Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 21: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Một khuôn mặt rất trẻ và đẹp trai, lông mày đen da trắng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Xác liên tục gọi mấy cuộc nhưng bên kia đã tắt máy. Y nghĩ đến giọng nam trầm mình đã nghe trước đó, chẳng hiểu sao cảm thấy hơi quen quen, song không thể nhớ được.

“Lạch cạch.”

Âm thanh của khóa cửa mở ra tạm thời thu hút sự chú ý của Dương Xác.

Tô Vân Vĩ ra khỏi phòng. Quần áo của anh ta rất gọn gàng, nhìn dáng vẻ hình như muốn ra ngoài. Tô Vân Vĩ sau khi bước ra khỏi cửa không ngờ rằng gặp được Dương Xác đang ngồi trong phòng khách. Sau khi nhìn Dương Xác một hồi, anh ta đi đến cửa. Dương Xác ném điện thoại trên sô pha và hỏi Tô Vân Vĩ, “Anh định đi ra ngoài à?”

Tô Vân Vĩ gật đầu.

Dương Xác liếc ra ngoài cửa sổ. Ngay cả khi cửa ra vào và cửa sổ được đóng chặt, y vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa và sấm sét bên ngoài. Nước mưa đang đập vào cửa sổ rào rào, một lần lại một lần rửa sạch cửa kính.

Thấy ngoài trời vẫn còn mưa to, sấm chớp ầm ầm, Dương Xác không khỏi nói, “Mưa lớn như vậy mà anh còn đi ra ngoài sao?”

Tô Vân Vĩ vừa thay giày vừa nói, “Lão sư của tôi gọi cho tôi, hình như có việc gấp. Không sao đâu, tôi có thể đi taxi.” Tô Vân Vĩ lấy một chiếc ô ở lối vào, “Em họ của cậu chưa về à?

“Hả? Em họ của tôi? À, nó, nó thích chơi, không biết khi nào mới chịu về.” Dương Xác cười có chút ngượng ngùng, “Anh đi đường cẩn thận.”

***

Thời tiết xấu này không dễ gọi xe. Tô Vân Vĩ cầm ô, đợi một lúc ở ngã tư mới bắt được một chiếc taxi trống. Lên xe không bao lâu, nhưng vì mưa to, tình hình giao thông không thuận lợi, lại tắt đường.

Tài xế taxi thở dài, đưa tay ra bật radio. Sau khi có dòng điện chạy vào, giọng nói của nữ phát thanh viên phát ra từ radio kèm theo một chút tiếng rè rè.

“… Đường Giải Phóng và đường Quốc Khánh trong thành phố của chúng ta bị ảnh hưởng bởi mưa lớn. Giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Mong các tài xế và người dân đang di chuyển đến đoạn đường này nên đi đường vòng…”

Người tài xế taxi bĩu môi, “Chậc, mưa thế này thật khó chịu.” Tay hắn vỗ nhẹ nhàng trên vô lăng, “Mưa lớn như vậy anh ra ngoài để đón bạn gái à?”

“Không, có chút việc.” Tô Vân Vĩ nói, “Tình hình này sẽ tắt đường bao lâu?”

Người tài xế taxi lắc đầu, “Khó mà nói, nếu biết đường này bị kẹt, tôi đã đi đường vòng rồi, haizzz.” Hắn liếc ra ngoài, bỗng sững sờ, “Tên nhóc đó, trời đất, mưa lớn như vậy mà không tránh, cũng không chạy, cứ chậm rãi đi dưới mưa kìa.”

Tô Vân Vĩ theo tầm mắt tài xế taxi nhìn ra ngoài và thấy một người đi cách họ chưa đầy mười mét. Người đó cả người ướt sũng, đi chầm chậm trên đường, chỉ lấy một chiếc lá lớn che trên đầu. Lúc người đó hơi quay lại, Tô Vân Vĩ liền nhận ra.

Đó là em họ của Dương Xác.

Tô Vân Vĩ ban đầu muốn gọi tên đối phương, nhưng chợt nhớ ra đối phương không nói tên mình. Tô Vân Vĩ ngập ngừng, rồi mở nửa cửa sổ xe và gọi lớn về phía bên kia.

“Này.”

Đối phương nghe thấy và quay đầu lại.

Tô Vân Vĩ nhìn đối phương đến gần, liền mở cửa xe ra, “Cậu có muốn lên xe không?”

Đối phương cúi xuống nhìn Tô Vân Vĩ, cũng nhìn trong xe một vòng mới chậm rãi hỏi anh ta, “Ngươi đi đâu vậy?”

Sau khi Tô Vân Vĩ nói địa điểm, cậu a một tiếng, “Không tiện đường, ta muốn đi tìm Dương Xác.”

Toàn thân Tịch Đăng đều ướt đẫm, liên tục có nước chảy xuống cằm, thế nhưng cậu vẫn cười tủm tỉm, tựa hồ rất vui vẻ.

“Ta đi trước.” Tịch Đăng đóng cửa xe lại. Cậu đi không bao lâu, Tô Vân Vĩ mới nhận ra mình có thể đưa ô cho đối phương, nhưng lúc anh ta quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng Tịch Đăng đâu cả.

