Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 1 - Chương 19: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tống Lâm là được rồi

Kim Dịch quả thật đem Tịch Đăng đưa tới bệnh viện, hắn ở phụ cận bệnh viện dừng lại, buông Tịch Đăng ra, “Ngươi đi đi.”

Tịch Đăng đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn Kim Dịch.

Kim Dịch mặt không chút để ý, “Nhìn ta làm cái gì, đi a. Lại không đi, ta sẽ không cho ngươi chạy.” Lời này vừa nói ra, hắn liền nhìn thấy Tịch Đăng cúi đầu điên cuồng chạy đi, cười nhạo một tiếng, “Ngốc tử.”

Hắn vểnh khóe môi, “Không tới mấy ngày sẽ chủ động tới tìm ta, Tống Lâm sao có thể bảo vệ ngươi chứ?”

Lúc Tống Lâm đang ở phòng bệnh, đột nhiên có một tiểu y tá đỏ mặt đi vào, “Tống tiên sinh, ngài nhanh đến đại sảnh tầng một nhìn xem đi.”

Tống Lâm không rõ nguyên do, “Làm sao vậy?”

Tiểu y tá nửa ngày không biết nói thế nào, chỉ bảo Tống Lâm nhanh nhanh đi xuống.

Tống Lâm vừa mặc áo khoác, vừa đi ra ngoài, “Có người tìm tôi sao? Giờ này rồi?”

Hắn đi thang máy xuống tầng một, vừa đến tầng một, đã nghe thấy thanh âm ồn ào. Bình thường bệnh viện này vốn rất yên tĩnh. Tống Lâm hướng chỗ ồn ào nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy mênh mông đầu người. Bình thường cũng chưa thấy nhiều bác sĩ y tá như vậy vây quanh một chỗ, chuyện gì đây?

Tống Lâm đi về phía trước, cũng nghe những thanh âm đó càng thêm rõ ràng.

“A a a, thật sự quá đáng yêu.”

“Cậu ấy đỏ mặt phải không?”

“Ma cà rồng sao có thể đỏ mặt, cô bị ngốc à? Nhưng thật sự quá đáng yêu, thật muốn ôm cậu ta một cái.”

“Các người không cảm thấy cậu ấy có điểm quen mắt sao?”

……

Nhãn thần Tống Lâm đột nhiên biến đổi, nhất là sau khi nghe thấy một thanh âm thực yếu ớt.

“Ta muốn tìm Tống Lâm.”

Hắn bước nhanh tiến lên phía trước, đem những người đó đẩy ra, đợi cho đến khi thấy rõ người bị đám người vây quanh, trong lòng càng căng thẳng.

Người bị vây quanh cũng nhìn thấy Tống Lâm, ánh mắt sáng lên, liền nhào tới, “Tống Lâm.”

Tống Lâm ôm lấy đối phương, nhìn xuống đôi chân trần trụi của cậu, không nói hai lời, liền xoay ngang bế lên, đối với quần chúng vây xem bình tĩnh nói: “Cảm ơn các vị vừa rồi đã chiếu cố ma cà rồng nhà tôi, tôi dẫn em ấy rời đi trước.”

Mọi người lập tức phát ra thanh âm không nhỏ.

“Ôi trời, dáng dấp chủ nhân thật đẹp trai.”

“Không cảm thấy rất xứng đôi sao?”

“Thật xứng.”

……

Tống Lâm nén giận mang theo Tịch Đăng rời đi, đến thang máy, sắc mặt của hắn vẫn rất khó coi. Ma cà rồng trong lòng ngực có chút co quắp động động chân, “Tống Lâm.” Cậu ngẩng đầu hô ôm lấy hắn.

Tống Lâm không để ý tới, Tịch Đăng ôm cổ Tống Lâm, đem đầu dựa vào trên vai hắn, “Tống Lâm đừng giận em.”

“Sắp bị em làm tức chết rồi.” Tống Lâm cúi đầu, ánh mắt sắc bén xưa nay chưa từng có, “Ai cho em đi ra như vậy? Em còn mặc áo ngủ, bây giờ là nửa đêm, ngay cả giày cũng không mang?!”

