ly hôn cũng nên bàn rồi.”
Hai người hẹn gặp ở một quán nước giải khát. Khi Đình Đình ngồi xuống, Trùng Tử cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mắt, lông mi cái mũi vẫn còn nguyên vị trí, nhưng cảm giác lại xa lạ như vậy.
“Nhà bán được 10 vạn đồng, ngoại trừ tiền bồi thường xưởng thép tấm 3 vạn, còn lại 7 vạn. Chúng ta chia đều 3 vạn rưỡi. Quyền nuôi nấng đứa nhỏ thuộc về tôi. Như vậy gánh nặng của anh cũng nhẹ.” Đình Đình khi nói chuyện tràn ngập một loại tự tin không hiểu được.
Trùng Tử nhẹ xoa con mắt chua xót: “Ly hôn có thể, nhưng tôi muốn quyền nuôi con.”
Đình Đình ngửa đầu, thở dài: “Anh như vậy là có ý gì? Hôn nhân của chúng ta đã không còn đường vãn hồi nữa rồi. Chúng ta vẫn là sớm ly hôn sớm giải thoát đi!”
Tùng Thông nhịn không được, vỗ lớn bàn hét lên: “Nghe không rõ có ý gì hả! Ly hôn có thể, nhưng tôi muốn quyền nuôi con!”
Đình Đình bị dọa đến co rụt cổ lại, sau đó không thể tin mà mở to hai mắt: “Tùng Thông, vào đồn công an một chuyến, bản lĩnh lớn hơn rồi đấy! Còn học được đập bàn ! Anh cũng không nhìn xem bản thân hiện tại là tình cảnh gì, có tư cách gì tranh quyền nuôi con!”
Trùng Tử cắn răng nói: “Tôi không có tư cách? Vậy Tào Binh thì có tư cách làm ba ba tiện nghi sao?”
Đình Đình bị đánh cho trở tay không kịp, bối rối mà đứng thẳng dậy: “Chuyện hai chúng ta…… Anh lôi Tào Binh vào làm gì?”
Một hơi nghẹn ở trong ***g ngực, Trùng Tử nắm chặt nắm tay cố gắng kiềm chế bản thân : “Ngày hôm qua tắm rửa rất thích đi? Vậy Tào Binh có đem phía sau lưng cô chà sạch sẽ không?”
Nghe đến đây, Đình Đình đã không còn manh giáp. Cô mờ mịt nhìn chồng mình, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tào Binh.
Trùng Tử muốn cười, xem ra lão bà mình cũng không có thay đổi hoàn toàn. Cô vẫn là một nữ nhân ỷ lại cảm giác mạnh mẽ, điểm ấy cũng là nguyên nhân y thích cô, cô luôn khiến cho mình có cảm giác là người đàn ông chống đỡ một vùng trời.
Chẳng quatrước kia côlà dựa vào mình, mà hiện tại xin giúp đỡ là từ một người đàn ông khác thôi.
Xem ra Tào Binh cũng yêu thích Đình Đình ở điểm ấy, không đến thời gian một chén trà nhỏ, liền lái xe chạy vội tới quán nước giải khát. Hướng Trùng Tử gật đầu một cái; “Có chuyện gì, giữa đàn ông chúng ta nói chuyện, đừng cùng phụ nữ thể hiện bản lĩnh!”
Nhìn thấytên gian phu chụp nón xanh (cắm sừng) cho mình, Trùng Tử tràn ngập lửa giận rốt cuộc áp chế không được .
“Mày còn thật sự là đàn ông a! Ngay cả phụ nữ đã kết hôn đều xuống tay được!”
Tào Binh ưỡn ngực, đem Đình Đình đang cúi đầu ôm vào trong ngực: “Chúng tôi là thật tâm yêu nhau, tình yêu là vô tội.”
Lời kịch này bình thường ở trong phim truyền hình cẩu huyết thường nghe thấy, cơ bản phóng rất chuẩn có thể cưa đổ một đoàn từ trung niên, thanh niên, con gái.
