Khôn Ninh

Chương 17: Hừng hực thuần túy

Yến Lâm không nghĩ tới một đám người ở Thanh Viễn bá phủ lại dây dưa lâu như thế, sau đó Thanh Viễn bá đích thân tới tìm hắn trò chuyện một hồi nữa, đến tận lúc hoàng hôn mới thoát thân được.

Vốn hắn muốn tới Tầng Tiêu lâu, nhưng vừa tới đầu phố lại phát hiện nơi này đã bị quan binh phong tỏa, hỏi ra là lúc nãy Tầng Tiêu lâu có thích khách, hành thích mệnh quan triều đình, suýt hoảng hồn. Hắn muốn đi vào, nhưng bên trong là Tạ Nguy, nên không dám lỗ mãng. May mà có người đến thông truyền, khi trở lại còn có Khương Tuyết Ninh.

“Ninh Ninh!” Nhìn thấy nàng ra, Yến Lâm gấp gáp, không quản chung quanh có người nhìn, liền kéo tay nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Không bị thương không té ngã chỗ nào chứ?” Khương Tuyết Ninh vừa trải qua một trận kinh tâm động phách, dù đi đường, chân lại như nhũn ra, thấy Yến Lâm còn chưa phục hồi được. Chỉ đến khi nghe hắn nói, nàng mới tỉnh lại. Chỉ nói: “Không có việc gì, hữu kinh vô hiểm.” Trên người dù không bị thương chỗ nào, nhưng gương mặt trắng bệch, thần sắc hốt hoảng, vừa nhìn là biết bị kinh sợ. Lông mày Yến Lâm không những không buông ra, ngược lại càng nhíu chặt. Hắn nắm chặt tay nàng, chỉ cảm thấy ngón tay nàng lạnh băng, tâm tư như bị ai bóp nghẹt, thấp giọng an ủi nàng: “Đừng sợ, đừng sợ, ta tới đây rồi. Đều tại ta không tốt, không nên nể mặt đám người ở bá phủ, không nên để ngươi đến Tằng Tiêu lâu chờ ta, như thế cũng sẽ không gặp phải thích khách...”

Khương Tuyết Ninh đâu sợ thích khách? Nàng sợ vị có vẻ ngoài như thánh nhân – đế sư Tạ Nguy kia! Nàng hồi tưởng lại đoạn đối thoại sắc bén kia, mới phát hiện, Tạ Nguy vậy mà biết quan hệ nàng với Yến Lâm. Hạ nhân chỉ nói là Yến Lâm đến, cũng không nhắc tới nàng. Tạ Nguy lại trực tiếp nhìn nàng, sai Kiếm Thư đưa nàng ra. Cần biết nàng trước đây cùng Yến Lâm ra ngoài đều là nữ giả nam trang, chuyện cũng không nhiều người biết. Tạ Nguy làm sao biết? *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Lúc này Khương Tuyết Ninh nghĩ đến rất nhiều khả năng, có lẽ là từ Dũng Nghị hầu phủ, có lẽ là từ phụ thân nàng. Nhưng tóm lại Tạ Nguy đã biết rõ trong lòng rồi. Như vậy kiếp trước Tạ Nguy tất nhiên cũng biết. Như thế, kiếp trước Tạ Nguy vô luận thế nào đều có thái độ kính nhi viễn chi (kính cẩn nhìn từ xa, lễ độ nhưng không thân thiết) với nàng hoàn toàn có thể giải thích được: Bởi vì nàng phụ Yến Lâm, gián tiếp hại Dũng Nghị hầu phủ, thậm chí về sau còn trọng dụng Chu Dần Chi!

Khương Tuyết Ninh cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng lòng bàn tay, phảng phất như đáy lòng hắn hừng hực kích động, ngẩng đầu thì chạm đến đôi mắt hắn chân thành mà đầy đau lòng, nhất thời không dám nhìn thẳng. Bởi vì nàng ti tiện. Bởi vì nàng dối trá.

