Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Chương 11

Một người đàn ông được dựa vào một người đàn ông khác là hạnh phúc, một người đàn ông bị một người đàn ông khác dựa vào lại là chuyện rất khổ cực đấy

Trữ Uy đi rồi, có hai cảnh sát đi tới. Trong đó, một người tiến đến, ngồi lên chiếc bàn ngay trước mặt tôi, nhìn tôi một cách khó chịu.

“Nói đi, còn được giảm nhẹ tội.”

“Tôi thừa nhận là tôi đã đập vỡ bình hoa đó. Nhưng chỉ là vô tình mà thôi, hơn nữa bình hoa đó cũng không có giá trị đến mười hai vạn đâu.”

“Có đáng giá hay không không phải do anh quyết định! Thực ra chuyện này cá nhân giải quyết với nhau là hơn! Chúng tôi bớt việc, mà anh cũng đỡ phiền phức! Đừng mơ tưởng đồn cảnh sát là nơi có thể được đối xử tử tế! Hẳn anh cũng không thích hồ sơ lý lịch không được đẹp đẽ cho lắm phải không?”

Tôi đương nhiên biết ở đây không tốt, đương nhiên không muốn bị dính phải tội gì. Thế nhưng, tôi không muốn cúi đầu, không muốn bị Trữ Uy dắt mũi. Tôi không muốn chịu thua trước Trữ Uy như vậy. Kỳ thực, tôi và Trữ Uy là cùng một loại người, y bá đạo, tôi quật cường. Chúng tôi đều tranh cường háo thắng cùng sĩ diện. Chính điều đó đã định trước chúng tôi không thể có hạnh phúc.

“Có thể cho tôi mượn di động chút được không? Tôi cần gọi một cuộc điện thoại!”

Tôi hỏi xin lại cái di động bị cảnh sát thu trước đó, Thư Trạch mà biết tôi bị cảnh sát bắt đi liệu có lo lắng không? Dù sao cũng nên báo cho cậu ấy một tiếng là mình không sao.

“Trước khi mọi chuyện được giải quyết, không được phép gọi điện thoại! Nói đi, rốt cuộc là muốn giải quyết theo luật chung hay luật riêng đây?” Viên cảnh sát không kiềm được trừng mắt với tôi.

“Cứ theo luật mà giải quyết đi!” Tôi bình tĩnh nhìn hắn.

“Mẹ nó! Đã làm sai lại còn điên khùng!”

Tên cảnh sát gầy nhẳng đang ngồi trên bàn bắt đầu hung hăng đấm tôi một đấm. Hắn đè tôi xuống, sau đó là một loạt những cú đấm như mưa thi nhau rơi trên người tôi. Rất đau, nhưng không bị đánh vào chỗ hiểm. Tôi biết, thế này cũng coi như là thủ hạ lưu tình, nếu không có lẽ tôi đã bị mấy người to khỏe vây đánh nằm đo đất rồi. Phỏng chừng Trữ Uy đã bày trò trước với họ, muốn cho tôi nếm chút vị đắng, nhanh chóng ép tôi đi vào khuôn khổ đây mà.

Tôi có chút hoài nghi, Trữ Uy bắt đầu không từ thủ đoạn muốn nối lại tình xưa với tôi, kỳ thực là ngay từ đầu đã chẳng có ý nghĩa gì. Y chỉ là quá hiếu thắng, đem chuyện tình cảm của chúng tôi coi thành một trận thi đấu thể thao. Y đã thắng tôi năm năm, nhưng tại thời khắc cuối cùng lại bị tôi “lật ngược”. Vì vậy, y điên tiết, dùng mọi cách để khiến tôi chịu thua. Nếu như không phải vậy, tôi thực sự không nghĩ ra nổi một Trữ Uy tiêu sái, coi cả thế gian là trò chơi như y vì lẽ gì cứ riết lấy tôi không tha.