Đều là do vai chính công Kim Dịch dẫn cậu đi quá gấp, cậu còn chưa kịp mang giày mà.

Tịch Đăng cúi đầu, “Em biết lỗi rồi.”

Tống Lâm liếm liếm môi, nỗ lực đem lửa giận áp trong lòng áp xuống, tận lực bình tĩnh nói chuyện với đối phương. Ở trong mắt hắn, Tịch Đăng tựa như một đứa trẻ, không hiểu chuyện là rất bình thường, chỉ là có đôi khi không nhịn được bởi vì đối phương không hiểu chuyện mà nổi giận.

Cậu không nghĩ tới cậu đi ra ngoài như vậy, có bao nhiêu khả năng gặp phải nguy hiểm? Vừa nãy nếu không phải có tiểu y tá tới nói cho hắn, hắn căn bản cũng không biết cậu đến đây. Nếu chính mình không biết cậu tới, cậu vẫn cứ đứng ở đại sảnh tầng một để cho người khác vây quanh như vậy sao?

Đáng chết!

Tống Lâm thở dài một hơi, mới nói: “Tại sao em tới đây? Đừng nói với tôi là em tự mình đi tới?”

Tuy rằng đôi chân tuyết trắng kia có dính chút ít vết bẩn, nhưng nhà hắn cách bệnh viện xa như vậy, không thể chỉ dính chút vết bẩn, ít nhất sẽ phải đổ máu.

Tịch Đăng lập tức chột dạ cúi đầu xuống càng thấp.

Tống Lâm ngữ khí nghe không rõ tâm tình tốt xấu, bình tĩnh mà có chút dọa người.

“Nói.”

“Hứa……”

“Hắn?” Tống Lâm nhẹ nhàng cười, “Nghĩ kỹ rồi nói tiếp.”

Tịch Đăng như là bị hắn dọa sợ, vành mắt lập tức đỏ lên, ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Tống Lâm, “Em nói thật, là Kim Dịch mang em tới, Tống Lâm, đừng giận mà.”

“Ồ? Nhắc đến hắn, em một câu liền có thể nói dài như vậy, bình thường không phải không thích nói chuyện sao, ngay cả khi nói cũng chỉ thích chỉ nói mấy chữ?”

Tịch Đăng méo miệng, không hé răng.

Lúc này thang máy vừa lúc tới rồi, Tống Lâm mặt vô biểu tình ôm Tịch Đăng ra khỏi thang máy. Trên đường thỉnh thoảng gặp được một số bác sĩ và y tá buổi tối đến kiểm tra phòng. Những bác sĩ và y tá nhìn thấy bọn họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó liền đem tầm mắt hoàn toàn tập trung ở trên người Tịch Đăng.

Tịch Đăng không quá thích người khác nhìn cậu như vậy, vừa nãy là vì muốn tìm được Tống Lâm, hiện tại tìm được Tống Lâm rồi, cậu hoàn toàn không thích loại này ánh mắt. Cậu xoay đầu dứt khoát đem đầu vùi vào cổ Tống Lâm.

Tống Lâm bị động tác này của Tịch Đăng lấy lòng, tâm tình hơi hơi tốt lên một chút. Hắn gặp bác sĩ và y tá gật đầu chào hỏi, rồi lập tức mang theo Tịch Đăng đi đến bên ngoài phòng bệnh của cô cô và dượng hắn.

Bên ngoài phòng bệnh có một thanh ghế dài, Tống Lâm ngồi xuống đó. Trước nhìn xuống chân Tịch Đăng, hiện tại đã vào thu, ban đêm rất lạnh. Tống Lâm bắt lấy chân Tịch Đăng, đem chân đối phương co lại, rồi đặt vào bên trong áo khoác của hắn, dán vào áo sơ mi trên người hắn.

Làm xong chuyện này, Tống Lâm lại một lần nữa nhìn về phía Tịch Đăng, thái độ cứng rắn bảo đối phương ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng đôi mắt Tịch Đăng.

Tịch Đăng bởi vì vừa mới suýt khóc, hiện tại mắt đuôi còn có chút hồng, như là tô phấn.

