Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 19 - Chương 2: Ngoại Truyện _Tuần trăng mật ở tinh cầu thú nhân 2

Biên tập: Chuối

Beta: Cúc kiên cường

**********[ 2 ]

Hồ nước trước mặt có diện tích cực kỳ rộng lớn, chia đôi rừng rậm bát ngát thành hai nửa. Nước hồ trong vắt phản chiếu cả bầu trời xanh biếc, gió nhẹ lướt qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, phong cảnh đẹp biết bao. Vây quanh bờ hồ, rất nhiều thú hoang đang cúi người uống nước, lỗ tai luôn dựng đứng, duy trì cảnh giác cao độ.

Nơi này thuộc vùng trung tâm rừng rậm, là thiên đường của dã thú, đồng thời cũng là khu vực cấm của thú nhân. Vậy mà cách đó không xa lại có một thư thú đang lẳng lặng ẩn núp trong bụi cây. Cả người cậu thoa một lớp chất lỏng màu xanh nhạt nặng mùi, nhằm mục đích che giấu sự tồn tại. Lúc gặp nguy hiểm có thể trốn trong bụi cây rậm rạp, thú hoang dù đến gần trong gang tấc cũng không phát hiện ra được tung tích của cậu. Nhờ chất lỏng của loài thực vật này mà cậu có thể ngụy trang thành một gốc cây biết đi, không phải lo gì cả, an toàn vượt qua rừng rậm tới bên bờ hồ.

“Đợi nửa tháng rốt cuộc cũng thấy thành quả, không uổng công mình trăm đắng nghìn cay chạy tới đây.” Thư thú một bên hái quả dại màu đỏ mọng, kích thước cỡ hạt gạo, một bên nuốt nước miếng, hái đầy hai túi to mới dừng tay, khom lưng chui vào bụi cỏ hình vòng cung, chuẩn bị đi một mạch về bộ lạc.

Đúng lúc ấy, từ xa bỗng truyền đến tiếng động “Ầm ầm ầm” như sấm nổ, mặt đất rung chuyển dữ dội, chứng tỏ đang có một con thú cỡ lớn lao tới gần, chẳng hạn như đời sau của voi Ma mút – voi Ma mút vòi dài. Loài thú này không có bộ lông vừa dày vừa nặng như voi Ma mút cổ xưa, nhưng có cơ thể đồ sộ hơn rất nhiều, lúc đi lại trong rừng rậm y hệt một ngọn núi di động. Cái vòi dài đến bảy, tám mét của nó có thể bẻ gãy thân cây đại thụ, cuốn vào miệng ăn ngon lành. Mặc dù là động vật ăn cỏ, nhưng trình độ hung tàn của nó vượt xa tất cả các loài mãnh thú ăn thịt khác.

Những nơi mà một con Ma mút vòi dài đi qua thường bị san thành bình địa. Thư thú, cũng chính là tiểu chim cút lúc này đang sợ xanh mặt, mặc kệ bụi cỏ, không thèm chui rúc trốn tránh nữa mà hòa vào dòng dã thú vắt chân lên cổ chạy. Bá chủ đứng đầu chuỗi thức ăn đã đến, tép riu phía dưới tất nhiên sẽ không tàn sát lẫn nhau nữa, thoát thân quan trọng hơn.

Tiểu chim cút vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì sợ đến mức suýt rớt cả tim. Vừa hét lên vài tiếng “A a a”  vừa gào to: “Đù má, rốt cuộc nơi này là chỗ mẹ gì vậy, vì sao lại có khủng long?!! Cái thứ đồ chơi này không phải đã sớm diệt chủng rồi sao!!!” Dứt lời, cậu mới nhớ ra mình không còn ở Trái Đất nữa, mà đang sống trên một hành tinh thú nhân thần kỳ. Hành tinh này có khủng long hình như cũng chẳng phải chuyện gì quái lạ lắm.

“Sao người trong bộ lạc không nói cho mình biết ở đây có khủng long chứ!!! Sớm biết vậy, con mẹ nó đánh chết cũng không thèm ra ngoài một mình. Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi!” Cậu cắm đầu cắm cổ chạy, nước mắt tung hoành cuốn theo chiều gió…

Sau lưng cậu cách đó vài cây số, một con khủng long bạo chúa thân cao mười mét đang ra sức hoành hành, đạp đổ những hàng cổ thụ, phăm phăm đuổi theo bầy thú. Hình như nó rất đói bụng, cái miệng rộng như chậu máu chảy đầy dớt dãi hôi rình, hàm răng sắc bén lóe sáng dưới ánh mặt trời. Mắt thú vàng đồng toát ra ánh sáng thô bạo hung ác, khóa chặt bầy thú, muốn chọn một con mồi thật ngon miệng. Nhưng trước đó, nó cũng không ngại khi lót bụng bằng một con chạy chậm nhất.

Bất hạnh thay, so với đám linh dương, hươu nai, hổ răng kiếm, chỉ với hai cái chân, còn là hai cái chân ngắn tũn, không thể nghi ngờ thư thú chính là con mồi chạy chậm nhất. Dù cậu đã dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, nhưng dần dần vẫn tụt lại phía sau đoàn quân chạy trối chết, thỉnh thoảng còn bị vấp ngã, lăn lộn mấy vòng liền. Chỉ ngắn ngủi vài phút, gương mặt thanh tú đã sưng phù, chằng chịt vết thương, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Khứu giác của khủng long bạo chúa cực kỳ nhạy bén, dù đã bôi chất lỏng màu xanh lục lên người nhưng nó vẫn ngửi thấy mùi máu của thư thú khác với động vật bình thường, hình như thơm ngọt, ngon miệng hơn. Nước dãi chảy ra từ miệng nó càng ngày càng nhiều, nó tăng tốc nhào đến phía sau thư thú, rướn cổ mở rộng miệng, định đớp cậu vào bụng.

Cũng chẳng biết lấy khí lực từ đâu, tiểu chim cút như được gắn thêm Phong Hỏa Luân(*), dùng tốc độ kinh người tránh thoát hết lần này tới lần khác công kích, vừa co giò chạy vừa cất tiếng gào thê lương: “Cứu mạng!!!”, ngay cả thú ngữ cũng quên sạch, trực tiếp dùng tiếng Thiên triều(**) gào không ngừng nghỉ.

(*) 2 cái bánh xe lửa trên chân Na tra.

(**) Tiếng Trung cổ

Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền ngũ giác nhạy bén, cách xa ngàn dặm đã nghe thấy tiếng gầm của khủng long bạo chúa, đang định tới gần, bỗng một thứ ngôn ngữ vừa quen thuộc vừa không nên xuất hiện trên hành tinh này chen ngang, cả hai đồng loạt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Đi cứu người. Trên tinh cầu thú nhân thế mà lại gặp được thú nhân nói tiếng Thiên triều, thú vị đấy.” Chu Doãn Thịnh vỗ vỗ đầu to của sư tử ngu xuẩn.

Người yêu nói gì, Triệu Huyền nghe nấy, lập tức phi theo hướng phát ra âm thanh, mỗi nơi đi qua chỉ lưu lại một cái bóng mờ.

Tiểu chim cút đã gào khản cổ, không buồn để ý nước mắt nước mũi tèm lem, giây tiếp theo tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe mà té lộn cổ, tuyệt vọng nhìn cái miệng như chậu máu của khủng long bạo chúa càng ngày càng dí sát mình. Ngay lúc hàm răng sắc bén sắc chuẩn bị đớp bay đầu cậu, khủng long bạo chúa đột nhiên rú lên một tiếng, cơ thể khổng lồ đổ rạp lên thân cây đại thụ.

