Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Chương 13

Dường như là một ngày cuối tuần ngủ nướng dậy trễ, Vu Mục không ngại phiền ở bên tai tôi niệm: “Thu Đông, dậy đi, nếu buồn ngủ thì buổi trưa ngủ tiếp.” Cậu ta chủ trương trong tình hình không có gì đặc biệt thì cuộc sống phải có quy luật, Vu Mục biết dạ dày của tôi không tốt, cho nên vô luận như thế nào cũng bắt tôi phải đúng giờ ăn cơm.

“Đừng ồn… Anh coi tôi như cái mền được không? Để tôi nằm trên giường đi…” Tôi hàm hồ lầm bầm mấy câu.

“Mền sao?” Vu Mục khẽ cười một tiếng, “Hôm nay trời đẹp, vừa hợp đem mền đi phơi!” Nói xong liền động thủ lột quần áo của tôi, “Ngô, vỏ phải lột ra đem giặt.”

Tôi bị tay của Vu Mục miễn cưỡng lật qua lật lại, cảm giác được môi cậu ta dừng trên đầu vai tôi, tôi bật cười: “Uy, đồ biến thái! Đối với mền anh cũng có cảm giác sao?”

“Đúng vậy, anh cũng không ngờ, ai kêu cái mền này lại gợi cảm như vậy chứ.” Nói xong ôm lấy tôi đi về phía ban công, “Ha ha, bên ngoài rất nhiều người, đem em phơi ở trong này thế nào?”

“Được rồi, tôi không cùng điên với anh nữa!” Tôi dùng sức kéo cổ cậu ta một chút, nhảy xuống đất đi vào phòng tắm, “Lại đây, cùng nhau tắm đi.”



Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, tôi nghĩ có lẽ vừa mở mắt sẽ nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Vu Mục. Chậm rãi hí mắt, trước mặt lại là gian phòng trống rỗng, tôi chưa từ bỏ ý định, thử một lần nữa là được! Dùng sức nhắm mắt, mở —— vẫn không nhìn thấy Vu Mục! Lại một lần nữa, lại một lần nữa… Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một mảnh mơ hồ, tôi —— khóc! (ò_ó)

Qua quýt lau đi hơi nước trong mắt, liếc nhìn đồng hồ, hôm nay không phải cuối tuần, nên đi làm thôi.

Tôi hiện giờ vẫn làm việc trong công ty thiết kế, Chu liên lạc với đàn anh Trương Soái trong nhóm chúng tôi, sau đó gần như mỗi ngày oanh tạc hòm thư của tôi buộc tôi đi phỏng vấn —— kỳ thật chỉ là đi cho có, đàn anh nói: “Hạ Thu Đông, anh biết rõ cậu, cho nên đừng làm anh thất vọng.”

Có đôi khi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng đều là cùng học đại học, nhưng Chu lại giao thiệp rộng hơn tôi. Theo như lời của đàn anh thì “Chu nhìn qua rất ngoan.” Còn tôi ni, “Nhìn qua rất chán.”

Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm làm việc phong phú, trong khoảng thời gian ngắn tôi đã được đàn anh coi trọng, cũng cùng các đồng nghiệp quen thân, cuộc sống mỗi ngày là trở về túc xá hơn mười bình (đơn vị đo diện tích của Nhật) chăm sóc áo cơm của bản thân, sinh hoạt trở nên thực đơn thuần, gần như là một dạng trước khi quen Vu Mục.

Lúc vừa bắt đầu thật sự không thể thích ứng, tôi nhớ rõ mình hay đứng một lúc lâu trong phòng tắm, ngẩn người nhìn ngực của mình. Nơi đó còn lưu lại một dấu hôn, màu sắc mờ nhạt, tôi lúc đó nghĩ: không biết đằng sau chỗ này, trên tim của tôi có phải cũng có một dấu vết như vậy hay không? Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay quanh co trên ngực. Dấu đỏ kia sợ là không bao lâu sẽ biến mất, đến lúc đó có thể sẽ quên được chăng. Tôi chỉ có thể tự khuyên mình như vậy.

