Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Chương 7

“Điện thoại reng, để anh nghe trước đã!” Vu Mục thoải mái ôm tôi ngồi dậy, nhấc điện thoại ở đầu giường, “Alô, tôi là…”

Tất cả động tác đều tức tốc bị đình chỉ, tôi không cam lòng dựa vào người Vu Mục tiếp tục âu yếm, định lực của Vu Mục cũng thực sự là thuộc đẳng cấp siêu nhân, cậu ta chỉ thỉnh thoảng chộp lấy ngón tay của tôi dùng ánh mắt nói tôi đừng quấy rối, thanh âm nói chuyện điện thoại vẫn giống như bình thường không chút dao động.

Nghe không được giọng nói đầu dây bên kia, nhưng theo ứng đối của Vu Mục tôi biết hẳn là biên tập viên nào đó của nhà xuất bản. Mặc kệ hắn là ai, vào lúc này mà còn quấy rầy người của người khác thì không thể tha thứ được! Tôi bắt đầu nổi giận, chuyện gì cũng làm được, nhàn nhã liếm liếm môi, cúi đầu tới gần ngực Vu Mục vừa liếm vừa hôn.

Bên này, bên kia; ngón tay thon dài của Vu Mục vuốt mái tóc tôi, vẫn như cũ bất động thanh sắc nói chuyện điện thoại. Một cái, hai cái; đầu ngón tay của Vu Mục lướt qua vành tai tôi, hội nghị qua điện thoại vẫn được tiếp tục. Tôi không nổi giận, động tác nhẹ nhàng nhẹ nhàng, đột nhiên dùng lực một chút!

“Đau! Đừng cắn!” Vu Mục nhảy dựng lên kêu ra tiếng.

Tôi vô tội tránh sang một bên, vẻ mặt đắc ý nhìn Vu Mục lúng túng cầm điện thoại nói: “Thật có lỗi thật có lỗi cậu cũng biết Thu Đông tặng tôi một con chó con mà, tôi không cẩn thận bị nó cắn một cái, đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm… Ha ha… Đúng vậy đúng vậy, rất là đáng yêu… Vậy cứ quyết định vậy đi, 8 giờ sáng mai gặp lại, ngủ ngon.”

Vu Mục bất đắc dĩ nhìn tôi: “Vừa rồi là biên tập viên ban biên tập vừa đổi cho anh, thay thế vị trí của Văn Trúc. Trò đùa dai của em đã dọa cậu ấy rồi.”

“Đừng quản tên kia nữa. Tác gia tiên sinh, “con chó con Thu Đông tặng cho anh” đói bụng, chúng ta có thể tiếp tục chưa?” Tôi ôm Vu Mục, không an phận nhích tới nhích lui, “Vu Mục, thực không thể tin được, anh mỗi ngày đều rúc ở trong nhà viết này nọ thế nhưng lại có cơ thể tốt như vậy… Đến đến đến, để ca ca hôn một cái, còn có chỗ này…” Tôi cẩn thận nghiên cứu thân thể Vu Mục, trong đầu tràn đầy hình ảnh sắc tình.

“Thật có lỗi, Thu Đông. Vừa rồi biên tập viên kia nói cho anh biết ngày mai sẽ bắt đầu sắp xếp cho anh ra ngoài du lịch sưu tầm phong tục…” Nghe đến đó, tôi ngẩng đầu nhìn Vu Mục, thật đúng là phân tích không ra trên mặt cậu ta là vẻ mặt tiếc nuối nhiều hơn hay là vẻ may mắn sống sót sau tai nạn nhiều hơn. Vu Mục vuốt vuốt tóc của tôi, lấy lòng nói, “Em xem, tiểu thuyết trong tay mãi không có tiến triển cũng không phải là chuyện hay. Sáng mai phải xuất phát, anh cần có thời gian thu dọn mấy thứ muốn mang theo, máy ảnh kỹ thuật số còn phải sạc điện… Chờ anh trở về lại tiếp tục được không?” Vu Mục thấy tôi nửa ngày không lên tiếng, vươn tay ôm tôi đến bên người, “Anh biết em không dễ chịu, để anh giúp em…”

