Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 46: C46 Chương 46

Ánh mặt trời bắt đầu trở nên nóng rát, Thẩm Tri Ý quay đầu, sườn mặt thiếu niên trắng nõn dưới ánh mặt trời, đường viền mặt vẫn luôn đẹp trai như vậy.

Khương Nhạn cũng quay đầu, cô ấy thở hổn hển mấy cái, hít thở đến khi hô hấp đều đặn mới mở miệng.

“Không ngờ Tống Thời Việt còn có chút tài năng, tôi nhìn dáng vẻ của cậu ấy còn tưởng rằng cậu ấy rất yếu đuối mong manh đấy.”

Thẩm Tri Ý nghe xong cũng nở nụ cười với cô ấy: “Không ngờ tới chứ gì, anh Tống của cậu, người ác không nói nhiều.”

Thiếu niên ngồi dậy từ dưới đất, phía sau là mặt tường loang lổ, phía trước là xe cộ qua lại không dứt. Anh đưa tay vuốt mấy lọn tóc còn tán loạn của thiếu nữ, đáy mắt thấm ra ý cười.

“Là ai nói tôi như vậy có thể bị người khác đấm một phát chết hả?”

“Tôi.” Thẩm Tri Ý nói rất hùng hồn.

“Không phải sao? Chỉ dựa vào cái thân thể gầy gò của cậu, đứng một chỗ không di chuyển không phải sẽ bị đấm một phát chết à.”

Tống Thời Việt: “...”

Khương Nhạn không nhịn được cười phụt ra một tiếng: “Thẩm Tri Ý, có phải cậu ngốc không, ai lại đứng yên tại chỗ để cho người ta đánh?”

Cô ấy nhẹ nhàng bò dậy từ dưới đất, phủi phủi bụi trên đồng phục học sinh, vươn tay ra với Thẩm Tri Ý.

“Để ăn mừng sự tự do của tớ, chị đây mời hai đứa đi ăn.”

Lúc cô ấy nói chuyện, cả quá trình chỉ nhìn Thẩm Tri Ý, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn về phía Tống Thời Việt bên cạnh.

Đừng hỏi, bởi vì giờ này chị Khương hận không thể lập tức mua vé thoát khỏi thế giới không có Tống Thời Việt!

Rốt cuộc cô ấy to gan đến thế nào mà có thể đứng trước mặt Tống Thời Việt nói ra câu bảo anh hết hy vọng với cô ấy đi? Nhớ lại ánh mắt thiếu niên không nói gì khi cô ấy nói lời này, Khương Nhạn hận không thể xuyên trở lại đánh chết bản thân ăn nói ngông cuồng đi!

Đúng là việc vô cùng xấu hổ.

Thẩm Tri Ý lôi kéo tay của cô ấy đứng lên: “Tớ muốn đi ăn KFC!”

Khương Nhạn đưa tay véo mặt của cô: “Cẩn thận mập chết cậu.”

Vừa nghiêng đầu, thiếu niên ngồi dưới đất lạnh lùng nhìn tay cô ấy. Ánh mắt của anh dường như có thể đông chết người, sự lúng túng trong lòng Khương Nhạn bỗng nhiên tiêu tan một chút.

Dù cô ấy có nói gì, anh Tống cũng chẳng bao giờ nhìn cô ấy như một con người.

Khương Nhạn muốn khóc, Thẩm Tri Ý yêu quý cô ấy bao nhiêu mới có thể làm cho Tống Thời Việt đứng ra giúp mình?

Cô ấy nâng cái mặt béo của Thẩm Tri Ý: “Ăn, chị dẫn cưng đi ăn cả thế giới luôn.”

Lúc thiếu niên sắp không kiên nhẫn được, cô ấy đẩy Thẩm Tri Ý ra một cái: “Mau đỡ anh Tống một cái đi, cậu ấy không lên nổi.”

"Hả?"


Thẩm Tri Ý mờ mịt quay đầu, đúng lúc Tống Thời Việt cúi đầu: “Vẫn còn tốt, chỉ là sức khỏe của tôi có chút chưa hồi phục lại đã trải qua vận động mạnh như vậy, trong thời gian ngắn chưa hồi sức kịp mà thôi.”