Vẻ mặt tiểu chim cút hiện lên vẻ kinh ngạc. Cậu dụi dụi hai mắt, rồi tiếp tục dụi dụi hai mắt, xác định cảnh tượng trước mắt không phải do mình sợ quá mà ảo tưởng: Một con kim mao sư tử dài chưa đến bốn mét vậy mà vung móng vuốt tát bay con khủng long bạo chúa cao mười mấy mét, nặng mười mấy tấn, chưa dừng lại ở đó, tát xong còn nhào lên người nó cắn xé.

“Đệch mợ! Sinh vật trên hành tinh này quả thực không thể dùng lẽ thường để đánh giá!” Cậu dùng tiếng Thiên triều chính tông để văng tục.

Chu Doãn Thịnh vốn đang định dìu cậu đứng lên, bỗng thấy cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi, còn nghe thêm câu này, không khỏi yên lặng lùi lại một bước, dịu giọng hỏi han: “Cậu ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?”

“A, nam thần?” Lúc này tiểu chim cút mới phát hiện ra có một cậu trai tuấn tú lặng yên không tiếng động đi đến cạnh mình, vội vã bò dậy, vừa quệt nước mắt vừa nói: “Tôi không sao, tôi không sao, thì ra là đại sư tử của nam thần, thảo nào lại thấy quen mắt vậy.” Ý thức được lời vừa nói ra dùng tiếng Thiên triều, cậu lập tức lặp lại lần nữa bằng thú ngữ, còn giải thích thêm đó là ngôn ngữ của quê hương mình.

“Quê hương của cậu ở đâu? Cậu không phải là người của bộ lạc vừa nãy à?” Chu Doãn Thịnh cố ý thăm dò.

Tiểu chim cút càng lau mặt càng bẩn, nước mắt nước mũi trộn lẫn chất lỏng màu xanh lục bết lại thành từng mảng vết bẩn, nhìn qua vô cùng buồn cười. Nhưng cậu không hề nhận ra, hàm hồ nói: “Quê hương của tôi ở một nơi rất xa. Tôi cũng giống các cậu bị thất lạc tộc nhân, sau đó được chiến sĩ bộ lạc Ba Nham cứu về. Vì tôi là thư thú độc thân nên bộ lạc không chút do dự giữ tôi ở lại.”

Nói đến đây, tiểu chim cút lộ ra vẻ bi thương. Lúc được cứu về cứ ngỡ cuối cùng cũng tìm thấy đồng loại, nào ngờ sau một lần nhìn thấy thủ lĩnh bộ lạc biến thân thành một con sói lông xanh, sợ đến mức vãi tè, mới nhận ra không phải mình xuyên qua địa cầu thời viễn cổ, mà xuyên đến một tầng không gian khác.

Càng bịp bợm hơn chính là: nơi này không có phụ nữ, chỉ có đàn ông không biến thân – thư thú. Cậu cứ thế bị chuyển đổi giới tính.

Do thư thú cực kỳ ít, nên một thư thú có thể chọn nhiều hùng thú. Tuy rằng cậu lớn lên thấp bé, nhưng ngũ quan xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với dân bản địa, rất được hùng thú trong bộ lạc hoan nghênh, ngay cả con trai của tổ vu cũng không sánh bằng. Chính vì vậy mà cậu bị hai cha con tổ vu chèn ép không ít lần, quan hệ với các thư thú khác cực kỳ kém, mỗi lần rời bộ lạc hái quả dại đều bị mọi người chẳng nói một lời bỏ rơi.

Nghĩ đến đây, cậu lén lút liếc liếc Chu Doãn Thịnh, thầm nghĩ chẳng trách hai cha con tổ vu không chịu cho nam thần ở lại. Với tướng mạo này, vóc dáng này, dù nam thần có nạp toàn bộ hùng thú trong bộ lạc thành hậu cung của riêng mình thì cũng chẳng phải chuyện lạ.

“Cậu nhìn cái gì?” Chu Doãn Thịnh nhàn nhạt cất lời.

Tiểu chim cút vội vàng dời tầm mắt khỏi gò mông cao vểnh cùng vị trí giữa hai đùi nam thần.

“Cậu tới bộ lạc Ba Nham bao lâu rồi?” Chu Doãn Thịnh tiếp tục khách sáo hỏi thăm.

“Khoảng 2 năm.” Tiểu chim cút bấm đốt ngón tay tính toán. Không có lịch, cậu cũng không nắm chắc, chỉ có thể phỏng đoán đại khái. Năm đầu tiên, cậu chỉ có rúc trong bộ lạc than thân trách phận, đến năm thứ hai mới tiếp nhận thực tế rằng mình không thể quay về, tận lực nghĩ cách cải thiện đời sống.

Chu Doãn Thịnh gật gù, không hỏi tiếp nữa, hiện tại hắn đã chắc 80, 90% rằng người nọ đến từ Trái Đất, nhìn cơ thể nhỏ bé kia, chắc cũng giống hai người bọn hắn – xuyên việt mang theo cơ thể, hẳn là bị vòng xoáy thời không hình thành từ vụ nổ hố đen cuốn vào.

Lúc nam thần không nói chuyện cực kỳ cao lãnh, sườn mặt đẹp như tạc, không chút tỳ vết, tỉ lệ dáng người hoàn hảo, mỗi một khối cơ bắp thịt, mỗi một đường nét đều như được Thượng Đế tự tay nhào nặn. Tiểu chim cút dẫu sao cũng chỉ là người thường, đối mặt với nam thần siêu phàm thoát tục, nội tâm luôn có chút run rẩy, miệng mấp máy hai lần vẫn không dám cất lời.

Chu Doãn Thịnh khoanh tay đứng đó, nhìn chằm chằm hai con dã thú đang ẩu đả cách đấy không xa.

Không thể nghi ngờ, khủng long bạo chúa là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trên tinh cầu thú nhân, thông thường chúng sống trong đất liền bằng phẳng, rất ít khi băng qua sa mạc và biển cả đến phía Đông đại lục với địa hình rừng núi hiểm trở, rậm rạp. Tây đại lục là thiên đường của khủng long, Đông đại lục là lãnh địa của thú nhân, ngăn cách bởi đại dương mênh mông và núi rừng trùng điệp, rất khó để vượt qua.

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, trước đây luôn có một vài con khủng long vô tình xông qua Đông đại lục như thế này, đặc biệt là loài khủng long bạo chúa hung tàn. Trên hành tinh này, chúng không có thiên địch, muốn đi đâu thì đi, cực kỳ tự do. Chỉ cần một con khủng long bạo chúa chạy tới Đông đại lục, đảm bảo không khác gì tận thế đối với các sinh linh sống trên mảnh đất này.

Nhưng đó chỉ là trước đây, không phải hiện tại. Trình độ hung tàn của Triệu Huyền vượt xa khủng long bạo chúa, hơn nữa người yêu còn đang đứng xem, y nhất định phải phô bày dáng vẻ anh dũng oai hùng của mình, bất luận thế nào cũng không thể để con thằn lằn nhỏ này thoải mái.