Người tài xế taxi ngồi ở phía trước mở miệng, “Đó là bạn của anh à?”

“Ừ.”

“Cậu ta có tham gia vào hoạt động nghệ thuật nào không? Trên quần áo của cậu ta có một mảng lớn màu đỏ, nhìn qua còn tưởng là máu đó.” Người tài xế taxi nói.

***

Tịch Đăng mang tiền ra ngoài, nhưng đã làm rớt. Cả chiếc điện thoại di động Dương Xác đưa cho mình ở đâu cậu cũng không nhớ. Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao cậu có thể nhớ hết được chứ.

Cơn mưa ngày càng lớn hơn, sau khi Tịch Đăng đi được một lúc, cậu nhìn thấy bên cạnh có một siêu thị 24 giờ liền đi vào trong.

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ đang gọi điện thoại. Khi Tịch Đăng đẩy cửa vào, cô nhìn lên. Cô cảm thấy Tịch Đăng có chút kỳ lạ, nửa nghiêng người thì thầm nói điện thoại.

Tịch Đăng đứng ở cửa, cậu phát hiện sàn nhà siêu thị siêu sạch. Vì vậy cậu lại đẩy cửa đi ra ngoài. Tịch Đăng đứng ở hành lang, nhàm chán đặt chiếc lá cây lên đầu.

Mặc dù cậu thích nước, nhưng vẫn khó chịu khi trời mưa, đặc biệt là sấm sét.

“Ầm vang” một tiếng, Tịch Đăng bị tiếng sấm làm rung chuyển, sau đó cậu liền lập tức mím môi và đứng tại chỗ đá đá chân.

Lúc này, một người đi đến từ cơn mưa lớn. Người đàn ông cầm một chiếc ô màu đen, mặc áo khoác đen, trong tay còn cầm một cây gậy và đi chầm chậm về phía này.

Khi người đàn ông đến gần, Tịch Đăng mới phát hiện người đàn ông này đang cầm một cây gậy dẫn đường*. Bàn tay đang cầm cây gậy dẫn đường trong bóng tối trông rất trắng, chiếc ô lớn màu đen che gần hết khuôn mặt của người nọ, chỉ lộ ra một cái cằm.

*Gậy dẫn đường của người mù:



Cây gậy dẫn đường phát ra âm thanh tích tắc trên gạch lát đường, Tịch Đăng nhìn thấy hướng đi của đối phương liền khẽ né sang một bên.

Nhưng đối phương vẫn đụng vào cậu vì lỡ vấp chân vào một khối gạch bị vỡ. Khi Tịch Đăng duỗi tay ra để bắt lấy thân thể đối phương, chiếc ô rơi khỏi tay người nọ rớt trên mặt đất.

Khoảnh khắc đó Tịch Đăng đã nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Một khuôn mặt rất trẻ và đẹp trai, lông mày đen da trắng, mặt mày còn mang theo vẻ phong độ trí thức nhàn nhạt.

***

“Thực xin lỗi.” Người nọ hơi nhíu mày, cố gắng đứng dậy khỏi người Tịch Đăng, nhưng hắn còn chưa đứng dậy, lại bị vấp ngã và ngã vào Tịch Đăng lần nữa. Lần này, ngay cả cây gậy dẫn đường cũng rơi xuống đất.

Tịch Đăng có chút tò mò nhìn vào người đàn ông ngã trên người mình, đôi mắt cậu không hề chớp, còn vươn tay ra và nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mặt đối phương. Một lát sau mới nói, “Ngươi ổn chứ?”

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn Tịch Đăng, nhưng đôi mắt màu xám nhạt không có tiêu cự, dưới hàng lông mi dài thẳng tắp, mang theo vài phần u buồn.

“Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”

Tịch Đăng nghe thấy câu này, lại rất vui vẻ, “Ngươi có cần ta đưa ngươi về nhà không? Lát nữa có thể cho ta mượn bồn tắm của ngươi phao phao một chút không?”

***

Căn hộ của người đàn ông cách đó không xa. Tịch Đăng một tay cầm ô một tay đỡ hắn. Người nọ cầm cây gậy dẫn đường luôn miệng nói xin lỗi. Tịch Đăng nghe vậy liền trừng mắt liếc đối phương một cái, sau khi phát hiện đối phương không thể tiếp thu ánh mắt của mình liền nói, “Im miệng.”

Người đàn ông dừng lại, sau đó nói, “Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, anh có thể đưa tôi đến dưới lầu là được, tôi có thể tự mình đi thang máy lên.”

“Nhưng ta cần phải tắm một cái.” Tịch Đăng nói một cách chính đáng, “Ngươi sẽ không từ chối một người đã cứu ngươi giữa một cơn mưa lớn như thế này chứ.”

“……” Người nọ nói, “Sẽ không, đúng rồi, tôi tên là Ngu Thanh Ninh, xin hỏi anh họ gì?”

“Tôi họ Tịch.”

