- Ta vừa nghe Lưu thúc cùng đội trưởng nhắc tới các ngươi, dị năng của các ngươi không có lực công kích, trước hết ở trên lầu đi, trên lầu đều là nữ nhân, chú ý đừng tùy tiện đi loạn là được.
Kỳ thực Tiểu Thôi không nhỏ, nhìn như ba mươi tuổi, trang phục thật là giản dị, mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, nói chuyện mạnh mẽ, thành thục thận trọng.
Lục Nhạc Hàm vội vàng đánh giá biệt thự này, có hai tầng, phòng khách có thể mở một PARTY loại nhỏ, hiện tại chất đầy các loại tạp vật.
Lạc An cười cười, cảm tạ nói:
- Cảm ơn tỷ.
Trên mặt Tiểu Thôi lộ ra thần sắc cô đơn, nói:
- Cũng không biết tình huống của đệ đệ ta hiện tai như thế nào, có người hảo tâm thu lưu hay không."
Dứt lời cười một cái tự giễu:
- Ai, nhìn ta nói cái gì này, mấy ngày nay đều sắp biến thành Tường Lâm tẩu, đứa nhỏ này lớn lên cũng thật xinh đẹp.
Nhìn Lục Nhạc Hàm mà phát ra một tiếng cảm thán.
Lục Nhạc Hàm quay mặt lại trên mặt có chút đắc ý, tầm mắt chuyển tới trên người Lạc An đang nhíu mày, gật gật đầu nói:
- Cảm tạ Thôi tỷ.
Tiểu Thôi cười ra tiếng:
- Ai u, miệng ngọt như vậy, đến đến đến, Thôi tỷ tìm cho các ngươi một phòng có ánh sáng tốt.
Ý cười trên mặt Lục Nhạc Hàm càng tăng thêm, nhìn tiểu Thôi cười đến đôi mắt mị mị, nói:
- Thôi tỷ thật tốt.
Còn kém đi tới ôm tiểu Thôi một cái.
- Được rồi, các ngươi liền ở nơi này đi, nếu có chuyện gì thì trực tiếp tìm ta là được.
Tiểu Thôi mở cửa một gian phòng chỉ chỉ bên trong nói:
- Chỉ có phòng này là có giường đôi, các ngươi là huynh đệ sẽ không có chuyện gì.
Lục Nhạc Hàm mềm giọng nói:
- Ừ, không có chuyện gì, lớn như vậy đủ hai chúng ta ngủ rồi.
Tiểu Thôi xoay người lại, chân còn không bước ra liền quay lại, có chút muốn nói lại thôi, thần sắc xoắn xuýt vừa xem hiểu ngay.
Lục Nhạc Hàm sờ sờ gò má của mình, nghi hoặc nhìn tiểu Thôi.
Tiểu Thôi quay mặt lại hạ thấp giọng nói với Lạc An:
- Tiểu tử, trong coi đệ đệ của ngươi, tuy rằng ta sắp xếp cho các ngươi ở bên trong đám người, nhưng mà người đội trưởng kia của chúng ta cũng là.. Ai, đệ đệ ngươi chính là quá đẹp.
Lạc An sắc mặt biến đổi, giọng nói có chút run rẩy, nói:
- Vừa rồi ta cũng có cảm giác không đúng lắm, hắn thật..
- Đúng, tiểu tử, biết rõ là tốt rồi, nếu không thì trong đội ngũ của chúng ta tại sao lại nhiều cô gái xinh đẹp không có dị năng như vậy, mọi người cũng là vì sinh tồn, nhưng trên người đứa nhỏ này có dị năng, nói không chừng còn có thể tránh được một kiếp.
Lạc An nắm chặt tay, nắm tay Lục Nhạc Hàm có chút đau, sắc mặt nhăn nhó, tiểu Thôi cho là hắn đang sợ sệt, buông lỏng giọng cười nói:
- Đừng sợ, tận lực đừng đi ra, có việc thì gọi ta cùng Lưu thúc.
Sau khi đóng cửa, sắc mặt của Lạc An vẫn không tốt, yên tĩnh ngồi ở trên giường cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Nhạc Hàm bò vào trong ngực của hắn, ôm hắn làm nũng nói:
- Học trưởng, làm sao vậy a?