Khi thì nhảy lên lưng thằn lằn nhỏ, hung hăng đớp bay một miếng thịt của nó, khi thì luồn xuống dưới, dùng đuôi quét gãy hai chân nó. Vào lúc thằn lằn nhỏ ầm ầm ngã xuống, y liền thuận thế nhảy lên bụng nó, tao nhã nện bước chân không nhanh không chậm đi tới trước ngực nó, há miệng gầm gừ đinh tai nhức óc.

Khủng long bạo chúa đang muốn nhổm dậy, ngay lập tức bị móng vuốt của y nhẹ nhàng ấn xuống, ngã rầm trên mặt đất, cơ thể khổng lồ lún sâu trong bùn nhão, chỉ có thể ngẩng đầu liên tục gầm rú, mắt thú vàng đồng đã biến thành màu đỏ tươi, tràn ngập sát ý cuồng nộ.

Khủng long bạo chúa là mãnh thú thời viễn cổ, dựa vào thể chất mạnh mẽ sống sót sau vụ nổ vũ trụ, cũng không tiến hóa thành hình người. Dung lượng não của chúng rất nhỏ, chỉ biết hai việc, giết chóc và sinh nở, nên Triệu Huyền không cần thiết phải hạ thủ lưu tình. Y lắc lư lông bờm trên cổ, ngoảnh mặt nhìn người yêu, thấy hắn nở nụ cười xán lạn kèm theo khẩu hình “Anh rất tuyệt”, lúc này mới dứt khoát cắn đứt cổ khủng long bạo chúa, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về bên cạnh người yêu, cái đầu xù lông nhẹ nhàng cọ sát gương mặt hắn.

“Quá, quá trâu bò!” Tiểu chim cút lắp ba lắp bắp mở miệng, nhìn thấy khóe miệng đại sư tử còn dính vết máu, vội vàng lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ sùng bái.

“Phản tổ thú không thể dựa vào Hồng Tinh để thăng cấp, vì vậy thực lực luôn luôn trì trệ không tiến bộ. Nhưng đây, đây…” Tiểu chim cút không biết nên xưng hô thế nào với đại sư tử.

“Bạn đời của tôi.” Chu Doãn Thịnh tốt bụng nhắc nhờ, đồng thời cân nhắc hai chữ “Hồng Tinh” trong lòng. Bước đầu phân tích, đó hẳn là kết tinh của năng lượng có thể hấp thu, chuyên dùng cho hùng thú tu luyện tinh thần và thể xác. Tài liệu hắn thu thập không ghi chép vấn đề này, quả nhiên bánh xe lịch sử đã lăn xa.

“Bạn đời của cậu không giống những người khác. Thực sự rất mạnh rất mạnh rất mạnh, là sinh vật mạnh nhất mà tôi từng gặp.” Tiểu chim cút cứ lặp đi lặp lại, chỉ vì muốn biểu đạt chấn động trong lòng mình. Ngay cả khủng long bạo chúa cũng có thể giết, hơn nữa còn không mất một sợi lông, đại sư tử đủ sức đứng đầu toàn bộ thú hoang trên hành tinh này.

“Chẳng qua hắn là phản tổ thú, nếu hắn rơi vào trạng thái cuồng loạn, đó chính là bi kịch. Không ai có thể chế ngự hắn.” Tiểu chim cút lo lắng nhắc nhở.

“Anh ấy sẽ không mất lý trí.” Chu Doãn Thịnh không cho là đúng xua tay, tiếp đó chỉ chỉ xác khủng long, nói với Triệu Huyền: “Tối nay chúng ta ăn thịt rồng(*), anh đi thu dọn một chút đi.”

(*)”Khủng long” (được người Việt dịch ra từ tiếng Trung) là từ Hán-Việt (恐龍) có nghĩa là “rồng lớn”. (Theo wiki)

Triệu Huyền không nhúc nhích, ngẩng đầu kêu một tiếng. Chu Doãn Thịnh mỉm cười, hôn chụt một cái lên chóp mũi của y, thuận tiện gãi gãi cằm dưới. Triệu Huyền định hôn đáp lại, chợt nhận ra miệng mình dính đầy máu tươi, chỉ tổ làm bẩn da dẻ trơn bóng của người yêu, đành phải vẫy vẫy đuôi lấy lòng, chạy tới bên khủng long bạo chúa đã chết cứng.

Tiểu chim cút thường thấy hùng thú và thư thú dây dưa, nhưng mục đích ban đầu của họ chỉ là giao phối, nên lúc ở cạnh nhau luôn tràn ngập mùi vị tình dục, không giống đôi nhân thú này, nhất cử nhất động, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, đều tràn trề yêu thương như sắp đọng thành giọt chảy ra ngoài. Cảnh tượng đó đẹp là vậy, khiến cậu vô thức ngắm nhìn đến ngây dại.

Thế nhưng rất nhanh, bầu không khí ấm áp bị cảnh tượng đẫm máu – đại sư tử xẻ thịt khủng long thay thế, tiểu chim cút không muốn mất mặt trước mặt nam thần, cố gắng chống đỡ hai chân đã mềm nhũn, lặng yên không dấu vết chậm rãi lùi về sau, cho đến khi lưng tựa vào thân cây mới lén lút thở phào một hơi.

Bạn đời của nam thần thật là đáng sợ. Y ngậm chân trước của khủng long bạo chúa nhẹ nhàng giật một cái, thịt tươi cứ thế rách toạc, các bộ phận còn lại cũng tương tự như vậy bị xé nhỏ. Móng vuốt cứng rắn hơn sắt thép rạch một đường thẳng tắp, phanh bụng khủng long, nội tạng lẫn lộn máu tươi túa ra đầy đất, mùi tanh nồng nặc nhanh chóng tràn ngập không khí.

Tiểu chim cút bịt miệng, cực kỳ gắng sức kiềm chế cơn buồn nôn dâng lên tận cổ. Cậu cũng thường xuyên cùng thư thú khác xử lý con mồi mà hùng thú săn về, nhưng không có lần nào đáng sợ hơn so với cảnh tượng trước mắt. Máu chảy thành sông là gì? Thịt chất thành núi là sao? Cuối cùng cậu cũng được chiêm ngưỡng.

“Nam thần, mùi tanh nồng nặc như vậy liệu có kéo mãnh thú tới không? Chúng ta phải nhanh lên, thế này không an toàn.” Cậu run run rẩy rẩy mở miệng.

“Không sao, có Huyền ở đây, những mãnh thú khác không dám tới gần.” Chu Doãn Thịnh phất tay nói: “Tôi tên là Thịnh, không phải là nam thần.”

Tiểu chim cút ngây ngốc gật đầu, quay người không dám nhìn nữa. Tổ hợp hai người này quá hung tàn, cậu không chịu nổi.

Triệu Huyền đi tới đâu rải nước tiểu tới đó, khu vực từ hang động đến hồ nước đã sớm trở thành địa bàn của y, mãnh thú vùng phụ cận có đói đến mức sắp chết cũng không dám cướp đồ ăn trong miệng y, chỉ dám đứng từ xa lom lom nhìn lại. Đây chính là thịt rồng đấy, cả đời cũng chưa chắc ăn được một miếng thịt rồng, ngửi thơm quá đi mất.

“Chúng ta chọn một miếng thịt mềm là đủ rồi, còn lại để cho chúng nó ăn. Có anh ở đây rồi, chúng ta không lo đói bụng.” Chu Doãn Thịnh bước qua vũng máu lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng sư tử ngu xuẩn.