Yến Lâm lo lắng: “Hôm nay ngươi bị kinh sợ, nên trở về nhà sớm ngủ một giấc, dưỡng thần một chút. Hội đèn lồng chúng ta không đi nữa. Chờ lần sau, ta lại mang ngươi đi.” Vừa nói hắn liền muốn kéo nàng lên xe ngựa. Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lại chua xót, kéo tay hắn nói: “Không, ta muốn đi.” Nàng cố nén cảm giác muốn rơi lệ, cong cong môi, tươi cười hắn với, muốn dùng cái này khiến hắn yên tâm, nói cho hắn biết mình không sao. Yến Lâm lẳng lặng nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn mới cười lên: “Thế mà ngươi lại muốn đi a!”

Vừa dứt lời, hắn liền tiến lên một bước ôm eo nàng! Khương Tuyết Ninh sao phản ứng kịp? Mắt trợn to, không kịp khống chế, liền trầm thấp mà kinh ngạc thốt lên: “Yến Lâm!” Yến Lâm cười ha hả, cũng không giải thích, đặt nàng lên yên ngựa còn hắn ngồi ngay sau lưng nàng, một tay giữ dây cương, một tay vung roi ngựa, ôm nàng trong lòng, trực tiếp đánh ngựa rời đi!

Con ngựa tung vó chạy. Gió thu lạnh vù vù đánh vào mặt, rót vào trong vạt áo, người đi đường thưa thớt, ban công hai bên san sát nối tiếp nhau. Lưng Khương Tuyết Ninh dán vào lồng ngực thiếu niên rộng lớn bên tai nhất thời chỉ có tiếng gió cùng tiếng cười vui sướng của hắn ở sau lưng, chỉ cảm thấy trái tim so với vừa nãy gặp thích khách và Tạ Nguy còn đập kịch liệt hơn. Thật vất vả tim nàng mới chậm lại. Nhất thời nhịn không được: “Ngươi có bệnh à!” Yến Lâm cười đến toàn bộ lồng ngực đều rung động, rất khoái ý: “Ta có mà.” Khương Tuyết Ninh chán nản. Yến Lâm biết nàng sợ hãi, nhưng không cho ngựa chậm lại, ngược lại còn lại thúc nó, khiến con ngựa chạy càng nhanh, chỉ hỏi nàng: “Giờ không sợ nữa?” Khương Tuyết Ninh nói thầm ta suýt chút bị hù chết, liền muốn dỗi hắn. Nhưng sắp nói ra lại giật mình.

Đúng. Từ lúc bị hắn ôm lên ngựa rồi phi nước đại, chuyện lúc nãy ở Tầng Tiêu lâu bị nàng quăng ra sau đầu, quên hết sạch sẽ. Khương Tuyết Ninh kịp phản ứng, cũng không biết nên cảm động hay nên tiếp tục mắng hắn.

Vừa lúc xuống ngựa, chân nàng mềm nhũn, để hắn vịn mới đứng vững được, lại nhìn hắn cười trộm, nàng bốc hỏa đám hắn mấy cái: “Còn cười hả? Ngươi cười lần nữa xem!” Nàng là một cô nương, đánh người căn bản không đau. Yến Lâm từ nhỏ có hơn nửa thời gian ở trong quân doanh, võ công luyện vững chắc, sao phải sợ nàng chứ? Liền đứng yên để mặc nàng đánh. Sau đó còn che ngực, giả vờ như rất đau: “Ai nha, đau đau đau, đau quá a!” Khương Tuyết Ninh trừng mắt, dứt khoát không đánh hắn nữa. Ai cũng biết hắn không đau. Thiếu niên tập võ lồng ngực rắn chắc, đánh hắn hắn không đau cũng thôi đi, mấu chốt là tay nàng đau. Dứt khoát xoay người đi vào trong hội đèn lồng náo nhiệt, nói: “Không thèm để ý ngươi.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Yến Lâm cũng không nghĩ gì thêm, ngược lại đầy mặt tươi cười đuổi theo, chỉ lát sau liền hỏi nàng: “Bên kia có đồ chơi làm bằng đường ngươi muốn ăn không? “Nhìn kìa, thả hoa đăng, chúng ta cũng đi thả một cái đi. “Ninh Ninh ngươi nhìn trên đầu các nàng mang cái kia thật đẹp, ta mua cho ngươi một cái. “Hoa đăng hoa đăng! “Có đoán đố đèn, nhanh, đi theo ta!”

