Sự phát triển của công nghệ hiện đại đã kìm hãm rất nhiều ngành nghề trước đây.
Mặt thẹo chính là người bị điều này ảnh hưởng sâu sắc.
Nhớ năm đó, việc giết người cướp của quả thực là như ăn sáng. Nhưng hiện tại cái gì cũng coi trọng chỉ số thông minh, muốn cướp giật, ngay cả sợi tóc bé xíu cũng không được lưu lại, bằng không để đồng chí cảnh sát lấy về phòng thí nghiệm làm một cái xét nghiệm là lập tức tra ra bản thân mình ngay.
Mình hồi nhỏ sao lại không hảo hảo học văn hóa chứ? Nếu không hiện tại trốn phía sau máy tính gây một chút virus, trộm một cái tài khoản ngân hàng gì gì đó, chuyện sẽ thoải mái biết bao a!
Thật sự là lúc trẻ không cố gắng, về già mang bi thương!
Mắt thấy sắp không được ăn cơm nữa, khiến cho gã cùng các anh em đều muốn cải tà quy chính, việc làm ăn thất bại ngay trong tầm tay mình.
Sự việc vô cùng đơn giản, chính là trói một thằng nhãi con nhà có tiền, đến thời điểm thì lại thả ra. Về phương diện trao đổi tiền chuộc cũng không do bọn họ quản. Làm như vậy liền giảm bớt chỉ số nguy cơ thất bại. Ngươi nói xem việc tốt giống như vậy đi đâu để tìm chứ!
Nói thật, số tiền chuộc ngày đó, mấy anh em vừa nghe xong liền tâm động, có chút rục rịch nghĩ tự mình làm toàn bộ quá trình bắt cóc.
Nhưng ông chủ đứng phía sau cũng không phải lương thiện gì, mỗi người đều là mang theo tùy tùng , vừa thấy chính là chủ nhân thâm căn cố đế trên đường. Vì thế mọi người đều đánh mất tà niệm, đáng gì chứ.
Chẳng qua thằng nhỏ kia, thật đúng là không đơn giản.
Ngươi nói coi, một bộ dạng công tử phấn nộn thành thật bị biến thành con tin vô cùng nguy hiểm. Giỏi thật, không cẩn thận liền tháo cửa sổ chạy trốn.
Chạy thì chạy đi, không may liền giẫm phải bẫy thú. Này làm cho các anh thật đau lòng, ông chủ người ta đã nói, có thể làm ra vẻ hù dọa, đụng vào làm mất tí da là phải trả lại người ta tiền.
Cuối cùng tiểu tử người ta lại còn nói ra biển số xe của ông chủ, sao có thể đùa giỡn tiếp hả?
Dứt khoát cứ một gẩy ba sáu năm (*), để bọn họ tự mân mê đi thôi!
(*) một gẩy ba sáu năm : một công thức trong bàn tính gảy thời xưa, đại ý là dứt khoát, rõ ràng
…
Tiền tài tích góp nhanh chóng có thể làm giảm đi tình cảm thân nhân.
Nhớ năm đó, lúc ấy còn làm kẻ buôn bán, dãi nắng dầm mưa, mệt thì đúng là có chút mệt mỏi, nhưng khi về đến nhà có vợ con nghênh đón chăn ấm đệm êm, cũng rất vui vẻ ấm áp.
Về sau tiền càng chảy vào càng nhiều, bản thân mình cũng có chút lâng lâng, nhìn tào khang chi thê (*) cũng không thuận mắt. Cuối cùng rốt cuộc khiến cho ông bỏ đi giúp đỡ thiên kim tiểu thư gặp nạn.
(*) tào khang chi thê : người vợ tào khang, người vợ thuỷ chung từ thời nghèo hèn.
Hai nhà cũng coi như bù đắp cho nhau. Cha nàng nhờ vào tiền tài của mình giúp đỡ con đường làm quan đi xuống dốc, chính mình cũng coi như giặt sạch mùi tiền hôi, gõ mở cánh cửa xã hội thượng lưu.
Bất cứ việc gì cũng có nửa lợi nửa hại. Lão bà mới này mọi thứ đều tốt, chính là không đồng lòng với mình. Tài nữ người ta một bụng đầy thi thư gả cho một gã đại lưu manh kết hôn lần thứ hai, có thể không ủy khuất sao?
Ban đầu mọi người chỉ cần ngoài mặt vui vẻ, cũng chính là mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nàng ngàn vạn lần không nên tự mình lập môn hộ riêng, ở nước ngoài đăng kí một công ty, vụng trộm chuyển tài chính qua, sau đó đối nghịch vớichồng mình.