Lạc An giọng điệu bất thiện, nói:
- Tại sao muốn nói chúng ta là huynh đệ, lúc trước quang minh chánh đại theo đuổi ta, hiện tại tới tay lại che dấu?
Lục Nhạc Hàm đã sớm nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, bĩu môi hôn nhẹ khóe miệng của hắn, nói:
- Không phải ta sợ, nhưng là ngươi, lúc trước ngươi không đáp ứng ta không phải là bởi vì sợ người khác nói ngươi là đồng tính luyến ái sao?
Lạc An lông mày giãn ra, nhưng vẫn nhăn mặt nói:
- Dĩ nhiên không phải, chẳng lẽ ta yêu ngươi còn không dám nói, lúc trước là do không có cảm giác gì đối với ngươi, bây giờ không phải là đang yêu ngươi sao.
Nâng mặt của cậu gặm xuống.
Lục Nhạc Hàm nhắm mắt lại, cầm lấy bờ vai của hắn, tận lực phối hợp với nụ hôn này, trong lòng lại suy nghĩ 'không thích Thẩm Gia Ngôn lại yêu ta sao, nhưng từ đầu tới đuôi ta đều dối gạt ngươi a.
Vừa kết thúc nụ hôn, Lạc An đẩy Lục Nhạc Hàm ra nói:
- Sau này ở bên ngoài không được dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, lúc trước là bởi vì kiêng kỵ ngươi là người của Thẩm gia nên người khác không động tới ngươi, hiện tại thế đạo thay đổi, ngươi còn như vậy, đội trưởng còn tưởng rằng ngươi câu dẫn hắn.
Nhíu nhíu mày, Lục Nhạc Hàm cười cầm lấy cổ áo hắn, để sát mặt của hắn vào mặt mình, thấp giọng nói:
- Là mềm giọng êm tai, hay là loại giọng này êm tai? Học trưởng, ta vẫn luôn dùng loại giọng điệu này để câu dẫn ngươi a.
Lạc An cứng đờ, nhìn Lục Nhạc Hàm như muốn lập tức lột y phục của cậu xuống mạnh mẽ đè xuống giường, người này trà trộn lâu trong quán bar, tướng mạo yêu nghiệt, trong lúc phất tay mang theo một luồng khí chất phong tao, nhưng cố tình từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình giàu có, lại mang một loại cao quý nhàn nhạt, khiến người khác có một loại xúc động muốn chà đạp lên tôn nghiêm của cậu, mạnh mẽ bắt nạt cậu, cảm giác khi xỏ xuyên cậu.
Nuốt một ngụm nước bọt, liếm môi một cái, quay mặt sang nói:
- Đều đừng dùng, nói chuyện bình thường là được.
Không biết lại nghĩ tới đến cái gì, bộ sung thêm một câu:
- Cách người đội trưởng kia xa một chút.
Lục Nhạc Hàm ôm lấy cổ của hắn, nằm nhoài trong lồng ngực của hắn:
- Được được được, trừ ngươi ra, ai ta cũng cách xa một chút.
Lạc An không nhìn thấy trong lồng ngực của hắn, Lục Nhạc Hàm miệng thì làm nũng, nhưng bộ mặt lại không hề có cảm xúc.
Lạc An thấy cậu đáp ứng cũng yên lòng, đơn giản sửa sang lại gian phòng một chút, Thôi tỷ đối với bọn họ quả thật không tệ, nơi này rất sạch sẽ, gian phòng cũng lớn, còn có một cái tủ âm tường, một cái bàn, một cái ghế, không khác gì lắm cùng với phòng của Thẩm Gia Ngôn mà bọn họ ở lúc trước.
Lục Nhạc Hàm cầm lấy quần áo của hắn nói:
- Học trưởng, tuy rằng ta nói cho bọn họ biết ta có không gian dị năng, thế nhưng ta thấy trong sách viết không gian dị năng chỉ là có thể đặt đồ vật vào, cũng không thể trồng các loại rau dưa giống như ta, trước hết ngươi đừng nói cho bọn họ biết có được hay không?
Lạc An hiểu rõ gật gật đầu, sờ sờ tóc của cậu nói:
- Biết, ta cũng không ngốc.