Khương Tuyết Ninh lúc trước quả thực thích đi chơi, trùng sinh trở về, đây là lần đầu đi ra ngoài đúng nghĩa. Mới đầu còn có chút không quen, nhưng bị Yến Lâm lôi kéo, trái một câu phải một câu, chỉ một lát liền tìm lại cảm giác thời niên thiếu. Đi xuyên qua đám người, vô câu vô thúc. Đời này không có Khôn Ninh cung chật chội, rộng lớn vô biên, tùy ý nàng như cá bơi trong biển lớn. Nàng đã hiểu vì sao thuở thiếu thời lại thích đi chơi cùng Yến Lâm đến vậy ——

Nàng là hài tử trưởng thành nơi hương dã, sau khi trở về kinh thành chỉ ở trong phủ học quy củ, lo lắng cho mình không được phụ mẫu “Mới” thích, lại lo lắng bị người chế giễu không bằng tỷ tỷ lớn lên trong phủ, suốt ngày ru rú trong phủ, nhìn thấy bấy nhiêu người, cũng chỉ nhìn thấy bấy nhiêu sự, nhàm chán tới mức nào. Là Yến Lâm cho nàng cơ hội thoát khỏi hết thảy. Hắn dù tuổi nhỏ, lại theo bậc cha chú đi rất nhiều nơi, có thật nhiều kiến thức hơn người, còn mang nàng làm càn khắp kinh thành, cũng kể cho nàng nghe non sông tráng lệ mà nàng chưa từng biết, phong tục nhân tình, mọi hiếu kỳ của nàng gần như đã được hắn thỏa mãn. Mà hắn còn cho nàng tình yêu mà nàng chưa từng có. Tựa như vầng sáng rực rỡ nhất trên bầu trời. Thiếu niên tốt đẹp đáng quý, mà năm đó nàng nhẫn tâm đến mức nào mới nói với hắn những lời độc địa như vậy?

Yến Lâm dẫn nàng đi đoán đố đèn. Đoán được đố đèn phần thưởng mặc dù đều là mấy đồ chơi nhỏ không đáng tiền, nhưng thắng ở chỗ không mất tiền, cảm giác tựa như nhặt được, lúc ôm cả đống đò chơi trong tay còn vui hơn so với lúc dùng tiền mua được.

Đầy đường đều là hoa đăng xinh đẹp. Đêm tối dần buông xuống, tất cả đèn đều phát sáng lên. Người đi bên trong như đang rong chơi giữa biển ánh sáng. Bên đường cũng có mấy người bán đồ ăn uống. Yến Lâm nhìn thấy có người bày một giỏ hạt khiếm thảo mời người qua lại mua, liền nhớ ra Ninh Ninh có vẻ thích, nên kéo nàng đi mua. Nhiều người mua nên trong giỏ không còn bao nhiêu. Người bán rong thấy hắn áo quần tươm tất, liền cười nịnh nọt: ” Hạt khiếm thảo thượng đẳng này hôm kia Tô châu vừa chở tới đây, ăn ngon lắm, người có muốn nếm một chút không?”

Hạt khiếm thảo cũng gọi là hạt súng, bình thường đều trồng ở phương nam, bởi vì bề ngoài tương tự đầu gà nên cũng gọi là kê thủ mễ, lúc ăn thì bỏ vỏ, chỉ ăn nhân bên trong. Có chút giống hạt sen.

Yến Lâm cầm mấy cái lên xem, chỉ nói: “Hai ngày này đường sông vận chuyển lương thực khó khăn, ngươi tại có thể đem hạt khiếm thảo tươi mới từ Tô châu vận tới? Dù cây vải tám trăm dặm khẩn cấp cũng không thể nhanh như vậy. Là của Thập Sát Hải phải không?” Tên hàng rong lập tức cười ngượng ngùng: “Đúng đúng, ngài đúng là hỏa nhãn kim tinh. Bất quá mùi vị cũng không kém Tô châu nha, ngài nếm thử đi!”

Yến Lâm bóc một hạt, đưa lên miệng Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh vô thức mở miệng. Yến Lâm liền hỏi nàng: “Ăn ngon không?” Khương Tuyết Ninh nhẹ gật đầu. Yến Lâm nói: “Chỗ còn lại đều gói cho ta đi.” Hắn đưa bạc vụn, lấy vốc hạt khiếm thảo liền đi.

