Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 24: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Ngươi không phải là ta, làm sao ngươi hiểu được cảm nhận của ta chứ?

Đêm mưa.

Gần đây, nhiệt độ đã giảm mạnh, xe ô tô chạy trên đường vội vàng lướt qua, lốp xe bắn những giọt nước đục ngầu văng tung tóe. Có rất ít người đi trên đường, thỉnh thoảng xuất hiện một hoặc hai người, ai cũng quấn chặt quần áo, cầm ô và cúi đầu bước vội vã. Hầu hết các cửa hàng trên đường phố đều đã tắt đèn, một số ít đã đóng cửa.

Trong đêm mưa như vậy, cũng có một số người đặc biệt khác biệt. Đó là một người nam nhân cao gầy, mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngồi ở góc hẻm. Cậu đã ở đây được một lúc, quần áo toàn thân có thể vắt ra nước, một vũng nước nhỏ tích tụ quanh chân của cậu. Thỉnh thoảng người qua đường phát hiện ra cậu, đều nhìn cậu một cách thận trọng và nghi ngờ, rồi vội vã rời đi, tựa hồ sợ gặp phải rắc rối.

Cậu dựa người vào tường, chân co lại, đặt một tay lên đầu gối, xanh xao và yếu ớt, nhưng lại hơi thở lộ ra tử vong.

Lại là tiếng bước chân.

Chỉ là lần này tiếng bước chân đi kèm với thanh âm cạch cạch cạch, cậu vẫn không ngẩng đầu, mãi cho đến khi tiếng bước chân kia dần dần đến gần, cuối cùng có thứ gì đó chạm vào chân cậu.

“Hả? Ở đây có người sao?”

Âm thanh quen thuộc.

“Không có.”

“Tịch tiên sinh? Là anh sao?”

Tịch Đăng có vài phần bất đắc dĩ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Ngu Thanh Ninh. Khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của đối phương xuất hiện dưới một chiếc ô đen. Sau đó, hắn từ từ ngồi xổm xuống, để thuận tiện, chiếc ô bị hắn đưa tới phía trước còn cây gậy dẫn đường thì được đặt ngang ở trên đùi.

“Tịch tiên sinh thật ư?”

Tịch Đăng lau nước trên mặt, “Ngươi có thể nghe ra ta chỉ bằng hai chữ à?”

Ngu Thanh Ninh có chút xấu hổ, “Sau khi tôi không thể nhìn thấy gì, tôi nhạy cảm hơn với âm thanh. Tôi có thể phân biệt hầu hết giọng nói của mọi người.”

Không biết đó có phải là một sự sắp đặt định mệnh không, cư nhiên có thể gặp lại Ngu Thanh Ninh.

“Tịch tiên sinh, tại sao anh lại ngồi ở chỗ này?”

“Vậy vì sao muộn như vậy rồi ngươi còn ở bên ngoài?”

Ngu Thanh Ninh ngập ngừng giây lát, mới trả lời, “Ra ngoài mua chút đồ, trong nhà đã hết rồi.”

Tịch Đăng lúc này mới chú ý tới bên cạnh chân hắn có một túi nilon.

Ngu Thanh Ninh đưa tay sờ soạng về phía ra Tịch Đăng, khi chạm vào ống tay áo ướt sũng của cậu, hắn liền cau mày, “Thì ra Tịch tiên sinh gặp mưa, tôi vừa mới nghe hình như chỗ này vẫn có tiếng mưa rơi xuống mặt đất không giống như là chỗ tránh mưa.”

Thính lực thế này thật đặc biệt.

Tịch Đăng khẽ cười một tiếng, “Ngươi đối xử với người xa lạ đều như thế này sao? Không thể nhìn thấy bất cứ người nào, vậy mà lại tùy tiện vươn tay cho người lạ, ngươi không sợ chết sao?” Cậu đưa tay và mở tay Ngu Thanh Ninh ra, nhưng lại bị cầm ngược lại.