Cuộc sống chỉ có một mình không hề tốt đẹp, cũng như cô đơn trống trải sau một hồi sầm uất so với hoang vu còn khiến người ta khó chịu hơn, nhưng tôi sẽ không tìm người khác. Cố ý làm cho một ít ký ức lắng đọng trong thân thể, sau đó, ký ức này sẽ vào một đêm nào đó mang theo nhiệt độ thiêu người mãnh liệt ùa tới…

Càng là việc nhỏ nhặt thì càng không khỏi khuấy động tâm tư, khi nấu cơm tôi thường nhớ đến lúc Vu Mục và tôi ở trong nhà bếp cười đùa ra sao, nhớ đến cậu ta ôm tôi nói: “… Chính là như vầy, quá mức hạnh phúc…” Suy nghĩ miên man, không tự giác thả ba cân (1,5 kg) bánh chẻo vào nồi —— bỗng nhiên nhớ ra chỉ có mình mình làm sao ăn được nhiều như vậy? Tôi nhìn mớ bánh chẻo đần độn đang bốc khói trong nồi, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ…

Sinh hoạt mấy ngày nay chính là không có chỗ nào tốt như vậy, mang theo một ít bi ai, tôi muốn dùng phương thức văn nhã một chút nói lên tâm tình của mình, thế nhưng bản lĩnh hành văn lại có hạn, dĩ nhiên chỉ nghĩ được một câu: “Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy hàm.” Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi cảm thấy được rất hợp, tôi tin đây là câu thơ đứng đầu về mặt tình cảm, nếu không tại sao có thể có tư có lệ? Cực kỳ giống tôi khi đó…

(đây là 1 câu trong 1 bài thơ vô đề của Lý Thương Ẩn, một thi nhân cuối thời Đường.

Tương kiến thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn.

Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy kiền.

Hiểu kính đãn sầu vân tấn cải, dạ ngâm ứng giác nguyệt quang hàn.

Bồng Sơn thử khứ vô đa lộ, thanh điểu ân cần vi thám khan.

Dịch là:

Gặp nhau khó chia ly cũng khó, gió xuân yếu ớt trăm hoa tàn.

Tằm xuân đến chết vẫn nhả tơ, đèn cầy thành tro dầu cũng khô

Buổi sáng soi gương tóc mây đã đổi, đêm khuya ngâm thơ cảm thấy ánh trăng hàn

Bồng Sơn đi thử không có lộ, chim xanh ân cần thăm hỏi thay

Chữ “ti” trong này có thể đọc trại thành “tư” có nghĩa là nhớ mong, “lệ thủy” ở đây vừa chỉ dầu của ngọn đèn vừa chỉ nước mắt tương tư, cho nên Thu Đông mới nói là “có tư có lệ”. Câu này là miêu tả tình yêu thề non hẹn biện trung trinh không đổi của 1 cặp tình nhân)

Vu Mục thật sự rất thành công, trên báo, trên TV đều có thể thấy cậu ấy. Ngày hôm qua còn nhìn thấy một buổi phỏng vấn của cậu ta. Sắc mặt cậu ta không tốt lắm, công việc bận rộn không được nghỉ ngơi tốt sao? Tôi cách một cái màn ảnh lưu luyến chạm đến khuôn mặt cậu ấy, anh đã dần chạm được giấc mộng của mình, hẳn là trong lòng rất vui nhỉ? Cứ để tôi đứng từ xa, tựa như một người bạn cũ nhìn anh thành công đi…

Bỗng nhiên cô nàng dẫn chương trình dịu dàng hỏi: “Tôi thay mặt đông đảo độc giả muốn hỏi Vu tiên sinh một vấn đề cá nhân được không? Vu tiên sinh vẫn còn độc thân chứ?”

