Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 35: 35 Phân Ban 4


Không biết điện thoại bị mất nguồn từ lúc nào, Lâm Như Hứa vừa sạc vừa bật lên thì một trận ting ting kéo dài nhức cả óc, hơn 20 cuộc gọi nhỡ, dấu chấm đỏ hiển thị 99+ tin nhắn từ nhóm "Ba lính ngự lâm Thủ Minh".
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Làm sao bây giờ!"
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Có phải Lâm ca không cần tụi mình nữa rồi đúng không!"
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Lâm Như Hứa tớ nói cho cậu biết, cho dù cậu có muốn chạy trốn tụi này thì tớ cũng sẽ làm phiền cậu thôi!"
Đại Hà: "..........."
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Xuyên ca!"
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Cuối cùng cậu cũng chịu lên tiếng, nếu cậu mà không lên tiếng thì tớ tới nhà tìm cậu ngay!"
Đại Hà: "Cậu dám tới hả?"
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Không dám 【Thẳng thắn? Mạnh mẽ.jpg】"
........
Lâm Như Hứa bật cười, cái này cũng không thể trách Tôn Bình Khang kinh sợ được, bầu không khí trong nhà Triệu Nhất Xuyên đến hắn còn thấy khiếp đảm nữa mà.
Lâm ca ca từ trên trời rơi xuống: "."
Lâm Như Hứa:???
Lâm ca ca từ trên trời rơi xuống? Lâm Như Hứa trực tiếp gửi tin nhắn thoại, hoàn toàn không để ý tới Tôn Bình Khang bởi vì sự xuất hiện của hắn mà khóc trào nước mắt, "Tôn Bình Khang cậu sửa tên tôi thành cái quần gì vậy?"
Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Hì hì ≧﹏≦"
Tôn tử nhà mình là một tên ngốc thì phải làm sao bây giờ? Lâm Như Hứa không muốn nói chuyện, ba người chỉ trò chuyện thêm vài ba câu rồi hẹn nhau tới nhà Lâm Như Hứa ăn cơm trưa.
Tôn Bình Khang đến sớm nhất, thấy Lâm Tráng đang ở nhà thì cũng không ngạc nhiên, híp đôi mắt nhỏ và ngoan ngoãn gọi một tiếng "Thưa chú", được Lâm Tráng trả lời: "Ôi, lâu rồi không gặp lại thấy chắc khỏe ra nha" đầy khích lệ, rồi lại giả bộ cúi đầu ủy khuất vào phòng Lâm Như Hứa, vừa mới vào thì thấy Lâm ca nhà mình đang nằm dài chơi game, hắn vô cùng nhạy bén mới thoát khỏi chiêu thái sơn áp đỉnh này.
(EN: Ý Lâm ca là Tôn Tôn là núi to, vừa chơi game nhưng cũng nhạy bén thoát khỏi cái đè của Tôn Tôn ấy)

Lâm Như Hứa: "Cậu gấp gáp chạy tới là muốn giết tôi hả? Tôi bây giờ không có sản nghiệp gì cho cậu kế thừa đâu, để lại cho ông cố nhà cậu hết rồi."
Tôn Bình Khang nghĩ tới sự quan tâm của ông cố vừa nãy, đầu chui vào chăn Lâm Như Hứa, "Bỏ đi bỏ đi, không dám nghĩ không dám muốn."
Chẳng bao lâu sau Triệu Nhất Xuyên cũng đã đến, mọi người vốn ở cùng một tiểu khu, ba nhà không xa nhau, đi bộ khoảng vài phút là tới rồi.

Ba người ngồi trên thảm trong phòng Lâm Như Hứa chơi game, cố ý vô tình hàn thuyên vài chuyện trong hai ngày qua, biết được tình hình ông ngoại Lâm vẫn ổn thì cũng không hỏi nhiều.
Bọn họ sợ Lâm Như Hứa có chuyện mà không nói, một mình chịu đựng đến khó chịu, mà trong lòng Lâm Như Hứa cũng biết điều đó, thao tác chơi game càng nhanh hơn.