“Được, nói chính sự, vì sao Kim Dịch lại đưa em đến đây?” Tống Lâm dừng lại, hơi chút tăng giọng, “Nếu nói dối, tôi sẽ không cần em nữa.”

Đôi mắt Tịch Đăng lập tức trợn tròn.

Tống Lâm nhịn xuống ý muốn búng trán đối phương một cái thấp giọng rống: “Mau nói.”

Tịch Đăng lập tức liền thành thật khai báo, “Em muốn lén tới tìm anh, cái người xấu Hứa Nhạc Ninh kia không chịu, sau đó Kim Dịch liền xuất hiện, em nói với hắn em muốn đến tìm anh, hắn liền mang em tới.”

“Nhạc Ninh đồng ý?”

Tịch Đăng lắc đầu, “Hắn uy hiếp Hứa Nhạc Ninh.”

Tống Lâm nghe được lời này, đỉnh mày hơi nhíu, “Uy hiếp? Em chừng nào có quan hệ thân thiết với Kim Dịch như vậy?”

Tịch Đăng lại không chịu nói.

Tống Lâm nhìn cậu như thế, liền làm bộ muốn đem cậu đẩy xuống, Tịch Đăng sợ tới mức lập tức ôm chặt lấy Tống Lâm, âm điệu cũng thay đổi, “Em nói, em nói.”

“Sao?” Tống Lâm buông ra mày, nghiêm mặt như cũ.

“Lần đó sau khi quay quảng cáo, em lúc đó rất muốn hút máu, liền nhờ hắn giúp em một chút.” Tịch Đăng len lén liếc nhìn Tống Lâm một cái, “Em còn lén cho hắn vào nhà, bảo vệ tiểu khu cũng có liên quan tới em, là Kim Dịch trói.”

Tịch Đăng thành thật đem toàn bộ mọi chuyện nói hết, Tống Lâm không nghĩ tới hai ma cà rồng là bởi vì lý do này mới thân quen, biểu tình lập tức hòa hoãn rất nhiều. Thế nhưng Tịch Đăng tự mình cho Kim Dịch một nhân vật nguy hiểm vào nhà, hắn vẫn có chút tức giận.

Lần trước xem camera ghi hình, hắn xem đến một nửa liền tức giận không muốn xem tiếp, hoàn toàn đem camera đóng hết.

“Chỉ như vậy?”

Tịch Đăng lại len lén liếc mắt nhìn Tống Lâm, vội vã lắc đầu.

Tống Lâm lúc này mới vươn ngón tay ra búng cái trán Tịch Đăng, “Về sau ít cùng một chỗ với Kim Dịch, đúng rồi, vì sao lại đặc biệt muốn hút máu?”

“Bởi vì răng dài ra rồi.”

Tống Lâm sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại liền lập tức xem xét hàm răng Tịch Đăng, lại không nhìn thấy cái gì, “Hả? Răng nanh đâu?”

Tịch Đăng che lại cái trán, “Mài phẳng.”

Tống Lâm ánh mắt lập tức chuyển thành hung ác, “Kim Dịch mài?” Phảng phất nếu Tịch Đăng gật đầu, hắn sẽ chạy ngay tới liều mạng với Kim Dịch.

“Không, tự em làm.” Tịch Đăng chống lại ánh mắt Tống Lâm, cúi thấp đầu, “Bởi vì sợ làm tổn thương Tống Lâm, sợ biến thành yêu quái chỉ biết hút máu, cho nên mới đem……” Cậu không nói tiếp.

Tống Lâm lập tức trầm mặc, qua thật lâu, mới duỗi tay sờ sờ đầu Tịch Đăng, “Tại sao em lại ngốc như vậy, có đau không?”

Tịch Đăng ngẩng đầu cười với Tống Lâm, nụ cười kia cực kỳ xán lạn, khiến người ta ngay lập tức nghĩ đến ngày xuân, tươi đẹp, rạng rỡ, “Không đau, một chút cũng không đau.” (Trời ơi. Thương em quá vậy nè T^T)

***

Tống Lâm gọi điện thoại cho Hứa Nhạc Ninh, Ân Thập Lục một lát sau mới bắt máy, hắn liếc Tịch Đăng ngồi ở trên đùi Tống Lâm, nhướng mày, “Cậu ta tới tìm cậu?”

