Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 7: 7 A--


So với Lâm Như Hứa đẹp hơn?
Lục Gia Gia nhìn lại, "Rất tuấn tú." Nhưng so với cậu thì thiếu một chút thôi.

Hà Tâm Ý chỉ cảm thấy Lâm Như Hứa đang đùa với y, vì thế cười vỗ lên lưng hắn.

Chỉ có Triệu Nhất Xuyên biết Lâm Như Hứa đang nói thật, hắn thật sự cho rằng Hà Tâm Ý đẹp hơn hắn, nhưng lúc này mới lười nói chuyện này, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ chạy tới trước mặt Lục Gia Gia nháy mắt hỏi cô, "Chị Gia Gia, chị thấy em thế nào?"
Mà bây giờ không phải như trước kia nên hắn chỉ cười và không nói gì thêm.

Một đám người náo nhiệt ăn uống một bữa, trong nhà Triệu Nhất Xuyên cái gì cũng có nhưng ai cũng ngầm hiểu nhau muốn đi ra ngoài chơi, vì thế cả đám chạy tới KTV, cái tên KTV này rất thú vị, kêu là Không Ca Hát nhưng lại trang trí theo kiểu điên rồ mà đám trẻ ưa thích.

Hà Tâm Ý không quen tới mấy nơi ồn ào như vậy, chuẩn bị về nhà sớm nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Như Hứa lôi đi, lúc này đang ngồi trong một phòng ồn ào mà hối hận vô cùng.

KTV này định sẵn phần ăn, mỗi một phòng sẽ có phần đồ ăn và đồ uống tương ứng, mọi người gọi đồ không ít, cuối cùng còn bị vượt quá hạn mức của phòng.

Hà Tâm Ý vừa nghe tiếng hét lệch tông của Cao Phi vừa mở một lon coke.

"Anh yêu em yêu mãi không phai~" Hồ Nhạc Văn với Cao Phi đứng phía trước vừa hát vừa nhảy, mọi người thấy thế thì cười ầm lên, cuối cùng có người ồn ào kêu thọ tinh lên hát một bài, Triệu Nhất Xuyên nhăn nhó bị đẩy lên trên hát bài 《Khi em》 không tính là dễ nghe mà cũng không khó nghe, cậu ta đứng quay lưng lại với mọi người, gần như là bất động trước màn hình lớn.

Hà Tâm Ý tình cờ trông thấy bên cạnh màn hình lớn có một cái gương, phía sau Triệu Nhất Xuyên là Lục Gia Gia trong tay cầm coke và khoai tây chiên.

Từ đầu đến cuối cậu ta không quay đầu lại nhìn, nếu không phải vì Hà Tâm Ý đang chán thì xem chừng không phát hiện được, còn nữa, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà y thích quan sát mọi người xung quanh.

Có lẽ Triệu Nhất Xuyên thích Lục Gia Gia, y thấy trong mắt cô không có cảm xúc giống như vậy.

Nhưng giờ khắc này y hy vọng suy nghĩ của mình là sai, bởi vì sự yêu thích kia thoạt nhìn như là yêu mà không nói được.

Lâm Như Hứa cũng hát mấy bài, không có biểu cảm hay động tác dư thừa, xem ra đang đắm chìm vào giai điệu của riêng mình, đang hát bỗng dưng còn lôi kéo Hà Tâm Ý đến hát cùng nữa, nhưng có thế nào y cũng không đồng ý, còn trêu chọc Lâm Như Hứa vài câu.


Chơi bời ở KTV đến hơn mười một giờ, Hà Tâm Ý ra tới cửa rồi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là của Từ Gia Nhu, lúc này y nhớ tới mình ra ngoài mà quên nói một tiếng, gửi tin nhắn qua wechat bảo hôm nay đi ăn sinh nhật của bạn học, tối sẽ về.

