Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

Chương 10



10.

Khi tôi vào bệnh viện thì Thẩm Độ đã chuẩn bị xuất viện.

Hắn nhìn thấy tôi, ánh mắt khẽ động, tôi biết hắn muốn nói gì vì thế nói trước: “Thẩm Độ, chúng ta tâm sự đi.


Thẩm Độ nói, ngày hôm qua Lâm Thất Thất bị trường đuổi học, vốn dĩ cô ta muốn hắn cầu xin tôi nhưng Thẩm Độ không muốn gặp cô ta.

Đáng tiếc là tôi không thể tận mắt nhìn cô ta bị trường cưỡng chế thôi học.

“Dao Dao, thật xin lỗi.

” Khuôn mặt Thẩm Độ tiều tụy, hắn nhìn chằm chằm vào mặt hồ trong bệnh viện, cảm xúc trùng xuống.

“Dù là chuyện liên quan đến Lâm Thất Thất hay chuyện anh ép buộc em hôm trước, anh thực sự xin lỗi.


“Có nhiều lúc tôi cảm thấy thật sự rất mơ hồ, không biết Thẩm Độ tôi quen sáu năm trước có phải chỉ là một giấc mộng do tôi tạo ra hay không.


Tôi bình tĩnh nói.

Thẩm Độ chỉ cười chua xót.

“Thẩm Độ, anh còn nhớ sáu năm trước chúng ta cùng nhau vẽ một bức tranh không?”

Từ sau khi chia tay, tôi vẫn luôn ở trong trạng thái phẫn nộ hoặc bị thương.

Bởi vì yêu hắn nên đau khổ, nhưng tôi không muốn biểu lộ ra sự thống khổ của mình cho nên chỉ có thể duy trì bằng sự phẫn nộ, nhưng hiện tại tôi đã có thể thật sự bình tĩnh đối mặt với Thẩm Độ.

“Khi đó chúng ta mặc sức tưởng tượng về tương lai, tưởng tượng về hôn lễ độc nhất vô nhị của chúng ta.


Tôi lấy bức tranh từ trong túi xách ra.

Tông màu chủ đạo của bức tranh là màu lam, bên bờ biển rộng lớn, bầu trời đêm và mặt biển phủ kín đầy sao, sóng vỗ rì rào lên bãi cát, trên bãi cát là những chiếc vỏ ốc xà cừ và vỏ sò, bên trên còn có một đống lửa trại.

trung tâm của bức tranh, một người đàn ông và một người phụ nữ đứng đó nhìn lên mặt trăng trên bầu trời.

Đây là kế hoạch tương lai mà chúng tôi cùng nhau vẽ lên.

“Thẩm Độ, bức tranh này tôi tìm thấy ở phòng vẽ của Ô Tuần, nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn giúp tôi lưu giữ chúng.


Thẩm Độ không nói gì.

“Thẩm Độ, tôi vẫn luôn cho rằng bởi vì anh yêu tôi đủ nhiều cho nên lúc trước mới có thể từ bỏ hết thảy không màng tất cả mà đi du học, nhưng tôi phát hiện mình đã sai.


“Bởi vì yêu thương anh nên mọi chuyện đều lấy anh làm chủ, thậm chí tôi còn nghĩ hy sinh tất cả vì anh.


“Nhưng kết quả là tôi chỉ khiến bản thân mình cảm động.


“Mà sau khi trải qua chuyện lần này tôi mới hiểu được khi đó anh rơi xuống vực sâu chỉ coi tôi như cọng rơm cứu mạng, giống như tia sáng mà người sắp chết đuối nhìn thấy, nhưng miễn là nhìn thấy tia sáng thì còn có hy vọng sống sót, còn chuyện tia sáng đó là ai thực sự nó không quan trọng đối với anh.


Cho nên khi gặp được Lâm Thất Thất hắn mới biết muốn có được cô ta, mà lúc tôi trở về thì hắn lại do dự.

“Không phải Dao Dao, không phải nó không quan trọng đối với anh…” Thẩm Độ đau khổ nhìn tôi.

“Từ đầu đến cuối, người anh yêu là em mà thôi.


“Thẩm Độ, nếu anh chỉ yêu em thì Lâm Thất Thất sẽ không xuất hiện.


Tôi và Thẩm Độ trầm lặng ngồi bên hồ.

“Dao Dao, em thật sự muốn từ bỏ tình cảm của chúng ta, bỏ rơi anh sao?” Thẩm Độ nắm lấy tay tôi, đau khổ hỏi.

“Thẩm Độ, không phải tôi muốn từ bỏ.

” Tôi rút tay về, “Anh luôn luôn oán trách vì sao sau đó tôi luôn bận bịu không liên lạc với anh, tôi cho anh biết, báo cáo mà Lâm Thất Thất đạo văn chính là đáp án.


Thẩm Độ mờ mịt không hiểu.

Tôi giải thích: “Thật ra tôi học xong tất cả chương trình học bên đó trong vòng hai năm, báo cáo đó chính là trước khi tốt nghiệp tôi thành lập ra phương án trị liệu cho anh, nhưng mà vì khó có thể thực hiện cộng thêm tác dụng phụ quá lớn nên bị thầy bác bỏ.