“Không cần! Công tác của anh là quan trọng nhất mà! Thật không hiểu anh tại sao lại ham thích việc biên soạn mấy cố sự loạn thất bát tao này như vậy!” Tâm tình thực tồi tệ, lão tử không cần loại ôn nhu bố thí này! Tôi không chút khách khí đẩy Vu Mục ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi đến gian phòng đã lâu không dùng của mình.

Đóng cửa khóa lại, mở máy tính bỏ vào một đĩa phim AV, cố ý để hai người trên màn hình kêu thật lớn —— át cả tiếng giải thích và gõ cửa của Vu Mục —— tưởng tượng người phía trên là tôi, phía dưới là Vu Mục —— đã không cho tôi làm thật còn không cho phép tôi ảo tưởng sao! Nhìn trong chốc lát lại cảm thấy không thích hợp… Tôi kháo! Như thế nào cố tình là tư thế cưỡi ngựa?! (bạn nào không biết thì xin google :”>~)

Xem AV một lát thì đi tắm rửa, ở trong phòng tắm nhìn gương lớn biểu diễn dáng người một chút, làm vài động tác tiêu chuẩn của vận động viên thể hình, sau đó nặng nặng nhẹ nhẹ kêu to hai tiếng, trong gương phản chiếu lại khuôn mặt đỏ bừng của mình —— tôi cũng chịu không nổi bản thân nữa, thật không biết đây là trúng phải gió gì!

Trở lại phòng ngủ phát hiện mình căn bản không buồn ngủ, gọi điện thoại cho Vu Diệu muốn trêu cợt nó hai câu, lại vừa vặn gặp phải tiểu cá chạch cùng một đống bạn học quỷ khóc sói tru cả đêm ở Karaoke, dặn dò nó uống ít rượu xong thì cúp điện thoại. Sau đó lăn qua lộn lại vật vã đến sau nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được —— trước khi ngủ còn xem AV vậy mà lại không có mộng xuân —— cả một đêm thống khổ.

Bảy giờ tỉnh dậy phát hiện mình theo thói quen cuộn người về một bên giường đôi, thầm mắng bản thân một tiếng đê tiện, rời giường nóng giận liền bùng nổ. Tùy tiện cào tóc hai cái ra khỏi phòng, nhìn thấy Vu Mục lộ ra hai vành mắt đen thui khả ái hướng tôi chào buổi sáng, trong lòng tôi có một chút đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn là nghiêm túc không để ý tới cậu ta.

Vu Mục tiếp tục mỉm cười: “Thu Đông, điểm tâm làm xong rồi, nhanh đi rửa mặt tới đây dùng cơm đi.”

Không mảy may bị tiếu dung còn hơn cả ánh mặt trời của tên gia hỏa kia mua chuộc, tôi không thèm đáp lời cậu ta, nhưng trình tự động tác lại y theo đúng lời nói của Vu Mục không có nửa điểm sai lệch —— tính khiết phích của tôi thật sự không cho phép tôi vì bực bội mà có thể không rửa mặt đã ăn cơm.

Đang cao hứng ăn thì chuông cửa vang lên, đoán là Văn Trúc nha đầu chết tiệt kia đến gây phiền, tôi làm bộ không nghe thấy, mặt gần như vùi vào trong chén bột yến mạch sữa bò. Vu Mục đứng lên đi mở cửa.