Từ Gia Nhu nhắn tin trả lời rất nhanh, đều là những câu như chú ý an toàn, nói không cảm động là giả, tuy rằng ngôi nhà kia không có hơi ấm nhưng Từ Gia Nhu đối với y chưa bao giờ để thua thiệt, không phải con do mình sinh ra nhưng lo được tới bước này, y cảm thấy bản thân coi như là may mắn.

Vừa vặn Lâm Như Hứa đang đứng bên cạnh vô tình trông thấy, "Mẹ cậu hả?"
Nhất thời Hà Tâm Ý không biết phải trả lời như thế nào, không ai hỏi y về vấn đề này, chuyện thân thế của Hà Tâm Ý đã nhiều năm rồi không còn là đề tài bàn luận của người khác, mà hiện tại có người hỏi ngược lại cảm thấy an tâm vô cùng.

Tất cả mọi người đều không biết, thật tốt, vì thế y gật đầu không nhiều lời.

Không biết đâm trúng điểm nào của Lâm Như Hứa mà hắn nghiêm túc hiếm có, dưới ánh đèn sặc sỡ của KTV trông hắn trưởng thành đến lạ lùng.

Bởi vì ngày mai còn phải đi học nên tất cả mọi người không tiếp tục chiến đấu nữa, quyết định ai về nhà nấy, Triệu Nhất Xuyên là người đi đầu tiên, nói muốn đưa Lục Gia Gia về nhà, tất cả mọi người nhìn cậu ta cười, không ai nói gì cả, ai mà chẳng biết cậu ta với Lâm Như Hứa, Tôn Bình Khang ở cùng một tiểu khu chứ, chẳng qua là muốn ở riêng với Lục Gia Gia thôi.

Tào Dần Kiều đốt một điếu thuốc đưa đến trước mặt Lâm Như Hứa, "Có người mở một ván mời cậu đến chơi, hứng thú không?"
Đúng như Tào Dần Kiều dự đoán, Lâm Như Hứa không hỏi là cái gì đã lắc đầu, ai cũng biết vòng luẩn quẩn đó rất loạn, Lâm gia thiếu gia sẽ không dính tới, "Biết ngay cậu sẽ không đi, tên đó không nên để tôi lắm miệng lại hỏi."
"Biết tôi không đi thì sau này đừng có hỏi nữa." Lâm Như Hứa nghiêm mặt tỏ vẻ chán ghét, Tào Dần Kiều nhả ra một ngụm khói, vỗ vai hắn rồi đi tới chiếc xe bên đường.

Hơn mười một giờ phố xá cũng trở nên vắng vẻ hơn, chỉ còn biển hiệu của một vài quán còn sáng, Hà Tâm Ý ngáp một cái lấy điện thoại dò tìm khoảng khách, thấy khá gần nhà nên y quyết định đi bộ về.

Không nghĩ tới mới đi vài bước đã bị Lâm Như Hứa kéo lại, hắn quàng tay qua vai y, nói với Tôn Bình Khang, "Cậu về với bọn Cao Phi trước đi, tôi đưa Tâm Ý về."
Tôn Bình Khang không nghĩ có gì bất ổn khi Lâm Như Hứa tiễn bạn học nam về nhà, vì thế cậu ta nhanh chóng đồng ý và quay đi.

Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa cùng nhau đi về, y cảm thấy tâm tình của Lâm Như Hứa có chút không tốt, mày hơi nhíu lại không biết đang suy nghĩ cái gì, "Cậu làm sao thế?"
Lâm Như Hứa không biết tại sao Hà Tâm Ý lại hỏi vậy, hắn nhìn y khó hiểu.

"Thấy tâm trạng cậu không tốt lắm."
"Tâm trạng không tốt à?" Lâm Như Hứa giả vờ thoải mái dang hai tay ra.

Lâm Như Hứa không muốn nhiều lời thì Hà Tâm Ý cũng không hỏi nữa, qua một lúc lâu sau hắn mới phá vỡ bầu không khí im lặng, "Đồ chơi của bọn họ rất bẩn."