Triệu Huyền thoải mái vô cùng, vì lời nói tràn ngập tín nhiệm của người yêu mà trong lòng nhảy nhót không thôi, lắc lư đầu to, xả hai khối thịt non trên người khủng long xuống, ngậm trong miệng, vung đuôi quấn lấy eo người yêu, định cõng hắn quay về.

“Mang cả cậu ấy theo.” Chu Doãn Thịnh nghĩ từ chỗ tiểu chim cút có thể thu được một ít tin tức hữu dụng. Cậu đã ở bộ lạc Ba Nham hai năm, hẳn từng nghe về vụ nổ vũ trụ từ miệng tộc nhân, cho dù chưa từng nghe thì về sau cũng có thể giúp đỡ trong việc tìm hiểu.

Vốn tưởng rằng mình sẽ bị bỏ rơi – tiểu chim cút vui mừng khôn xiết, vội vã bước lại gần, chợt dừng chân trước khóm cỏ bị máu nhấn chìm, ngẩng đầu nhìn một người một thú nở nụ cười lấy lòng.

Mũi Triệu Huyền phun ra một luồng khí, xem như đáp ứng. Kim mao sư tử cõng người yêu chậm bước tiến vào trong rừng rậm, phía sau có một thư thú nhỏ lẽo đẽo bám đuôi, những nơi tổ hợp ba người đi qua muông thú thụt lùi, chim chóc rút lui.

Họ vừa rời đi không lâu, rất nhiều loài mãnh thú bổ nhào tới xâu xé thịt khủng long, có vẻ vô cùng hưng phấn và thỏa mãn. Chúng không dám tranh đoạt đồ ăn quá mức kịch liệt, sợ gây ra động tĩnh quá lớn dẫn thú vương quay về đây. Thế là, trong rừng xuất hiện cảnh tượng muông thú sống bên nhau hòa đồng mà trước nay chưa từng có.

Chu Doãn Thịnh dắt tiểu chim cút về sơn động trú chân, trên đường đi đã thăm dò tường tận lai lịch của đối phương, tất nhiên là trong tình huống cố ý vô tình. Đáng thương thay tiểu chim cút, bị người khác lột sạch gốc gác mà vẫn không hay biết gì, còn tưởng rằng mình che giấu khá lắm. Cậu vốn tên là An Thuần, học y, trước khi xuyên việt từng làm trợ thủ cho chủ nhiệm khoa bệnh viện đông y. Ban đầu cậu muốn trở thành đồ đệ của dược sư trong bộ lạc, dùng hết khả năng để được mọi người công nhận trình độ y học.

Nền y học trên đại lục thú nhân vừa mới cất bước, có nghề nghiệp dược sư, nhưng không phải bộ lạc nào cũng có. Mọi người ngã bệnh vẫn đi tìm tổ vu, để ông ta niệm thần chú hoặc uống một chén nước thánh mà thần thú ban cho. Bộ lạc Ba Nham không có dược sư, tiểu chim cút dù rất muốn đem kỹ thuật đông y của Thiên triều ra quảng bá rộng rãi nhưng vẫn không có cơ hội.

“Nam thần, nếu cậu sinh bệnh hoặc bị thương, hãy tới tìm tôi, y thuật của tôi trên hành tinh này không ai có thể sánh bằng.” Tiểu chim cút chém gió bay nước bọt. Rất lâu rồi cậu chưa từng trò chuyện với ai vui vẻ như vậy, thư thú trong bộ lạc xa lánh cậu, còn hùng thú luôn thèm thuồng cậu, chẳng có ai nguyện ý nói chuyện tử tế với cậu. Đương nhiên, cho dù có thì họ cũng không hiểu cậu đang nói cái gì.

Thế nhưng khi giao tiếp với nam thần hoàn toàn không có cảm giác nước đổ đầu vịt. Tuy đối phương rất ít đáp lại, nhưng chỉ cần khẽ mỉm cười, hoặc cho cậu một ánh mắt khích lệ, tiểu chim cút đã cảm thấy trong lòng như có gió xuân ấm áp, cực kỳ hạnh phúc. Cậu khẳng định cái gì nam thần cũng hiểu.

“Được, nếu có chỗ nào không thoải mái, tôi nhất định sẽ tìm cậu.” Chu Doãn Thịnh không chán ghét tiểu chim cút ồn ào. Hắn hiểu, một thân một mình lưu lạc đến hành tinh nguyên thủy có bao nhiêu buồn khổ.

Trong khi đó Triệu Huyền lại không vui, gồng lưng, liếc mắt nhìn người yêu, nhắc nhở hắn không nên chỉ lo nói chuyện với người khác, mà còn phải để ý đến cảm xúc của lão công một chút.

Tiểu chim cút bị kim mao đại sư tử hung hăng trừng mắt, vội vã ngậm miệng, giơ hai tay lên đầu hàng, chọc cho Chu Doãn Thịnh bật cười khúc khích. Hắn cúi người hôn chụt lên vành tai mịn lông của đại sư tử, tay gãi gãi cằm dưới xù lông, trong mắt tràn đấy tình ý.

Có vậy Triệu Huyền mới hài lòng, nhấc đuôi quấn lấy mắt cá chân người yêu, vuốt ve dọc theo cẳng chân thon dài trượt lên trên, luồn vào váy da thú đùa nghịch.

Hai gò má tiểu chim cút đỏ phừng phừng, không dám đi cạnh đại sư tử nữa, chậm rãi lùi lại cách xa đôi chồng chồng nhân thú nọ ba mét, lắc mạnh đầu, tự nhủ mình chẳng thấy cái gì hết, nhưng sâu trong lòng lại thầm thì: Nam thần phối với dã thú, chỉ ở tinh cầu thú nhân mới có tổ hợp khẩu vị mặn mòi như vậy, không biết hai người họ lăn giường làm sao nhỉ, cái thứ đồ chơi kia của kim mao sư tử vừa thô vừa to, lớn hơn rất nhiều so với tất cả những hùng thú cậu từng gặp, có thể đút vào à…

Nghĩ tới đây cậu bắt đầu run rẩy, vốn dĩ hai má đang đỏ bừng, nay bốc thêm khói xanh ngùn ngụt, càng ngày càng không dám nhìn thẳng phía trước.

Sau hai giờ đồng hồ, hai người một thú cuối cùng cũng đến nơi. Chu Doãn Thịnh nhảy khỏi lưng đại sư tử, mời tiểu chim cút cùng ăn tối. Bầu trời đã tối sầm, bây giờ bộ lạc đã chia xong thức ăn từ lâu, có quay về cũng chỉ còn chút quả dại lót dạ, tiểu chim cút không hề muốn chịu đói, vội vã đồng ý.

“Nam thần, đừng động vào, để tôi làm cho.” Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*), cậu ngăn cản Chu Doãn Thịnh đang định xử lí thịt rồng, lấy đá đánh lửa nhóm một đống lửa, đặt bên trên một giá nướng đơn giản, hự hự nhấc hơn trăm cân thịt lên giá. Dưới cái nhìn của cậu, tuy nam thần cao hơn cậu mấy cm nhưng vóc người cũng rất gầy yếu, bên cạnh luôn có đại sư tử chăm bẵm, khẳng định tay trói gà không chặt, nên mấy công việc nặng nhọc này cứ để cậu làm là tốt nhất.

(*) Ý chỉ ăn của người ta rồi thái độ cũng mềm mỏng hơn.

Chu Doãn Thịnh có chút buồn cười, yên lặng cong cong khóe miệng, thấy tiểu chim cút suýt nữa nhào vào đống lửa, nhanh tay kéo cậu lại.