Tôi giận dữ tắt TV, TMD tam bát, (1 từ để mắng nữ nhân, ý là nữ nhân này cử chỉ tùy tiện, làm việc lỗ mãng, điên điên khùng khùng, không hề nghiêm túc) sợ là chính cô muốn biết thì có! Đông đảo độc giả ở đâu mà lại nhàm chán như cô!… Hờn dỗi một hồi mới phát hiện hóa ra chính mình căn bản không thể buông tay, sao có thể giống một người bạn cũ chứ… Tôi cười bản thân luôn tự lừa mình dối người.

“Hạ kỹ sư, đang suy nghĩ gì vậy?” Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Đan Đồng đang ở trước mặt tôi quơ quơ tay, “Anh nãy giờ cứ ngẩn người nha.” Tựa như mấy tiểu cô nương rất nhiệt tình mà mỗi công ty đều có, Từ Đan Đồng và Tiểu Dương ở bàn tiếp tân cho tôi cảm giác cực kỳ giống mấy cô nàng Lưu Liễu và Pinka.

“Bây giờ vừa đúng không có chuyện gì.” Vốn là như vậy, lúc rảnh rỗi liền bất giác nhớ đến Vu Mục.

“Nhớ bạn gái?” Từ Đan Đồng cười tủm tỉm, “Hạ kỹ sư hảo si tình ni, thật sự là một người đàn ông tốt!”

“Ha ha.” Tôi không nói gì —— ở trong hoàn cảnh mới, tôi không muốn vì vấn đề tính hướng của mình mà cho đàn anh thêm phiền phức —— nhìn thấy trong tay cô nàng cầm một quyển sách, tôi thuận miệng hỏi tiện thể chuyển đề tài, “Trong tay em cầm gì vậy?”

“Tiểu thuyết!” Từ Đan Đồng đắc ý đem sách đưa cho tôi, “Cẩn thận cẩn thận, đây là bản quý giá có chữ ký của tác giả đó!”

Sách của Vu Mục, tên sách cư nhiên là “Con rắn trong vườn địa đàng”, cái tên kì cục, tôi không khỏi bật cười.

“Uy, anh cười cái gì vậy! Em nói cho anh biết, Vu Mục là thần tượng của em đó!” Từ Đan Đồng vẻ mặt đầy say mê, “Anh ta vừa cao vừa đẹp trai, không biết anh ấy thích dạng con gái gì nhỉ, có bạn gái hay chưa? Ngô, đúng là một nam nhân thần bí!”

Như vậy a… Nhìn tiểu cô nương trước mắt, tôi yên lặng suy nghĩ: nếu cô nàng biết Vu Mục thích đàn ông, không biết có bị vỡ mộng không, có còn tiếp tục thích nam nhân thần bí vừa cao vừa đẹp trai này không? Đột nhiên tôi cảm thấy rời khỏi Vu Mục có lẽ là chuyện đúng đắn nhất tôi từng làm.

“Cho anh mượn xem hai ngày ha? Thực sự viết hay lắm đó!” Từ Đan Đồng tăng thêm ngữ khí, dốc sức chào hàng.

“Sách cho tiểu cô nương anh còn gì lạ.” Lắc đầu trả lại phiên bản quý giá kia.

Hôm nay tan tầm xong tôi không vội vã quay về ký túc xá mà ở ven đường tìm một quán cà phê ngồi một lát. Mùa thu lại đến thăm thành phố này, tôi nhìn làn hơi nước mù mịt bốc lên từ ly cà phê, vô thức nghĩ: thời tiết như vậy, Vu Mục có còn thấy lạnh không?

