Khói Bếp Ven Hồ

Chương 52

"Chân còn lại." Hắn đưa chân ra, nàng quấn dây hồng ở trên mắt cá chân, Lâm Xước cúi đầu, nàng tiếp tục mang giầy vớ cho hắn, hắn không hiểu nói: "Tại sao phải cột lên tơ hồng ở trên mắt cá chân của ta?"

Nàng vỗ vỗ chân của hắn, đứng lên, "Mua một cái yên lòng."

"Mua? Ngày hôm qua ngươi đi đâu?"

"Trong miếu."

"Ngươi đi cầu gì sao?"

"Ừ."

"Nhưng không phải là ngươi không tin điều này sao?"

"Hiện tại cái gì ta cũng tin, chỉ cần ngươi không có việc gì." Thật ra thì ngay cả đèn trời đêm đó, viết đầy chữ, nàng thả cũng là vì cầu cho hắn bình an vô sự.

"A Sóc, ngươi không cần khẩn trương như vậy." Hắn đứng lên, "Ta thấy gần đây ngươi đang xem quyển sách kia, ngươi là bị thứ viết bên trong dọa sợ, ta sẽ không gặp phải đâu."

"Ngươi thấy à? Ngươi không có chuyện làm thì xem cái này làm gì?" Gần đây, nàng xem đều là khó sinh gì đó, bị hắn thấy được còn đến mức nào, sẽ không có bóng ma trong lòng chứ?

"Vậy ngươi không có chuyện làm thì xem cái này làm gì?"

"Ta... Ta chính là......" Cốc cốc cốc ba tiếng tiếng gõ cửa cắt đứt nàng, "Là ai?"

"Không biết." Mai Sóc đi tới mở cửa, lại là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài gấm lông chồn, "Mai Tam thiếu"

"Ông là?" Nàng nhìn tới xe ngựa sau lưng hắn, "Chúng ta hình như không quen biết."

"Quả thật không biết, chỉ là có người bỏ ra số tiền lớn mời ta tới, nghe nói chính quân ngươi sắp sinh."

"Ông là ổn công?" Nàng có chút vui mừng, nhưng mà vẫn nghi ngờ nói.

Người đàn ông kia thở dài, "Xem như thế đi." Ông móc ra một nút tết tơ xanh từ trong ngực, Mai Sóc cười nói: "Mời vào đi." Nàng thay hắn cầm lấy bao gói, "Xưng hô như thế nào? Là đại tỷ ta mời ông tới hay sao?"

"Gọi ta Quân Hạ là được rồi." Ông đi vào nhà chính nhìn quanh một phen, hình như hoàn toàn không có chỗ ông có thể ngủ. "Về phần người mời ta tới, cũng không phải là đại thiếu, là nãi nãi Đại thiếu."

Tay Mai Sóc cầm bọc quần áo của ông dừng một chút, ông quay người lại, "Trước khi ta tới, còn nghe được bà và vị Tần quản gia kia của Mai gia ngươi nói, ngươi muốn nghe một chút không?"

"Muốn." Mai Sóc còn chưa có đáp lại, Lâm Xước đã chen miệng nói, Quân Hạ đi tới trước bàn tự mình ngồi xuống, "Bà nói bà sai lầm quá thái quá rồi."

Mai Sóc hừ một tiếng, buông bọc quần áo của ông xuống, "Quân Hạ, một lát ta và ông đi ra ngoài, chỗ ta không có chỗ ở, phải uất ức ông đến ở trong phòng trống gần đây, có điều đồ rất đầy đủ, ba bữa cơm thì đến bên ta cùng nhau ăn."

"Bà nói bà đã già, hiện tại chỉ muốn bọn nhỏ có thể hầu hạ dưới gối, bà còn nói phải làm sao mới có thể làm cho ngươi hồi tâm chuyển ý (đổi ý) tha thứ cho bà." Không để ý nàng cắt đứt, ông nói thẳng: "Vị Tần quản gia kia đã nói, lòng của Tam Thiếu đều ở trên người một người, muốn nàng hồi tâm chuyển ý thật ra thì cũng rất dễ dàng."

"Ngươi là tới làm ổn công hay là làm thuyết khách?"

"Có khác nhau sao?"

"Nếu là ổn công, ta đối đãi cung kính ông. Nếu là thuyết khách, hiện tại ta sẽ đuổi ông đi ra trong tuyết bên ngoài."

