Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 26: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Loài người chúng ta không nói là giao phối, chúng ta sử dụng từ khác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi phát hiện ý đồ của Dung Diệc, sau khi tức giận Tịch Đăng không biết nên khóc hay nên cười.

Dung Diệc cho cậu xem một số hình ảnh giao phối của loài rắn. Tịch Đăng nhìn thoáng qua liền quay đầu đi. Dung Diệc cũng nhận thấy phản ứng của Tịch Đăng, trầm giọng nói, “Ngươi không thích nó à? Không có cảm giác sao?”

Vì thế, hắn bảo Tô Vân Vĩ lấy một tập hình ảnh khác đến, sau khi nó được mở ra bên trong đều là các cô gái gợi cảm mặc đồ hở hang và phô bày những hành động khiêu khích trước ống kính. Đến đây không thể không nói về một khuyết điểm lớn của Tịch Đăng chính là… Rất rất rất ngại tiếp xúc con gái. Đó cũng là lý do tại sao cậu chỉ tiếp nhận nhiệm vụ cốt truyện là đam mỹ.

Dung Diệc phát hiện nhịp tim của Tịch Đăng dao động rất lớn, hắn lập tức giương mắt và cẩn thận quan sát Tịch Đăng. Đối phương vẫn bày ra dáng vẻ lười biếng không quan tâm, thậm chí bài xích với mọi thứ như cũ. Dung Diệc suy nghĩ một chút, đóng tập hình ảnh lại.

Ngày hôm sau, Tịch Đăng nhìn thấy một gương mặt xa lạ, là một cô gái trẻ với khuôn mặt ngọt ngào. Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy Tịch Đăng qua camera theo dõi, lúc đến gần bể nước cô vô cùng bình tĩnh. Dung Diệc đưa cô vào rồi lui ra ngoài. Bể nước thủy tinh đóng lại, chỉ còn lại Tịch Đăng và cô gái kia.

“Hi, xin chào.” Cô gái lấy hết can đảm chào hỏi Tịch Đăng.

Tịch Đăng nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó lại lười nhác thu hồi, cái đuôi của cậu nhẹ nhàng ma sát.

“Có lẽ chúng ta nên trò chuyện một chút, ừm, tên em là Lisa, tên của anh là gì?”

Cô ấy hẳn là tùy tiện lấy một cái tên, lúc nói đến tên của mình ngữ tốc hơi chậm một chút.

Thấy Tịch Đăng không để ý đến mình, cô gái liền ngồi khoanh chân xuống đất và nói, “Em đang học múa, anh có biết điệu múa là gì không? Em đã từng nhảy một điệu múa rắn. Lúc đó eo của em gần như bị vặn gảy luôn á. May là buổi biểu diễn không tồi……” Cô nàng nói rất nhiều, nhưng Tịch Đăng trừ lúc ban đầu nhìn cô một cái, sau đó đều im lặng không phản ứng gì.

Cô gái im lặng một lúc, rồi bất ngờ giơ tay cởi áo khoác. Bên trong áo khoác cô chỉ mặc một cái áo ngực. Một cái áo ngực màu đen, không hề che giấu phong tình tuổi trẻ. Cô đặt chiếc áo khoác lên đùi và nhìn chằm chằm vào Tịch Đăng, “Bọn họ muốn em kích thích anh, muốn anh có phản ứng. Nhưng em chưa bao giờ làm chuyện này.”

Tịch Đăng không nhìn cô, thậm chí còn quay đầu càng xa hơn.

Cô gái có chút bướng bỉnh, “Tại sao anh không nhìn em? Anh muốn em cởi ra nhiều hơn sao?”

“Tại sao ta phải nhìn ngươi?” Câu đầu tiên Tịch Đăng nói với cô.

Cô gái mỉm cười, “Rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện, anh không nhìn em sao có phản ứng được?”

“Bọn họ đưa ngươi lại đây giao phối với ta?” Khi nói đến hai chữ “Giao phối” Tịch Đăng hơi dừng lại, nhưng cô gái không phát hiện.