Biểu tình của Ngu Thanh Ninh dị thường kiên định, “Bởi vì tôi không có thứ gì có thể khiến mọi người mong muốn, bàn tay của anh rất lạnh.”

Tịch Đăng dùng lực rút tay ra, “Đi đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng ta.”

“Tịch tiên sinh muốn ở chỗ này làm gì?”

Tịch Đăng nhìn Ngu Thanh Ninh, Ngu Thanh Ninh vẫn cố chấp ngồi xổm trước mặt cậu, tựa hồ nếu Tịch Đăng không đưa cho hắn một lý do, hắn sẽ không rời đi.

Thật là kỳ quái, tại sao lại có một người như vậy.

Tịch Đăng thở dài, “Ngươi muốn làm gì?”

“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy anh không nên dầm mưa ở chỗ này, sẽ bị bệnh.”

“Cho nên ngươi muốn mời ta đến nhà ngươi sao? Bây giờ ta không có chỗ nào để đi, nhưng ta không phải là người tốt. Có lẽ nếu ngươi dẫn ta đến nhà ngươi, sẽ gây ra nhiều rắc rối.”

“Không phải là một người tốt?” Ngu Thanh Ninh dường như đang tự hỏi, ngữ tốc càng chậm hơn, “Tịch tiên sinh là xã hội đen?”

“Không.”

“Là tội phạm cướp bóc?”

“Không.”

“Tội phạm cưỡng gian?”

“Không.”

“Vậy thì đi thôi.”

Tịch Đăng bỏ tay đặt lên bụng xuống. Máu trên tay khiến cậu nhăn mặt. Ngu Thanh Ninh hình như không ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm đột nhiên toát lên trong không khí, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Tịch Đăng trả lời.

Tịch Đăng rửa tay dưới mưa rồi khép áo khoác lại, “Vậy thì thôi, ngươi đừng hối hận.”

Bởi vì vết thương vẫn luôn chảy máu, nên cậu chỉ có thể ở đây tạm thời. Hiện tại sợ rằng có rất nhiều người đang tìm kiếm cậu. Nhân vật phản diện bị biến thành thế này, thật mất mặt.

***

Ngu Thanh Ninh không phát hiện vết thương trên người Tịch Đăng. Hắn chỉ chuẩn bị quần áo như lần trước và rót một ly sữa nóng cho cậu.

Tịch Đăng mượn Ngu Thanh Ninh một bộ kim chỉ, sau đó vào phòng đóng cửa lại.

Tịch Đăng ở nhà Ngu Thanh Ninh mấy ngày, sau đó mượn một bộ quần áo rồi rời đi.

Trước khi rời đi, Tịch Đăng nhìn Ngu Thanh Ninh, nhịn không được nói, “Sắp tới ngươi đừng đi ra ngoài, nếu gặp người xa lạ cũng đừng nhặt về.”

Ngu Thanh Ninh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười, “Tịch tiên sinh đang quan tâm tôi sao?”

Tịch Đăng không trả lời vấn đề này, chỉ để lại một câu liền rời đi.

“Bệnh mộng du của ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, nên đi khám bác sĩ đi.”

***

Tịch Đăng đi tìm Dương Xác, nhưng cậu không dám đi nhà y, vì sợ Tô Vân Vĩ mang theo người mai phục cậu giống lần trước. Lá gan của vai chính thụ lớn hơn cậu nghĩ.

Bởi vì không thể về nhà, Tịch Đăng đi tìm người bạn tốt Nghiêm Hâm của Dương Xác, anh chàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tịch Đăng trong quán bar hơn nữa vẫn nhớ mãi không quên.

Nghiêm Hâm ở nhà, khi nhìn thấy Tịch Đăng, hắn há hốc mồm kinh sợ, sau đó đấm vào vai của Tịch Đăng một cái, “Mấy bữa giờ em đi đâu vậy? Lần đầu tiên đi ăn cơm với anh liền biến mất.”

“Lúc ấy có chút việc nên rời đi trước.”