Theo sau Vu Mục đi vào không phải là Văn Trúc, mà là một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao gầy, cậu ta vừa đi vừa cùng Vu Mục nói chuyện: “Vu lão sư, thật có lỗi sớm như vậy đã tới quấy rầy. Đều là do chị Văn Trúc kêu em tới giờ này.” Nhìn thấy tôi liền gật đầu thăm hỏi, “Xin chào, Hạ tiên sinh. Em tên là Phan Ninh.” Nói xong mấy chữ này mặt của cậu ta thoáng chốc đỏ lên!

Tôi dùng ánh mắt đầy chấm hỏi nhìn Vu Mục, hắn vậy mà cũng đỏ mặt! Đỏ mặt cái gì chứ? Tôi không hiểu tình hình, đành phải gật gật đầu: “Tiểu Phan xin chào, ăn cơm không? Văn Trúc sao không tới đây?” Có phải còn đang ở nhà tô mày vẽ mắt không vậy? Cùng Vu Mục hẹn tám giờ xuất phát, đã bảy giờ rưỡi còn chưa lộ diện, lại đi cho một tên lính mới tới đây lấy lệ.

Phan Ninh gật đầu như gà mổ thóc: “Ăn ăn. Chị Văn Trúc lập tức tới liền.”

Vu Mục nói với Phan Ninh: “Tới phòng khách ngồi trước đi, cứ tự nhiên.”

Năm phút đồng hồ sau Văn Trúc giá lâm, quả nhiên là trang điểm xinh đẹp, lại còn một thân quần áo như sắp đi ăn tiệc: “Tiểu Đông chào buổi sáng!”

“Đã sắp hết sáng rồi!” Tôi nhìn chằm chằm Văn Trúc nói, “Biên tập như cô làm ăn kiểu gì vậy, không phải nói bắt đầu từ hôm nay sẽ dẫn Vu Mục đi sưu tầm phong tục sao? Tôi thấy cô hoá trang như vầy không hề giống sắp đi xa.”

“Ha ha, cậu xem trí nhớ của tôi đó, đã quên nói với cậu. Không phải tôi và Vu Mục đi sưu tầm phong tục, là Phan Ninh! Là tổng biên tập quyết định, ông ta nói tôi là một cô nương gia lại cùng nam tác gia sớm chiều ở chung sẽ có nhiều bất tiện, cho nên để Phan Ninh đi!” Văn Trúc cười tủm tỉm vừa nói vừa giũa móng tay —— nhìn thế nào cũng là bộ dáng của một tú bà lầu xanh, “Tiểu Phan vừa mới tốt nghiệp đại học, ở trong đại học còn là sinh hoạt dã ngoại viên thuộc hiệp hội…” Nói tới đây cô ta nháy mắt mấy cái chỉ tay về phòng khách, “Cậu xem đi, giúp Vu Mục sửa sang lại tư liệu đó, rất chuyên nghiệp a! Để nó đi theo Vu Mục nhà cậu thì cậu cứ yên một trăm hai mươi tâm đi! Nó còn kỹ tính hơn tôi, nhất định sẽ chăm sóc Vu Mục rất rất tốt!”

Tôi đột nhiên nhớ Văn Trúc đã từng nhiều lần xin tôi giả bộ ngoại tình để kích thích linh cảm của Vu Mục, lúc ấy cô nàng hình như có nói “Trong ban biên tập mới có một thực tập sinh, tên là Phan Ninh. Bộ dáng rất là đáng yêu, tôi lúc đó đã phải hỏi nó có phải có một ca ca tên là Phan An (một mỹ nam nhân nổi tiếng trong lịch sử) không! Thu Đông cậu nhất định sẽ thích nó!”

… Đây là một âm mưu! Tôi nháy mắt minh bạch mọi thứ, bởi vì tôi kiên trung bất khuất cự tuyệt viên đạn bọc đường của Văn Trúc, thế nên Văn Trúc mới lập tức nghĩ kế khác, đem viên đạp trực tiếp phát cho tên không có lập trường hay làm chuyện bất lương, Vu Mục! —— tuy rằng nhất thời nửa khắc không nghĩ ra được Vu Mục đã làm chuyện có lỗi gì với tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết chụp mũ cho cậu ta! —— cái gì mà tổng ban biên tập cân nhắc nam biên tập và nam tác gia thì thích hợp hơn, cái gì mà sinh hoạt dã ngoại cái gì mà chuyên nghiệp… Tôi dám chắc đây đều là một tay Văn Trúc bày ra!