Tuy rằng hắn không nói rõ nhưng Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa đang nói bọn Tào Dần Kiều, "Bẩn thì bọn họ bẩn, cậu đừng đụng vào."
Hà Tâm Ý hiếm khi an ủi người khác, ngược lại Lâm Như Hứa vẫn cứ im lặng, y cảm giác hôm nay hắn vẫn luôn trầm mặc, giống như đang ức chế điều gì đó.

"Tôi không dám đụng vào."
Hà Tâm Ý không nói, y cảm nhận Lâm Như Hứa muốn kể và không cần y đáp lại, vì thế y sẵn lòng lắng nghe.

"Tôi đụng vào cũng không ai quản."
Đề tài này rất nặng nề, Hà Tâm Ý không biết mình phải nói gì nữa, vì thế chỉ nở nụ cười, trong giọng nói đều mang theo ý cười, "Tôi cũng không có ai quản."
Lâm Như Hứa không biết vì sao Hà Tâm Ý lại nói như vậy, rõ ràng hắn thấy y báo bình an cho người nhà, Hà Tâm Ý cũng thừa nhận là mẹ của mình, nhưng vì lý do nào đó Hà Tâm Ý cho hắn một cảm giác đồng cảm, hay là vì nụ cười của y quá đẹp nên hắn bị một câu hết sức bình thường an ủi đủ rồi.

Không hiểu sao tâm trạng của Lâm Như Hứa tốt hơn, "Nếu như không có ai quản vậy thì hôm nay chúng ta không về nhà!"
Hà Tâm Ý cũng cảm giác tâm tình của Lâm Như Hứa thay đổi, tuy rằng không biết vì sao nhưng câu nói chuyển đề tài của đối phương rất lợi hại, y không rõ tại sao không ai quản thì sẽ không về nhà, không ai quản cũng phải ngủ mà.

Nhưng Lâm Như Hứa dùng cặp mắt sáng ngời nhìn khiến Hà Tâm Ý không thể nói lời từ chối, thậm chí y có chút hoài nghi Lâm Như Hứa có biết y nhan khống nhất chính là đôi mắt của hắn hay không, nếu không sao mỗi lần y định từ chối hay gì đó thì hắn lại dùng ánh mắt ấy, mà y giống như bị ma quỷ dẫn đường, thuận miệng hỏi, "Không về nhà thì đi đâu?"
Lâm Như Hứa quay ngoắt 180 độ, "Đi, anh đây dẫn cậu đi chơi!"
Đến khi Hà Tâm Ý đứng trước Happy Valley thì cả người đều mù mịt, y quay qua nhìn Lâm Như Hứa, cảm thấy người này sao lại thú vị đến vậy!
Lâm Như Hứa nhìn cửa chính đóng chặt của Happy Valley rồi đối diện với ánh mắt Hà Tâm Ý nở một nụ cười đúng kiểu tiêu chuẩn, vốn tưởng rằng trong mắt đối phương sẽ chứa đầy bất lực nhưng không ngờ lại thấy Hà Tâm Ý cười cong cả mắt, đúng là đang rất vui.

Phút chốc trông thấy nụ cười kia khiến hắn đang tươi cười cũng phải sững sờ, liền giải thích, "Tôi quên hôm nay là thứ tư, Happy Valley không có biểu diễn tối."
Hà Tâm Ý nhìn vào đôi đồng tử nói dối của hắn, còn rất thành thật bổ sung thêm, "Với lại biểu diễn tối cũng tới mười một giờ đêm thôi."
"Cảm ơn cậu, Lâm Như Hứa."
Là lời cảm ơn thật lòng, Lâm Như Hứa không biết vì sao bỗng dưng y lại cảm ơn chân thành như vậy.