“Dương Xác đã tìm em rất lâu đó.”

Tịch Đăng mỉm cười, “Anh họ của em vẫn còn giận em. Anh gọi điện thoại cho anh ấy, nói anh có việc tìm anh ấy. Sau đó, em sẽ xin lỗi anh ấy. Bây giờ anh ấy không muốn gặp em, nên anh đừng nhắc đến em đó.”

Nghiêm Hâm đồng ý ngay lập tức, đưa Tịch Đăng vào nhà và đi lấy di động, “Em có đói không? Tủ lạnh có đồ ăn đó.”

Nghiêm Hâm gọi cho Dương Xác, quả nhiên không nhắc đến Tịch Đăng. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Hâm nói với Tịch Đăng, “Dương Xác nói cậu ấy khoảng một giờ sau sẽ đến. Em ngồi đây một lúc. Khi cậu ấy bấm chuông cửa, nhớ trốn đi. Sau đó, làm anh ấy ngạc nhiên, ha ha, em nói xem ý tưởng này có thú vị không?”

Khi chuông cửa reo, Nghiêm Hâm lập tức kéo Tịch Đăng đang ngồi lên sô pha lên, “Nhanh lên, mau trốn đi! Lát nữa anh sẽ bảo cậu ấy mở cánh cửa này.”

Tịch Đăng phối hợp mà trốn vào phòng, sau đó nghe thấy tiếng Nghiêm Hâm mở cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó tiếng bước chân đến gần, khoá cửa bị vặn mở, Tịch Đăng nhìn thấy Dương Xác. Dương Xác trông gầy hơn một chút so với mấy ngày trước. Lúc y nhìn thấy Tịch Đăng, có chút kinh ngạc, “Tại sao ngươi lại ở đây? Ta đã tìm ngươi rất lâu.” Dương Xác bắt lấy bả vai của Tịch Đăng, “Ngươi ở bên ngoài mấy ngày, có bị thương chỗ nào không?”

Tịch Đăng đang định trả lời, nhưng đôi mắt đột nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cậu lập tức lạnh lẽo.

“Ngươi còn mang theo “bạn bè” đến đây phải không? Dương Xác.”

Tay của Dương Xác đặt trên vai Tịch Đăng cứng đờ. Y cúi đầu mơ hồ nói điều gì đó. Tịch Đăng ngay lập tức cảm thấy đau nhói ở vai. Cậu lập tức bực mình, túm lấy Dương Xác và ấn đối phương vào tường. Những chiếc móng tay đột nhiên dài ra đâm sâu vào cơ thể của Dương Xác.

“Ngươi phản bội ta!” Khuôn mặt của Tịch Đăng dần dần biến thành khuôn mặt thật, đôi mắt cũng chuyển thành hai con ngươi thẳng đứng nguy hiểm.

Thanh âm hoảng loạn của Nghiêm Hâm cách đó không xa truyền đến.

“Các anh nhanh bắt lấy con quái vật kia đi, nó muốn giết bạn của tôi kìa.”

Khi Tịch Đăng nghe thấy câu đó, cậu âm trầm mỉm cười.

Tịch Đăng dựa sát vào Dương Xác, “Ta là một con quái vật, nên ngươi phản bội ta phải không? Nhưng mà… Ta vẫn luôn tin lời của ngươi. Ha ha. Lâu như vậy cũng không giết một người. Thật là nực cười. Ngươi không phải là ta, làm sao ngươi hiểu được cảm nhận của ta chứ?”

Một mảnh da trên cổ của Dương Xác gần như bị xé toạc xuống. Hai người bị cưỡng chế tách ra. Tịch Đăng qua đám người nhìn thấy Dương Xác trượt xuống tường vì đau đớn. Cậu khẽ cong môi, trong mắt lóe một tia sáng kỳ lạ.

Dương Xác đưa tay che cổ, không nhìn về phía Tịch Đăng, cũng không nghe tiếng súng đằng kia, mà chỉ liên tục nói xin lỗi.