Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 3 - Chương 1: Trọng sinh - Ta ở trọng sinh văn hủy đi CP – Lạc Duy trọng sinh, trọng sinh đến năm y mười bốn tuổi

“Ngày 5 tháng 7, trời nắng

Hôm nay hắn lại nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm đó, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã mười ba tuổi rồi, tôi nghĩ hắn đã không chờ đợi nổi nữa.”

“Ngày 10 tháng 8, âm u

Hôm nay có rất nhiều khách tới lâu đài. Hắn bảo tôi chơi piano. Mọi người đều khen tôi là cô bé đáng yêu nhất trên đời, nhưng mọi người trong lâu đài này đều biết tôi là con trai. Hắn là một kẻ biến thái, nếu tôi không mặc những chiếc váy này, tôi chỉ có thể khỏa thân. Có lần tôi đã từ chối, hôm đó hắn lột chiếc váy tôi đang mặc đưa cho người hầu đem ra ngoài, rồi yêu cầu tôi khỏa thân quỳ gối bên cạnh hắn và còn dùng chân của mình chạm vào chân tôi. Tôi chán ghét tất cả những chuyện này, thà chết còn tốt hơn bây giờ.”

“Ngày 21 tháng 11, ngày tuyết

Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, hắn uống say đến nỗi hắn bỗng hôn tôi. Hắn đè tôi trên tấm thảm bên cạnh lò sưởi. Đây là tấm thảm hắn mới mua, nghe nói giá rất đắt, hắn tốn một số tiền lớn mới mua được. Nhưng hắn chỉ coi nó là một tấm thảm tầm thường và để người hầu ném nó bên lò sưởi. Nói về nụ hôn lưỡi đó, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong miệng hắn. Hắn trói chặt tay tôi lên đỉnh đầu. Tôi đã khóc một cách vô ích, tôi chỉ mới mười ba tuổi. Tại sao bố mẹ lại đưa tôi cho tên ác quỷ này? Đúng vậy, hắn là một ác quỷ. Tôi đã ở với hắn tám năm và hình như hắn ta không thay đổi. Chỉ có ác quỷ mới không già đi.”

“Ngày 13 tháng 12, ngày nắng

Tôi đã trốn hắn gần một tháng, kể từ lần trước sau khi hôn lưỡi đó. Thề với trời là tôi chưa bao giờ gặp phải một chuyện kinh tởm như vậy. Tên ác quỷ đó không chỉ ép tôi mặc váy của con gái, mà xem tôi như con gái mà đùa bỡn. Tại sao hắn không trực tiếp tìm một đứa con gái? Hừm, tâm tư ác quỷ ai mà hiểu được? Tôi thường thấy rất nhiều người phụ nữ trong các bữa tiệc hận không thể đem hai miếng thịt ra khỏi ngực dâng lên cho ác quỷ xem, nhưng ác quỷ không bao giờ liếc mắt một cái. Tôi nghe ai đó bí mật nói rằng ác quỷ thích đàn ông. Không, hắn không thích đàn ông. Nếu hắn thích đàn ông, hắn sẽ không dừng lại mỗi lần chạm vào phần thân dưới của tôi. Trời ạ, tôi đang nói gì vậy? Tôi chưa nói cái gì hết.”

“Ngày 15 tháng 12, tuyết rơi

Hôm nay hắn lại hôn tôi. Thật ghê tởm. Lần này hắn không uống say. Trong miệng có hương vị kẹo, chắc hẳn hắn mới ăn kẹo xong. Hắn luôn không cho phép tôi ăn kẹo, nói là răng sẽ bị hư. Hừm!”

“Ngày 7 tháng 3, mưa rồi

Sinh nhật tôi sắp tới rồi, có nghĩa là tôi lại thêm một tuổi. Ánh mắt hắn nhìn tôi càng lộ liễu hơn, như thể tôi là một viên kẹo ngon ngọt vậy. Có một người mới đến lâu đài, bằng tuổi tôi. Anh ấy muốn làm bạn với tôi, tôi đồng ý. Không ai trong lâu đài này muốn làm bạn với tôi. Tất cả bọn họ đều gọi tôi là tiểu thư. Ron là người tốt nhất trên đời này.”