“Bố nó, suýt chết!” Thịt quá nặng, tiểu chim cút lay mãi cục thịt vẫn im lìm, suýt chút nữa cắm mặt vào đống lửa bập bùng, cậu vừa vỗ vỗ ngực thở phào, vừa cảm ơn nam thần, đổ từ trong túi da thú một đống quả dại màu đỏ, nhặt một hòn đá sạch nghiền thành bột, rắc lên thịt rồng đang sôi dầu mỡ.

Mắt Chu Doãn Thịnh lóe sáng, chỉ vào quả dại to cỡ hạt gạo hỏi: “Đây là gì vậy?”

“À, đây là hạt hoa tiêu, một loại thảo dược, cũng có thể dùng làm gia vị, rắc lên thịt nướng sẽ thơm hơn. Ăn vào hơi cay cay, tê tê, tôi không biết nam thần có ăn quen không nên chỉ rắc một nửa thôi, nửa bên kia vẫn để nguyên.” Tiểu chim cút tiếp tục móc từ trong túi da thú một bọc muối thô được gói bằng lá cây, vẩy đều lên thịt nướng. Cậu ăn không quen thức ăn bộ lạc phân cho, nên thường xuyên trốn ra ngoài ăn vụng, trên người lúc nào cũng mang rất nhiều gia vị.

Mặc dù tinh cầu thú nhân là không gian dị dạng, nhưng hầu hết thực vật ở địa cầu có thì nơi này đều có, ở địa cầu không có, nơi này cũng có. Chỉ cần gặp thực vật quen mắt, có thể ăn được, tiểu chim cút sẽ thu ngay vào túi, đặc biệt  các loại gia vị như hạt hoa tiêu, hạt tiêu, ớt là trọng điểm tìm kiếm của cậu.

Chu Doãn Thịnh nhướng cao lông mày, hứng thú bừng bừng nhìn tiểu chim cút móc một đống gia vị từ trong túi da thú, rải từng tầng từng lớp lên thịt nướng. Mùi thịt được nêm nếm tỉ mỉ thơm nức mũi làm cho hắn thèm nhỏ dãi, ngay cả Triệu Huyền đang chợp mặt nằm bên chân hắn cũng thức dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chặp giá nướng.

Trước đó cả hai đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn thịt nướng nhạt nhẽo, nhưng bây giờ tiểu chim cút đã đến và mang theo một niềm vui to lớn. Không phải hắn không thể nấu vài món ngon nghẻ, nhưng bất cứ đồ vật nào vượt quá trình độ văn hóa của dân bản địa, hắn cũng không được phép lưu truyền. Nói cách khác, dân bản địa ăn gì, bọn hắn phải ăn nấy, giữ vững phương thức sống y hệt dân bản địa.

Nhưng tiểu chim cút thì khác, cậu không bị pháp luật của tinh tế ràng buộc, mặc kệ cậu mang cái gì đến hành tinh này, đế quốc cũng không thể xen vào. Tuy rằng cậu cũng đến từ Trái Đất, nhưng thuộc về nền văn minh thấp hơn so với đế quốc, nằm trong diện được pháp luật bảo vệ. Cậu có thể dựa vào tri thức trong đầu thay đổi hoàn cảnh xung quanh.

Hiện tại, cậu đang cố gắng cải thiện vấn đề thức ăn cho 2 người bạn mới, điều này khiến thiện cảm của Chu Doãn Thịnh dành cho cậu đột phá lên một chân trời mới, ngay cả Triệu Huyền cũng không ghét bỏ cậu quấy rầy thế giới hai người.

Một tiếng sau, cuối cùng thịt nướng đã chín kỹ, Triệu Huyền cắn một miếng thịt mềm kề bên mép người yêu. Chu Doãn Thinh không chê miếng thịt dính nước bọt, nhận lấy chậm rãi nhai nuốt, thấy y tiếp tục cắn một miếng nữa muốn đút hắn ăn, vội xua tay từ chối: “Anh tự ăn đi, hôm nay săn thú cực khổ rồi. Yêu anh.” Nói xong hôn bẹp một cái lên mũi ướt của đại sư tử.

Triệu Huyền kích động đến mức lông bờm rung rung, đảo quanh người yêu một vòng, hai chân trước tì lên bả vai hắn, không ngừng hôn hít vầng trán, chóp mũi, gò má hắn, tư thế vô cùng thân mật.

Tiểu chim cút dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cặp đôi nọ đang ôm nhau chơi đùa. Trước đây cậu luôn nghĩ, thể loại nhân thú khá mặn mòi, nhưng đến khi chứng kiến cách thức ở chung của họ, một xíu buồn nôn cũng không có, ngược lại còn thấy họ là một đôi trời sinh. Rốt cuộc 2 người phải yêu nhau đến nhường nào? Chỉ một ánh mắt, một nụ hôn, một nụ cười mỉm ôn nhu, đã trả lời tất cả.

Giá mà mình cũng tìm được một người bạn đời sống nương tựa lẫn nhau như vậy thì thật tốt. Cậu yên lặng thở dài. Chu Doãn Thịnh chỉ ăn một miếng thịt cỡ lòng bàn tay đã no rồi, còn lại đút hết cho sư tử ngu xuẩn. Thấy tiểu chim cút chậm rãi xé thịt đút vào miệng, hắn nhích sang sát bên cậu, hỏi thăm tên và nguồn gốc của các loại gia vị. Hiện tại tiểu chim cút cũng là dân bản sứ, những kiến thức học được từ cậu tất nhiên có thể áp dụng trong đời sống sinh hoạt. Cậu gần như là cái máy lách luật của Chu Doãn Thịnh.

Thấy nam thần thích tay nghề của mình, tiểu chim cút thụ sủng nhược kinh, không chỉ giới thiệu tỉ mỉ kĩ càng, mà còn đưa một bao muối thô cho nam thần.

“Cậu lấy muối từ đâu vậy?” Chu Doãn Thịnh vui vẻ tiếp nhận, đồng thời hỏi thăm tin tức. Muối là vật phẩm quan trọng trong sinh hoạt, không ăn đủ muối sẽ thiếu chất, rất nhanh sẽ suy yếu rồi chết.

“Trao đổi với tộc người cá sống trên biển, một viên Hồng Tinh đổi được một bao muối, rất đắt. Bộ lạc của chúng tôi cách nửa năm sẽ phái chiến sĩ đến gần biển mua muối, nghe nói phải vượt qua vài ngọn núi, bơi qua vài hồ nước,  hơn nữa còn phải băng qua cả một thảo nguyên rộng lớn mới đến được, vừa đi vừa về phải mất hai, ba tháng, nguy hiểm vô cùng. Hàng năm có rất nhiều chiến sĩ chết trên đường đi.” Trong mắt tiểu chim cút toát ra sợ hãi và sầu lo.

Chu Doãn Thịnh ghi nhớ tin tức này vào đầu, tiếp tục dò hỏi: “Hồng Tinh có thể tìm thấy ở đâu?”

