Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 8: TG1 - Chấp niệm khó buông



Tề Thiên Hựu cõng y đi đoạn thì nghe được Tử Lê nói: "bên kia có cái hang to, đến đó nghỉ ngơi chút vậy." Bão lớn lúc này cũng đã giảm dần, nhưng điện thoại vẫn như cũ không có tín hiệu, không biết hai người kia thế nào, Tử Lê cũng lo lắng cho Dạ Vũ.


Đỡ anh xuống nơi tương đối sạch sẽ có thể dựa vào, lúc này đây cậu mới đánh giá tình hình của người thanh niên trước mặt. Có lẽ do bị mất máu quá nhiều, công thêm dầm mưa to, sắc mặt anh trắng xanh, đôi môi tím tái. "Tôi ra ngoài tìm cứu viện, không thể để anh tiếp tục thế này nữa." Tề Thiên Hựu lo lắng.


"Cậu.. đứng lại.. đó.. cho tôi." Tử Lê dùng lời nói đứt quãng, ngăn chặn ý định rời đi của cậu ta. Bão dù nhỏ nhưng vẫn còn chưa dứt, lúc này ra bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, chưa kể nếu hiện tại là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh hy vọng có thể cùng cậu trải qua những phút cuối này.


"A Hựu, tôi ..đau quá." Tử Lê không gắng gượng nữa, anh ta với tay ra. Tề Thiên Hựu lập tức chạy tới nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ lên, giọng run rẩy: "Anh cố gắng lên, anh tuyệt đối sẽ không sao đâu.", không biết là đang trấn an anh ta hay đang trấn an bản thân mình.


"Cậu.. có hận.. tôi không?" Tử Lê mong chờ nhận được đáp án.


"Ít nhất là giây phút này thì không." Tề Thiên Hựu thành thật trả lời. Còn hận anh sao? Cậu ta hiện giờ cũng không cảm thấy, thời khắc này cậu chỉ mong muốn người này đừng chết, đừng có chuyện gì.


"Vậy.. là.. tốt rồi." Tử Lê thở ra một hơi.


"Tại sao lúc đó anh bỏ mặc tôi, bây giờ lại bất chấp cả mạng sống để cứu tôi?" Tề Thiên Hựu hỏi lại.


"Tôi.. chưa từng ..bỏ mặc cậu, cho tới bây giờ.. cũng không." Tử Lê dùng hết hơi sức còn sót lại nói ra câu này, rồi ngất đi.


"NÀY ANH TỈNH LẠI ĐI." Tề Thiên Hựu cảm thấy cậu sắp điên mất rồi, phải làm sao bây giờ, anh ta sẽ chết sao? Cậu không dám đối diện với đáp án đó, bế lấy thân hình Tử Lê, rồi chạy một mạch ra bên ngoài, cậu nhất định phải cứu anh ta.


...


Trên đường cùng đội cứu hộ vào núi tìm người, Dạ Vũ chợt nghe âm thanh hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, giá trị vui vẻ của nhân vật mục tiêu tức là Tử Lê đã tăng lên 30]


Đậu xanh, y ở cùng với anh ta lâu vậy mà một điểm cũng không tăng, vừa để anh ta bên cạnh tên tra nam khốn kiếp kia, đã tăng một đường cao ngất, người ta nói "hồng "tra" họa thủy" gì đó thật không sai mà.


[Là "hồng nhan họa thủy" thưa ký chủ] Hệ thống chưa bao giờ hết mệt mỏi với khả năng sáng chế của y.


Nhất định phải tìm thấy anh ta trước khi rơi vào bể tình với tên Tề Thiên Hựu kia. [Này hệ thống, tọa độ mày cung cấp có chính xác hay không vậy? Tại sao vẫn chưa tìm thấy người?] Vừa nghi hoặc, Dạ Vũ đã nghe tiếng của thành viên trong đội cứu hộ: "Tìm thấy rồi, ở bên kia, nhanh qua đó giúp đỡ."


Dạ Vũ chạy nhanh lại không để ý đường trơn trượt, chuẩn bị tiếp xúc thân mật cùng mặt đất thì lại rơi vào cái ôm quen thuộc. Không nói cũng biết, tiếp đến chắc chắn là âm thanh giáo huấn vang lên, Dạ Vũ trợn mắt trong lòng.


"Em có thể đi đường tập trung hơn chút hay không? Em cứ thế này tôi phải làm sao mới tốt đây?" Cố Huyền Mặc trách cứ.


"Đã bảo anh đừng đi theo rồi, anh cứ một mực đòi tới, chúng ta thân lắm sao?" Dạ Vũ phản bác.


Một lời này như chạm vào vảy ngược của Cố tổng, để lại câu: "Để tôi nói cho em biết chúng ta thân như thế nào" rồi dùng đôi môi chạm vào môi đối phương, không cần từ ngữ nào để trả lời cho câu hỏi vừa rồi. Ừm, đúng là phong cách tổng tài gì đó, thật là bá đạo!


Lúc hai người tách nhau ra, Dạ Vũ thở hồng hộc như bị chó đuổi chạy ba con phố, đã bao lâu rồi y không hôn hắn, từ lúc hắn bắt đầu đi công tác đi, hơn hai tháng, cho đến khi y rời khỏi nhân gian đến thế giới xa lạ này, thật sự hoài niệm, còn rất tủi thân. Giẫm mạnh lên chân Cố Huyền Mặc, xoay người bỏ đi, y mới không thèm tủi thân, càng không hoài niệm tên khốn này, Dạ Vũ làm như người mới nãy chìm đắm trong nụ hôn kia không phải là y. Nên mới nói, biệt nữu gì đó thật là đáng quan ngại.


Khoảnh khắc đưa hai người lên xe cứu thương, Dạ Vũ nhanh trí tách họ ra, y cảm thấy cần phải tôn vinh năng lực tiên đoán của mình khi gọi tới hai chiếc xe cứu thương, y cực kỳ tâm lý mà nói với Tề Thiên Hựu: "Hai người đã không còn quan hệ gì nữa, hiện tại tôi mới là bạn trai của anh ta, mong anh hãy giữ khoảng cách với người yêu của tôi chút." rồi nháy mắt với nhân viên cứu hộ. Nhân viên đó lúc trước đã nhận tiền bồi dưỡng của y, lập tứ hiểu chuyện chạy đến đỡ Tề Thiên Hựu lên chiếc xe khác. Cậu ta cho tới lúc lên xe rồi, vẫn còn hốt hoảng vì lời nói của Dạ Vũ, anh ta vậy mà đã có người mới rồi, trái tim anh ta đã không còn chứa duy nhất hình ảnh của một mình cậu nữa rồi.