Đã từng cho rằng ở cùng Vu Mục chỉ là vì thân thể phù hợp, nhưng khi tôi quyết định vĩnh viễn đem khoảng thời gian kia cất kỹ trong ký ức thì lại phát hiện, chân chính khắc sâu trong đáy lòng đều là vài việc vặt không hề liên quan đến chuyện trăng gió. Tỷ như cùng đi siêu thị mua thức ăn; tỷ như ở trong phòng làm việc cậu ấy sáng tác tôi vẽ đồ án; tỷ như chỉ là ôm nhau cùng trải qua một đêm yên tĩnh…

Thật sự nhớ cuộc sống đạm nhạt như nước này, có lẽ đó mới là hình dáng của tình yêu chân chính. Tôi thậm chí nghĩ có lẽ tương lai sẽ trở thành một ông già râu tóc bạc trắng, cùng Vu Mục canh chừng lò sưởi đệm điện trải qua từng mùa đông…

Thế nhưng tôi không thể, không ai cho rằng sau lưng một người đàn ông thành công lại có thể có một người đàn ông khác. Tựa như chuyện xảy ra trong giới giải trí vậy, nam minh tinh cùng nữ nhân cấu kết là tai tiếng tình cảm, còn cùng nam nhân cấu kết chính là bê bối.

“Ai…” Tôi thở dài, suy sụp dựa vào mặt bàn lạnh lẽo. Không thể trở về được, vì tiền đồ của Vu Mục, không thể trở về… Dây chuyền trước ngực rũ xuống đung đưa qua lại, “Vu Mục…” Tôi nhẹ nhàng đọc tên cậu ấy, cảm thấy thật vô lực. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng, đúng vậy, đã có ai từng gặp một con rắn đen biết biến thành người chưa? Đây chẳng qua là ảo ảnh trong mộng của tôi thôi, là tham vọng to gan của tôi đối với hạnh phúc. Hiện giờ, mộng nên tỉnh.

Dẫm lên lá khô đi về ký túc xá, trên đường có một nhà sách, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi vào, mùi mực in thản nhiên trôi trong không khí, còn có âm nhạc thư giãn tinh thần. Chậm rãi đi qua đi lại giữa mấy giá sách, đột nhiên “Con rắn trong vườn địa đàng” đập vào mắt tôi.

Chỉ là có chút tò mò, sách của Vu Mục… Sáng tác, đánh máy mỗi ngày của cậu ấy đều nằm trong cuốn sách thiết kế tinh xảo này… Sẽ có những gì nhỉ? Vườn địa đàng, lại được tiểu cô nương thích như vậy… Hẳn là tình yêu nam nữ rồi… Vu Mục, tôi nhìn hai Hán tự trên bìa sách, cảm thấy đầu ngón tay đều đang run rẩy…

Ngày mai là cuối tuần, nên sớm rời giường quét dọn phòng.

Bên kia có vài vết bẩn, lau… Còn có tóc, phải nhặt lên. Quét dọn phòng hình như là việc tôi thích làm nhất, nhất là lau sàn nhà, từ khi nào thì bắt đầu nhỉ? Tôi ném khăn lau qua một bên, quỳ trên mặt đất bắt đầu suy nghĩ.

Ân… Hình như… Tựa hồ… Là từ sau khi biết Vu Mục, cậu ta lúc mệt mỏi thường thích biến thành rắn ở trên mặt đất bò qua bò lại, lo lắng cậu ta va vào góc cạnh trong phòng, lo lắng cậu ta làm dơ thân thể —— tuy rằng Vu Mục có nói biến thành rắn da dày thịt béo còn có vảy không cần lo lắng —— nhưng tôi lúc nào cũng đem sàn nhà lau chùi đến mức bàn ăn cũng có thể bỏ đi.

Ân, đúng rồi, tôi đã từng thử buộc khăn bông vào người Vu Mục lúc biến thành rắn, để cậu ta lau khô nước trên sàn nhà, là tận dụng tối đa thôi. Vu Mục cũng không hề than phiền, coi như là hợp tác vui vẻ!