“Thầy nói, bệnh IPAH hiện nay chưa có bất kỳ một quốc gia nào có thể nghiên cứu ra phương án chữa trị đầy đủ.


“Lúc đó tôi rất đau khổ, nhưng tôi không thể cứ tuyệt vọng như vậy, thế là tôi lại chống chọi ở sở nghiên cứu ba năm.


“Cuối cùng tôi chấp nhận hiện thực, quyết định quay về và cùng anh vượt qua quãng đời còn lại, dù chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì sự sống của anh…Tôi thật sự đã chuẩn bị cùng anh trải qua nửa đời sau.


“Đáng tiếc, có vẻ tôi đã ước tính sai về khoảng cách của chúng ta đến với một kết cục viên mãn.


Tôi bình tĩnh nói xong những lời này, Thẩm Độ khóc không thành tiếng.

Hắn hiểu ý tôi cho nên hắn sẽ không giữ tôi lại.

Tôi đưa bức tranh kia cho hắn, dù sao đó cũng là tất cả mà chúng tôi từng mơ đến.

Tôi không biết hắn có cần hay không nhưng tôi không cần.

Vẫn như cũ, tôi không có cách nào tha thứ được cho Thẩm Độ, rõ ràng đó là một tình yêu hoàn mỹ mà tôi đã từng rất kiêu ngạo nhưng lại dễ dàng bị hắn phá hủy.

Nhưng mà quên đi.

Điều tôi thực sự nên tha thứ chính là năm năm mù quáng liều mạng vì người khác của mình.


Ra khỏi bệnh viện, tôi liền nhìn thấy Ô Tuần cách đó không xa.

Tôi cười nhạt với cậu ấy một tiếng, cậu ấy hiểu ý tôi bước nhanh đến.

“Uống một ly chứ?” Tôi hỏi.

“Cậu mời?”
Tôi cười to: “Ừ, tớ mời!”
Vẫn là quán ăn đó, ông chủ nhiệt tình, niềm nở, vừa thấy chúng tôi là chào hỏi.

Tôi gọi ba chai bia.

“Không phải không cam lòng sao?”
Sau khi nghe tôi giải thích xong, Ô Tuần bất thình lình hỏi tôi.

Tôi ăn xiên nướng, không hiểu ý cậu ấy là gì.

“Lão già tên Monet kia không phải đã nói đấy thôi, cậu bỏ được Thẩm Độ?”
Tôi thở dài: “Hầy, tớ cảm thấy nếu tớ không vạch trần thì sẽ mất nhiều hơn.


“Nhân lúc đang còn trẻ, dừng tổn hại kịp thời đi.



Ô Tuần tỏ vẻ đồng ý, cụng bia với tôi.

“Sau đó thì sao, cậu có dự định gì không?”
“Tớ đã nộp đơn vào Học viện Mỹ thuật ở Florence, tuần sau sẽ sang đó tham quan.

Nếu được nhận, tớ sẽ tạm thời sống ở Ý trong 3-4 năm tới.


Nghe vậy, mặc dù Ô Tuần không nói gì nhưng cậu ấy sa sút hơn trước đó rất rõ ràng.

Sau một khoảng thời gian cả hai im lặng, cậu ấy hỏi tôi: “Vậy cậu…phương diện tình cảm cậu có dự định gì không?”
Tôi ngước lên nhìn Ô Tuần, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

“Ô Tuần, từ lần trước biết được tình cảm của cậu, tớ đang suy nghĩ về mối quan hệ của chúng mình.


Ô Tuần nuốt nước bọt, lo lắng nhìn tôi.

“Tớ phát hiện từ sau khi về nước, tớ có ấn tượng cực kỳ tốt với cậu, thêm vào đó là cảm giác ỷ lại vào cậu nữa, điều này có thể liên quan đến việc tớ bị phản bội trong tình cảm có cậu kề bên giúp đỡ.


Nghe có vẻ như là một ý tốt, Ô Tuần nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng tớ sợ nó sẽ giống như Thẩm Độ đối xử với tình cảm của bọn tớ, chỉ là sự cứu rỗi trong tưởng tượng của mình.


Tôi không thể lại lâm vào cảnh tự thôi miên bản thân, dù sao như vậy không chỉ hại mình mà còn hại tới Ô Tuần.

Ô Tuần im lặng một hồi lâu, mãi sau mới trả lời một câu: “Đã hiểu.


“Cho nên Ô Tuần, tớ không thể vì tình cảm nhất thời tớ chưa xác định này mà đưa ra lời hứa hẹn với cậu được.


Ô Tuần gật đầu, ngay lập tức bỏ nét lo âu trên mặt, cầm chai bia lên trước mặt tôi.

“Vậy hôm nay coi như là bữa cơm chia tay vui vẻ! Chúc cô Trịnh Điển Dao sau này nỗ lực thực hiện thành công ước mơ, sớm đạt được hạnh phúc!”
Cậu ấy thật lòng nói.

Tôi cũng không cam chịu yếu thế: “Vậy tôi cũng xin chúc anh Ô Tuần sau này làm ăn phát đạt, sớm tìm được lương duyên!”
m thanh hai chai bia cụng vào nhau trong trẻo giống như tiếng chuông gió treo ngoài cửa.

Từ đó, tôi vĩnh biệt quá khứ hoàn toàn.