"Vậy ta vẫn là làm ổn công."

"Đi thôi, ta dẫn ông đi ra ngoài, rất gần, cách nơi này của ta chỉ mấy bước đường." Mai Sóc cầm lên bọc quần áo dẫn theo ông ta đi ra ngoài, ra cửa, nàng đi ở trước mặt ông, im thinh thít thật lâu, nhìn mặt hồ đóng băng, đi tới nửa đường đột nhiên dừng bước, Quân Hạ thiếu chút nữa đụng vào trên người nàng, "Tam Thiếu, có biết đi bộ như ngươi vậy rất nguy hiểm hay không?" 

"Bệnh bà khỏe rồi?"

"Khỏe rồi, làm phiền chính quân nhà ngươi và tình nhân nhỏ kia của Đại thiếu."

"Tình nhân nhỏ, lão đại?"

" Bệnh của Đại thiếu nhà ngươi cũng khá rồi, ngươi có thể đi về tự mình hỏi nàng."

Nàng tiếp tục đi về phía trước, Quân Hạ nhếch khóe môi đi theo phía sau nàng.

Thu xếp ổn thỏa Quân Hạ, nàng giẫm ở trên mặt tuyết đi trở về dọc theo đường cũ, còn chưa về tới cửa nhà, khóe mắt phải giật một cái, trong nháy mắt nàng mở lớn mắt, chạy như bay đẩy cửa vào, "Tiểu Xước Nhi."

Hắn khẽ khom người ngồi ở đầu giường, "A Sóc, đau, đau."

Cổ họng Mai Sóc dâng lên một tia mùi tanh, hai tay run rẩy kéo hắn đến trên giường, "Chịu đựng một chút, ta trở lại ngay." Giọng nói của nàng cũng run rẩy, Lâm Xước duỗi tay ra, muốn nói cho nàng biết mình chỉ là bắt đầu đau bụng sinh, không có gì đáng ngại, chưa kéo nàng, nàng đã không thấy bóng dáng.

Hình như chỉ chớp mắt một cái, nàng xách theo Quân Hạ vào phòng, áo choàng lông chồn của ông rớt một nửa, lộ ra áo bông màu tím nhạt bên trong, một tay còn cầm bọc quần áo của mình, "Đóng chặt cửa cửa sổ, không có những người khác, ngươi làm trợ thủ cho ta."

Nàng máy móc gật đầu, nhanh chóng nhét vải ở giữa tất cả khe hở cửa sổ, không lọt một chút gió, "Nấu nước."

Mai Sóc chạy vào phòng bếp, ông đi tới trước giường, "Thả lỏng một chút, chớ bị nàng truyền nhiễm, không có chuyện gì."

"Ừ." Hắn gật đầu, Quân Hạ buông mành trướng thật dầy bên giường xuống, lớn tiếng nói: "Nhóm lò lửa."

Mai Sóc đang thêm củi vào, lập tức ra ngoài nhóm lò lửa trên giá sắt ở đầu giường, ông cởi quần áo Lâm Xước ra, "Ngươi mặc bao nhiêu lớp vậy." Cởi đến chỉ còn áo trong, Mai Sóc quay đầu lại chui về phòng bếp, Quân Hạ ngoảnh mặt về Lâm Xước cười nói: "Nàng không dám nhìn."

Mặc dù bụng dưới một cơn đau đớn mạnh hơn một hồi, hắn cũng nhếch khóe môi lên theo ông, Quân Hạ cởi áo trong, rốn trên bụng đi xuống một đường rãnh bụng dài ba tấc đã vô cùng rõ ràng, đến gần chỗ bụng dưới bắt đầu có vết nứt, giống như là chất nhầy tơ nhện dính liền lẫn nhau, Quân Hạ đặt tay ở bộ ngực hắn, "Hít sâu, đợi đến lúc toàn bộ nứt ra ta bảo ngươi dùng sức, ngươi hãy dùng sức."

Hắn gật đầu, Quân Hạ mở ra bọc quần áo của mình, lấy ra một sợi vải thô màu trắng, nhét vào trong miệng hắn, "Cắn cái này, tránh cho cắn đầu lưỡi mình bị thương."