Biểu tình trên mặt Lục Nhạc Hàm không thay đổi gì, trong lòng lại phun tào, ngươi nếu là không ngốc thì làm sao sẽ thích ta? Lẽ nào kỹ xảo của ta thật sự rất xuất sắc.
Nếu đã vào đây ở thì không thể ăn cơm trắng, bởi vì bề ngoài của Lục Nhạc Hàm nhìn giống như nữ hài tử, đội trưởng liền cho cậu lưu lại bên trong nơi đóng quân, khi nào có vật tư mang về thì thu lại là được.
Đương nhiên trong đội ngũ còn có hai người nam nhân hơn hai mươi tuổi cũng là không gian dị năng, một người mập mạp trong đó không phục, nói:
- Dựa vào cái gì chúng ta phải đi theo khắp nơi tìm kiếm vật tư, hắn lại có thể trực tiếp ở lại đây an toàn chờ chúng ta mang về là được?
Lý Bác Đào xụ mặt, trầm giọng nói:
- Gia Ngôn mới bao lớn, các ngươi bao lớn, chỉ cần ngươi nhiều thịt như vậy thì tang thi nhìn thấy cũng còn buồn nôn mà đi đường vòng đây, nếu Gia Ngôn đi thì các ngươi bảo vệ hắn hay là đánh tang thi a?
Đội trưởng lên tiếng, người kia ngậm miệng không nói lời nào, tàn bạo trừng Lục Nhạc Hàm một cái.
Lý Bác Đào cười híp mắt nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Gia Ngôn chỉ cần sửa sang lại đồ vật chúng ta mang về là được rồi.
Lục Nhạc Hàm không để ý lắm, dù sao có đồ vật mang về thì Lạc An nhất định sẽ sửa sang lại giúp mình, mình chỉ cần động động ý nghĩ cất vào là tốt rồi.
Lạc An bởi vì chuyên cần huấn luyện, đã không chỉ là có thể di động các đồ vật nhỏ như sách vở nữa, còn có thể di động một ít vật hơi lớn như quần áo thức ăn, tự nhiên cũng đi ra ngoài cùng tiểu đội dị năng, nếu như gặp gỡ tang thi trong coi thì có thể thông qua dị năng chuyển vật tư ra.
Trước khi đi, Lục Nhạc Hàm lôi cánh tay Lạc An, có chút lo lắng nói:
- Ca, ngươi phải cẩn thận một chút a, phải để ý mọi chuyện, đừng tách khỏi đội biết không?
Lạc An trên mặt đều là ý cười, nhéo mũi của cậu nói:
- Làm sao trở nên dài dòng như thế, trước đây cũng không có phát hiện, được rồi, mau vào đi thôi.
Mọi người đi rồi, Lục Nhạc Hàm đứng ở cửa nhìn bóng lưng của bọn họ một lúc, Lạc An dễ tính, đối nhân xử thế cười híp mắt, tuổi tác lại nhỏ, tất cả mọi người đều chăm sóc cậu, đi ra ngoài cũng không có nguy hiểm gì, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là lão già ở phía sau nhìn mình chằm chằm tới chảy nước dãi, mà cậu còn phải phối hợp với vị diễn viên này, MD, sau này Lạc An sẽ thu thập chết ngươi.
Đội trưởng âm dương quái khí nói:
- U, tình cảm của hai huynh đệ các ngươi thực là không tồi, cũng không giống huynh đệ, nhìn như là tình nhân a.
Lúc Lục Nhạc Hàm quay mặt lại thì trên mặt đã cong lên khóe miệng, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch, liếc hắn một cái, kéo dài giọng nói:
- Lý ca nói gì vậy, lẽ nào các tỷ tỷ ở đây không phải là biểu muội của Lý ca sao? Thời đại này không phải là vì để sống tốt hơn sao?
Lý Bác Đào sững sờ, lập tức hèn mọn mà cười hắc hắc đi tới, xoa xoa tay nói:
- Một trường học, có cái gì mà gặp hay không gặp, vừa vặn hai chúng ta đều có dị năng, thân thể nhỏ bé của ta đây cần phải dựa vào hắn bảo vệ.
Lý Bác Đào càng dựa sát vào, đánh giá Lục Nhạc Hàm từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại tại mông của cậu, giọng nói ngọt ngấy, giống như sắp nhỏ ra nước, nói:
- Thân thể của Gia Ngôn đúng là nhỏ, nhưng nơi nên có thịt cũng vẫn có thịt a.