Gần đây có một khu đất đang sốt, phát triển mở rộng ra phía Nam, sớm hay muộn cũng biến thành vùng đất hoàng kim. Nhưng lão bà thân thiết của mình lại cứ khăng khăng phải quay về tranh giành với mình.
Làm sao bây giờ? Vượt mặt ư?Vậy sao được, cha người ta vẫn còn tại vị đấy!
Nhưng thật ra chủ ý của thằng con cả suốt ngày chơi bời lêu lổng của mình, bỉ ổi thì có chút bỉ ổi, có chút có lỗi với thằng con nhỏ, nhưng mà cũng có thể thực hiện được.
Tiền chuộc phải ba nghìn vạn, mình đưa một nghìn vạn đáp ứng tình hình, để bên nhà người làm mẹ kia đưa ra hai nghìn vạn, vừa lúc chặt đứt vốn lưu động của nàng, không tạo thành uy hiếp đối với mình.
Đáng tiếc a! Tựa như hoa Mộc Lan xướng “Ai nói nữ tử không bằng nam nhân”, tâm của đàn bà so với đàn ông còn ngoan độc hơn!
Sau khi nghe thấycon mình bị trói cũng khóc thành lệ nhân, nhưng làm ra hành động, có thể sánh như vắt cổ chày ra nước.
Vở kịch này xem như không có cách nào hát nữa, đang cân nhắc làm saođể kết thúc mọi việc đi, thằng con lớn mặt xám mày tro gọi điện thoại nói, bị thằng con nhỏphát hiện ra rồi.
Nhìn xem! Cha bắt cóc con để đi vơ vét tài sản của mẹ nó, thao! Nhà có bốn người, thật đúng là đại biểu của gia đình hài hòa thế kỉ hai mươi mốt a!
Khụ, xoa xoa da mặt già nua của mình, Lý lão cha cân nhắc làm thế nào để giải thích với thằng con nhỏ.
…
Đây là bên trong gia đình giàu sang quyền quý lục đục với nhau, Trùng Tử đánh chết cũng không nghĩ đến được, y ở trong căn phòng nhỏ gấp đến độ xoay tới xoay lui. Lo lắng thằng nhỏ đừng bị bọn bắt cóc thật sự chặt ra nha.
Qua hồi lâu, mặt chuôi dao (nhọn) tiến vào, không để Trùng Tử nói chuyện, liền đột ngột giáng xuống một phát như vậy.
Ngài đừng nói, tay còn rất chuẩn xác, ở chính giữa gáy như lần trước là một cục u to tướng.
Trùng Tử hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình cùng Lý Tư Phàm đang ghé vào trong một bụi cỏ bên đường. Nhìn xung quanh, trước không có thôn xóm, sau không có nhà trọ, một bóng người cũngkhông có.
Chẳng lẽ là bọn bắt cóc thả bọn họ hay sao?
“Hắc, tỉnh tỉnh!” Y vỗ vỗ mặt thằng nhỏ
“Này là thế nào a?” Lý Tư Phàm ánh mắt ngây thơ hỏi.
“Đừng hỏi, chúng ta mau chạy đi!”
Thằng nhỏ chân có thương tích, đi một cái thì lắc lư ba cái.
Trùng Tử không có cách nào đành phải cõng hắn. Đáng tiếc từ khi tốt nghiệp không có rèn luyện thân thể, cứ vậy mà gian nan đi trên đường lớn.
Lý Tư Phàm cũng không khách khí, thư thư phục phục dựa vào phía sau lưng thầy giáo, khuôn mặt nhỏ ở trên cổ thầy cọ tới cọ lui.
“Có người nào nằm bò ra thực dụng như trò thế này không? Bình thường cũng không thấy ăn cái gì a? Sao lại nặng như thịt lợn cột chân vậy!” Trùng Tử hổn hển than thở, Tiểu Lý nghe xong còn cố tình trĩu xuống, chơi thực không đẹp!
Trên đường cái ngẫu nhiên có xe đi qua, đáng tiếc hai người hiện tại biến thành giống như lưu đày, xe gì cũng không đón được. Thật vất vả đi đến một trạm xăng dầu. May mắn gọi được 110 không mất tiền, Trùng Tử vội vàng dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Qua chừng nửa giờ, một chiếc xe cảnh sát chậm rãi từ từ đi lại đây, Trùng Tử trong lòng cuống lên, vẻ mặt còn cảm kích nói với đồng chí cảnh sát: “Vất vả cho các anh rồi, thật sự là tới rất đúng lúc!”
Thật không dễ dàng đến được đồn cảnh sát, Trùng Tử đã đói bụng sắp hai ngày thật sự chống đỡ không được, đến mức ánh mắt tóm được người là liền muốn ăn. Có một vị cảnh sát họ Tào nhìn y đáng thương, cho y một hộp mì thịt bò Khang sư phụ.