Đánh xong, tôi bị tạm giam trong gian phòng chỉ có độc một tấm phản. Tôi dựa vào tường, miễn cưỡng ngồi dưới đất, trên người không còn một chút sức lực nào. Sau lưng đau tưởng chết, vậy nên tôi chỉ có thể cuộn mình trúc trắc để sườn chạm với mặt đất. Ngoại trừ đánh cho tôi một trận, mấy tên cảnh sát cũng không làm gì khác để hành hạ tôi. Bình thường không bỏ qua bữa tối nào, nhưng lần này tôi chưa ăn uống gì đã ngủ, nên bụng có chút cồn cào.

Thiếp đi không được bao lâu, cảm giác có người nhẹ nhàng ôm lấy mình. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Thư Trạch hiện ra.

“Cậu đã đến rồi…” Tôi mở miệng, cổ họng có chút khàn khàn.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Thư Trạch chạm trán vào trán tôi, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, khiến tôi cảm nhận rõ ràng cái cảm giác đau đớn chưa từng có trên người.

“Có thể về được sao?”

“Ừm, tôi đã làm thủ tục xong đâu đấy rồi.”

“Tôi không sao, để tôi xuống đi. Tôi đường đường là đàn ông sức dài vai rộng thế này để cậu ôm còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Hừ~ cấm lộn xộn.”

Tống Thư Trạch hừ một câu ý bảo tôi không được nói nữa, không thèm xem xem tôi có kháng nghị hay không đã ôm lấy tôi rời khỏi phòng tạm giam. Thư Trạch so với tôi cao hơn gần nửa cái đầu, vóc người thường xuyên được tập luyện vừa khỏe khoắn mà xinh đẹp. Tuy nói ôm một người không lấy gì là thấp bé như tôi cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng không phải là không làm được. Lúc bước ra, tôi phát hiện mấy vị cảnh sát ai nấy nhìn chúng tôi đều một bộ sợ hãi e dè.

Thư Trạch ôm tôi vào trong xe, sau đó lái xe về nhà, dọc đường cậu ấy không nói câu nào, chỉ nắm tay tôi.

“Sao cậu không hỏi tôi vì sao bị bắt?”

Tôi liếc nhìn sắc mặt trầm trọng của Thư Trạch, đành làm kẻ phá vỡ không khí trầm mặc trước.

“Tôi đã biết hết.”

“A, tiền bảo lãnh phải nộp chắc nhiều lắm phải không?”

Thư Trạch không trả lời, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi. Về nhà, Thư Trạch giúp tôi tắm rửa, sau khi thấy mấy vết bầm tím trên người tôi, cuối cùng cũng bạo phát cơn tức giận.

“Mẹ nó! Tôi nhất định sẽ không tha cho bọn họ!” Thư Trạch quăng vèo một phát cục xà bông đang cầm trên tay xuống đất, phẫn nộ mắng.

“Không sao không sao, cùng lắm chỉ là bụng với lưng bị ăn vài đấm thôi. Mấy chỗ hiểm đã được nương tay rồi đấy. Đàn ông con trai trúng vài quyền cũng đâu có gì đáng ngại!”

Tôi cười cười, lại bị Thư Trạch kéo vào trong lòng. Thẳng đến khi bị cậu ấy ôm đến mức không thở nổi, mới nghe cậu ấy hung hăng nói, “Tôi sẽ không để anh phải chịu đòn oan ức đâu.”

“Thư Trạch, cậu buông tay ra đã… Cậu ôm chặt làm lưng tôi đau quá.”

“Xin lỗi, tôi kích động quá.”

Thấy tôi kêu đau, Thư Trạch luống cuống thả lỏng hai tay, nhưng vẫn ôm tôi trong ngực. Tôi nhận ra trong mắt cậu tràn ngập sự áy náy cùng đau đớn. Đột nhiên cảm thấy lần này bị đánh quả thực là đáng giá.