Khương Tuyết Ninh cả buổi vừa chơi vừa ăn, đợi đến lúc mệt rồi, Yến Lâm liền kéo nàng đến bậc thang trước mặt Bạch Quả tự ngồi nghỉ chân.

Trước chùa trồng một cây ngân hạnh. Đang cuối thu, lá cây vàng nhàn nhạt rơi đầy đất. Trong chùa các tăng nhân đã kết thúc kinh tối, trên phố xa xa vô cùng náo nhiệt, Ở đây lại nghe tiếng chuông chùa muộn bình yên mà tĩnh lặng.

Yến Lâm ngồi bên cạnh Khương Tuyết Ninh. Một số việc xảy ra ở Khương phủ mấy ngày này hắn đã nghe nói qua, chỉ cảm thấy nàng có chút thay đổi, không giống lúc trước lắm. Hắn muốn hỏi một chút. Nhưng vừa quay đầu, trông thấy nàng cũng cuộn chân ngồi trên bậc thang, hết sức chuyên chú gặm hạt khiếm thảo cuối cùng, người ngoài tiếc ăn từng chút một, nàng có đôi khi lại ăn như gà mổ thóc. Thế là nhất thời bật cười. Có gì không giống chứ? Vẫn là Ninh Ninh của hắn. Yến Lâm cũng có chút mệt mỏi, liền nằm xuống trên bậc thang cạnh nàng, nhìn trời đêm đầy sao, cười nói với nàng: “Ninh Ninh, ta sắp tới quán lễ rồi.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh dừng lại, trầm mặc. Nàng không quá muốn cùng hắn nói đề tài này, vì vậy nói: “Ta có người muốn tiến cử cho ngươi.” Yến Lâm hiếu kì: “Ai nha?” Khương Tuyết Ninh nói: “Tên là Chu Dần Chi, vốn là gia nhân nhà ta, sau đi theo phụ thân làm việc, phụ thân giúp hắn có một chức nhỏ ở Cẩm Y vệ. Mấy ngày nay có chuyện của Chu Thiên hộ gì đó, hắn muốn mưu cầu chức thiên hộ đó nên nhờ ta tiến cử với ngươi.” Người này Yến Lâm có nghe nói qua. Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy ngươi ngày khác nói hắn cầm danh thiếp tới tìm ta là được.”

Với yêu cầu của nàng, chỉ cần hắn có thể làm được, trước nay đều đáp ứng. Trả lời như vậy, không khác gì kiếp trước. Khương Tuyết Ninh nhớ tới Chu Dần Chi: Nàng muốn phòng ngừa Dũng Nghị hầu phủ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, cũng muốn cứu Yến Lâm. Nhưng bây giờ nàng không có gì cả, chỉ có thể sử dụng người này. Nàng vẫn phải làm như vậy, nàng cũng không mấy tự tin có cứu được hắn.

Lúc này liền chậm rãi thả tay xuống. Một hạt súng tươi non bị đầu ngón tay nàng bóp lại, mi mắt nàng run lên, đột nhiên hỏi: “Yến Lâm, ngươi tốt với ta như vậy, là vì thích ta ở điểm nào?” Dung mạo của nàng mặc dù dễ nhìn, nhưng tiểu thư khuê các khác trong kinh cũng không kém; Về phần tính tình, nàng vẫn còn xảo trá nuông chiều hơn; Học thức tu dưỡng cũng bình thường đến cực điểm, mẹ ruột nàng còn đánh giá là “Không ra gì”. Lại được Yến Lâm thích.

Yến Lâm cảm thấy nàng thật ngốc, nói: ” Lần đầu tiên thấy ngươi, ta liền biết ngươi không giống những cô nương trong kinh thành khác. Một đôi mắt nhìn người rất chân thành, không biết che giấu. Muốn liền đoạt, không vui liền không cho ai sắc mặt tốt, vui lại có thể dỗ người khác tới ngọt ngào, buồn thì trốn một góc mà khóc. Ta liền muốn có nàng, nàng vốn nên được người khác yêu thương, nếu mỗi ngày nàng đều để tâm tới ta, dùng ánh mắt mong đợi nhìn ta, yêu thương dỗ dành ta, đó là chuyện vui vẻ biết nhường nào.”