Văn Trúc tránh né ánh nhìn chăm chú của tôi, cất giũa móng tay, đi đến phòng khách: “Tiểu Phan, nhớ rõ lời nói của tổng biên a, nhất định phải chăm sóc tốt cho Vu lão sư!”

Phan Ninh mang vẻ mặt nghiêm túc đặc biệt của lính mới nói: “Không thành vấn đề. Vu lão sư ngài cứ tin vào tôi, nửa tháng tới tôi nhất định cố gắng làm việc, hảo hảo biểu hiện!”

Vu Mục nói: “Không cần câu nệ, cứ như bằng hữu cùng nhau đi du lịch là được. Đương nhiên tôi sẽ không quên công việc, tin là nhất định sẽ thuận lợi.”

Ba người cùng bày tỏ thái độ cố gắng, tôi ở cửa phòng khách nhìn một lát cảm thấy thật sự là không có chỗ cho mình xen mồm vào, đành phải trở vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo đi làm.

Mở tủ quần áo nhìn vào bên trong thiếu mất một chồng áo sơmi, cảm nhận Vu Mục sắp đi mất lại trở nên chân thật vài phần.

Tính toán của Văn Trúc là gì đã tương đối rõ ràng: cố ý để Vu Mục và Phan Ninh cùng xuất môn đi thu thập phong tục, khơi lên đố kị của tôi, sau đó Vu Mục có thể quan sát phản ứng của tôi mà viết tác phẩm của cậu ấy.

Hừ hừ, còn lâu tôi mới trúng kế, cho dù có muốn giúp tác gia của bọn họ tìm linh cảm cũng không nên đem Hạ Thu Đông tôi trở thành chuột bạch! Tạm thời nghĩ không ra cách đối phó, tôi quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, cứ cư xử thản nhiên như không có việc gì là được rồi.

Lại đi sâu vào phân tích một phen, Vu Mục hẳn là không biết gì về âm mưu này, vậy tôi sẽ không truy cứu cậu ta. Nhưng còn Phan Ninh? Thằng nhóc nghĩ như thế nào? Nếu nó là straight, đối với loại nhiệm vụ kỳ cục “Giả bộ ngoại tình với BF của nam nhân khác” chẳng lẽ không có bài xích sao? Đương nhiên cũng không loại trừ cậu ta nóng lòng muốn biểu hiện thái độ làm việc của mình trước mặt lãnh đạo ban biên tập, cho nên vô luận là việc gì cũng đều chấp nhận —— nhớ năm đó tôi cũng từng như vậy.

Suy nghĩ trên đây là trường hợp tốt nhất. Nếu… Nếu Phan Ninh không phải straight, lại vừa vặn Vu Mục là style của cậu ta, như vậy cơ hội lấy việc công làm việc tư này với cậu ta mà nói chẳng phải là đúng ngay ý nguyện?

Nơi hoang vu dã ngoại chỉ có hai người bọn họ… Loại chuyện này Vu Mục đúng là đã có tiền án, lần đầu tiên của hai chúng tôi không phải là như vậy sao?!



Dừng! Tôi lắc lắc đầu bắt buộc bản thân ngừng cái loại nghĩ ngợi lung tung ngu xuẩn này, cũng bởi vì quan hệ nghề nghiệp, chỉ toàn cùng kỹ sư xây dựng công trình lăn lộn một chỗ, vấn đề phải lo lắng vĩnh viễn luôn là “Các tình huống cực cực bất lợi nhất”. Hạ Thu Đông a Hạ Thu Đông, mày nghĩ nhiều quá, hoàn toàn không cần thiết a!