Anh nói như thế, Thẩm Tri Ý sốt ruột ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay của anh: “Sao rồi? Cậu không sao chứ?”

Thiếu niên trở tay khoác lên cánh tay cô: “Không sao đâu, dìu tôi một chút là được rồi.”

Khương Nhạn ở sau lưng Thẩm Tri Ý ném tới ánh mắt xem thường, Tống Thời Việt coi như không nhìn thấy, anh dựa vào lực kéo của thiếu nữ. Anh đưa tay giống như vô ý sượt qua gò má trắng nõn của cô, vị trí vừa đúng là chỗ Khương Nhạn vừa véo.

“Đừng nhúc nhích, có vết bẩn, tôi lau giúp cậu.”

Thẩm Tri Ý không hề nghi ngờ anh, ngoan ngoãn ngửa mặt lên chờ anh lau.

Ý cười dần dần hiện lên trong mắt thiếu niên, đầu ngón tay luôn luôn man mát cọ qua gò má mềm mại, lực rất nhẹ, giống như đối xử với bảo vật dễ vỡ.

“Xong chưa?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.

“Vẫn còn một chút...” Tống Thời Việt nói.

Thẩm Tri Ý hất tay anh ra, tự mình xoa xoa trên mặt mình mấy cái, có chút ghét bỏ nói: “Một nam sinh cao lớn, lau cái mặt cũng lề mề, để tôi tự lau đi.”

Tống Thời Việt: "..."

Đến tận khi vào KFC, khuôn mặt tối tăm suốt cả đường đi của Tống Thời Việt vẫn không tốt hơn.

Thẩm Tri Ý lặng lẽ tới gần Khương Nhạn hỏi cô ấy: “Anh Tống làm sao thế nhỉ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Nhạn nghiêng mặt đi che giấu nụ cười trên mặt.

“Không biết, tớ sao dám ngông cuồng phỏng đoán tâm tư của anh Tống.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Đối với tâm trạng lên xuống của Tống Thời Việt, Thẩm Tri Ý chỉ để ý được một giây, sau đó đã bị hương vị của gà rán thu hút.

Trong miệng cô cắn cánh gà, nhồm nhoàm không rõ tranh công với Khương Nhạn.

“Cậu thấy không, lúc tớ lao lên sân khấu cứu cậu, cái cảnh đó có phải rất ngầu đúng không?”

“Vâng vâng vâng...” Khương Nhạn cũng không quan tâm có béo hay không, trong tay cũng cầm một cái Hamburger: “Có điều, sao mà cậu lại đến được đó?”

Thẩm Tri Ý nói: “Là Tống Thời Việt đấy, đúng lúc lớp tớ cũng đang tự học, cậu ấy lén lút dẫn tớ đi.”

Khương Nhạn có hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Tống Thời Việt, mặc dù cô ấy cho rằng Tống Thời Việt muốn cứu cô ấy thì cũng nên là tự cứu mình ra xong lại nói cho Thẩm Tri Ý chứ, không ngờ cậu ấy lại dẫn Thẩm Tri Ý tới.


Tống Thời Việt không cảm thấy hứng thú với những thực phẩm rác này, chỉ chậm rì rì cắn miếng khoai tây, anh nhận thấy được ánh mắt của Khương Nhạn nên ngẩng mặt lên nhìn cô ấy một cái.

“Thẩm Tri Ý nói cậu ấy muốn đánh Khúc Hằng lâu rồi.”

...

Khương Nhạn thu hồi ánh mắt, oán hận cắn miếng Hamburger.

Không ngờ cái đoạn anh nói bên tai cô ấy về rừng cây nhỏ trước đó là cố ý nói cho Khúc Hằng nghe, chỉ cần camera của trường học không quay tới, dù cho Khúc Hằng bị đánh thì anh ta cũng không dám nói là ai đánh.

Dù sao với cái tính khí sĩ diện hão kia của Khúc Hằng, nếu như người khác biết người đánh anh là Khương Nhạn vẫn luôn dính lấy anh ta thì đâu còn là uy nghiêm của cậu Khúc nữa.