“Hồng Tinh là một loại khoáng sản có số lượng cực kỳ ít ỏi, nằm trong ngọn núi lớn phía Tây rừng rậm, bị bộ lạc dũng mãnh nhất – Lôi Nặc chiếm cứ. Muốn Hồng Tinh phải dùng đồ ăn, muối, da thú, thậm chí thư thú để trao đổi. Bộ lạc Lôi Nặc là bộ lạc đầu tiên phát hiện ra Hồng Tinh có thể nâng cao tiềm chất của hùng thú, nên dũng sĩ của họ đều là cường giả cấp sáu trở lên. Bộ lạc Lôi Nặc chính là kẻ thống trị cả đại lục phía Đông. Tất cả các bộ lạc nhỏ khác đều phải nghe theo sự chỉ huy của họ.”

Tiểu chim cút thấy nam thần có chút thiếu hụt thường thức cơ bản, nên giải thích vô cùng tỉ mỉ. Cậu nghĩ cũng phải thôi, nam thần có một đại sư tử lợi hại như vậy bảo vệ, muốn làm cái gì thì đại sư tử giúp hắn làm cái nấy, chẳng trách không dính khói bụi trần gian. Phỏng chừng trong bộ lạc cũ, hắn chẳng phải bận tâm chuyện gì, nhìn thử cơ thể da mềm thịt mỏng, trơn bóng như ngọc là biết.

“Đại sư tử là phản tổ thú, không dùng được Hồng Tinh đâu. Nam thần, cậu cũng đừng đến bộ lạc Lôi Nặc. Người ở đó toàn là lưu manh, chỉ cần thấy thư thú xinh đẹp sẽ muốn chiếm đoạt ngay. Nếu nam thần cần muối cứ nói với tôi, tôi mang đến cho cậu, tuyệt đối đừng vì mua muối mà đi tìm Hồng Tinh, chẳng đáng đâu.” Tiểu chim cút dặn đi dặn lại.

Chu Doãn Thịnh gật đầu cười, chắt lọc tin tức quan trọng từ trong lời nói của cậu, hiểu biết về mảng đại lục này càng ngày càng sâu sắc. Thú nhân nơi này đã nắm giữ một hệ thống tu luyện đặc biệt, đồng thời dựa vào thực lực phân chia đẳng cấp, Hồng Tinh chính là vật mấu chốt. Chẳng qua, giống như tiểu chim cút nói, việc này không liên quan gì đến hắn hết.

“Muối quý giá như vậy, trong bộ lạc của cậu chắc rất khan hiếm, cậu cứ giữ lại mà dùng, tôi nghĩ sẽ biện pháp khác.” Hắn từ chối đề nghị của tiểu chim cút, dự tính mấy ngày nữa cùng sư tử ngu xuẩn đi biển một chuyển, hoặc là tìm một quặng mối trong đất liền.

Tiểu chim cút liên tục nói không sao, đừng ngại, thấy giọng điệu nam thần kiên định, càng cảm thấy hắn thật tốt, mang theo tấm lòng tràn đầy cảm động và một khối thịt rồng lớn trở về.

Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền đưa cậu đến gần bộ lạc, thấy cậu an toàn bò vào trong hang động trên vách đá dựng đứng mới rời đi. Người ngoài vừa đi, Triệu Huyền lập tức cõng người yêu phi như bay về sơn động, đuôi to vung qua vung lại, thể hiện tâm tình cực kỳ kích động.

Chu Doãn Thịnh sao có thể không biết y nghĩ gì, đánh đầu y nhắc nhở: “Mới ăn thịt nướng xong, người toàn dầu với mỡ, ra bờ sông tắm trước đã.”

Triệu Huyền không nói hai lời lập tức thay đổi phương hướng, lao tới dòng sông gần đây nhất, “Tùm” một tiếng nhảy vào trong nước, hai chân trước giữ người yêu nổi trên mặt nước, chỉ lo hắn bị sặc.

Chu Doãn Thịnh nhấn đầu sư tử ngu xuẩn xuống nước, cọ rửa quanh miệng y, tiếp tục chải vuốt một lượt lông vàng từ trên xuống dưới, xong xuôi mới chậm rãi cởi váy da thú, ném lên bờ sông, vốc nước hắt lên mặt. Triệu Huyền nhào tới gần, liếm láp gò má, xương quai xanh, lồng ngực của hắn, liếm liếm một chút đã nổi phản ứng, há miệng ngậm tay hắn nhẹ nhàng kéo tới khu nước cạn gần bờ, chôn đầu giữa hai bắp đùi, cẩn thận chăm sóc vật nhỏ của hắn.

Đầu lưỡi sư tử sần sùi, lướt qua da thịt có chút đau, có chút tê, còn có chút ngứa, cảm giác vô cùng tuyệt. Bất tri bất giác, Chu Doãn Thịnh trầm mê trong khoái cảm, ngồi trong dòng nước cao không quá mắt cá chân, tách đùi hưởng thụ.

“A, liếm nhè nhẹ một chút, đau.” Một tay hắn níu lông bờm của đại sư tử, một tay đỡ nửa thân trên, mỗi lần đầu lưỡi đảo qua liếm mút, cơ thể hắn run lên khe khẽ, vừa giống như rất đau, vừa giống như rất thỏa mãn.

Quả nhiên động tác của Triệu Huyền nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi dịu dàng đảo qua đỉnh đầu vật nhỏ, thưởng thức giọt sương chảy ra từ bên trong. Lưỡi mềm quấn lấy vật nhỏ, chậm rãi di chuyển lên xuống.

Chu Doãn Thịnh “Ư ư a a” rên rỉ, buông lông bờm của sư tử ngu xuẩn ra, vuốt ve hai túi da sưng phồng của mình, cảm giác nước bọt dọc theo khe mông lướt qua cửa huyệt khiến cơ thể hắn co rụt.

“Thân ái, liếm, mau liếm bên trong.” Hắn vừa đưa ra yêu cầu, vừa hôn cái đầu xù lông của sư tử ngu xuẩn, khóe mắt đỏ ửng, con ngươi ướt nhẹp, dáng vẻ xuân tình.

Triệu Huyền sao có thể cự tuyệt yêu cầu nóng bỏng như vậy, gầm nhẹ một tiếng đáp ứng, đầu lưỡi trượt qua khe mông, lướt tới mật huyệt nóng ẩm của người yêu, chậm rãi, từng chút từng chút một chui vào, không ngừng chuyển động đâm vào rút ra, liếm láp toàn bộ vách thịt mềm mịn.

Đầu lưỡi đảo qua vách thịt, tựa như vô số dòng điện bé nhỏ chạy tán loạn trong mật huyệt, khiến Chu Doãn Thịnh không ngừng run rẩy. Hông eo mềm nhũn, cánh tay vô lực không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể nữa, từ từ nằm rạp xuống nước, y hệt một con cá mắc cạn đang giãy dụa, miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Triệu Huyền bị dáng vẻ mị hoặc của người yêu câu mất hồn phách, cự vật tím đỏ nhanh chóng dựng thẳng đứng, đầu chóp còn vương một sợi chỉ bạc. Y vươn chân trước tách rộng bắp đùi người yêu, làm mật huyệt ẩm ướt non mềm lộ ra trước mắt, cả cơ thể khổng lồ áp xuống, cự vật thô to đè lên miệng huyệt.

Vật kia của sư tử ngu xuẩn nóng như bàn ủi, tỏa ra nhiệt độ cao đến mức khiến Chu Doãn Thịnh giật bắn, cả người co rúm. Nhưng thân thể hắn lại thành thật hơn nhiều, mật huyệt mấp máy co rút, chủ động hút đỉnh đầu cự vật vào trong, cắn chặt không tha.