Nói xong liền muốn động tay.
Lục Nhạc Hàm nhảy một bước sang bên cạnh, quay đầu lại nở nụ cười nói:
- Rất nhiều người đều nói như vậy.
Nói xong liền nhẹ nhàng bỏ thêm một câu:
- Bọn họ còn nói như vậy sờ rất tốt a.
Lý Bác Đào sắc mặt hơi đổi, giọng nói có chút chìm, nói:
- Rất nhiều người?
Lục Nhạc Hàm cười ra tiếng, nói:
- Đúng vậy, trước đây lúc ta vào quán bar chơi, bọn họ cũng nhìn ra như vậy a.
Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, thưởng cho hắn một nụ cười mê hoặc, sau đó gật gật đầu, thu hồi nụ cười, lễ phép quy tắc nói:
- Lý ca, ta đi lên trước a.
Lý Bác Đào nhìn Lục Nhạc Hàm lắc lắc eo nhỏ gầy gò đi lên lầu, trong đôi mắt toát ra dục vọng giữ lấy, chân thực là một cực phẩm, mình không phải là chưa từng chơi đùa nam hài, nhưng mà nam hài xinh đẹp như vậy, ngay cả vẻ mặt và lời nói cũng đã có thể khiêu khích làm mình ngạnh vẫn chưa gặp qua, nhìn dáng dấp này, giơ tay nhấc chân không giống như là đi ra bán, vậy cũng chỉ có thể nói là phong tao từ trong xương.
Như vậy tiểu lãng hóa mình làm sao có thể bỏ qua, bây giờ ai có thực lực thì có quyền nói chuyện, nhìn xem lúc này mới tiến vào mấy ngày, liền ám chỉ với mình, mình liền yêu thích loại tiểu yêu tinh vừa tao vừa tiện này, còn Lạc An kia thì tìm một cơ hội giết chết là được.
Lý Bác Đào ánh mắt tối tăm, trong lòng nổi lên kế hoạch, trước cứ ăn tới tay lại nói, cuối cùng hai người như thế nào cũng không phải chuyện của mình.
Lục Nhạc Hàm trở về phòng, sau khi xác định đã khóa cửa mới co quắp ở trên giường bày thành chữ đại.
{ Nhạc Hàm, ngươi làm sao vậy? }
- Không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt.
Sắc mặt Lục Nhạc Hàm quả thật có chút không tốt, nghĩ đến lần trước sau khi Lạc An đi ra ngoài trở về liền biến thành cái dáng vẻ kia, hiện tại luôn cảm thấy nếu hắn không ở bên cạnh mình liền có chút không yên lòng, hơn nữa mới vừa rồi còn cố tình léo nha léo nhéo nửa ngày cùng người đội trưởng kia, nhìn khuôn mặt chữ điền, có thể so với tang thi, thiếu chút nữa thì phun ra cơm ăn hôm qua, còn muốn cười đến dụ người, đây cũng không phải là chỉ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất, rõ ràng là đang kiểm tra tố chất tâm lý a.
Lần trước cổ giả súc sinh kia, nếu không phải Tề Hưng Triết cuối cùng còn có lương tâm mà vọt vào, e rằng mình đã lưu lại bóng ma trong lòng đi, Tề Hưng Triết, Lạc An, các ngươi đến cùng là quan hệ như thế nào, tính cách tướng mạo không có một chỗ giống nhau, nhưng cố tình lại cho mình cảm giác giống nhau, lẽ nào là bởi vì mình thật thích Tề Hưng Triết, cho nên nhìn ai cũng giống hắn?
Sẽ không sẽ không, tuy rằng Tề Hưng Triết đối với mình rất tốt, thế nhưng..
Lục Nhạc Hàm lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, trước tiên ngủ một giấc lại nói.
Thái độ của Lý Bác Đào đối với Lạc An rõ ràng bất thiện, thậm chí có thể nói là cố tình gây sự, thật nhiều lần đều ghét bỏ dị năng của Lạc An quá vô dụng.
Người trong đội làm sao không biết Lý Bác Đào đang tính toán điều gì, nhưng cũng không dám nói chuyện thay Lạc An, nhiều người không chỉ là bảo trì trầm mặc, còn tự giác kéo khoảng cách cùng Lạc An.