Cười thầm, lười biếng lăn một vòng trên mặt đất. Hình như… trước khi gặp Vu Mục, tôi chưa bao giờ biết nhìn một con rắn bơi qua bơi lại lại có thể cho người ta cảm giác thoải mái như vậy… Nằm bò trên sàn nhà ngắm nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên tôi nhìn mọi thứ xung quanh từ góc độ này, căn phòng nhỏ chỉ có mười bình này sao có thể trống trải như vậy chứ…

Đã nhiều ngày, ban đêm nằm mơ chỉ cần vươn tay là có thể chạm được đến thân thể hoặc tròn hoặc dẹt đã không còn gặp được kia, sau đó giấc ngủ sẽ trở nên không nguyên vẹn… Ngoài cửa sổ mèo nhà ai hát tình ca cả đêm… Thực TM đáng ghét, lúc lão tử nuôi rắn trong nhà từ trong ra ngoài đều thanh tĩnh… Vu Mục, thanh xà của tôi… Suy nghĩ miên man lại bất giác lơ mơ buồn ngủ…

Ngay vào lúc tôi nằm bò trên sàn nhà một bước đi vào mộng cảnh thì nghe thấy tiếng gõ cửa, “Đông tử, nhanh mở cửa, tôi biết cậu đang ở đây!” Là Chu Kim Bảo?

Nhanh chóng đứng lên đi mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?” Lúc nói câu này tôi theo bản năng nhìn phía sau Chu Kim Bảo, chỉ thấy một hành lang trống rỗng.

“Như thế nào chỉ có bia?! Nhìn thử coi cuộc sống của cậu đây là cái dạng gì!” Chu Kim Bảo ngồi xổm trước tủ lạnh bới lung tung, “Tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải ăn cơm ở chỗ cậu! May là lúc tôi tới nhìn thấy bên đường có một siêu thị rất lớn, đi đi đi, đi mua thức ăn, trên đường tôi mới hảo hảo suy nghĩ muốn ăn món gì!”

Có người khách như vậy sao? Căn bản không cho tôi cơ hội phát biểu ý kiến, liền cưỡng chế lôi tôi ra khỏi cửa. “Ê! Dù sao cũng phải cho tôi đổi giày chứ! Đi dép lê cửa hàng người ta không cho vào!” Cuối cùng cũng phản bác được một câu, ít nhiều tìm lại được chút mặt mũi.

Vừa vào siêu thị Chu Kim Bảo liền đề nghị chia ra làm hai đường, cậu ta mua thịt tôi mua rau, phối hợp chay mặn mới có dinh dưỡng, chất béo cholesterol các thứ linh tinh cần hấp thụ vừa phải —— tôi đoán là người nhà bác sĩ thì đều có loại đức hạnh như cậu ấy.

Tùy tiện cầm vài bó rau xanh ném vào giỏ hàng, ánh mắt tiếp tục dao động trên các loại rau củ xanh xanh đỏ đỏ có thể ăn được, hình dáng của rau củ hiện giờ thật đúng là thiên kì bách quái, ớt vàng tươi, khoai tây đỏ tía, thật không biết là làm sao nhuộm được một thân nhan sắc như vậy nữa.

Mấy thứ rau quả này chẳng những bộ dáng quái dị mà tên cũng siêu việt lạ thường: rõ ràng là quả cà chua phiên bản thu nhỏ, vậy mà phải kêu là “quả thánh nữ”, chẳng lẽ là để thỏa mãn ý niệm BT muốn nhúng chàm thánh Joan (còn gọi là thánh Trinh Nữ, bạn nào quan tâm có thể search Joan of Arc) của một số người? Đột nhiên nhìn thấy một loại quả ốm hơn đậu cô-ve một chút, béo hơn đậu đũa một chút tên là “xà đậu”, còn có một loại táo dị dạng thoạt nhìn màu tím lai đỏ lại gọi là “xà quả”. Mấy cái tên này càng ngày càng kỳ cục, sao thứ gì cũng bắt đầu kết thân với xà vậy? Tôi vô cùng khó hiểu.

Nhanh chóng mua xong rau dưa, tôi đi thẳng đến khu vực tươi sống định tìm Chu Kim Bảo. Trên đường bị một cái lồng thủy tinh lớn thu hút tầm mắt, bởi vì tôi nhìn thấy trong đó nhốt không phải thứ gì khác mà là rất nhiều con rắn cỏ dài nhỏ. Nhịn không được ngồi xuống bên cạnh lồng thủy tinh, bình tĩnh nhìn mấy con rắn trầm tĩnh bên trong.