Thẩm Tri Ý hỏi Khương Nhạn: “Vừa nãy tớ nghe cậu nói Tống Thời Việt làm gì đó với cậu, cậu còn từ chối cậu ấy, cậu từ chối cậu ấy rất...”

Khương Nhạn nhanh tay nhét miếng gà KFC vào trong miệng của cô: “Mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”

Thẩm Tri Ý nuốt miếng gà KFC xuống: “Tớ...”

Còn chưa nói xong đã bị một miếng gà viên KFC nhét vào trong miệng nữa.

Khương Nhạn tới gần Thẩm Tri Ý, lẳng lặng bấm bên dưới cô, giọng nói lộ ra uy hiếp: “Thẩm Tri Ý, ăn cũng không chặn nổi miệng của cậu đúng không?”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý nhìn về phía Tống Thời Việt, thiếu niên có chút không dễ chịu cúi đầu ho khan một tiếng, lại nhét miếng gà viên KFC vào trong miệng cô.

“Ăn đi!”

*

Ba người bọn họ lượn lờ bên ngoài đến trưa mới trở lại.

Lúc sáng đi ra ngoài, Tống Thời Việt đã xin nghỉ giúp cho mình và Thẩm Tri Ý, còn Khương Nhạn...

Dưới ánh mắt chờ mong của Khương Nhạn, Tống Thời Việt lựa chọn im lặng.

Đột nhiên Khương Nhạn cảm thấy vòng đi vòng lại cuối cùng người đau thương vẫn chỉ có một mình cô ấy.

Hai người cùng nhau về lớp, trong ánh mắt hóng hớt của các bạn học, Khương Nhạn chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Cô nằm nhoài lên bàn giống như cuộc đời không còn gì luyến tiếc, Hứa Xán chọc chọc cánh tay của cô ấy.

“Này...”


“Sao vậy?” Khương Nhạn hơi uể oải nói.

Hứa Xán vô tội buông tay: “Tớ chỉ muốn nói cho cậu tớ đã giúp cậu xin nghỉ rồi, cậu đừng lo lắng.”

Khương Nhạn lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Quả nhiên chỉ có mình cậu là người xinh đẹp tốt bụng, không giống người khác.”

“Tớ...”

Hứa Xán nhìn cô ấy muốn nói lại thôi.

Một luồng dự cảm bất thường trào dâng dưới đáy lòng Khương Nhạn, cô chán nản thở dài: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Nghe vậy Hứa Xán dựng thẳng ngón tay cái lên với cô ấy một cách mạnh mẽ: “Không hổ là cậu, ngay cả thiên tài cũng thu phục được.”

Thậm chí còn xem thường cậu ấy nữa.

Khương Nhạn: “...”

Khương Nhạn giống như sắp chết bỗng dưng bật dậy, đưa tay bụm miệng Hứa Xán, sợ hãi liếc mắt nhìn về vị trí Tống Thời Việt, thấy anh không nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đừng nói bừa, tớ và Tống Thời Việt trong sạch không có gì. Tớ là cái quái gì? Cũng xứng để cậu ấy thích tớ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hứa Xán ngờ vực nhìn cô ấy.

Khương Nhạn nói: “Tớ với cậu ấy thật sự không liên quan, mấy câu nói kia là tớ trúng tà mới nói ra, ánh mắt của anh Tống còn không thèm nhìn thẳng vào tớ, làm sao có thể thích tớ được.”

Hứa Xán nhìn về phía Tống Thời Việt.

Tư thế ngồi của thiếu niên vẫn rất cương trực, ngón tay thon dài cầm bút viết. Lớp bọn họ không ai thích học, thầy giáo cũng không thích quan tâm, phần lớn giáo viên lên lớp đều ném sách đó để bọn họ tự học.

Chỉ có một mình Tống Thời Việt, cho dù giáo viên không lên lớp, anh đều lặng lẽ ngồi ở vị trí của mình, cầm sách vừa xem là xem hết cả một ngày.

Cô ấy cho rằng cái gọi là thiên tài sẽ giống như trong tiểu thuyết vậy, không học cũng có thể thi với điểm số cao nhất. Nhìn Tống Thời Việt cô ấy mới biết, thời gian anh phải trả giá cũng không ít hơn so với người khác, chỉ là đầu óc thông minh hơn người khác là sự thật thôi.