Nghĩ đến lúc cô giáo Hứa rời đi, hai người này cũng từng lén chạy tới nhà hắn, mấy đứa nhóc nhỏ tuổi có tới cũng không biết phải nên làm gì, Triệu Nhất Xuyên ngồi bên cạnh không lên tiếng, tiếng động của Tôn Bình Khang so với hắn còn dữ dội hơn, khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vừa lau vừa nói, "Mẹ tớ nói, hu hu....!Dì Hứa đi tới một nơi rất đẹp, cậu không cần lo lắng, sau này....!Hức hức hức....!Sau này mẹ của tớ cùng chính là mẹ của cậu...!Hu hu hu hu......."
Nói xong còn chưa chờ Lâm Như Hứa đáp lại thì cậu còn khóc lớn hơn, khi ấy chỉ cỡ mười tuổi, bất quá lại là tên lớn nhất trong ba đầu củ cải, Tôn Bình Khang khóc tê tâm liệt phế, Lâm Như Hứa ngồi giữa hai người, trong lòng cố nén bi thương cũng không kìm được hốc mắt đỏ hoe, đúng là trẻ con, ba người ngồi đó khóc hơn một tiếng đồng hồ, tới mức kinh động tới cha mẹ, thế là hai người kia bị lôi kéo về nhà.
Thực ra bên tiểu khu này, con nhà mình kết bạn với con nhà ai thì không có ba mẹ nào mà không biết cả, dù sao trên đầu mỗi nhà đều là gia sản bạc triệu, việc kết bạn cũng có thể xem là trợ lực một phần cho sau này, bất quá ba người họ không phải là cố ý sắp xếp cho chơi chung, họ quen biết nhau một cách rất ngớ ngẩn, rồi bắt đầu con đường "Ba lính ngự lâm".
Cảnh tượng hiện tại lại trùng hợp với cảnh tượng của nhiều năm trước, nhất quyết đổ máu chứ không đổ lệ như Lâm Như Hứa lại xoa xoa cái mũi hơi chua xót, tự hỏi một số việc có nên nói với hai người họ hay không.
Sau một ván chơi, ba người ngồi xụi lơ trên thảm, ăn trái cây dì Trương mới bưng vào, Lâm Như Hứa cắn miếng dưa Hami, "Hai ngày nay trong lớp thế nào?"
"Còn có thể thế nào chứ," Tôn Bình Khang ôm cái gối, "Vẫn y như cũ!"
Lâm Như Hứa hỏi tiếp, "Không xảy ra chuyện gì hết?"
Tôn Bình Khang, "Không có."
"Làm gì mà không có," Triệu Nhất Xuyên cũng hăng hái, đá nhẹ cậu ta, "Hạ Vũ đó!"
Vốn là Lâm Như Hứa muốn hỏi bóng gió về Hà Tâm Ý một chút, dù sao thì chuyện Hà Tâm Ý chọn ban xã hội thể nào cũng gây nên làn sóng không nhỏ, mà bây giờ vừa nghe tới Hạ Vũ cũng không còn hứng thú nữa.
"À đúng rồi!" Tôn Bình Khang đánh vào đùi một cái bốp, nói lầm bầm hai tiếng, chia sẻ chuyện bát quái với gương mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng khinh, "Hạ Vũ là ai? Là cháu trai bảo bối của chủ nhiệm Tam Kim đấy! Cậu có nghĩ tới không? Thế mà cậu ta muốn học ban xã hội!"

