Lục Nhạc Hàm đồng tử co rút lại, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà buông tay ra, há mồm ngậm muỗng cháo mà Tề Hưng Triết đưa tới, nước mắt chậm rãi rơi xuống trên chăn, cháo vào miệng hơi đăng đắng.
Tề Hưng Triết cười nói:
- Tri Phi thật ngoan.
Nhìn bát cháo dần dần thấy đáy, tâm tình Tề Hưng Triết càng tốt hơn, lấy giấy lau miệng giúp Lục Nhạc Hàm, nói:
- Bên phía trường học ta đã xin cho Tri Phi nghỉ dài hạn, gần nhất công ty có một số việc, ba đi ra ngoài du lịch cũng không biết khi nào mới trở về, Tri Phi hãy ngoan ngoãn ở nhà có được hay không?
Lục Nhạc Hàm khiếp sợ ngẩng đầu thốt lên:
- Ngươi không cho ta đi học?
Tề Hưng Triết cười nói:
- Tại sao lại không cho, chỉ là gần đây trạng thái tinh thần của Tri Phi không tốt, trì hoãn vài ngày mà thôi.
- Tri Phi thông minh như vậy, kỳ thi khẳng định không thành vấn đề, lại nói không phải lúc nhỏ Tri Phi còn nói chỉ cần ca ca nuôi ngươi là được sao, ca ca sẽ nuôi Tri Phi.
Đại ca, ta nói là nuôi sống, không phải bao dưỡng.
Lục Nhạc Hàm cụp mắt không nói lời nào.
Tề Hưng Triết lại hỏi:
- Có đau hay không, có muốn thoa một chút thuốc hay không, nghe nói lần thứ nhất đều sẽ sưng.
Thân thể Lục Nhạc Hàm chấn động.
Tề Hưng Triết đợi nửa ngày không thấy cậu trả lời, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Tri Phi không nói, ca ca chỉ có thể tự xem.
Nói xong liền muốn động thủ.
Lục Nhạc Hàm hoảng loạn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt vui cười của Tề Hưng Triết, dường như đang chờ đợi đáp án của mình, mím mím môi, cắn răng nói:
- Ta không đau.
Tề Hưng Triết lấy ra một tuýp thuốc mỡ, véo véo hai má của Lục Nhạc Hàm, không thể làm gì khác hơn nói:
- Từ nhỏ đã sợ đau, làm sao sẽ không đau, ca ca bôi thuốc giúp ngươi.
Lục Nhạc Hàm vội vàng lắc đầu, trốn về phía sau, đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Tề Hưng Triết thì dừng lại, run rẩy nói:
- Ca, ta không đau, thật sự không đau, không muốn.
Tề Hưng Triết nghe thấy Lục Nhạc Hàm xin tha, sắc mặt hòa hoãn lại, nhẹ nhàng kéo kéo chăn trên người cậu, nói:
- Đến, cho ca ca nhìn.
Vén chăn lên, đem Lục Nhạc Hàm lật qua.
Lục Nhạc Hàm mới vừa tỉnh lại vẫn chưa mặc quần áo vào, cho dù vừa rồi ngồi lên cũng chỉ là đem chăn kéo đến bả vai, bây giờ trần trụi mà hiện lên trước mắt mình, trên làn da trắng nõn che kín vết xanh tím, những thứ này đều do ngày hôm qua mình mút vào và xoa nắn tạo thành.
Hai khối đầy đặn mơ hồ hiện ra mấy dấu ngón tay hồng hồng, chỗ kia có chút sưng tấy, gặp không khí thì co rụt lại, rất là đáng yêu.
Liếm liếm khóe miệng, buông mắt xuống, Tề Hưng Triết nhẹ nhàng mơn trớn mấy dấu tay kia, nhận ra cơ thể dưới đầu ngón tay hơi run run, lúc đó nghĩ đến người dưới thân luôn luôn dây dưa không rõ cùng Nghiêm Thừa, tâm tình cũng có chút kích động, ra tay cũng nặng hơn nhiều, không tự chủ hạ thấp giọng nói:
- Đau không?
- Không đau.
Giọng nói hờn dỗi có chút nghẹn ngào.
Lục Nhạc Hàm đem đầu chôn sâu vào bên trong gối, có thể đừng không biết xấu hổ như vậy hay không, quả thực không có cách nào làm người.
Tề Hưng Triết cũng không có nhìn bao lâu, Lục Nhạc Hàm liền cảm giác được một trận mát mẻ.
Tề Hưng Triết hôn một cái lên cánh mông trắng nộn nộn, giống như lật bánh rán mà lật Lục Nhạc Hàm lại, sau đó đắp mền cho cậu, nói:
- Tri Phi, ngươi hãy ngủ một giấc, ngày hôm nay ca ca còn phải đi công ty, đói bụng hay khát thì trực tiếp gọi, Lý mụ ở dưới lầu.
Nói xong liền hôn lên mí mắt của Lục Nhạc Hàm, nhìn cậu một lát liền bưng cái bát đi ra ngoài.