Tiếng ồn chung quanh nháy mắt thối lui, phảng phất như trở lại ngày hôm đó, trong vườn thú… Nhà rắn chỉ có tôi và Vu Mục, chúng tôi ôm hôn nhau, khoảnh cách hạnh phúc nhất… Tôi cười uy hiếp cậu ta: “Tôi muốn di tình biệt luyến!” (dời tình cảm sang người khác) Cậu ta trả lời…

“Tiên sinh ngài xem, những con này đều là từ phía nam vận chuyển bằng máy bay tới, cam đoan mỗi con đều còn sống nhăn, ngài đừng xem bộ dáng bọn nó hiện giờ,” Người bán hàng lấy cây gậy chọc chọc lũ rắn, chúng uốn éo chạy trốn, “Ha ha, đúng không đúng không? Đều linh hoạt ni!” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, hắn tiếp tục chào hàng, “Hiện giờ đang là giá chào hàng, sản phẩm mới đưa ra thị trường thôi! Tôi phụ trách giúp ngài lột da, rất nhanh thôi, lấy cái đinh cố định đầu rắn trên thớt, “bá bá” hai dao, cứ như vậy…”

Tôi kinh hoàng đủ kiểu, cảm thấy toàn thân hư nhuyễn, ngay cả sức đứng dậy cũng không có. Những người này… Những người này… Bọn họ sao có thể tàn nhẫn như vậy! Như thế nào đến cả rắn cũng ăn… (= =)

“Đông tử, liếc mắt một cái đã không thấy cậu, sao lại chạy ra chỗ này? Muốn mua rắn sao? Ân… Tôi chưa từng ăn qua nên không biết chọn, cậu thấy con nào được hơn?” Chu Kim Bảo ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng nhìn về phía lũ rắn trong lồng thủy tinh.

“Không, không phải…” Tôi cố gắng không để thanh âm run rẩy, “Chu, đỡ ca ca một cái, tôi ngồi đến chân đã tê rần rồi, đứng dậy không nổi…”

Chu vừa dìu tôi đứng lên vừa cười nói tôi thật là mất mặt, còn nói: “Cậu gần đây chưa ăn bữa nào ra hồn đúng không? Yếu đến như vậy, đây là cái tật xấu gì chứ, áp lực lớn liền ăn không vô!” Tôi không biết nên giải thích thế nào, tuyệt không phải do suy yếu, nhưng gần đây không làm sao thèm ăn được cũng là sự thực, đúng là không thể nào phản bác.

Chu Kim Bảo thở dài, tựa hồ thấp giọng nói thầm một câu: “Tác gia tiên sinh thật đúng là…” Thanh âm nhỏ đến mức nghe không rõ, cũng không biết có phải là cậu ta nói mấy chữ này hay là do tôi tự mình đa tình nữa?

Chu Kim Bảo trên tay vác một giỏ hàng đầy ắp, khoe khoang: “Cậu xem nhiêu đây hẳn là đủ ăn đi? Hôm nay cho cậu kiến thức tay nghề của tôi!”

Tôi nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong giỏ hàng ngoại trừ sườn lợn thì là… Móng heo? Chân gà? Trầm ngâm một lát vẫn nhịn không được hỏi cậu ta: “Sao chỉ mua mấy món này vậy?”

“A, nhầm rồi nhầm rồi, đi lấy lại thôi!” Chu Kim Bảo cũng tự thấy lạ, đỏ mặt giải thích, “Gần đây đều làm cho Lữ Chí Viễn mấy món này, đã thành thói quen. Gãy xương nên phải bổ sung canxi mà.”

Gật gật đầu, sườn lợn dùng để hầm canh xương có thể hiểu được… “Móng heo, chân gà dùng để làm chi?” Tôi buồn cười hỏi.

“Ân… Không phải nói ăn gì bổ đó sao? Lữ Chí Viễn bị gãy xương cánh tay… Cho nên…” Mặt của Chu Kim Bảo càng ngày càng đỏ càng ngày càng đỏ.