“Dân không đấu với quan, tốt nhất đừng dây dưa với cảnh sát làm gì. Huống hồ tôi thực sự đâu có bị làm sao. Mà bọn họ chủ quan như vậy, cậu vừa nộp tiền đã cho tôi đi ra, làm tôi không rất bất ngờ đấy. Rốt cuộc cậu đã làm cách nào thế?”

Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt Tống Thư Trạch, mong muốn cậu ấy có thể cho tôi một lời đáp. Đối với Thư Trạch, tôi thực sự không thể lý giải nổi. Không phải là tôi không quan tâm đến cậu ấy, mà là cậu ấy dường như luôn cố tình khiến tôi không thể hiểu được mình. Có điều, vào lúc này, sự tình đã không còn đơn giản như vậy, Trữ Uy nếu đã quyết tâm nhét tôi vào đồn cảnh sát thì không có lý nào lại để tôi chỉ nộp ít tiền bảo lãnh là có thể ra được. Huống hồ y còn quen biết cục trưởng ở đây nữa. Thư Trạch chỉ tốn chưa tới một đêm đã kỳ tích đưa tôi ra khỏi chỗ đó. Tiền bạc của cậu ấy đều ở trong tay tôi. Đương nhiên không loại trừ khả năng cậu ấy có quỹ đen quỹ đỏ nào khác, nhưng cậu ấy có tiền riêng, trong khi mới chỉ là một sinh viên tốt nghiệp chưa được bao lâu, liệu có thể tích góp được bao nhiêu? Hơn nữa, nếu như không có quan hệ, nói trắng ra là tiền cũng vô dụng. Thế nhưng, liệu cậu ấy có quan hệ như thế nào không? Tôi thực tình không có ý tò mò chuyện riêng của cậu ấy, chỉ là Thư Trạch xa lạ như vậy khiến tôi rất bất an.

“Sau khi tôi biết anh bị mang đi, liền lập tức đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho anh. Có điều mấy tên đó không đồng ý, cũng không cho tôi được gặp anh. Sau tôi nhờ đến một người họ hàng có quan hệ ở đây, mới đem được anh ra.”

“Hóa ra là vậy. Ở đây cậu có người thân à? Trước giờ chưa bao giờ thấy cậu nhắc đến.”

“Không phải, là người họ hàng đã sang nước ngoài ấy đấy. Tôi gọi điện thoại nhờ anh ấy.”

“Rốt cuộc anh ta có quan hệ họ hàng thế nào với cậu?” Tôi càng cảm thấy ngạc nhiên, Thư Trạch chỉ nói căn nhà này là của người họ hàng, nhưng lại hoàn toàn không đề cập tới người họ hàng này, thân thế cùng gia thế của cậu ấy cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy nói qua.

“Là anh tôi. Anh có đói bụng không? Tôi nấu cho anh ít cháo nhé.”

“Tôi có phải bệnh nhân đâu mà ăn cháo! Cho tôi ăn thịt đi, bồi bổ thân thể với sức khỏe chứ.”

Tôi cười cười, biết cậu ấy không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, tôi cũng không muốn ép cậu ấy nữa.

Thư Trạch nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch, chạy vào nhà bếp. Một lúc sau đã bưng ra một đía thịt bò hầm trở lại.

“Oa… Tay nghề làm bếp của cậu cũng không tồi đâu nha! Trước đây không chịu nấu cơm xem ra là tại lười hả? Món thịt bò hầm này mùi vị quả là không tồi!”

Tôi vừa ăn món thịt bò hầm Thư Trạch tự tay làm, vừa tán thán trong lòng.

“Hồi còn du học ở nước ngoài, tôi hay làm thêm ở nhà hàng.” Thư Trạch vừa nói vừa giúp tôi xé thịt đút vào miệng.

“Chẳng trách!”

“Tôi làm thì làm được, chỉ là tôi không thích làm, càng không thích ăn! Hồi trước nấu được nhiều món lắm. Nếu anh thích, sau này tôi sẽ nấu cho anh ăn.”