Tống Lâm chú ý tới nơi cổ dán một cái băng dán Ân Thập Lục, Ân Thập Lục nhìn thấy Tống Lâm nhìn chằm chằm cổ của hắn, sờ soạng miệng vết thương của mình, không để ý lắm nói: “Không có gì, nếu Tịch Đăng đã tới tìm cậu, tôi cũng không cần phải ở lại nhà cậu nữa, hừng đông tôi sẽ về nhà, lão gia tử nhà tôi cũng đang thúc giục tôi về nhà thăm ông ấy đây.”

Tống Lâm cảm thấy rất áy náy, “Nhạc Ninh, tôi……”

Ân Thập Lục đánh gãy lời hắn, nói, “Không có gì.”

Hắn liếc mắt nhìn Tịch Đăng, ánh mắt kia dừng lại thời gian rất ngắn.

Tịch Đăng không nhìn màn hình mà dựa vào trên người Tống Lâm, đồng hồ sinh học làm cậu thật sự có điểm mệt nhọc. Dù sao bây giờ chỉ cần có thể ở bên cạnh Tống Lâm là được, những thứ khác đều không quan trọng.

Tống Lâm hiện tại có thêm Tịch Đăng, hắn cũng không tiện ngủ trực tiếp ở phòng bệnh, suốt đêm rời khỏi bệnh viện đến khách sạn gần nhất, lại bắt Tịch Đăng đã sắp ngủ đi tắm rửa.

Trên đường chịu không ít kháng nghị, Tịch Đăng bắt lấy cửa kính phòng tắm không chịu buông tay, “Không muốn tắm, không muốn tắm.”

“Vì sao không muốn tắm?”

“Tắm rồi.” Giọng nói đặc biệt ủy khuất.

“Em nhìn xem em đi, em bây giờ thật bẩn!” Tống Lâm nói chuyện ngữ khí quả thực vô cùng đau xót.

Kỳ thật cũng chỉ có chân bị bẩn.

“Không……”

Tay bị kéo xuống, Tống Lâm đen mặt bắt lấy Tịch Đăng, lại đem cậu ném vào bồn tắm.

Tịch Đăng đang chuẩn bị giãy giụa một cái, đỉnh đầu đột nhiên cảm nhận được nước chảy xuống.

Hỗn đản, cậu còn đang mặc quần áo ở trên người này.

***

Tịch Đăng nghiêm mặt, tùy ý để Tống Lâm gội đầu, bây giờ đã là rạng sáng 4 giờ, cậu thật sự rất muốn ngủ!

Tống Lâm không phải lần đầu tiên thấy Tịch Đăng giận, vô cùng bình tĩnh, đem ma cà rồng cọ rửa sạch sẽ, mặc vào áo tắm dài, hoàn toàn vờ như không nhìn thấy đối phương đang giận dỗi, dù sao chỉ là hờn dỗi.

Hắn đem Tịch Đăng ôm đến trên giường, chính mình lại tiến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra tới, trời đã hơi hơi sáng. Tống Lâm đưa mắt Tịch Đăng đã làm ổ ở trên giường, đi đến ban công gửi tin nhắn cho Louis.

Lúc Louis tới đã 8 giờ, Tống Lâm tiếp nhận quần áo Louis đưa qua vừa trực tiếp thay, vừa nói: “Hôm nay tôi còn phải đến bệnh viện, đợi lát nữa 9 giờ cậu gọi em ấy dậy cho em ấy ăn cơm, nhất định phải nhìn em ấy ăn xong mới đi, còn nữa, nhớ bảo em ấy ngoan ngoãn ở trong phòng khách sạn, không được chạy loạn chỗ nào khác, có người gõ cửa cũng không cần để ý, tôi đã dặn khách sạn phòng này không cần phục vụ.”

Tống Lâm nói liền một mạch sau đó nhìn về phía Louis, “Nhớ kỹ chưa?”

Louis vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần do dự.

Tống Lâm nhìn hắn, “Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng cái gì cũng đừng hỏi.”