Sau nửa canh giờ, rãnh bụng nứt ra một nửa, đã có thể thấy dịch thai màu trắng sữa có tia máu, Quân Hạ cầm thảm lông sạch sẽ hút nước, đặt ở phía dưới rãnh bụng đã nứt ra của hắn, có dịch chứa máu thai đang tràn ra tới.

Lâm Xước gắt gao cắn vải, miệng đã chết lặng vô lực, 0di33xn0dafnl330fys0doon Mai Sóc bưng nước sôi nóng bỏng ra ngoài, nhìn đến bụng hắn, "Tam Thiếu, nước vẩy ra rồi." Quân Hạ tốt bụng nhắc nhở nàng, nàng để bồn dưới đất, đi tới bên cạnh hắn, đưa tay cầm tay của hắn, giọng nói run rẩy, "Không có việc gì, không có chuyện gì." Cũng không biết là nói cho ai đang nghe.

Hai mắt nàng đỏ lên, Quân Hạ đẩy nàng một cái, "Ngâm kìm bạc trong bao quần áo của ta nóng một tý."

"Kìm, cái kìm?"

"Rất nhỏ, đỡ đẻ đều dùng, chỉ là để ngừa ngộ nhỡ, trợ giúp thai nhi ra ngoài, nhanh đi."

Lại qua hơn nửa canh giờ, vết nứt hoàn toàn mở ra, Mai Sóc ngồi ở bên giường, cầm lấy tay hắn, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn Quân Hạ, "Dùng sức."

Lâm Xước nhắm thật chặt mắt, Mai Sóc cảm giác hắn cầm lấy tay mình cũng đang không ngừng dùng sức, nắm đến mình đau đớn, Quân Hạ dùng kìm bạc khẽ kéo vết nứt lớn ra, "Dùng sức, đầu đi ra."

Lâm Xước chỉ có cảm giác hơi sức đời này mình đều dùng hết, lúc sắp muốn mệt lả rồi, giọng Quân Hạ vui mừng vang lên, "Ra rồi, là con gái." Ông nhanh chóng cầm cây kéo còn ở trong nước nóng qua, cắt đứt cuống rốn.

Hắn nhắm mắt lại, thở phào một cái.

"Tam Thiếu, ngươi ôm một chút."

Trẻ mới sinh nhăn nhúm nhắm chặt mắt trong tã lót, trên đầu mọc ra một chút xíu tóc màu vàng nhạt mềm mại, trên mặt còn có ứ máu màu đỏ tạo thành sau khi đè ép, Mai Sóc đứng lên, vươn tay, Quân Hạ đang muốn đưa tới, thì thấy nàng chớp mắt, thân thể nhắm về phía trước, "Tam Thiếu."

Bịch một tiếng, Lâm Xước vội vàng mở mắt ra, thiếu chút nữa rớt xuống từ trên giường, "A Sóc."

Trẻ mới sinh trong tả lót cũng bắt đầu lớn tiếng khóc, Quân Hạ dở khóc dở cười, "Không có việc gì không có việc gì, ngươi nằm đi, nàng ngất xỉu rồi lát nữa sẽ tỉnh lại."

Lâm Xước lo lắng nhìn nàng, Quân Hạ ôm tả lót, "Vết nứt đã khép lại, có điều hoàn toàn tốt lên nhiều còn phải ở cữ xong, ta sẽ ở lại chờ ngươi ở cữ xong." Hắn nhét tả lót vào trong ngực Lâm Xước, hắn mệt mỏi ôm thứ mềm nhũn này, giống như vật nhỏ không có trọng lượng, hốc mắt ẩm ướt đột nhiên muốn khóc.

Quân Hạ đỡ Mai Sóc lên, "Thật ra thì ta không ngờ nàng lại có thể chịu đựng được đến hiện tại, trước đó ta thấy ánh mắt của nàng cũng đã bắt đầu không bình thường, nấu xong nước ta đã dự đoán nàng sẽ ngất đi."

***

"Mau trở về đi thôi, ngươi mới vừa ở cữ xong, không nên trúng gió."

Mai Sóc kéo chặt áo to trên người của hắn, Quân Hạ lên xe ngựa, Lâm Xước lớn tiếng nói, "Ông nói cho nãi nãi, ngày lễ ngày tết chúng ta có rãnh sẽ đi về thăm bà, cùng với Bạn Nhi. A Sóc, ngươi nói đúng không?"

"Hừ."