Song, Lâm Như Hứa không phải là một khán giả nhiệt tình đủ tư cách, nghe xong không chỉ không ngạc nhiên mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
Tôn Bình Khang: "Lâm ca cậu không ngạc nhiên hả?"
Lâm Như Hứa:....!Có cái gì mà ngạc nhiên, không phải chỉ là người thứ hai trong lớp thôi sao? Người thứ nhất còn muốn đi học văn đó!
Uầy....!Không đúng! Người thứ hai! Sao còn chưa nói tới thứ nhất!
Tôn Bình Khang không quan tâm tới vẻ mặt đầy vi diệu của Lâm Như Hứa, tự mình bổ sung thêm câu nói kia, "Lớp Một của trường Thủ Minh nào có người theo ban xã hội đâu? Nghe nói hai năm trước có người muốn học xã hội liền bị chủ nhiệm lớp dẫn tới văn phòng nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, bây giờ là Hạ Vũ vốn là cháu của chủ nhiệm, với lại nghe nói bảng phân ban của cậu ấy còn không đưa ba mẹ ký tên, tự mình ký luôn, mà cũng không hề bắt chước chữ ký nữa, liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay...."
Thao thao bất tuyệt không biết muốn nói tới khi nào, Lâm Như Hứa đột nhiên cắt ngang lời, "Chỉ có mỗi cậu ta thôi?"
Giọng nói còn chút run rẩy, Tôn Bình Khang nghe mà thấy khó hiểu, "....!Chứ không thì sao? Một mình cậu ta cũng đủ làm người khác đau đầu rồi."
"Ha ha ha." Lâm Như Hứa đột nhiên bật cười, lại còn cười tới không tự chủ được, Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên ngồi bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, chợt nghe Lâm Như Hứa vừa cười vừa nói, "Lát nữa...!Lát nữa ăn cơm xong....!Tôi nói với mấy cậu chuyện này."
Triệu Nhất Xuyên: "Chuyện gì sao không nói luôn bây giờ?"
Đúng lúc dì Trương gõ cửa kêu bọn họ ra ăn cơm, Lâm Như Hứa tỏ ra thần bí sáp lại gần, nhỏ giọng nói, "Chuyện đại sự."
Triệu Nhất Xuyên nhịn không được đạp hắn một cái, ba người đùa giỡn lại ngồi trên bàn ăn rất hiểu quy củ.
Tôn Bình Khang cảm thấy đây là bữa ăn cậu ta sốt ruột nhất từ trước tới nay, cậu không ngừng gắp đồ ăn vào miệng, làm Lâm Tráng nhìn ngây người, còn tưởng gần đây Tôn Bình Khang làm sai gì đó mà người nhà không cho ăn cơm, thế là nhanh bảo dì Trương làm thêm vài món nữa.
Chỉ có điều là mỗi mình cậu ta vội, Lâm Như Hứa vẫn còn chậm rãi ăn cơm, Lâm Tráng thì ngồi bên cạnh, Tôn Bình Khang cũng không dám nói gì, đành ngồi một chỗ sốt ruột, lâu lâu còn liếc mắt qua nhìn Triệu Nhất Xuyên bình tĩnh bên cạnh.
Một bữa cơm khoảng chừng bốn mươi phút mới xong, Tôn Bình Khang vừa rời khỏi bàn ăn là lôi kéo Lâm Như Hứa về phòng, dùng cả hai tay kéo hai vị đại thiếu gia vào trong rồi đóng cửa "rầm" một cái, híp đôi mắt nhỏ nhìn về phía Lâm Như Hứa, "Nói đi."
Lâm Như Hứa tiện tay ôm cái gối ngồi xuống thảm lông, "Chuyện này có thể hơi khó tin, hai người các cậu tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý."
Giọng điệu ngả ngớn, thậm chí còn không thể đứng đắn được một xíu nào, nhưng khi hắn tỏ dáng vẻ đó thì ngay cả Triệu Nhất Xuyên không thể không nghiêm túc ngồi đối diện hắn.


Dựa trên sự hiểu biết của bọn họ đối với Lâm Như Hứa, cách nói chuyện càng không để ý thì càng là chuyện lớn, nhưng trăm triệu lần bọn họ cũng không nghĩ tới, Lâm Như Hứa vừa mở miệng chính là ——
"Tôi thích con trai."
Triệu Nhất Xuyên: "???"
Tôn Bình Khang: "!!!"
Cả ba người đều im lặng một lúc lâu, Lâm Như Hứa dựa vào một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, cho bọn họ thời gian để bình tĩnh lại, cả người Triệu Nhất Xuyên ngẩn ra, vẫn là Tôn Bình Khang phản ứng trước, giọng run rẩy, "Hà Tâm Ý?"
Suy nghĩ của Tôn Bình Khang rất đơn giản, bọn họ chơi chung với Lâm Như Hứa nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy hắn có dấu hiệu gì là thích con trai cả, vậy mà từ khi Hà Tâm Ý xuất hiện thì sự bất thường hết lần này tới lần khác.
Cậu ta đã sớm phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến phương diện này.