Có thể đừng dụng miệng hôn qua chỗ đó rồi hôn ta hay không, ngươi không ngại nhưng ta để ý!
Sau khi nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lục Nhạc Hàm mở mắt ra, hỏi:
- Tiểu Cửu, không có nội dung vở kịch, ta phải làm sao mới có thể nhanh chóng xoát lũy thừa đến một trăm a.
* * *
- Tiểu Cửu?
{ Nhạc Hàm? }
- Ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Lục Nhạc Hàm có chút đau đầu, hệ thống này thật sự không làm người ta bớt lo.
{ Không có a, chỉ là vừa nãy ta lại bị nhốt vào phòng tối, ta cũng không tra được tại sao. }
Âm thanh của 009 có chút lo lắng, cảm giác giống như sắp khóc.
Lục Nhạc Hàm:
* * * Không có chuyện gì, ta biết rồi, đại khái chính là thiết trí để bảo vệ việc riêng tư đi, vậy hiện tại có cách nào để ta xoát lũy thừa hay không?
Không muốn đàm luận vấn đề tại sao ngươi bị nhốt vào phòng tối một chút nào.
{ Nếu không Nhạc Hàm thử giả bộ đáng thương trước mặt người khác, lúc trước cũng không có làm việc gì ác độc, thế nhưng lũy thừa vẫn tăng lên, nói không chừng làm như vậy cũng được. }
009 giống như đứa bé, rất dễ dời sự chú ý của nó, sau khi được Lục Nhạc Hàm giải đáp nghi hoặc cũng không tiếp tục xoắn xuýt.
Đây thật sự là lũy thừa Bạch Liên hoa sao, luôn cảm thấy không đúng lắm, Lục Nhạc Hàm trầm tư một chút, nói:
- Vậy cũng chỉ có thể thử một chút, Tề Hưng Triết sau khi sống lại làm cho ta cảm giác thật là khủng khiếp.
{ Đúng đấy, giống như là hắc hóa, vừa nãy ta sợ đến không dám nói tiếp nữa. }
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Lục Nhạc Hàm giống như là bị giam lỏng ở nhà suốt nửa tháng, Tề Hưng Triết cũng không trở về thường xuyên, thế nhưng mỗi lần hắn trở về thì Lục Nhạc Hàm không có một giấc ngủ ngon.
Hai chân của Lục Nhạc Hàm mở lớn gác ở trên bả vai của Tề Hưng Triết, bị đỉnh lộng đến không nói ra lời, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, ngón tay nắm lấy vai của Tề Hưng Triết sít sao, khóc lóc xin tha:
- Ca, không muốn, ca.
Tề Hưng Triết ôm eo cậu, dùng lực xoa nắn:
- Không phải Tri Phi cũng rất thoải mái sao? Tại sao lại nói không muốn?
Lục Nhạc Hàm đã ra ba lần, toàn bộ thân thể đều có chút bủn rủn, cố tình Tề Hưng Triết vẫn đỉnh vào chỗ kia, trên mặt tinh thần lại cực kỳ phấn khởi.
Rốt cục cảm thấy Tề Hưng Triết đã phóng thích, Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hưng Triết giữ nguyên tư thế mà ôm Lục Nhạc Hàm, ám muội nói vào tai cậu:
Tề Hưng Triết ngẩn người một chút, hôn nhẹ khóe miệng của cậu, nói:
- Làm sao lại chán ghét, ta rất yêu thích Tri Phi.
Nước mắt thuận khóe mắt uốn lượn mà xuống, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh:
- Ca, đừng để cho ta hận ngươi có được hay không?
Vẻ mặt của Tề Hưng Triết trong nháy mắt nhăn nhó, ý cười dưới đáy mắt sâu sắc thêm, sương mù tràn ngập, giật giật đồ vật còn đang chôn ở trong người của Lục Nhạc Hàm, từ từ nói:
- Tri Phi, ngươi thật sự hận ta sao, vậy tại sao mỗi lần thấy nó còn hưng phấn như vậy.
* * *
Thân thể run một cái, ánh mắt hơi rung nhẹ, tâm lý rít gào, phí lời, đó là lão tử bị dọa, ai chịu nổi một buổi tối không ngừng làm a, xét thấy bề ngoài của ngươi dễ nhìn thỉnh thoảng một lần lão tử liền nhận, nhưng tất yếu chỉ cần ngươi ở nhà liền như vậy à.
- Nhưng mà coi như Tri Phi hận ta cũng không sao cả, chỉ cần ta yêu thích Tri Phi là tốt rồi.
Tề Hưng Triết ôm eo của cậu, tựa như cười mà không phải cười bỏ thêm một câu:
- So với ngươi nguyện ý ta càng yêu thích cưỡng bách ngươi, nhìn bộ dáng ngươi muốn chống cự nhưng lại không có cách nào, Tề Tri Phi, ngươi có biết ta cao hứng biết bao nhiêu hay không.
* * *
Ta không biết, ta cũng không muốn biết.