“Ngày 2 tháng 4, ngày râm

Ron thổ lộ với tôi, nhưng tôi là con trai. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là con trai, sắc mặt Ron ngay lập tức trở nên trắng bệch. Anh ấy không để ý tôi vài ngày, rồi đến khi một lần nữa gặp lại anh ấy. Anh ấy nói anh ấy sẽ giúp tôi thoát khỏi lâu đài kinh khủng này. Tôi thật sự có thể rời đi sao?”

“Ngày 17 tháng 4, trời nắng

Sinh nhật thứ mười bốn của tôi, ác quỷ đã chuẩn bị một chiếc váy vô cùng lộng lẫy cho tôi, đuôi dài phết đất,  phía trước có thể lộ ra cẳng chân, từng lớp một, từng lớp một xếp chồng lên nhau. Tôi thấy đôi mắt ghen tị của Lisa khi tôi mặc nó. Lisa là người hầu gái hầu hạ tôi thay quần áo. Ác quỷ hầu như không để những người hầu nam chạm vào tôi. Ha ha, tôi chỉ thích phụ nữ. Lisa rất thích chiếc váy này, từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra được. Tôi nói với cô ấy, tôi có thể cho cô mượn váy thử một lần, nhưng phải chờ tới buổi tối lúc không có ai. Lisa thực sự rất phấn khích, ừm, tôi phải xuống lầu đã, ác quỷ vẫn đang đợi tôi.”

“Ngày 18 tháng 4, trời râm

Rất nhiều chuyện xảy ra hôm nay. Trước nói về hôm qua đã. Hôm qua tôi đi xuống lầu. Ác quỷ vậy mà lại thổi Harmonica vì tôi. Tất cả các vị khách đều say mê. Ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn vào ác quỷ. Nhưng chuyện tôi thực sự muốn nói là chuyện thứ hai. Tối qua Lisa mặc váy của tôi, còn tôi lên sân thượng chơi.  Ác quỷ hôm qua uống lên rất nhiều rượu, rất nhiều vị khách đến rót rượu cho hắn. Hắn đều tiếp nhận, bình thường hắn không uống đâu. Đúng rồi, ác quỷ đã xảy ra quan hệ với Lisa. Ác quỷ uống quá nhiều mà Lisa lại mặc váy của tôi. Ngày hôm sau, biểu tình ác quỷ lúc thức dậy vô cùng đáng sợ. Hắn sai người tìm tôi đến và nhìn chằm chằm tôi mười phút, nhưng không nói một lời nào. Mắt hắn đỏ ngầu, đôi tay vẫn luôn siết chặt. Tôi nhận ra rằng hắn đã đập vỡ tất cả những món đồ hắn cất công sưu tầm ở trong phòng. Những đồ vật đắt tiền đó đang nằm trên mặt đất như rác rưởi. Một chuyện cuối cùng, tôi phát hiện tôi vỡ giọng rồi.”

“Ngày 1 tháng 5, ngày mưa

Trời đã mưa gần hai tuần và Lisa cũng đã bị đuổi ra khỏi lâu đài lâu rồi. Nghe nói ác quỷ đã cho Lisa một khoản tiền, nhưng Lisa không muốn đi, đứng ở lâu đài cửa khóc thật lâu, cô ấy gọi tên ác quỷ. Cô ấy nhất định điên rồi, cô thực sự thích ác quỷ. Từ sau khi vỡ giọng, tôi rất ít nói, bởi vì tôi nghĩ đó là điều không cần thiết, ác quỷ dường như cũng chẳng quan tâm tôi có nói hay không, tâm trạng của hắn luôn luôn tồi tệ, tôi thực vui vẻ.”

“Ngày 5 tháng 6, trời nắng

Ron nói với tôi rằng anh ấy đã tìm được cách thoát khỏi lâu đài này. Anh ấy vô tình phát hiện lâu đài có một lối đi bí mật dẫn thẳng vào làng. Tôi hình như có thể rời khỏi ác quỷ rồi!”

“Ngày 11 tháng 6, trời nắng

Tâm trạng của ác quỷ cuối cùng cũng có vẻ tốt hơn, nhưng điều đó có nghĩa là cuộc sống của tôi sẽ không được tốt. Ác quỷ bắt đầu nhìn tôi bằng cái loại ánh mắt như cũ, giống như một con rắn độc, lúc nào cũng muốn cắn nuốt tôi. Hắn là một kẻ biến thái. Tôi đồng ý với Ron, tôi quyết định phải chạy trốn.”