Triệu Huyền rên lên một tiếng, bắn ra một chút tinh dịch, chất nhờn trắng đục lập tức ứa ra ngoài miệng huyệt, chảy dọc theo bờ mông trắng nõn của người yêu hòa vào trong làn nước.

Chu Doãn Thịnh bị chất dịch nóng ẩm kích thích, thoáng chốc bụng dưới run rẩy co giật. Còn chưa thực sự đâm vào mà hắn đã cảm thấy khoái cảm tràn đầy khắp người. Hắn nắm lấy vật nhỏ không ngừng rỉ nước của mình, vuốt ve lên xuống, mật huyệt bên dưới dần dần thả lỏng, mở rộng hút cự vật của đại sư tử vào sâu hơn.

Rốt cuộc Triệu Huyền không chịu nổi nữa, cự vật đột ngột tiến quân đánh thẳng về phía trước. Cự vật tím đỏ kích thước khổng lồ khiến từng nếp uốn bên trong mật huyệt căng ra, mút chặt vật khổng lồ nọ.

Chu Doãn Thịnh đau đến mức kêu thành tiếng, nơi tư mật co rút càng nhanh hơn, làm cho Triệu Huyền sung sướng thiếu chút nữa bắn ra. Y không dám manh động nữa, đầu lưỡi liếm láp quanh mặt người yêu, di chuyển dần dần xuống lồng ngực, mơn trớn hai nụ anh đào khiến chúng sưng tấy đỏ hồng.

Chu Doãn Thịnh dần dần lấy lại khoái cảm, hạ thân vì đau đớn mà nhũn xuống cũng từ từ ngóc đầu dậy. Hắn tiếp tục vuốt ve hạ thân, cất giọng khàn khàn: “Anh…chậm lại một chút…của anh quá lớn…”

Triệu Huyền cố nhịn không để cơ thể run bắn, nghe thấy yêu cầu mới chậm rãi rút ra một chút, rồi từ từ tiến vào, tiếp tục rút ra rồi tiến vào, cứ như vậy, động tác vô cùng dịu dàng. Vách thịt bên trong huyệt động từng chút từng chút mềm dần và ướt nhợt, theo động tác đâm vào rút ra vang lên tiếng nước lép nhép đầy dâm mỹ. Không biết chọc phải chỗ nào, Chu Doãn Thịnh bỗng ưỡn người thẳng lưng rên to một tiếng, nếu không phải kịp thời chặn phía trước lại thì hắn đã bắn ra rồi.

Thấy thế, Triệu Huyền gầm khẽ một tiếng, từ nông biến thành sâu, tấn công điểm nhạy cảm vừa rồi, đâm đến mức người yêu không ngừng rên rỉ nỉ non. Y cực kỳ hưng phấn, cự vật bị vách tường bên trong bao bọc, không ngừng mút vào, siết lấy, mỗi lần tiến quân là mỗi lần hưởng thụ khoái cảm chí cao vô thượng(*). Chân trước của y ôm lấy cơ thể rung lắc của người yêu, ngửa cổ gầm lên từng hồi sung sướng, tốc độ đâm thọc ngày càng nhanh, sức lực tấn công ngày càng mạnh.

(*) Tục gọi lên đỉnh E-vơ-rét.

“Không được…a…mau..mau bắn vào trong em!” Chu Doãn Thịnh không còn cách nào ngăn chặn sóng tình dào dạt tuôn trào khắp người, buông tay khỏi hạ thân, hung hăng xuất tinh. Nửa người trên ưỡn cao, gò mông lắc lư nhịp nhàng theo mỗi lần xuất tinh, cho đến khi không còn bắn ra được chút dịch lỏng nào nữa, cơ thể mới mềm nhũn xụi lơ chìm vào trong làn nước, mặc kệ sư tử tiếp tục rung lắc.

Triệu Huyền liên tục bị cơn khoái cảm giáp công, sau mấy chục lần đâm thọc mãnh liệt, cuối cùng gầm lên một tiếng bắn ra, chất dịch rót đầy huyệt động, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài.

Mùi xạ hương nồng nặc lập tức lan tỏa trong không khí. Cá trong nước, chim trên trời, thú trong rừng, tất cả đều bị tiếng rống của thú vương dọa cho sợ vãi tè. Bên bờ sông chỉ còn tiếng thở dốc thế chỗ tiếng thân thể va chạm kịch liệt lúc trước.

Chu Doãn Thịnh nhích người một cách khó khăn, cuộn tròn chui vào lớp lông mềm của đại sư tử, nhấc chân bự đắp lên người. Triệu Huyền hôn nhẹ lên trán hắn, miệng phát ra tiếng “Y y ô ô”, như nói ra lời ân ái, như hỏi hắn thế nào rồi. Cả hai người nằm một lúc lâu, mãi đến khi trăng treo cao trên ngọn cây mới bò dậy tắm rửa sạch sẽ, quay về hang động.

Trong lúc đôi nhân thú nọ còn đang ân ân ái ái, tiểu chim cút trốn trong hang động kiểm kê tài sản. Cậu dùng lá cây bọc nhiều lớp bên ngoài thịt rồng, buộc chặt lại, cẩn thận nhét sâu vào trong khe đá, tính để dành sáng mai ăn. Cậu không có bạn đời, cho nên cũng chẳng có ai nuôi cậu, tuy bộ lạc vẫn cung dưỡng thư thú, nhưng đồ ăn được chia cực kỳ ít, thường chỉ có mấy quả dại thêm một miếng thịt khô bằng ngón tay cái.

Hai năm nay cậu một mực từ chối các hùng thú theo đuổi, sự nhẫn nại của tổ vu càng ngày càng thấp, có lẽ không lâu sau sẽ ép cậu phải chọn vài bạn đời.

“Thật không muốn bị nhiều người đè như vậy, giá mà chỉ cần chọn một người thôi.” Cậu vò đầu bứt tóc, mặt mày như đưa đám. Cậu thuộc loại thần kinh thô, một khi đã quyết tâm xây dựng cuộc sống mới tốt đẹp thì chuyện chấp nhận số phận bị đè chẳng có gì khó. Thế nhưng bị mấy người liền thay phiên nhau đè thì khác, bây giờ cậu còn chưa vượt qua chướng ngại tâm lý đâu.

“Thôi bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Ngay cả thể loại nhân thú mặn mòi vậy mà nam thần còn chịu được, chút phiền phức tí xíu này của mình mà nói cho cậu ấy nghe, nhất định sẽ bị khinh bỉ cho xem.” Tiểu chim cút không ngừng tiến hành tự an ủi, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào cậu cũng ngồi chồm hỗm trước cửa động chờ nam thần, khi nào thấy nam thần tỉnh dậy sẽ rủ hắn đi tìm thức ăn.

Vào mỗi sớm tinh mơ, bên trong huyệt động tối tăm thường phát ra âm thanh va chạm thân thể “Bạch bạch” kèm theo tiếng rên rỉ ngọt thấu xương của nam thần và tiếng gầm cực khoái của đại sư tử. Nhiều lần cậu nghe thấy mà máu mũi chảy ròng ròng, không thể không nhét cỏ mềm vào hai lỗ tai.

Chu Doãn Thịnh cũng không ghét có thêm một cái đuôi. Tuy rằng tiểu chim cút khá ồn ào nhưng được cái tính cách đơn thuần thiện lương, tìm được nguyên liệu nấu ăn nào mới mẻ cũng không quên dành phần tốt nhất, nhiều nhất cho hắn, nói là nộp phí bảo kê, chọc Chu Doãn Thịnh không ngừng cười thầm.