Tề Hưng Triết, ngươi yêu thích ta như thế, hẳn là sẽ không để ý ta lợi dụng ngươi xoát lũy thừa đi, nhưng vì cảm tạ ngươi, thời điểm ta rời đi nhất định sẽ đưa cho ngươi một món quà lớn.
Cúi đầu nửa ngày, Lục Nhạc Hàm lại hỏi:
- Có thể trả lại điện thoại di động cho ta không?
Tề Hưng Triết đến gần mút tai của cậu, hỏi:
- Muốn điện thoại di động làm gì?
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút nói:
- Ta muốn ăn điểm tâm ngọt.
Tề Hưng Triết hỏi:
- Muốn ăn của tiệm nào, ngày mai ca mang về cho ngươi.
Lục Nhạc Hàm nhắm mắt lại lông mi dài nhè nhẹ rung động, trên mặt đều là khẩn cầu, nói:
- Ca, ta van ngươi, ta muốn gặp Diệc Nhu tỷ được không?
Tề Hưng Triết nghe vậy sắc mặt đen kịt lại, ngắt lấy vai của Lục Nhạc Hàm hỏi:
- Quan hệ của ngươi cùng Tiết Diệc Nhu tốt như vậy sao?
- Ca, nhìn ở chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi đừng giam giữ ta có được hay không.
Nhìn lông mi của cậu mang theo giọt nước mắt, Tề Hưng Triết cảm giác đồ vật phía dưới mới vừa nhuyễn xuống lại cứng rắn, giữ nguyên tư thế như vậy mà mạnh mẽ đỉnh lộng.
Lục Nhạc Hàm quả thực muốn điên, có thể đừng một lời không hợp liền làm hay không, MD, coi như ngươi trọng sinh, ta là kẻ thù của ngươi, vì sao lại biến thành như bây giờ, hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của Tề Hưng Triết, nói chưa được hai câu liền bị làm hôn mê bất tỉnh.
Nhìn khuôn mặt của Lục Nhạc Hàm, Tề Hưng Triết đẩy đẩy mái tóc ẩm ướt hơi rối của cậu ra, ôm thật chặt người đã ngủ thiếp vào trong lòng, đến gần hôn khóe miệng của cậu:
- Tri Phi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, cái gì ta cũng cho ngươi.
Mắt của Tề Hưng Triết khép hờ, không có phát hiện người vốn đã hôn mê trong lồng ngực nhếch miệng nở một nụ cười nhạt nhòa.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại trên người đã được thanh tẩy qua, Lục Nhạc Hàm chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn thấy trên đầu giường đặt một bát cháo, cùng với điện thoại di động của chính mình.
Vừa nhìn thấy điện thoại di động, Lục Nhạc Hàm đều sắp rơi nước mắt, mấy ngày nay cho dù bằng mọi cách giả bộ đáng thương với Tề Hưng Triết cũng không thấy lũy thừa tăng lên, thậm chí mình còn khóc với Lý mụ cũng chỉ tăng lên một chút, xem ra vẫn phải thay đổi người.
Nếu không mau chóng rời thế giới này, sớm muộn gì cũng thận hư, Tề Hưng Triết hoàn toàn không bận tâm một chút nào về việc hiện tại Tề Tri Phi chỉ là học sinh cấp ba.
MD, lão tử không trêu chọc ngươi nổi không lẽ còn không trốn được sao.
Nhìn điện thoại di động, không có thay đổi gì, mở danh bạ ra, những dãy số thường liên lạc đều còn, thở phào nhẹ nhõm để điện thoại sang một bên, cầm lấy bát cháo còn đang bóc khói ở bên cạnh uống một hớp, cháo ngọt.
Sau khi giải quyết xong bát cháo, Lục Nhạc Hàm nằm ở trên giường gửi một tin nhắn cho Tiết Diệc Nhu.
- Diệc Nhu tỷ, gần đây có rảnh không?
Lục Nhạc Hàm cho là Tiết Diệc Nhu sẽ rất bận, không nghĩ tới vừa đặt điện thoại di động lên bàn thì đã có tin nhắn hồi âm.
- Gần đây không liên lạc ngươi được, anh của ngươi nói ngươi ngã bệnh, cũng không có việc gì quan trọng, đang rảnh rỗi a.
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút gõ vài chữ:
- Ân, gần nhất luôn ở nhà nghỉ ngơi, lúc nào Diệc Nhu tỷ rãnh thì đem đến cho ta một chút bánh ngọt.
Tiết Diệc Nhu rất nhanh nhắn một khuôn mặt tươi cười, mấy giây sau thêm một tin nhắn:
- Được, vừa phát hiện một tiệm bánh gato ăn cực kỳ ngon, ngày mai đem cho ngươi.
Lục Nhạc Hàm để điện thoại di động xuống, nằm xuống nhìn trần nhà ngẩn người, Tề Hưng Triết, ngươi chờ đó cho lão tử.
Buổi tối Tề Hưng Triết không trở về, Lục Nhạc Hàm cũng vui vẻ, khoảng thời gian này đều không có an an ổn ổn mà ngủ một giấc ngon lành.