Tôi để bản thân nhìn vào gương lớn trong tủ quần áo cười một cái, một tiểu tử rất tuấn tú, sức cạnh tranh vẫn còn rất mạnh! Bỗng nhiên nghe thấy từ hướng phòng khách truyền đến tiếng cười của Phan Ninh và Vu Mục, bọn họ hẳn là mới biết nhau hôm nay, làm thế nào mà nói chuyện hợp ý nhanh như vậy?!

“A Mục!” Tôi gọi, âm điệu vừa thân thiết vừa ngọt ngào. “A Mục!” Tôi lại gọi, đem âm cuối kéo thật dài. Thực hối hận tới bây giờ vẫn chưa cho Vu Mục chọn cái tên thân mật buồn nôn nào, lúc này chỉ hy vọng trí tuệ của Vu Mục có thể giúp cậu ta nghe hiểu tiếng kêu của tôi.

Giây lát, trong phòng khách truyền tới thanh âm vừa hoảng vừa sợ của Phan Ninh: “Vu lão sư, Hạ tiên sinh hình như đang kêu ngài…”

Vu Mục rốt cục xuất hiện ở trước mặt tôi: “Anh còn đang thắc mắc em đang kêu cái gì. Làm sao vậy?”

Tôi ở trong lòng phê bình Vu Mục không ăn ý với tôi, nâng cao âm lượng nói: “Quần lót màu lam của em ở đâu rồi?” (ặc ặc =)))

Không đợi Vu Mục đáp lời đã nghe thấy Văn Trúc kêu to: “Tiểu Đông cậu đừng có làm trước mặt người ngoài chúng tôi rõ ràng như vậy được không? Đêm qua lúc Tiểu Phan gọi điện thoại cho Vu Mục nhà cậu tôi cũng ở bên cạnh đó, lúc đó cậu làm cái trò xấu xa gì vậy? Làm Tiểu Phan bị dọa thật không nhẹ nha!”

A?! Mặt của tôi thoáng cái đỏ lựng, đêm qua tưởng là Văn Trúc hay là mấy nha đầu điên khác ở ban biên tập gọi tới, tôi nghĩ dù sao các nàng cái gì cũng biết rồi, chút kích thích nhỏ đối với các nàng chẳng là gì. Ai biết, ai biết lại là biên tập viên thực tập đến ngày hôm qua vẫn còn mờ mịt không biết gì! Thật là mất mặt…

Chột dạ nhìn Vu Mục, cậu ta cười khổ một tiếng lắc đầu.

“Ai…” Tôi cúi đầu thở dài, rốt cục hiểu được màn đỏ mặt ý vị bất minh vừa rồi của Vu Mục và Phan Ninh. Rõ ràng không làm gì, nhưng lại giống y như bị người ta bắt gian tại trận, đặt vào người nào cũng đều sẽ cảm thấy xấu hổ.

Rốt cuộc không dùng được cái gì lẳng lơ thiêu thân, tôi ổn định thay quần áo, chỉnh lại đầu tóc.

Vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Vu Mục và Phan Ninh đang sôi nổi thảo luận vấn đề ai sẽ xách hành lý, trong lúc nhất thời không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi đi thẳng một mạch đến trước mặt Vu Mục ôm cổ cậu ta mạnh mẽ hôn tạm biệt một cái, “thì thầm” lớn tiếng: “Sớm trở về một chút, tôi sẽ nhớ anh mỗi ngày đó!”