Bởi vì hắn không biết Hà Tâm Ý chưa từng đến khu vui chơi bao giờ, thời thơ ấu của y trôi qua khác với những đứa trẻ khác, với y mà nói tất cả đều trống rỗng.

Lâm Như Hứa là người đầu tiên dẫn y đến khu vui chơi, cho dù khu vui chơi đầy màu sắc lúc này đã tối om không nhìn được gì, thậm chí cho dù y còn chưa vào trong được, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên y đứng gần khu vui chơi đến thế.

Gần đến mức chỉ cần đưa tay ra đã chạm được ngay, tựa như đang bù đắp lại tuổi thơ thiếu thốn của y.


Có lẽ Hà Tâm Ý có rất nhiều bí mật, Lâm Như Hứa nghĩ thế, cho nên hắn mới có nhiều phản ứng làm người khác không hiểu, điều này chứng tỏ sự tồn tại của hắn hết lần này đến lần khác.

Nhìn xem xuất sắc cỡ nào, thậm chí còn là một người hoàn mỹ nữa, hắn không hề có tật xấu hư hỏng như mấy thanh niên thời nay, sống rất biết điều rất ngay thẳng, chưa kể còn ưa nhìn nữa.

Gặp được Hà Tâm Ý, hắn cảm thấy đó chính là may mắn của mình, hắn muốn đến gần người nọ một chút, cho nên hắn cấp bách muốn biết bí mật chôn sâu của người nọ, giống như chỉ có làm vậy hắn mới chứng minh được bản thân thật sự bước vào thế giới của y, không cần người nọ phải lễ phép, khách sáo, không để lộ một tật xấu nào hay thậm chí im lặng xếp hắn vào hàng ngũ "người khác".

"Hôm nay không đi được, lần sau nhất định phải đến kịp."
Tôi sẽ chờ cậu chủ động nói cho tôi biết, để tôi thực sự bước vào thế giới của cậu.

Ánh mắt của Lâm Như Hứa rất kiên định, giống như đi Happy Valley lần này trở về mang theo một việc vô cùng quan trọng không hiểu sao lại thấy vui sướng.

Hà Tâm Ý gật gật đầu, y không tìm được lý do từ chối, hơn nữa tự đáy lòng mà nói y vô cùng nguyện ý.

Không thể đi Happy Valley được nữa, Lâm Như Hứa kiên quyết không chịu về nhà ngủ, mồm liên tục kêu chứ khi nãy vừa nói xong không thể đổi ý được, Hà Tâm Ý dù bất lực nhưng cũng sẵn sàng đi theo hắn chơi bời.

Lâm Như Hứa kêu Hà Tâm Ý ngồi xuống tảng đá to bên cạnh Happy Valley, hắn đứng kế bên gọi một cú điện thoại, gọi xong thì ngồi xuống cạnh Hà Tâm Ý.

Đợi một lúc thì một chiếc xe máy chạy đến, người nọ kêu một tiếng Lâm ca, Lâm Như Hứa gật đầu, lấy mũ bảo hiểm và người nọ rời đi.

Không giống như chiếc xe máy điện nhỏ hồi chiều, chiếc mô tô này rõ ràng đã được tân trang trông chuyên nghiệp hơn, Lâm Như Hứa cứ thế mà ngồi lên rồi kêu "Tâm Ý", dưới ánh đèn đường mờ vàng, Hà Tâm Ý nhìn qua chỉ cảm thấy Lâm ca ngầu đến mức làm người ta không nói nên lời.

Y bước tới nhận mũ bảo hiểm Lâm Như Hứa đưa cho, hắn ngồi vắt chân trên xe, nhìn y thở dài, đưa tay qua giúp y thắt lại mũ, lưu loát nói, "Lên xe."
Lâm Như Hứa chạy xe rất nhanh, quốc lộ rạng sáng thưa thớt xe, Hà Tâm Ý đưa một tay ra sau để giữ thăng bằng, cảm nhận cơn gió gào thét qua mặt, những tòa nhà sáng tối đều trở thành những bóng mờ, y đột nhiên cảm giác được sự vui vẻ trước nay chưa từng có, thậm chí còn muốn hét thật to, nhưng tiếng hét kia luôn bị nghẹn ở cổ họng, y chỉ thoải mái cười, không nghĩ về nó nữa.