Thư Trạch ngước mắt nhìn tôi, nhàn nhạt nở một nụ cười. Chẳng hiểu vì sao trong lòng đột nhiên tê rần, chợt nhận ra một tia ưu thương không đổi trong mắt cậu. Tôi buông dao nĩa, vươn tay ôm cậu ấy.

“Không cần cậu làm cơm nữa. Nói thật là thịt bò hầm này cũng không phải món tôi thích. Cơm tây chung quy cũng không đầy đủ dinh dưỡng và tinh tế bằng. Sau này tôi vẫn sẽ làm cơm Trung Quốc thôi!”

Tống Thư Trạch nở nụ cười, cúi đầu đặt một dấu hôn thật lớn lên mặt tôi.

“Haha, anh nói chí phải! Chỉ cần đừng cho tôi ăn cơm nguội, thì ăn dưa muối cũng được.”

“Yên tâm! Chúng ta cũng không phải quốc gia chuyên đồ chua!”

Vừa lăn qua lộn lại một trận ở đồn cảnh sát, giờ ăn uống xong cũng đã quá nửa đêm về sáng rồi. Tôi giục Thư Trạch mau mau đi ngủ. Vừa chui lên giường đã bị Thư Trạch kéo qua, khiến cả người tôi ghé vào lòng cậu ấy. Sau đó là một nụ hôn dịu dàng đặt lên trán tôi. Bàn tay to lớn dần dần xuống phía sau xoa lên mông tôi. Cảm thấy ý đồ của cậu ấy, tôi khẽ buông ra.

“Này! Khuya lắm rồi, mai còn phải đi làm nữa! Chịu khó nhịn đi, ngủ sớm một chút!”

“Nhưng tôi rất muốn! Rất muốn rất muốn!”

Thư Trạch vuốt vuốt mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt làm nũng.

“Mai sẽ muộn mất!”

“Tôi đã xin phép nghỉ cho cả hai rồi!”

“Hừ! Ra là cậu đã có mưu tính trước rồi hả!” Tôi lườm cậu ta, khẽ đánh cái tên ương bướng này một cái.

“Sau lưng anh đang bị thương, hôm nay quyền chủ động cho anh đấy!”

Tôi giật mình nhìn cậu ta, “Cậu thực sự cho phép tôi công cậu?”

Vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi, “Tôi nói vậy bao giờ! Ý tôi là cho anh ngồi khóa cưỡi lên mình tôi, như vậy sẽ không làm lưng anh bị đau! Hơn thế nữa tiết tấu cùng độ nông sâu đều do anh quyết định.”

“Hừ~ Cái này sao tính là chủ động!?”

Tôi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên mình cậu ấy, đem cái thứ lớn vô cùng ấy của cậu đưa vào trong mình.

Tôi vốn không phải là thuần 0, chỉ là chưa có cơ hội thuận lợi mà thôi. Trước đây vì là Trữ Uy nên không được, còn hiện giờ lại thấy được Thư Trạch ôm cũng thập phần thoải mái, hơn nữa tôi cũng không muốn cậu ấy bị đau.

Thứ cực đại kia đang ma sát vùng nội bích mẫn cảm, cảm giác vui vẻ xâm nhập tận trong cơ thế khiến tôi không khỏi bật thành tiếng rên. Tôi ngồi trên người Tống Thư Trạch, phóng túng vũ động, đắm chìm trong bể dịu dàng của cậu ấy.

Ba ngày sau, tôi vô tình xem báo và trông thấy một tin tức: cục trưởng cục cảnh sát Đông Châu bao gồm cả cấp dưới mười hai người không rõ nguyên nhân đều từ chức tập thể.

Tôi quay đầu lại nhìn Tống Thư Trạch đang dán mắt vào game, buông tờ báo xuống, đi tới phía sau hôn lên vành tai cậu.

——–o0o——–