Thậm chí còn có người trong bóng tối gây khó dễ Lạc An, lời trong lời ngoài đều là trào phúng, tình cảnh của Lạc An trong tiểu đội có lúc còn không bằng với những người không có dị năng.
Lục Nhạc Hàm cũng dựa theo kịch bản cố tình xa lánh Lạc An, không thần cận cùng hắn giống như trước nữa, nhưng muốn cậu theo chân người khác châm chọc khiêu khích Lạc An, Lục Nhạc Hàm vẫn không làm được, mỗi lần nhìn thấy trên mặt Lạc An lộ ra thần sắc nhục nhã, cậu sẽ lặng lẽ trốn qua một bên, không cho hắn phát hiện sự tồn tại của mình, chỉ lo Lạc An mất một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Gần đây khi Lạc An đi ra ngoài không dễ dàng như lúc trước, có lúc còn có thể mang theo thương tổn.
Ngồi ở một bên trên băng ghế, nhìn Lạc An nhe răng trợn mắt tự xức thuốc cho cánh tay của chính mình, Lục Nhạc Hàm có chút đau lòng, trong mắt xẹt qua một tia giãy dụa cuối cùng vẫn không kềm chế được đứng lên.
{ Nhưng mà Nhạc Hàm, bây giờ không phải là kịch tình ngươi muốn ngược hắn sao? }
009 có chút phản đối, đề nghị.
- Không có chuyện gì, bôi thuốc trước rồi ngược cũng giống nhau, như vậy nói không chừng sẽ ngược càng ác hơn, đúng, nhất định là như vậy.
Lục Nhạc Hàm không do dự nữa, trực tiếp đi tới bên giường nhìn xuống Lạc An, giọng nói có chút sắc nhọn, nói:
- Sao ngươi lại bị thương a?
Mấy ngày nay biểu hiện của Lục Nhạc Hàm Lạc An không phải không biết, thế nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Thẩm Gia Ngôn, cánh tay đang bôi thuốc cứng đờ, nhàn nhạt nói:
- Không có chuyện gì, bôi ít thuốc là tốt rồi.
Lục Nhạc Hàm ngồi xuống, không nhịn được nói:
- Để ta, nhìn ngươi không làm được gì.
Lạc An ngẩn người một chút, khóe miệng câu lên, hít một hơi nói:
- Không có chuyện gì, ta có thể.
Lục Nhạc Hàm không nói hai lời, cầm băng gạc, nước thuốc ngồi đối diện Lạc An, kéo cánh tay hắn qua nói:
- Ta chưa từng làm, nếu đau thì ngươi nhẫn nhịn.
Lạc An biểu tình biệt nữu của cậu, trong miệng nói phải nhẫn nhịn, thế nhưng trên mặt lại cẩn thận từng li từng tí, dù một vết thương nhỏ cũng tỉ mỉ thoa nước thuốc, nhịn cười nói:
- Ân, ta biết, ngươi bôi đi.
Lục Nhạc Hàm nhìn cùi chỏ rõ ràng cho thấy bị người đánh đến xanh tím, ngẩng mặt lên hơi kinh ngạc hỏi:
- Vết thương này là chuyện gì xảy ra, ngươi còn đánh nhau với người ta?
Lạc An có chút không tự nhiên, rũ mắt xuống nói:
- Không có, có thể là không cẩn thận đụng ở nơi nào đi, ngươi cũng biết khoảng thời gian này bên ngoài loạn cực kì, tang thi càng ngày càng nhiều, mỗi lần chúng ta đi ra ngoài đều gặp tập kích, còn có..
- Học trưởng.
Lục Nhạc Hàm lạnh lùng đánh gãy hắn, nhỏ giọng nói một câu không rõ ràng:
- Thật vô dụng.
Cũng không biết là bởi vì nghe thấy, hay là bản thân tự trào phúng, Lạc An trào phúng mà cười cười, ngữ khí có chút thấp, nói:
- Ta vô dụng, thức tỉnh dị năng cũng vô dụng, không giúp được người khác còn thường gây phiền phức cho người khác.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, quyết tâm nói:
- Học trưởng, dị năng của ngươi xác thực tương đối kém, sau này ngươi tận lực không nên chọc đến bọn họ là được rồi.