“Hắc hắc hắc, cậu nha!” Tôi cười gian trá, nhớ lại Lữ Chí Viễn mang vẻ mặt tự tin đến muốn đập bẹp nói “Kỳ thật tôi biết trong lòng cậu ấy chỉ có tôi.” Nhịn không được dưới đáy lòng cảm khái: nhìn một đôi gia hỏa hạnh phúc này!

Đây là một bữa tối thịnh soạn khó có được kể từ sau khi rời khỏi Vu Mục, tôi và Chu Kim Bảo trộn đều bia với rượu trắng một trận mãnh liệt rót.

Chu Kim Bảo nói: “Đông tử cậu cũng thật khiến người ta không thể không lo nha! Tôi đã nói với cậu rồi, không có chuyện gì lớn thì nhanh chóng trở về đi, đỡ phải đem người thành thật ép đến nổi nóng.”

Tôi một bên lắc lư chén rượu một bên lắc lư đầu, ép đến nổi nóng? Cái loại cá tính không lạnh không nóng như Vu Mục sao có thể chứ.

“Nói thật, cậu không biết gần đây Vu Mục đi tìm tôi bao nhiêu lần đâu. Còn có thằng bé cùng rửa ảnh với cậu hôm đó nữa, mỗi một câu đều là đại ca, kêu tôi lộ ra tung tích của cậu hiện giờ.” Chu Kim Bảo không khách khí đá tôi một cước, “Tôi có lúc nghĩ không ra, cậu đây là muốn làm gì? Từ chức rồi bỏ nhà đi, đây là từ chỗ nào đến chỗ nào a? Đông tử cậu nói một chút đi, cậu đến cùng là để ý cái gì?”

“…” Lời nói của Chu Kim Bảo làm cho tôi thoáng chốc ngẩn người, tôi rốt cuộc là để ý cái gì chứ? Khư khư cố chấp rời khỏi cậu ấy, bỏ đi, một lần nữa bắt đầu lại, nhưng trong lòng lúc nào cũng đau đớn… Tôi đến cùng là để ý cái gì?

Tôi tự hỏi nội tâm của mình, nhìn thấy một Hạ Thu Đông cùng Lý Canh Niên đập bàn lớn tiếng, nhìn thấy một Hạ Thu Đông gào to BF của tôi và ông là như trên trời với dưới đất, thậm chí nhìn thấy một Hạ Thu Đông nhiều năm trước ở trên BBS (bulletin board system) của trường học mở diễn đàn tuyên bố mình là đồng tính luyến ái… Sôi nổi như thế, mạnh mẽ như thế, thoải mái như thế!

Tựa như lúc thật sự thống khổ khóc không được, tôi chân chính để ý là… Tôi thậm chí không dám thừa nhận với bản thân. Nhiều ngày trôi qua như vậy tràn ngập trong đầu cái gì mà nam nhân nữ nhân, cái gì mà tai tiếng thị phi toàn bộ TM là nhảm nhí, toàn bộ TM là chó má! Tôi khi nào lại đi để ý mấy thứ này? Thứ tôi thật sự để ý là… Đáp án chôn sâu tận đáy lòng, đáp án sống động như thật, tôi lắc đầu, thở thật dài.

“Đồ đần, cậu tự một mình phiền não đi, tôi phải trở về. Con mèo ba chân trong nhà kia không biết đã đói thành cái dạng gì rồi.” Chu Kim Bảo đẩy chén đũa đứng dậy, “Đừng có bỏ qua lời nhắc nhở của tôi, cậu còn chưa chứng kiến cái bộ dạng nôn nóng của tác gia tiên sinh đâu!”

———————————-

hí hí, mọi người đã thấy anh Đông ngẩn ngơ ngơ ngẩn lâm li như nào chửa, chương sau là chương cuối rồi, lại hạnh phúc ngọt ngào rồi

*thở dài* rốt cuộc là anh Đông để ý cái gì vậy