“Loài người chúng em không nói là giao phối. Chúng em sử dụng từ khác, duy mĩ hơn một chút.”

Tịch Đăng cười nhạo một tiếng, “Trước khi ngươi tới đây có biết loại giao phối này sẽ rất nguy hiểm không? Có lẽ ta sẽ cắn cổ của ngươi, thậm chí cắn đứt nó, hoặc là dùng cái đuôi vặn đứt thắt lưng của ngươi.”

Cô gái không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tịch Đăng, “Em biết, nhưng anh rất đẹp, hơn nữa em đang rất cần tiền, nếu em có thể mang thai đứa con của anh, nó có đẹp như anh không?”

Một lát sau, cô gái mặc quần áo vào và bấm một cái nút nổi lên trên tấm kính. Không bao lâu Dung Diệc đi tới và mở bể nước ra.

Câu đầu tiên cô gái nói chính là, “Không được, tôi không thể thành công.”

“Tại sao?” Dung Diệc lạnh lùng hỏi.

“Nó hoàn toàn không nhìn tôi, ngay khi tôi chạm vào đuôi rắn, vảy của nó lập tức trở nên rất cứng rắn, nó bài xích sự tiếp cận của tôi.” Nói đến đây cô gái chợt mỉm cười, “Hơn nữa chính nó nói với tôi. Nó không thích phụ nữ. Có lẽ các anh nên tìm đàn ông đến đây.”

Biểu cảm của Dung Diệc hơi thay đổi, nhưng hắn không nói gì, chỉ đưa cô gái đi.

Hắn vừa theo dõi các chỉ số sinh học của cơ thể Tịch Đăng trong suốt quá trình gặp mặt của bọn họ, quả thực không có biến động gì.

Sau khi đưa cô gái đến chỗ người khác để xử lý các vấn đề tiếp theo, Dung Diệc trở lại phòng thí nghiệm và đi vào bể nước.

Hắn lẳng lặng nhìn kỹ Tịch Đăng một hồi, mới nói, “Ngươi cảm thấy cô ấy không không xinh đẹp?”

“Ngươi có cảm giác không?” Tịch Đăng ngước mặt lên nhìn Dung Diệc. Theo động tác của cậu, mái tóc dài trên vai cậu tuột ra phía sau lưng, mái tóc đen dài hòa cùng làn da trắng sáng tạo nên một khung cảnh mỹ lệ.

Dung Diệc nhướn mày, “Tôi là một người đàn ông bình thường.”

Tịch Đăng nhếch môi dưới, mỉa mai nhìn Dung Diệc.

Dung Diệc vẫn bày ra gương mặt than như cũ, nhìn không ra vui vẻ hay tức giận, “Ta biết rồi.”

Tịch Đăng không biết Dung Diệc nói hắn biết rồi là có ý gì, chờ đến khi cậu phát hiện ra, cậu nhìn thấy Lý Bảo Dung đang đứng trước mặt mình.

Lý Bảo Dung hít sâu một hơi rồi mới bước đến gần Tịch Đăng, quỳ ngồi xuống, “Ta không biết bọn họ nhốt ngươi ở đây như thế này.”

Tịch Đăng không một chút cảm xúc nhìn Lý Bảo Dung.

Lý Bảo Dung nhìn Tịch Đăng một cách cẩn thận, thi thoảng lại lộ ra biểu tình mê muội. Đúng vậy, là mê muội. Khi nhìn vào khuôn mặt của Tịch Đăng, cậu ta muốn vươn tay chạm vào, thậm chí muốn……

Tịch Đăng nhạy bén bắt giữ loại ánh mắt này của Lý Bảo Dung, lập tức liền không vui nhướng mày, thậm chí lộ ra một chút sát ý. Điểm sát ý ấy lập tức làm Lý Bảo Dung an phận một chút. Cậu ta hạ mắt xuống, “Nói trắng ra là, bọn họ muốn ta đến để… quyến rũ ngươi. Bọn họ biết ngươi đã đơn độc tới đi tìm ta, nhưng không thương tổn ta. Họ nghĩ ta là điểm đặc biệt duy nhất trong lòng ngươi.” Sau khi phát hiện nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, Lý Bảo Dung chớp chớp mắt có chút bất an, nói tiếp, “Đương nhiên ta không nghĩ vậy, ta không dám.”