"Nàng đồng ý rồi." Hắn cười nói với Quân Hạ vén rèm lên thò đầu ra.

Mai Sóc kéo hắn trở về nhà, cục cưng trong giường trẻ con đột nhiên bắt đầu khóc, Mai Sóc cầm lên bình nhỏ trên bàn đi lên trước nhét vào trong miệng bé, "Qua một thời gian ngắn nữa, cũng không cần cho bé uống sữa dê bò rồi, đổi chút nước cơm bát cháo gì đó, ta lại hầm chút canh cá."

"Ừ." Hắn đứng ở trước giường trẻ nít, vươn tay trêu chọc bé, cục cưng ngậm bình nhỏ, con ngươi trong suốt vui vẻ đuổi theo tay của hắn.

"A Sóc, mới vừa rồi ngươi thật sự là đồng ý, có đúng hay không?"

Thật lâu, nàng rốt cuộc ừ một tiếng. Cục cưng cũng uống no rồi, làm cái nấc nho nhỏ, giống như là đang phụ họa lời mẫu thân nói, Lâm Xước cười ôm bé, một tay ôm thân thể của bé, một tay cẩn thận nâng đầu của bé, "Bạn Nhi thật biết nghe lời."

Xe ngựa của Quân Hạ ra khỏi thôn Tây Hà, ông bỏ rèm xuống, trong lòng thầm nghĩ, lần này, Mai An coi như là đặt đúng bảo bối rồi, bà bảo mình đi đến đỡ đẻ cho thịt đầu quả tim trong lòng nàng, Mai Sóc thiếu hai cái nhân tình một lớn một nhỏ yêu nhất của nàng, làm sao còn sẽ không nhả ra? Có điều sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu không đâu cần lẩn quẩn nhiều đường quanh co như vậy, mà có thể tận hưởng thiên luân (niềm vui quan hệ gia đình).

***

Lại đến mùa xuân hàng năm, cỏ mọc chim bay, thời tiết ấm không khí trong sạch, Lâm Xước đẩy xe gỗ nhỏ đi ở bên hồ, hai chân cục cưng Mai Bạn vươn ra từ phía dưới ghế ngồi, không ngừng đá chân nhỏ, một tay nắm một tượng rối gỗ, một tay chỉ về liễu rủ bên hồ, "Ê a nha."

"Nha nha, gọi ê a nha cũng không cho con chơi tơ liễu, ngày đó làm cho trên giường trong nhà khắp nơi đều có, cẩn thận nương lại đánh mông con." Hắn cúi người xuống, "Còn liên lụy ta cũng bị nàng đánh rắm."

Hắn đẩy xe gỗ nhỏ về nhà, còn chưa đi đến đã thấy chờ ở cửa phòng là một đám lớn mười mấy cô gái ăn mặc xa hoa, cửa phòng đóng chặt, cô gái đi đầu kia vừa thấy được hắn thì mừng rỡ chào đón, "Tam Thiếu quân."

Hắn sửng sốt một chút, "Cái gì? Các ngươi tìm ai?"

"Nha nha."

"Tam Thiếu quân, chúng ta tìm Tam Thiếu, nàng có ở nhà không?"

"A, A Sóc, nàng đi ra ngoài đánh cá rồi, các ngươi có chuyện gì không?"

Cô gái đi đầu kia nghe thấy nàng không có ở đây, chẳng những không có thất vọng, ngược lại liếc mắt nhìn nhau với cô gái sau lưng, mặt hiện lên mừng rỡ, thở dài nói: "Không dối gạt Tam Thiếu quân, hôm nay chúng ta đến đây là có một chuyện muốn cầu xin."

"Cầu xin? Nghiêm trọng như thế."

"Nha nha nha." Cục cưng Mai Bạn không ngừng đá chân, bất mãn lực chú ý của phụ thân không có ở trên người mình, đưa tay cầm con rối khẽ ném, đập ngay ở trên người cô gái đó, rơi xuống đất.

Cô gái kia nhặt lên con rối này, sờ ở trong tay, cảm giác thật là trơn, cúi đầu nhìn, là một tượng gỗ con thỏ, ngay cả cọng lông, chòm râu, móng tay cũng khắc ra từng chút một, điêu khắc chạm trổ lỗ tai dài, nhìn kỹ tới chỗ nhỏ như vậy lại còn khắc hai gốc hoa mai.