Chỉ là động tác đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho mọi người mỗi người một vẻ: Vu Mục chưa bao giờ được đại lễ này thụ sủng nhược kinh nói không nên lời, Phan Ninh giả vờ nhắn tin mặt đỏ đến mang tai, Văn Trúc chắc hẳn là lần đầu thấy hai nam nhân kiss —— một người trong đó lại còn là tác gia cô phụ trách —— sắc mặt âm tình bất định, còn tôi là lần đầu tiên ở trước mặt cả người quen lẫn người lạ diễn một màn kích tình nên ít nhiều có chút mất bình tĩnh, tay chân luống cuống mở cửa đi ra ngoài.

Buổi sáng ở nhà làm lỡ rất nhiều thời gian, tới công ty đã là chín giờ hơn, Pinka giật mình kêu to: “Đông ca, không phải chứ? Nhân vật hàng năm đều lấy hết toàn bộ tiền thưởng chuyên cần như anh cư nhiên cũng sẽ đi muộn?”

Tôi vừa muốn nói chuyện Chu Kim Bảo đã đi tới nắm vai tôi, nhưng lại hướng về phía Pinka nói: “Chuyện này có gì không thể lý giải chứ! Pinka em ngẫm lại xem, Hạ kỹ sư của chúng ta mới ở cùng bạn trai gần một năm, chính là đang ở thời điểm tình nồng ý ngọt gắn bó keo sơn a!” Nửa câu sau lại hướng tôi, “Thu Đông đáng thương, người ta kết hôn còn có kỳ nghỉ trăng mật danh chính ngôn thuận, cậu thỉnh thoảng tình cảm mãnh liệt liền đến trễ, không được! Tôi không che đậy cho cậu nữa, đổi sang quốc tịch Thụy Sĩ kết hôn đi!”

Tôi đem Chu Kim Bảo ném sang một bên: “Nói bậy cái gì đó! Hôm nay Vu Mục bắt đầu ra ngoài sưu tầm tư liệu, buổi sáng cùng biên tập của cậu ta nói hai câu nên ra cửa chậm! Pinka em đừng để ý đến hắn, thằng nhãi này từ trước đến nay không hề đứng đắn!”

Phỏng chừng Pinka ngay từ đầu cũng có tâm tình hiếu kỳ, nghe tôi nói không có gì thú vị như thế, liền dặn dò hai chúng tôi buổi chiều có hội nghị thường kỳ đừng tới trễ, xong xoay người đi ra.

Nhãn châu Chu Kim Bảo ở trong con mắt dài mảnh đảo một vòng: “Nói như vậy, cậu tạm thời trở lại cuộc sống độc thân? Ăn mừng một chút đi! Tôi biết một nơi rất tốt, buổi tối đi không?”

“Không rảnh, tôi còn chút chuyện, cậu tìm người khác đi.” Tôi đích thật là đang tìm cớ chối từ, cũng không rõ lắm là vì sao. Nói hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) thật sự là dùng từ không đúng, chỉ đơn thuần cảm thấy Vu Mục mới vừa ly khai tôi liền ăn chơi đàng điếm quả thật là không tốt lắm.

Cái gọi là hội nghị thường kỳ chính là đại hội tổng kết mỗi tháng một lần, sự tồn tại của loại hội nghị phí tiền này là để thỏa mãn dục vọng biến thái muốn phun nước miếng trước mặt mọi người của tên lãnh đạo nào đó, những người như chúng tôi chỉ cần ngồi ở dưới cống hiến lỗ tai tiếp thụ SM, vào lúc bắt buộc thì vỗ vỗ tay áo rồng (áo rồng là một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có vằn hổ, ý Đông Đông là vỗ tay như diễn kịch).

Chiều nay cũng không ngoại lệ, lãnh đạo bình thường khó gặp hoá trang lên sân khấu, tôi trốn ở trong góc cầm bút chì và tập phác họa suy nghĩ thiết kế.

Muốn vẽ một cái ghế dựa hình vỏ sò, vẽ ra nhìn kiểu gì cũng giống cái củ cải trắng; làm một cái lưu tuyến phân tích, phác họa ra một thứ lại tựa như một cái đĩa lớn bên trong bày đầy dưa hấu và nho… Tôi có chút buồn bực, bản thân bị cái gì vậy? Ngẩn ngơ một chút đột nhiên nhớ ra, hôm nay sau khi tan tầm phải tự mình đi mua thức ăn nấu cơm!

