- Hai con tiện nô này, quạt gì mà ẻo lả vậy, cút ra ngoài cho ta!!!
Chúng nô tỳ giật thốt hoảng sợ lui ra, trong điện chỉ còn mỗi Triệu Thục Dung.
Lúc này từ hư không bỗng xuất hiện một nữ nhân mặc hắc y, nàng chính là nữ nhân ở cung Khánh Hòa ngày nọ.
Triệu Thục Dung hoảng sợ toan hô hộ giá đã bị nữ nhân kia bịt miệng.
Nữ nhân mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của Triệu Thục Dung, cười ngặt:
- Thái tử phi, ta có món quà dành cho người đây.
Triệu Thục Dung kinh hãi:
- Ngươi... là ai?
- Ta sao, ta là đồ đệ của Hắc Tử Thần Y.
Triệu Thục Dung sửng sốt. Nàng biết vị thần y kia, thiên hạ đồn rằng hắn ta có thể khiến người chết sống dậy, có thể trường sinh bất lão, có thể cải lão hoàn đồng, đồ đệ của hắn tìm nàng làm gì?
Nữ nhân kia lại nói:
- Gọi ta là A Uyên, ta tình cờ dạo quanh hoàng cung chơi. liền thấy một nữ tử đáng thương là người đó thái tử phi.
- Ta.. đáng thương chỗ nào?!
A Uyên đưa ngón tay lên mặt Triệu Thục Dung mà rằng:
- Xem nè, đã có những vết nhăn mờ mờ khó có thể che dấu, thái tử phi, thời gian không bỏ qua cho người rồi.
Triệu Thục Dung bị chạm nọc liền tức giận:
- Thời gian không bỏ qua cho bất cứ ai!
A Uyên làm vẻ thần bí:
- Sai rồi, sư phụ của ta đã được thời gian bỏ qua, người xem, không phải thiên hạ nói sư phụ có thần dược giúp cải lão hoàn đồng sao?
- Ngươi.. Ngươi.. có ý gì?
- Ta nói ta tình cờ thấy người đáng thương, muốn tặng cho người vài viên thần dược làm quà, để sau này khó khăn liền sẽ nhờ vả.
Triệu Thục Dung bị lợi ích làm mờ mắt, kích động nói:
- Thật ư?Ngươi mau đưa ta, sau này có chuyện gì ta chắc chắn sẽ báo ân.
A Uyên làm bộ nhíu mày:
- Người không nghi ngờ sau thái tử phi? Dù sao trẻ ra cũng là việc rất vô lí, à dĩ nhiên ta tin tưởng sư phụ ta.
Đòn phủ đầu hoàn toàn xuất sắc, Triệu Thục Dung ngu ngốc nửa tin nửa ngờ liền như vậy mà nghe theo sái cổ.
Triệu Thục Dung nhìn ba viên đan dược lấp lánh ánh vàng trên tay,hít một hơi rồi đem một viên đan nuốt vào.
Tầm một nén nhang, nàng ta liền cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can, nén chặt vào lòng bò lết tới trước gương đồng, Triệu Thục Dung gần như kinh hoảng.Trong gương chính là nàng ta, nhưng có một làn da trắng đẹp hơn bao giờ, ánh mắt nàng ta cũng có hồn hơn, đôi môi hồng nhận mặc dù không ngậm thiếp.
- Thành.. thành công rồi. Ta trẻ lại rồi!
Nghĩ rồi Triệu Thục Dung mừng quýnh kêu ca:
- Người đâu, mau mời thái tử tới.
- --
Chẳng bao lâu sau, sự việc thái tử phi Triệu Thục Dung trẻ đẹp trở lại đã lan truyền đi khắp hoàng cung.
Bạch Kính Dạ ngay lập tức bái phỏng tới phủ Quốc sư.
- Là Lam cung chủ làm sao?
Lam Tịch đang ngồi rung chân trên ghế nghe vậy tí bổ nhào:
- Ta đâu có rảnh, thất hoàng tử ý vậy là gì?
Bạch Kính Dạ nghiêm mặt:
- Chỉ có ngươi mới làm ra sự tình thần kì như vậy thôi. Nhưng bản hoàng tử không hiểu. ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì? Giúp thái tử phi thì có ích lợi gì? Nếu thái tử sủng ái lại thái tử phi thì quan hệ giữa gã và tể tướng sẽ thêm thắt chặt, từ đó thế lực của gã lại càng hùng mạnh.
Lam Tịch cươi cười:
- Thất hoàng tử... ngươi thật ngốc.
Phải, rất ngốc. Nam chính như ngươi cũng không thể kế sách uyên thâm bừng Bạch Tử Ngạn, nam chính thì sao chứ, chỉ biết huênh hoang tài năng, căn bản không thể sánh bằng Bạch Tử Ngạn.
Bạch Kính Dạ không nhận được câu trả lời mong muốn đành bấm bụng phất tay áo bỏ đi.
Hắn vừa đi không bao lâu thì Bạch Tử Ngạn đã tới.
Lam Tịch vui như hoa chạy tới ôm lấy Bạch Tử Ngạn:
- Nhị ca ca!
Lam Tịch chỉ cao tới vai Bạch Tử Ngạn nên y nhẹ nhàng ôm lấy eo cô nhấc bổng lên.
- A Nhị c- Lam Tịch chưa kịp hốt hoảng thì đã bị Bạch Tử Ngạn một miệng chặn lấy.
Dây dưa hồi lâu y mới thả cô xuống.
- Bạch Kính Dạ tới đây làm gì vậy?
Lam Tịch một chút không giấu:
- Hắn tới quy việc thái tử phi trẻ lại lên đầu ta đây.
Bạch Tử Ngạn nhíu mày, cúi đầu vẻ có lỗi:
- Là ta làm.
Lam Tịch biết trước, cũng không hỏi rõ ràng, đưa hai tay nựng lấy má y:
- Nhị ca ca thật giỏi, viên đan dược đó không phải là thần dược đúng không?