Nàng ngồi xổm người xuống cười trả lại tượng rối gỗ cho cục cưng, trong lòng âm thầm than thở, Mai Tam thiếu quả nhiên là Mai Tam thiếu, tượng gỗ giá trị liên thành thì làm rối cho đứa bé nhà mình chơi.

"Tam Thiếu quân, thật ra là như vậy, tiểu thư nhỏ nhà ta lập tức đầy một tuổi, chủ tử nhà ta vô cùng thương tiểu thư nhỏ này, đặc biệt vì nàng làm trăm bàn tiệc cơ động, thâu đêm suốt sáng ba ngày không nghỉ, lần này đặc biệt phái ta tới là muốn xin Tam Thiếu điêu khắc một bức tranh ngũ nữ đưa phúc." 

Không đợi Lâm Xước đáp lại, nàng nói tiếp: "Thân thể tiểu thư nhà ta không tốt lắm, đây là vì cầu phúc cho nàng, Tam Thiếu quân, xem ở trên phần tình sâu với ái nữ (con gái rượu), mong rằng ngươi có thể nói với Tam Thiếu." Đôi tay nàng dâng lên bức tranh.

Hắn cúi đầu, cục cưng Mai Bạn đang ngửa đầu lên, thấy phụ thân mình đang nhìn mình, lập tức nhếch miệng cười lên, khóe miệng chảy xuống một chút nước miếng, hắn vuốt suối tóc mềm mại của cục cưng, "Được."

Chữ tốt mới vừa nói ra, trên mặt cô gái kia mừng rỡ mới vừa tràn ra, một giọng nói truyền đến, "Được cái gì?" Lâm Xước giương mắt, chỉ thấy một tay nàng xách giỏ cá, ống quần bị ướt nhẹp trước sau như một, vén đến trên bắp chân, hai con bạch kiên điêu bay quanh quẩn ở trong tầng trời thấp.

"A Sóc, ngươi trở lại." Hắn cong lên hàng mi nét mày, đám cô gái kia giống như là không thấy Mai Sóc, quay đầu bước đi, Lâm Xước không hiểu nắm bức trah trong tay, "Các ngươi không phải tìm A Sóc sao?"

"Được rồi, vào đi thôi." Cửa vì xe gỗ nhỏ của cục cưng Mai Bạn đặc biệt làm một cái xuống dốc, Lâm Xước đẩy bé đi vào, Mai Sóc đóng cửa lại, "Ngươi lại đồng ý cái gì?"

"Cái này." Hắn đưa bức tranh cho nàng, "Nàng ấy nói cục cưng kia lập tức tròn tuổi, thân thể không tốt, là khắc cầu phúc, ta nghĩ tới Bạn Nhi cho nên liền......" Hắn cúi đầu, "A Sóc, ngươi không thích ta đồng ý?"

"Không có." Nàng để bức họa xuống, hôn hôn trán hắn, "Làm sao ta lại không biết tính tình của ngươi, tai ngươi mềm như vậy, [email protected]đlqđ@bubble editor còn là cho cục cưng lớn cỡ Bạn Nhi, ngươi không đồng ý đó mới lạ."

"Vậy ngươi đồng ý?"

"Ừ." Nàng cười lấy lại bức họa, "Ngươi mở miệng, ta tự nhiên sẽ đồng ý." Nàng đột nhiên đi tới cửa kéo cửa phòng ra, "Nghe được, có thể đi được rồi?"

"Tam Thiếu." Nàng kia lấy lòng cười chắp tay, vung tay lên về phía sau, một đám người đi tới phía cửa thôn, ở cửa thôn phóng người lên ngựa, "Một người mười lượng bạc, thiếu nợ ta, nhớ cho kĩ. Ta đã sớm nói, tìm Mai Tam thiếu là vô ích, phải tìm chính quân của nàng, một câu nói sẽ quyết định toàn bộ......"

Lời chưa xong đã tung bay ở trong tiếng vó ngựa dần dần đi xa, nước hồ Tây Hà hiện ra sóng nước trong veo không đổi, dưới trời chiều có mấy đuôi cá nhảy ra mặt nước, cái đuôi vẫy ra bọt nước, hiện ra ánh vàng chói mắt ở dưới ánh tà chiều.

Bài hát của ngư dân ca muộn, ven hồ khói bếp lên, mùi thơm ngát lượn lờ không thôi.