Lạc An cho là cậu đang quan tâm mình, hai tay mở ra muốn ôm cậu, lại bị Lục Nhạc Hàm né tránh, nhìn cậu nhíu mày ngữ khí có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Gia Ngôn?
Lục Nhạc Hàm đặt nước thuốc cùng băng gạc xuống, tận lực tránh né tầm mắt của hắn, lắp ba lắp bắp nói:
- Trên cánh tay của ngươi có nước thuốc, sẽ dính lên trên người ta.
Lạc An cười cười, nói:
- Ta quên mất.
Lục Nhạc Hàm không lên tiếng, dọn dẹp một chút liền trực tiếp nằm lên giường, nói:
- Học trưởng, ta ngủ trước, người chờ nước thuốc khô rồi hãy lên.
Lạc An nhìn Lục Nhạc Hàm đã nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút về dị năng của mình, nhẹ giọng thở dài, tại sao mình cứ không hăng hái như vậy đây, dị năng kém như vậy làm sao bảo vệ Gia Ngôn, cố tình Lý Bác Đào một bộ thèm nhỏ dãi đối với Gia Ngôn, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Gia Ngôn, đều có một loại cảm giác muốn lập tức móc con ngươi của hắn ra.
Trong lòng chấn động, tại sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như thế, lẽ nào thế giới thay đổi, mạng người ở trong mắt chính mình cũng không đáng giá sao, nhìn phía khuôn mặt ôn hòa của thiếu niên trên giường, buông xuống tâm tư hỗn loạn vừa rồi, không phải là mệnh người đê tiện, mà là Lý Bác Đào chân chính chạm vào vảy ngược của mình mà thôi.
Lạc An giơ tay nhẹ nhàng đẩy tóc rối trên trán thiếu niên ra, in một nụ hôn, bắt đầu phân loại vật tư cần chứa ở trong không gian của Lục Nhạc Hàm.
Lúc Lục Nhạc Hàm cảm giác được Lạc An hôn trán mình, cực lực nhịn xuống thân thể muốn phát run, nghĩ thầm Lạc An, ngươi không cần sa vào a, ngươi yêu ta như thế, nếu ta muốn ngược ngươi thì còn có phải là người hay không, hơn nữa nếu thời điểm đó bởi vì đả kích ngươi tới thất bại hoàn toàn, vậy nội dung vở kịch phía sau còn làm sao triển khai.
Đợi đến lúc Lạc An hoàn toàn thu thập tốt, Lục Nhạc Hàm đã ngủ thiếp đi, nhận ra bên người có nhiệt độ quen thuộc, theo bản năng dịch thân thể cọ quá, rút vào trong lồng ngực Lạc An.
Khi ý thức được chính mình đang làm cái gì thì Lạc An đã dùng hai tay vòng lấy hông của mình, đầu óc chuyển động, hơi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ liếc mắt nhìn Lạc An, làm bộ vô ý thức đẩy hắn ra, mở to hai mắt.
Lạc An có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình phục lại, cười nói:
Xoay người đưa lưng về phía Lạc An, thậm chí không dấu vết dịch về phía trước, kéo dài khoảng cách của hai người.
Lạc An con ngươi tối sầm, không nói gì, tắt đèn trước mắt đen kịt một màu, trợn tròn mắt nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, mãi đến khi bên cửa sổ có một chút ánh sáng cũng không có ngủ.
Lục Nhạc Hàm mỗi ngày không ngủ tới mười, mười một giờ thì sẽ không thức, Lạc An bởi vì bị thương, ngày hôm nay không đi ra ngoài cùng người trong tiểu đội, ở bên giường ngơ ngác nhìn Lục Nhạc Hàm, sờ sờ hai má bóng loáng của cậu, nhận ra da dẻ dưới đầu ngón tay hơi co rúm lại, thở dài rút tay về, thần sắc cô đơn, Gia Ngôn, ngươi đang ghét bỏ ta quá yếu sao?
Trong đôi mắt chậm rãi mang theo ý niệm kiên định, ta sẽ không chịu thua, ta hiện tại chỉ là chưa quen thuộc đối với dị năng, không thể hoàn toàn phát huy tác dụng của nó mà thôi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi không chịu đến bất cứ thương tổn gì.