Trùng Tử vốn định chia một nửa cho Lý Tư Phàm, sau lại nghĩ một chút, con bà nó, thằng nhãi con hư hỏng giống như đại gia bắt mình cõng cả một đường tới đây, rất chi hưởng thụ!
Vì thế bèn bổ nhào lên trên bàn giống như ác lang giải quyết hộp mì ăn liền, để cho một mình Lý Tư Phàm cùng chú cảnh sát ghi lại lời khai.
Một lát sau, già trẻ Lý gia đến đồn cảnh sát đón thằng nhỏ. Lý phu nhân ôm con thất thanh khóc rống lên! Lý lão cha cùng thằng con lớn mắt đục đỏ ngầu.
Trong hoàn cảnh kia, cho dù nam nhân làm bằng sắt cũng sẽ nhỏ nước mắt vui mừng.
Trùng Tử sống sót sau tai nạn, vừa đánh chén no nê vừa xoa khóe mắt ướt, xúc động muôn vàn……
Lúc này lão bà Đình Đình cũng đùng đùng chạy đến.
“Tùng Thông, anh làm sao vậy! Làm sao cũng không liên lạc được với anh, làm em sốt ruột chết điđược!”
“…… Lưu Đình Đình?”
Còn không đợi hai vợ chồng ôm nhau, bên cạnh truyền đến thanh âm ngập ngừng.
Hai vợ chồng đồng thời quay đầu vừa nhìn, là một cảnh sát mặc thường phục vẻ mặt kinh hỉ nhìn Đình Đình.
Trùng Tử nhận ra anh ta , anh ta chính là cảnh sát họ Tào vừa rồi đưa cho y mì ăn liền, nghe nói là đội trưởng đội cảnh sát.
Hôm nay chính là ở nơi đất khách gặp bạn cũ, người gọi Tào Binh là bạn cùng trung học với Đình Đình, sau mười năm không gặp, cư nhiên còn có thể liếc mắt một cái nhận ra ngay, thật sự là trời sinh đã định làm cảnh sát.
Nếu là người một nhà, hết thảy thủ tục đều được giản lược. Tào Binh vỗ ngực ầm ầm, nhận lời nhanh chóng phá án. Chờ khi hai người đi ra ngoài, Tào cảnh quan còn cầm chìa khóa xe muốn đưa hai vợ chồng về nhà.
Trùng Tử ngượng ngùng nói, không cần phiền toái. Vị Tào Binh kia còn không vui chứ!
“Sao nào ? Sợ tôi biết được nhà của hai người, về sau đến nhà hai người ăn chực uống chực hả?”
Trùng Tử vội vàng xua tay: “Sao có thể a! Hoan nghênh còn không kịp ý!”
Xã hội hiện tại, bạn bè phức tạp hơn đường xá. Có thể cùng đại đội trưởng đội cảnh sát làm bạn bè, ngày sau không biết có thể có bao nhiêu phương diện đâu! Cho nên đối với thịnh tình của Tào Binh chỉ có thể từ chối thì bất kính, tùy anh ta đưa về nhà.
Đình Đình tươi cười mang theo rụt rè nhìn chồng mình cùng bạn học cũ nhiệt tình hàn huyên, thỉnh thoảng trộm đánh giá đồng môn nhiều năm không gặp. Thời điểm cô lên xe, hơi do dự một chút, sau đó đi theo chồng ngồi ở phía sau.
Lúc gần đi, tình cảnh quá mức hỗn loạn, Trùng Tử cũng không có cùng Lý Tư Phàm chào. Nhưng mà ánh mắt thằng nhỏ vẫn luôn đi theo y. Cũng không biết nghĩ ra cái gì đây, một mình ngồi ở trên ghế “xì” bật cười.
Lý lão cha thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy? Con trai.”
Lý Tư Phàm vỗ vỗ bả vai lão cha trấn an: “Không có gì, con chính là đột nhiên nghĩ đến từ một hạt giống, có thể dự kiến trong tương lai kết ra quả gì không.”
Lão cha nghe được thật yên tâm: “Hạt mầm còn phải tùy gốc rễ a! Ông nội con cũng thích trồng chút hoa chút rau gì gì đó a! Nhưng mà tương lai con chính là người làm đại sự, ngàn vạn đừng giống anh con mê muội đến mất cả ý chí a!”
Thằng nhỏ cười đến càng sáng lạn : “Cha yên tâm, con đáp ứng ngài nhất định làm được, nên là của con, ai cũng đừng nghĩ tranh đoạt với con!”