Khương Tuyết Ninh trong lòng chua xót: “Thế nhưng người khác đều không thích ta. Uyển nương không thích, mẫu thân không thích, hạ nhân trong phủ không thích, những người khác trong kinh thành cũng đều không thích. Dù vậy, ngươi chưa từng nghĩ rằng ngươi thích nhầm người sao?” Yến Lâm a, ngươi có biết không —— Ta vĩnh viễn không phải tiểu cô nương chỉ cần ngươi nâng trong lòng bàn tay liền thỏa mãn. Ta sẽ lớn lên, ta sẽ xấu đi.

Yến Lâm rốt cục phát hiện trong thanh âm nàng có chút nghẹn ngào, chậm rãi từ trên bậc thang ngồi dậy, ngắm nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, chỉ cảm thấy tim đều thắt lại, có chút khó chịu. Hắn vươn tay ra sờ lên đầu nàng. Lại cười: “Nói hươu nói vượn. Ngươi nghĩ xem, Uyển nương của ngươi kỳ thật vốn không nhất thiết để trong phủ biết ngươi cùng tỷ tỷ ngươi bị trao đổi. Chỉ cần nàng không nói, tỷ tỷ ngươi vĩnh viễn là đích tiểu thư Khương phủ. Nàng mất đi, bí mật này sẽ chôn dưới đất vàng. Nhưng trước khi chết, dù biết sẽ khiến cốt nhục nàng khó chịu nhưng vẫn đưa ngươi về phủ, sao có thể nói nàng không yêu thương ngươi đây?”

Một ngọt nước mắt lăn xuống gò má Khương Tuyết Ninh. Nàng nhớ tới Uyển nương. Cũng nhớ tới vòng tay Uyển nương trước khi đi nhét vào trong tay nàng muốn tặng cho Khương Tuyết Huệ. Không biết tại sao, càng cố gắng kìm lại càng khóc nhiều hơn. Hạt khiếm thảo kia đẫm nước mắt. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Yến Lâm đau lòng, cầm hạt khiếm thảo kia, ngậm vào trong miệng, cả miệng đắng chát. Hắn nói: “Ninh Ninh của ta đáng giá được cả thiên hạ yêu thương.” Khương Tuyết Ninh vùi đầu khóc. Gương mặt thiếu nữ trắng hồng dưới ánh đèn mông lung giống như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng nhàn nhạt, nước mắt rơi xuống như chứa đựng ngàn ánh sao, nhìn đáng thương khiến lòng người đau đớn. Yến Lâm nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc.”

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình mê muội, không khống chế nổi ý nghĩ của mình, cũng không khống chế nổi tay mình, đưa tới, ngón tay khẽ run lướt qua gò má nàng, đôi môi khẽ chạm đến. Từng chút từng chút, hút lấy những giọt nước mắt. Giống con thú nhỏ, thân cận nàng như một bản năng. Khương Tuyết Ninh giật mình. Yến Lâm lại cảm thấy lúc môi hắn hôn lên gò má nàng, toàn thân nóng bừng, trái tim cuồng loạn trong lồng ngực. Lúc này hắn cơ hồ không biết mình đang làm gì nữa. Nhưng cánh môi đi dần xuống, trong lúc vô tình đã đôi môi mềm mại. Môi nàng hơi lạnh. Còn hắn nóng hổi. Khác biệt nhiệt độ, trong nháy mắt đó, khiến Yến Lâm bừng tỉnh, cho đến lúc này, nhìn đôi mắt kinh ngạc gần trong gang tấc kia, đầu ngón tay hắn như chạm phải than nóng, vội vàng rút về.

“Ta, ta...” Hắn vừa làm cái gì vậy! Gương mặt Yến Lâm bỗng nhiên đỏ bừng, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng xoay mặt đi, ho khan: “Ta, ta thất lễ.” Khương Tuyết Ninh: “...” Trên bậc thang trước chùa, nhất thời yên tĩnh. Thiếu niên chỉ nghe thấy nhịp tim kịch liệt của chính mình. Hắn quay nhìn cây ngân hạnh đã rơi trụi lá, thật lâu sau, mới nhìn lại gương mặt thiếu nữ, nói: “Ninh Ninh, chờ qua quán lễ, gả cho ta nhé.”