Hà Tâm Ý không hỏi Lâm Như Hứa bây giờ sẽ đi đâu, nhưng khi Lâm Như Hứa dừng xe bên bờ sông thì một sự ngạc nhiên không thể giải thích dâng lên trong lòng y, Hà Tâm Ý một lần nữa cảm thấy đối phương thật thần kì, luôn chọn ra những nơi mà y thích đến.

Lâm Như Hứa dựng xe xong hai người cùng nhau tản bộ dọc bờ sông, tiếng dòng sông êm ả đứt quãng kéo đi tất cả ồn ào náo nhiệt.

Đầu tháng mười một mang theo cảm giác mát mẻ, Lâm Như Hứa chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mà không hề biết lạnh, thật lâu sau hắn mới mở miệng, "Tâm Ý."
"Ừ."
Sau đó không nói gì thêm, nhưng cũng không thấy xấu hổ.


Lâm Như Hứa giống như phát hiện ra điều gì đó thú vị, "Tâm Ý."
"Ừ."
Nghe được tiếng đáp trả của Hà Tâm Ý, đột nhiên hắn nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo một cảm xúc đặc biệt của riêng Lâm Như Hứa, càng lúc càng lớn, cuối cùng lan khắp cả đoạn sông, hắn đột nhiên dừng lại, hai tay chụm thành cái loa đặt bên miệng.

"A!——"
Một tiếng hét to phá tan cả bóng đêm, Lâm Như Hứa nhìn Hà Tâm Ý, "Hét một tiếng đi."
Hà Tâm Ý cười lắc đầu.

"Thật đó, hét to một tiếng cảm thấy rất tuyệt!"
Hà Tâm Ý mấp máy môi, cuối cùng cũng thỏa hiệp, được thôi.

Y mở miệng thật to, vài lần liên tiếp nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Tôi hét không được."
"Hét không được?" Lâm Như Hứa có chút ngạc nhiên.

Hà Tâm Ý gật đầu, xoay người chuẩn bị đi tiếp thì bị Lâm Như Hứa giữ chặt, "Hét không được thì sẽ không hét ư?"
Y không nói gì, Lâm Như Hứa tiếp tục nói, "Tâm Ý không có gì là không làm được, đường đường là Ý thần sao có thể không hét được chứ!"
Lâm Như Hứa nói như đúng rồi, cũng mặc kệ Hà Tâm Ý muốn nói lại thôi, "Đi, chúng ta cùng làm."
"A——" Giọng rất nhỏ, giống như một đứa trẻ đang học đánh vần vậy.

Hà Tâm Ý không phản ứng, Lâm Như Hứa vỗ vai y, "Nào, nói cùng tôi đi! A——"
"A——"
"A————" Âm thanh cao hơn một chút.

"A————"
Lâm Như Hứa nở nụ cười, "A————"
Bước thêm một bước nữa, cuối cùng Hà Tâm Ý cũng có thể làm, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được vui sướng trước đây chưa từng có, vô tình hai tay tạo hình cái loa để bên miệng, "A————"
Một tiếng kết thúc, Lâm Như Hứa nhìn Hà Tâm Ý cười cong cả mắt, "Thế nào, dễ chịu hay không?"
"Dễ chịu!"
Hà Tâm Ý lại hướng mặt về phía sông hét to hơn cả ban nãy, giống như muốn phá tan thứ gì đó, "A————"
Hai người nhìn nhau cười, Hà Tâm Ý nhìn vào mắt Lâm Như Hứa, lại một lần nữa cảm thấy người này thật thú vị..