Không phải nói chứ, Lâm ca trông thế nào cũng thẳng như cây sắt ấy! Sao có thể thích con trai chứ?
Triệu Nhất Xuyên cũng phản ứng lại, đối với chuyện "thích con trai" thật sự không biết phải nói thế nào, trong vòng luẩn quẩn bọn họ quen biết không phải không có đồng tính, nhưng cho tới bây giờ cậu ta không nghĩ tới Lâm Như Hứa sẽ thích đàn ông, giờ còn cảm thấy không giống chút nào, tuy rằng cậu ta cũng hiểu một câu "Hà Tâm Ý" của Tôn Bình Khang không phải là không có lý, đành nói, "Cậu xác định?"
"Ừm...." Lâm Như Hứa còn bày ra bộ dạng tự hỏi, "Không xác định."
Triệu Nhất Xuyên nghe xong ba chữ này thì gân xanh trên cổ cũng nổi lên, làm ra vẻ sẽ đánh hắn, chuyện này có gì vui mà lấy ra đùa?
Một bên bị Tôn Bình Khang ôm eo cứng ngắt, mắt thấy Triệu Nhất Xuyên sẽ xông lên, vẻ mặt của Lâm Như Hứa trở nên ôn nhu, nói nửa câu còn lại, "Nói đúng ra là thích Hà Tâm Ý."
Tôi thích Hà Tâm Ý, cho nên mới nói là thích đàn ông.
Tôi có thể không thích đàn ông, nhưng nhất định thích Hà Tâm Ý.
Hai người nọ nghe xong liền hiểu, nắm đấm của Triệu Nhất Xuyên đang giơ trên không trung từ từ hạ xuống thảm lông, vang lên một tiếng trầm đục.
Hồi lâu sau, Triệu Nhất Xuyên lại hỏi, "Cậu ta tốt như vậy sao? Tốt hơn so với tất cả con gái trên đời này?"
"Chị Gia Gia cũng không phải tốt nhất."
Triệu Nhất Xuyên cúi đầu không lên tiếng, chợt nghe Lâm Như Hứa lại bắt đầu thiếu đánh, "Nhưng mà Hà Tâm Ý là tốt nhất."
Lời nói mang theo tiếng cười làm người khác càng tức giận hơn, còn nhắc tới Lục Gia Gia, Triệu Nhất Xuyên đánh một cái lên cánh tay hắn.
Lâm Như Hứa bị đánh mà còn cười, "Làm gì đánh người ta còn chọn chỗ? Lăn lộn nhiều năm như vậy mà? Hay là sợ đánh đau ông nội của cậu hả?"

Triệu Nhất Xuyên không thể nhịn được liền xông lên, Tôn Bình Khang ngăn lại, Lâm Như Hứa lại giống như không muốn sống mà đi khiêu khích thêm, ba người liền ầm ĩ, tiếng cười cùng tức giận lẫn vào nhau.
Mười phút sau, cả ba nằm dài trên thảm lông nhìn trần nhà, Tôn Bình Khang mở miệng trước, "Thích đàn ông thì cứ thích đàn ông, thích Ý thần thì cứ thích Ý thân, Lâm ca chúng ta cho dù thích cớt thì tớ cũng phải bắt nó thành một đóa hoa."
Nói xong thì bị Triệu Nhất Xuyên đẩy nhẹ, "Cậu ác thế?"
Tôn Bình Khang: "He he~"
Lâm Như Hứa lại không thể nghe nỗi, "So sánh kiểu gì vậy, Tâm Ý nhà tôi có thể so sánh với bông hoa bình thường hả?"
"Được được được, Tâm Ý nhà cậu tốt nhất." Triệu Nhất Xuyên tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Nhưng mà bây giờ cứ Tâm Ý nhà cậu Tâm Ý nhà cậu, rồi Tâm Ý nhà cậu có đồng ý chưa?"
"Đúng ha," Tôn Bình Khang nằm xoay người lại, "Hà Tâm Ý thì sao? Cậu ta thích con trai không?"
Hắn không tự tin để nói, tuy rằng Hà Tâm Ý nhìn ôn nhu hòa nhã nhưng cũng là một thanh niên căn chính miêu hồng*, được rất nhiều cô gái nhớ thương! Hơn nữa bàn về xác suất mà nói, phần trăm biết mình có thích đàn ông hay không thì còn quá thấp, mà nói xong thì hắn thấy có hơi hối hận, rõ ràng nói khả năng ở người nọ có thể là thấp, cái này không phải chọc trúng chỗ đau sao?
*Căn chính miêu hồng: có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc Cách mạng Văn hóa.

Một thành ngữ chính trị trong thời đại Mao Trạch Đông, nghĩa là, sự nhấn mạnh đơn phương về nguồn gốc của gia đình "đỏ không phải là màu đỏ" và "vừa phải" trong giai đoạn chính sách cực đoan trái.

Cái gọi là "căn chính miêu hồng" là một gia đình tốt, chẳng hạn như công nhân, nông dân nghèo trung bình, và quân đội và con trai, được tin rằng một đứa trẻ sinh ra trong gia đình phải là một cuộc cách mạng tốt.

Cái gọi là "Miaozheng" đề cập đến "sinh ra ở Trung Quốc mới, lớn lên dưới màu đỏ", không bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng cũ.

(Theo: tieuphunghoang wordpress)
Nhưng mà Lâm Như Hứa không trầm mặc giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại còn mang theo chút cứng rắn.
"Ai biết được?" Khóe môi hắn cong lên, "Này không phải học ban tự nhiên với tôi hay sao?".