Ngu Thanh Ninh lấy chìa khóa từ trong túi ra và đưa tay sờ sờ vào ổ khóa. Khi hắn đang cố nhét chìa khóa vào, liền bị Tịch Đăng giật lấy.

“Để ta làm cho, ngươi quá chậm.” Cậu lập tức mở cửa, “Giày của ngươi cách ngươi hai bước, ngươi có thể mang chúng không?”

Ngu Thanh Ninh khẽ mỉm cười, vừa mò mẫm sàn nhà bằng cây gậy dẫn đường, vừa dùng tay vịn cửa chậm rã bước vào trong, “Tôi có thể.”

Tịch Đăng nhìn thấy động tác mang dép của đối phương khá thành thục, liền tháo giày của mình ra, ném đôi tất ướt sũng vào trong giày và đi chân trần vào bên trong. Căn hộ này không lớn, cũng không có nhiều đồ đạc. Có lẽ do chủ nhân bị mù. Các góc của đồ nội thất đều được làm tròn.

“Tịch tiên sinh, người của anh đã ướt hết rồi, anh có thể đi tắm trước. Phòng tắm ở đằng kia.” Ngu Thanh Ninh chỉ vào một phương hướng. Cả người Tịch Đăng ướt nhẹp, sớm đã cảm thấy khó chịu, quần áo ướt đẫm đều dính vào trên người cậu.

Tịch Đăng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại sau đó thành thạo cởi áo quần. Chỉ hai ba phút sau cậu đã cởi hết quần áo, bật vòi hoa sen và cũng mở nước vòi bồn tắm.

Một lúc sau, giọng nói của Ngu Thanh Ninh vang lên ngoài cửa, “Tịch tiên sinh, tôi mang quần áo sạch cho anh đây.”

“Vào đi.”

Ngu Thanh Ninh có vẻ do dự trước khi mở cửa. Hắn đứng ở cửa và chỉ duỗi tay đưa quần áo vào trong, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, “Quần áo ở chỗ này.”

Tịch Đăng đã ngâm mình ở trong nước, cậu nhìn vào đôi mắt Ngu Thanh Ninh, cái đuôi của cậu trườn ra khỏi bồn tắm, dọc theo những viên gạch màu xanh da trời, cuối cùng cuốn lấy bộ quần áo trong tay Ngu Thanh Ninh. Động tác này của cậu không khỏi làm cái đuôi đụng trúng tay Ngu Thanh Ninh.

Tay Ngu Thanh Ninh khẽ nhúc nhích sau đó liền thu về, “Tôi ra ngoài trước.” Hắn thấp giọng nói và đóng cửa lại.

Khi Tịch Đăng đi ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện Ngu Thanh Ninh đã thay một bộ đồ ngủ. Hắn đang ngồi trên một chiếc sô pha màu nâu, quần dài của hắn bị cuộn lên cẳng chân, trên bàn trà đặt một lọ nước thuốc. Ngoài ra, Ngu Thanh Ninh còn bật TV. Mắt hắn nhìn xuống sàn nhà trước TV, động tác chà xát thuốc có một chút trúc trắc.

Tịch Đăng lắc mình đến trước mặt Ngu Thanh Ninh, nghịch ngợm dùng tóc của mình chọc chọc vào má Ngu Thanh Ninh xuống. Ngu Thanh Ninh trốn về phía sau, có chút ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, tôi không phát hiện anh đã đến.”

Tịch Đăng ỷ vào đối phương không nhìn thấy, sử dụng khuôn mặt thật của chính mình. Cậu ngồi xuống cạnh Ngu Thanh Ninh, thấy đối phương đang trốn ra đằng sau. Tịch Đăng liền cúi xuống kề sát vào đối phương, “Hình như ngươi rất sợ ta.”

Lời nói này của cậu gần như vô nghĩa. Không có người nào người bèo nước gặp nhau đã yêu cầu tắm tại nhà của người khác, huống hồ người kia còn bị mù. Ngu Thanh Ninh khẽ mở miệng, cơ thể hắn tỏa ra mùi thơm sau khi tắm và mùi rượu của nước thuốc.

“Xin lỗi.”

Đây có vẻ là câu được Ngu Thanh Ninh nói nhiều nhất.

Tịch Đăng nằm xuống và nói, “Yên tâm đi, ta không phải là người xấu, hơn nữa xem nhà ngươi cũng chẳng giàu có gì. Bồn tắm quá nhỏ, mưa tạnh ta sẽ đi.”

“Anh cũng có thể ngủ ở chỗ tôi, nhà tôi vẫn còn một phòng.” Thật ngạc nhiên, Ngu Thanh Ninh giữ Tịch Đăng lại.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm vào Ngu Thanh Ninh. Người duy nhất nguyên chủ cảm thấy hảo cảm trong nguyên văn chính là dạng người thế này ư?

Nguyên chủ và Ngu Thanh Ninh cũng gặp nhau trong đêm mưa, nhưng khác với Tịch Đăng lúc này, nguyên chủ lần đầu tiên chạy trốn liền đụng phải Ngu Thanh Ninh.