Nói thật tôi thật sự không ghét nấu cơm, chỉ cảm thấy việc suy nghĩ thực đơn rất phiền toái, mấy tháng trước đều là Vu Mục sắp xếp tốt mỗi bữa cơm tối, bây giờ gánh nặng chuyển sang vai tôi quả thật rất không thích ứng. Thực ra lúc ban đầu ăn uống vui chơi đều do tự mình tôi quyết định, chưa từng thấy khó khăn như vầy, quả nhiên là bị Vu Mục nuông chiều thành ỷ lại.

Tay chống đầu âm thầm hỏi bản thân: khoảng thời gian mình còn chưa gặp Vu Mục, chính mình mỗi ngày ăn những thứ gì? Làm những việc gì? Ban đầu làm thế nào mà vượt qua? Đột nhiên nghĩ đến mấy vấn đề này, liền cảm thấy những ngày như thế vậy mà đã trở nên xa vời đến không thể với được.

Vào lúc tan họp hết giờ làm, Chu Kim Bảo lại nhỏ giọng nhắc chuyện đi chơi bar với tôi, bởi vì mải mê suy nghĩ thực đơn bữa tối khiến cho tôi tinh thần uể oải, sau khi cự tuyệt cậu ta lần thứ hai tôi lái xe về nhà.

Đã lâu không đi mua đồ ăn, ở trong siêu thị rộng lớn suýt nữa lạc đường, tôi đành phải từ bỏ kế hoạch bữa ăn hàng ngày đầy đủ dinh dưỡng, rốt cuộc xếp một giỏ đầy dưa chuột cà chua táo lê linh tinh gì đó rồi lên đường hồi phủ.

Trong nhà im ắng, tôi ở huyền quan đổi dép lê, trở về phòng ngủ cầm quần áo ở nhà đi tắm trước. Thư thư phục phục dọn sạch bồn tắm, lúc vươn tay lấy khăn tắm cảm thấy có chút là lạ, nhìn kỹ một chút phát hiện hóa ra là trên giá khăn mặt thiếu mất một cái của Vu Mục.

“Ngu ngốc,” Tôi nhẹ giọng nói với bản thân, “Thật sự bắt đầu nhớ cậu ta rồi…”

Cười khổ một tiếng, vừa lau khô tóc vừa đi ra phòng tắm, ban nãy đã đem rau dưa hoa quả vừa mua để vào trong bếp, nhanh chóng rửa ăn còn xem giấy tờ nhiệm vụ nữa.

Càng đến gần nhà bếp, tôi dường như ngửi thấy mùi đồ ăn —— căn bản không có khả năng, Vu Mục đã ra ngoài thu thập tư liệu rồi. Thảm rồi thảm rồi, đã đói đến nảy sinh ảo giác! Tôi cười nhạo chính mình không tiền đồ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định kích thích hai lỗ mũi, ảo giác chưa biến mất?! Bước nhanh vào nhà bếp, mở đèn lên nhìn thấy trên bàn đã bày vài đĩa rau dưa thịt cá được bọc cẩn thận!

Trên bàn còn có một tờ giấy, cầm lên nhìn là chữ của Vu Mục: “Cơm ở trong lò vi ba, đồ ăn hâm nóng rồi hãy ăn. Trong tủ lạnh có rau thịt đã được chuẩn bị, cuối tuần nhớ đi mua đồ ăn. Nửa tháng này nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

————————————————————-

đến cuối cùng em Đông vẫn không thực hiện đc giấc mơ làm 1 của mình =))))

đọc đoạn cuối Đông Đông nhớ Vu Mục thiệt dễ thương quá đi ;__;