Lý Bảo Dung nói xong đợi một lúc, mới lại ngước mắt lên, liền thấy Tịch Đăng dựa vào kính, không biết nhắm mắt từ bao giờ.

Tịch Đăng lẳng lặng mà ngồi ở đó, nếu không thấy những con số đang nhấp nháy liên tục trên còng tay của cậu, cậu rất an tĩnh tựa như là đã chết.

Lý Bảo Dung dụi dụi đôi mắt không hiểu sao có chút chua xót. Cậu ta chỉ là một tiểu minh tinh. Tuy đã ra mắt nhưng không có một chút độ nổi tiếng của minh tinh nào. Lần đó, mười lăm phút trước khi Lý Bảo Dung được đưa đến biệt thự của Mạnh Phi Nguyên, căn hộ chung cư của cậu ta bị gõ cửa. Lúc đó Lý Bảo Dung vừa nhận được một cuộc gọi từ người đại diện.

Người gõ cửa là một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, hắn nói tên của mình, sau đó đưa cho Lý Bảo Dung một bức ảnh của em gái cậu ở trường trung học cơ sở.

“Anh muốn làm gì?” Lý Bảo Dung siết chặt bức ảnh kia.

“Xin lỗi vì đã lấy phương thức như vậy để tiếp cận với Lý tiên sinh. Tôi không phải là người xấu. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể giúp tôi một việc.” Người đàn ông đưa cho Lý Bảo Dung một đồ vật. “Lát nữa cậu sẽ đến một nơi, ở đó có một “người” rất đặc biệt. Hãy tìm cách đặt thứ này vào trong cơ thể của của nó.”

“Một người rất đặc biệt?”

Người đàn ông mỉm cười, “Khi nhìn thấy nó, cậu sẽ biết nó đặc biệt thế nào.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì chuyện này phải được xử lí theo cách thức thật điệu thấp, người của tôi không thể đột nhập vào đó, trùng hợp là Lý tiên sinh lại được mời đến đó. Please, Lý tiên sinh, sau khi hoàn thành việc này cậu sẽ không gặp rắc rối gì, thậm chí sẽ nhận được hồi báo rất phong phú.”

Quả nhiên sau khi hoàn thành việc đó, Lý Bảo Dung nhận được rất nhiều cuộc hẹn và đại ngôn. Ngay cả người mà cậu ta luôn lo lắng sẽ hoài nghi chính mình là Mạnh Phi Nguyên cũng không có phản ứng gì, không có chuyện gì phát sinh.

***

“Ngươi ngủ rồi sao?” Lý Bảo Dung hỏi, cậu ta chậm rãi nhích tới gần Tịch Đăng, đến khi gần như chạm vào thân thể của đối phương, đối phương đột nhiên mở mắt.

Dung Diệc và những người khác đang theo dõi ở bên ngoài cũng có chút khẩn trương. Lúc trước bọn họ đưa cô gái kia vào là bởi vì từ trước đến nay Tịch Đăng chưa bao giờ làm tổn thương phụ nữ, hơn nữa họ cũng đưa cho cô gái đồ vật phòng thân.

Người phụ trách thí nghiệm này với Dung Diệc đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gấp giọng nói, “Không được, phải cứu người, nó sắp tấn công rồi.”

Đôi mắt của Dung Diệc dường như đã đông cứng, “Chờ một chút.”

Lê Qua có điểm tức giận. “Dung lão sư, anh không thấy Tiểu Tổ tông đã chuyển sang chế độ tấn công rồi sao?”

Dung Diệc quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Qua một cái, “Tôi hiểu nó hơn anh nhiều.”

*********

Trúc: Tình cờ tìm thấy hình ảnh một mỹ nhân xà. Mọi người thấy sao? Có đẹp không nào?  ♡(∩o∩)♡