Nhưng đặt ở trước mắt, cái gọi là tình thánh, kỳ thật con mẹ nó chính là lưu manh không có chút đạo đức.
Trùng Tử mà cùng Tào Binh so khoản không biết xấu hổ, khẳng định không vượt qua được hắn. Trùng Tử quyết định dùng hành động thực tế làm cho hắn hiểu được thước đo cơ bản của làm người.
Lọ hoa thủy tinh bày trên bàn có công dụng rất lớn. Một lọ bay qua,Tào Binh lập tức sẽ trải nghiệm phong thái nhiễm huyết. Rốt cuộc là có tố chất chuyên nghiệp của cảnh sát. Đầu bị cái thìa đập vào lập tức phản xạ lại, cổ tay vừa giơ liền đem Trùng Tử quẳng ngã ở trên bàn, hai tiếng răng rắc hạ xuống liền đem hai cánh tay y đè xuống lại lấy còng tay còng vào..
Đình Đình sợ tới mức luôn kêu oa oa. Chờ đến khi hai người vật lộn chấm dứt lập tức bổ nhào qua, lệ như suối trào mà ôm Tào Binh khóc.
Trùng Tử đau đến mặt mũi trắng bệch, nhìn đầu tên gian phu đỏ thẫm, cư nhiên trong lòng cảm giác một trận thống khoái.
Một tuần ngắn ngủi, Trùng Tử đã hai lần “Tiến cung” .
Chẳng qua lần này cũng không tốt số như lần trước. Lần trước nhận được chiếu cố của Tào Binh, Trùng Tử cũng không có ăn bao nhiêu đau khổ. Nhưng lần này tội danh mắc phải là là đánh cảnh sát. Trùng Tử không phục muốn phản ánh với lãnh đạo cục cảnh sát vấn đề tác phong sinh hoạt của Tào Binh.
Kết quả lãnh đạo người ta nói, cuộc sống tình cảm của cấp dưới lãnh đạo không xen vào, nhưng cậu đánh cảnh sát nhân dân vỡ đầu là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Trùng Tử sau khi bị chỉnh đốn một trận, bị ném vào trong “gian buồng” 10 người. Nhốt cùng đều là tội phạm hình sự quan trọng đang chờ đợi thẩm tra, nhìn Trùng Tử trắng trắng sạch sẽ tất cả đều nhe răng không có ý tốt âm hiểm cười.
Cánh tay Trùng Tử mới bị nắm lên. Cánh tay đau đớn một trận. Trùng Tử hiện tại vì hành vi của mình mà hối hận. Y mới nghĩ đến bản thân càng không có ưu thế dành lại con rồi.
Tưởng tượng thấy đứa con còn chưa học nói, về sau lại gọi nam nhân kia là ba ba, Trùng Tử ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có!
Vốn tưởng rằng phải ngồi lại một năm rưỡi, nhưng đến nửa đêm, liền có người đến đưa y ra ngoài. Một vị luật sư tây trang giày da đến nộp tiền bảo lãnh cho Trùng Tử.
Trùng Tử chột dạ, trộm nhìn luật sư người ta một thân trang phục chỗ nào cũng lộ ra vẻ quý giá, y nhỏ giọng hỏi: “Ngài đây chi phí tính như thế nào? Tôi cũng không tiền a!”
Luật sư nở nụ cười nói: “Tùng tiên sinh thực hài hước.”
Chờ ra đến cửa đồn cảnh sát, Trùng Tử mới hiểu được luật sư tới cửa phục vụ là chuyện gì xảy ra. Học trò yêu quý của y đang ngồi ở trong xe thể thao chờ a!
Nhìn Trùng Tử toàn thânchật vật, Lý Tư Phàm như trước không mặn không nhạt nói: “Thầy sao lớn như vậy rồi vẫn thiếu tâm nhãn a!”