Ngoại trừ cái cảnh anh đứng lên đó, giờ nhìn dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng không giống như thích Khương Nhạn.

Cô ấy nhìn chỗ ngồi trước Tống Thời Việt vẫn trống không: “Vậy Khúc Hằng đâu rồi?”

Khương Nhạn có chút chột dạ sờ mũi: “Ai biết được, có thể là không muốn gặp tớ nên về rồi.”

“Vậy hai người...”

Khương Nhạn nói: “Mặc kệ trước đây có thế nào, sau này tớ và cậu ta không liên quan, cậu ta theo đuổi Cố Phán, tớ tìm anh giai nhỏ của tớ.”

Hứa Xán nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Sau buổi trưa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ, cô ấy lười nhác vùi đầu nghịch điện thoại, ánh mắt đào hoa bình thường nhìn qua có chút vênh váo hung hăng, giờ khắc này chỉ có ý cười trong trẻo.

Ngoài sân thể dục truyền tới tiếng reo hò, nam sinh cao lớn tùy tiện lau mặt.

Khương Nhạn nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng ngoài sân thể dục, chậm rãi cười rộ lên.


Người này và người buổi sáng nay ở bên cạnh Khúc Hằng hoàn toàn như hai người khác nhau, tóm lại có vài phần giống với Khương Nhạn trong lời đồn.

Giáo viên ngồi trên bục giảng để cho bọn họ tự học, Hứa Xán chống đầu, có chút mệt mỏi híp mắt lại, liếc nhanh qua bóng lưng Tống Thời Việt.

“Cậu nói xem...”

Cô ấy hỏi: “Nếu như thiên tài không thích cậu thì cậu ấy thích kiểu như thế nào?”

Khương Nhạn thu hồi ánh mắt, bĩu môi: “Có thể sẽ thích người đầu óc không quá thông minh.”

Thế thì sẽ bổ sung cho nhau.

Hứa Xán ngáp một cái, không để lời nói của cô ấy ở trong lòng, nằm nhoài lên bàn ngủ thiếp đi

*

Ngày hôm sau là kỳ thi chung của toàn thành phố, Thẩm Tri Ý chuẩn bị chiến đấu như sắp ra trận.

Lúc đi trên đường vẫn còn cầm công thức toán học để xem, suýt chút nữa đụng vào cái cây, lúc mấu chốt được một cái tay chặn lại.

“Thẩm Tri Ý...” Tống Thời Việt bất đắc dĩ nói: “Đây chỉ là kỳ thi chung rất bình thường của toàn thành phố thôi, không cần phải thế.”

“Cậu không hiểu.” Thẩm Tri Ý nói: “Lần thi toán này tôi nhất định một lần rửa hết hổ thẹn lần trước!”

Tống Thời Việt hỏi cô: “Lần trước toán cậu được bao nhiêu điểm?”

Thẩm Tri Ý lắp bắp nói: “4... 46...”

Thiếu niên yêu thương xoa đầu nhỏ của cô: “Cậu cố lên.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Học sinh giỏi lập tức cút khỏi thế giới của cô đi!

"Đúng rồi..." Tống Thời Việt mở miệng.

"Tôi..."

Anh do dự nói: “Đợi thi xong, bọn họ muốn mời cậu cuối tuần đến ăn cơm.”

“Hả?” Thẩm Tri Ý sửng sốt, không cần Tống Thời Việt nói thì cô cũng biết bọn họ mà anh nhắc tới là ai, nhưng cô không ngờ bọn họ sẽ mời cô ăn cơm.

Tống Thời Việt bổ sung: “Không phải ăn bên ngoài, tự làm ở trong nhà.”

Thẩm Tri Ý nắm chặt sách công thức trong tay: “Sao bỗng nhiên muốn mời tôi vậy...”

“Không phải bỗng nhiên, vẫn luôn nghĩ đến nhưng không biết mở lời với cậu như thế nào.”

Xung quanh người đến người đi, Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt thiếu niên có chút thấp thỏm.

Cô nở nụ cười.

“Được thôi.”