“Ngày 4 tháng 10, trời nắng

Nhất định các bạn sẽ rất tò mò tại sao tôi không viết gì trong bốn tháng nhỉ. Bởi vì tôi chạy trốn bị phát hiện. Ác quỷ rất tức giận, tóm tôi và Ron trở về. Hắn hỏi tôi có thích Ron không? Kẻ điên! Biến thái!!! Hắn nghĩ ai cũng thích đàn ông cứng rắn như hắn sao. Ác quỷ nhốt tôi lại và không cho phép người khác nhìn tôi. Mỗi ngày hắn đều tự mình đưa cơm cho tôi, nhưng mỗi ngày chỉ một lần. Ngày nào tôi cũng cảm thấy đói. Thân thể tôi đang trong thời kỳ trưởng thành. Tôi đành phải cầu xin hắn, nhưng ác quỷ không để ý tới tôi. Thật vất vả mới được ra ngoài, tôi trước tiên dò hỏi tình hình của Ron, nhưng kết quả lại làm tôi ngạc nhiên. Ron không bị đuổi đi, thậm chí có thể làm người hầu phục vụ ăn uống bên người ác quỷ. Tôi thậm chí còn nhìn thấy tình yêu trong mắt Ron. Điên rồi, lại một người đem lòng yêu ác quỷ.”

“Ngày 27 tháng 11, ngày mưa

Ác quỷ lại hôn tôi, lần này còn cởi quần lót của tôi. Tôi không khóc, nhưng tôi đã dùng những từ ngữ độc ác nhất để mắng ác quỷ, nói rằng hắn ta là một lão già ghê tởm, khuôn mặt nhăn nheo xấu xí mà còn nói yêu tôi. Ác quỷ đã bị tôi mắng đi rồi, haha, lần đầu tiên tôi thắng.”

“Ngày 25 tháng 12, tuyết rơi

Hôm nay là lễ mừng năm mới, nhưng ác quỷ không vui chút nào, hắn cũng không tổ chức một bữa tiệc nào. Hắn lại say rượu. Lần này hắn không cường hôn tôi, mà ôm tôi khóc. Hắn nói hắn thực sự rất yêu tôi, mong tôi tiếp nhận hắn, cho dù tôi thượng hắn cũng có thể. Tôi muốn ói. Thực tế, tôi cũng nói với hắn như vậy. Tôi nói rằng ngay cả khi tôi ngủ với kẻ ăn xin hay người bị bệnh, tôi vẫn sẽ không ngủ với hắn.”

……

Lạc Duy khép lại quyển sổ nhật ký. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, mọi thứ vẫn còn kịp. Kẻ đó còn chưa đến bên người hắn, hắn cũng chưa bị bệnh, và hắn cũng chưa chết vì mình.

Lạc Duy trọng sinh, trọng sinh đến năm y mười bốn tuổi. Biết bản thân trọng sinh, Lạc Duy thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đi tìm hắn. Nhưng không được, chính mình thay đổi quá nhanh, đối phương nhất định sẽ không tin. Lạc Duy nở một nụ cười ngọt ngào, lần này hãy để mình tới yêu đối phương đi.

Tuy nhiên, một điều mà Lạc Duy không ngờ tới là, bởi vì con gió cua đồng thổi quét qua trái đất, không thể viết phụ tử dưỡng thành play. Tác giả quân đành phải sửa đổi kịch bản khẩn cấp. Chuyện hắn trọng sinh trở về theo đuổi dưỡng phụ (cha nuôi) hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Cùng lúc đó, thân là cha nuôi, Tịch Đăng cũng tiếp nhận chuyện đứa con trai xấu xa Lạc Duy trọng sinh.

Nhiệm vụ lần này của cậu là muốn đưa một thiếu niên trưởng thành sớm vừa trọng sinh trở về, một lòng một dạ muốn đem cha nuôi của mình ném lên giường hảo hảo yêu thương, trở thành một mỹ thiếu niên chính trực, ngũ giảng tứ mỹ* tiếp nhận làn gió cua đồng.

*Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng tức là nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự và nói đạo đức; Tứ mỹ chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp và hoàn cảnh đẹp.