Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em

Chương 47: 47 Ngoài Ý Muốn


Thời tiết đầu năm hơi se lạnh, khắp hai bên đường đều rực rỡ bởi hoa cỏ thiên nhiên.

Trong sân trước của nhà bà ngoại Ngư Tranh có một cây đào lớn, cánh hoa rơi rụng phủ khắp một mảnh vườn.
Sau hai tuần ở nhà bà ngoại Ngư Tranh đón Tết, gia đình Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ sắp xếp trở về thành phố, kết thúc chuỗi ngày ăn chơi không lo nghĩ.
Bắt đầu lên xe di chuyển từ sáng sớm, Ngư Tranh để ý thấy Tiêu Cảnh Vũ liên tục nhận được điện thoại.

Tuy nhiên sau hai lần không bắt máy, anh đã chuyển sang chế độ máy bay để không nhận liên hệ từ bên ngoài.
Lúc về đến nhà cũng đã gần trưa, Tiêu Cảnh Vũ vừa về tới không lâu đã lấy lý do ra ngoài.

Ngư Tranh sớm nhận ra anh có vấn đề, thế nhưng nếu anh không tự giác nói, cô cũng sẽ không ép anh khai ra.

Rời khỏi nhà Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng đến nhà trọ cũ, bởi từ sáng bà chủ nhà đã gọi cho anh nhiều lần nhắn ghé qua một chuyến, tranh chấp tiền bạc dĩ nhiên sẽ không có, còn nguyên nhân anh đã thừa đoán được là do liên quan đến mẹ anh.
Từ lần đầu gặp lại mẹ, Tiêu Cảnh Vũ không có ý làm lành hay bỏ qua quá khứ, điều duy nhất anh có thể làm mà không tổn thương sâu nặng đến bà ấy chính là chọn cách tránh né.

Bởi chỉ cần không gặp, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Quả nhiên, lúc Tiêu Cảnh Vũ vừa bước đến cửa nhà bà chủ trọ thì đã bắt gặp mẹ anh ngồi đợi trong phòng khách.

Không thể tự mình tìm Tiêu Cảnh Vũ, mẹ anh đã phải nhờ tới người ngoài giúp đỡ, chỉ khác ở chỗ hôm nay bà ấy không đỗ xe ở đầu ngõ.
Bà chủ nhà trọ từ nhà bếp mang trái cây lên, thấy Tiêu Cảnh Vũ đứng ngoài cửa liền nhiệt tình gọi vào, sau đó trở xuống dưới nhà nhường không gian nói chuyện cho mẹ con anh.

Cùng lúc đó, phát hiện ra Tiêu Cảnh Vũ thì mẹ anh đang ngồi quay lưng ra cửa cũng vội đứng lên quay lại nhìn.
Dù sao cũng đã đến nơi, Tiêu Cảnh Vũ không muốn tiếp tục dây dưa làm phiền đến người khác, thế nên anh miễn cưỡng bước vào trong ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một lần.
Sau khi yên vị, mẹ Tiêu Cảnh Vũ khẽ nở nụ cười trìu mến, ngay cả trong ánh mắt cũng lộ rõ sự mong đợi: “Cảnh Vũ à, hơn hai tuần qua con đi đâu vậy? Nghe nói con đã chuyển nhà, bây giờ con sống chỗ nào? Con ăn Tết ở đâu? Hình như con không phải đến nhà cha con phải không?”
“Tôi đến nhà bạn gái.”
Nghe đến đây, mẹ Tiêu Cảnh Vũ ngạc nhiên ra mặt, vừa lo vừa mừng dò hỏi: “Con có bạn gái rồi sao?”
Tiêu Cảnh Vũ không đáp, không giải thích cũng không giới thiệu gì thêm về Ngư Tranh cho mẹ biết.

Cũng chính vì điều này khiến cho mẹ Tiêu Cảnh Vũ vốn lo lắng lại càng thêm bất an, bà chần chừ nhìn anh, ngập ngừng mở lời: “Vốn dĩ, mẹ muốn con theo mẹ ra nước ngoài sinh sống và học tập.


Nhưng bây giờ con đã có bạn gái, có lẽ sẽ khó hơn…”
Trước những lời bộc bạch của mẹ, Tiêu Cảnh Vũ vẫn dửng dưng lạnh nhạt, anh quay mặt nhìn ra cửa, thờ ơ đáp: “Kể cả khi tôi không có bạn gái, tôi cũng sẽ không theo bà.”
“Cảnh Vũ!” Mẹ Tiêu Cảnh Vũ nhướng người tới gần anh, trong ánh mắt bà lộ rõ sự bất lực, cả giọng nói cũng nghẹn ngào đi hẳn: “Cảnh Vũ, con ghét mẹ đến vậy sao? Mẹ làm tất cả là để thay đổi tương lai của con.”
Nghe đến đây Tiêu Cảnh Vũ khẽ cười khẩy, trên mặt bày ra biểu cảm xem thường: “Không có lý do gì mới mẻ hơn à? Lúc nào bà cũng nói là vì tương lai của tôi, nhưng tôi không cần thứ tương lai viển vông đó của bà.”
Ngừng lại một chút, Tiêu Cảnh Vũ cất giọng mỉa mai: “Chồng cũ của bà cưới được người giàu sang, chính bà cũng lấy được ngoại kiều, hai người sung sướng thì cứ hưởng, không cần lo cho tôi.

Bởi vì tôi cũng rất giống hai người, là kẻ giỏi nhất trong việc đào mỏ người khác.”
Không rõ vì sao nghe những lời này mẹ Tiêu Cảnh Vũ lại trở nên kích động, tuy nhiên anh không quan tâm mà đứng dậy, thẳng thừng buông lời châm biếm: “Chúng ta đều giống như nhau, nên cuộc đời ai thì cứ việc tự sống.

Tương lai của tôi đã có người khác lo, vậy nên mong bà từng tìm đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ không nán lại thêm một giây nào mà quay người rời đi.


Mặc cho bên tai là những tiếng gọi với theo níu kéo của mẹ, trong lòng anh vẫn không chút lay động.
Dường như đã từ rất lâu, anh không còn cảm giác được người phụ nữ trong kia thật sự là mẹ mình.

Một chút ít tình thương hay hơi ấm, cũng căn bản là không có.
Ra khỏi cửa nhà của bà chủ trọ được vài bước, từ phía sau lưng Tiêu Cảnh Vũ bỗng có một bàn tay chộp lấy vai anh giữ lại.

Theo phản xạ tự nhiên, Tiêu Cảnh Vũ lập tức hất tay nghiêng mình, lực xô có hơi mạnh khiến cho người kia ngã trúng vào thành cửa sắt.
Đáng nói, âm thanh của người phát ra lại trong trẻo, khác hẳn với giọng nói của mẹ Tiêu Cảnh Vũ.
Khi Tiêu Cảnh Vũ nhìn lại, bất ngờ phát hiện ra rằng người đang ôm trán chảy máu, thân đứng dựa vào cánh cửa kia lại là Túc Mạch..