Lâu ngày, hai người trở thành bạn bè một cách tự nhiên nhất, tiểu chim cút dứt khoát rời khỏi đội ngũ thư thú hái quả dại, mỗi ngày đều đơn phương độc mã ra ngoài, đến tối đơn phương độc mã trở về. Hành động khác thường của cậu rất nhanh bị tộc nhân phát hiện, qua vài lần như vậy, mọi người đều biết thư thú đi lạc lần trước sống cùng bạn đời trong một hang động gần đó, không những không chết mà còn sống rất tốt.

Nghĩ tới khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của thư thú kia, rất nhiều hùng thú rục rà rục rịch, tìm con trai của tổ vu – Eddie, mong hắn chặn tiểu chim cút lại. Eddie không biết bọn họ muốn mang thư thú – cái người làm hắn đố kị đến phát điên kia về, chỉ cho rằng bọn họ muốn tính kế tiểu chim cút, ngay lập tức đáp ứng không chút do dự.

…….

Sáng sớm ngày hôm nay, tiểu chim cút trễ hẹn, Chu Doãn Thịnh nhìn tiết trời, tính dắt Triệu Huyền đến hồ bắt cá. Hắn chỉ mặc một cái váy da thú, bên trong trần truồng, mỗi lần bước đi làn váy nhấp nhô trong gió, lộ ra cặp mông căng tròn trắng tuyết. Triệu Huyền lò dò theo sau hắn, mắt dán chặt lên gò mông vểnh cao lúc ẩn lúc hiện, trong mắt tràn đầy dục vọng.

Đi được nửa đường, y thực sự không nhịn nổi nửa, dựng thẳng người dậy, ép người yêu lên một thân cây ven đường, hạ thân nhanh chóng dựng thẳng, đỉnh đầu ướt dịch nhờn cọ lên mông hắn, thuận lợi tiến vào. Sáng sớm vừa mới trải qua một màn kịch liệt, đến giờ nơi tư mật của Chu Doãn Thịnh vẫn còn ẩm ướt, dễ dàng ngậm lấy hơn nửa cự vật của sư tử ngu xuẩn.

Hắn vội ổn định cơ thể, quay ngoắt đầu lại hung hăng trừng kim mao sư tử, lưng eo trùng xuống, gò mông vểnh cao, lắc lư theo nhịp điệu ra vào của người kia.

Triệu Huyền liếm láp sau gáy hắn, cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, khoái cảm kịch liệt làm đôi mắt y đỏ bừng.

Bỗng, một tràng tiếng huýt gió sắc lẻm vang lên, đánh gãy hưng phấn của hai người, Triệu Huyền lập tức rút cự vật sưng cứng ra, thân thể cao lớn che chắn người yêu mặt mày ửng hồng, đôi mắt đẫm nước.

Chu Doãn Thịnh kéo váy da thú vừa bị sư tử ngu xuẩn xốc lên, duỗi tay lần mò, từ mông xuống đùi đầy chất lỏng dính dớp. Mắt thấy sắp lên đỉnh cao cực lạc, phút chốc bị kẻ khác hung hăng đánh gãy, cả thân thể lẫn tinh thần đều mất mát, dẫn đến vẻ mặt của hắn cực độ khó coi.

Tâm trạng Triệu Huyền cũng bết bát chẳng kém, ngẩng đầu lên, nhắm về phía mấy tên hùng thú đang nấp trên ngọn cây rống to, tiếng gầm phẫn nộ xuyên tận trời xanh, dọa cho động vật và chim muông xung quanh chạy trối chết. Trong rừng cây không ngừng vang lên tiếng động ầm ầm, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Vài gã hùng thú nương theo dây leo trượt xuống mặt đất, trong tay nắm chặt giáo mác, đầu giáo được làm từ một thứ kim loại nào đó, bóng loáng, phát ra ánh sáng xanh. Bọn chúng bao vây bốn phía một người một thú, trong mắt tràn ngập dục vọng và tham lam.

“Các người muốn làm gì?” Chu Doãn Thịnh nghiêng người dựa trên thân cây, giọng nói còn khàn khàn sau khi giao hoan.

“Thư thú không nên ở cạnh phản tổ thú, tất cả bọn chúng đều là quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên. Chúng tôi đến đón cậu về bộ lạc.” Một tên hùng thú tự cho là thân thiết, mở miệng.

“Nếu tôi không đi thì sao?” Chu Doãn Thịnh nhíu mày.

“Nếu vậy bọn tôi sẽ giết chết con sư tử này. Hắn chỉ là phản tổ thú, một khi rời khỏi bộ lạc quay về núi rừng thì chẳng khác thì động vật bình thường. Mà từ trước đến giờ động vật là thức ăn của chúng ta.” Ý trong lời nói chính là muốn giết Triệu Huyền, nhặt thi thể của y mang về ăn.

Chu Doãn Thịnh tức đến bật cười, vươn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng của sư tử ngu xuẩn, ngân nga cất lời: “Thân ái, cơ thể anh bự như vậy, còn cơ bắp cuồn cuộn nữa, bọn họ rất coi trọng anh, muốn đem anh về làm món đầu sư tử kho. Anh nói xem, làm thế nào bây giờ?”

Triệu Huyền nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi người yêu, phát ra âm thanh “Ô ô” dịu dàng, như thể đang an ủi hắn không nên tức giận hại thân.

Vài tên hùng thú bị lơ lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Tuy bọn chúng từng nếm thử uy lực tiếng rống của kim mao đại sư tử, nhưng trải qua hai tháng nay, bản thân không hề chịu chút thương tổn thực sự nào, nên nỗi sợ ấy đã bị lòng tham cắn nuốt. Bọn chúng muốn giữ thư thú mỹ lệ kia, còn muốn ăn thịt kim mao đại sư tử, hấp thu sức mạnh của y.

Đúng vậy, trên hành tinh này, không chỉ Hồng Tinh có thể giúp hùng thú gia tăng thực lực, thịt thú mang huyết mạch thượng đẳng cũng có công hiệu tương tự, hơn nữa độ tinh khiết vượt xa Hồng Tinh. Có điều Hồng Tinh có thể dùng vật phẩm trao đổi, còn thịt thú mang huyết thống thượng đẳng thì phải dùng mạng để đổi. Kim mao sư tử cường đại như thế, nhất định là đời sau của chúa tể sơn lâm thời kì viễn cổ, thịt của y cực kỳ quý hiếm, nhất định ăn xong có thể tăng vài cấp.

Nghĩ vậy, trong mắt các hùng thú bắn ra tia sáng lạnh, người dẫn đầu đưa tay ra hiệu, bọn chúng lập tức xông lên từ bốn phía. Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh nhún nhẹ mũi chân bật người nhảy lên cành cây đại thụ cao tới mười mấy mét, hạ mắt quan sát tình hình dưới chân.

Cuộc chiến bên dưới chẳng có xíu hồi hộp nào cả, nếu không phải bị luật pháp vũ trụ ràng buộc, Triệu Huyền đã sớm thực hiện khát vọng xé xác bọn người kia thành từng mảnh nhỏ rồi. Y quét đuôi qua, quất bay ba người phía sau, nhảy lên không nhào về phía một người trong đó, gầm lên một tiếng phẫn nộ khiến đối phương trực tiếp hôn mê. Chỉ trong nháy mắt, đã có bốn người trọng thương, hai người kinh sợ quá mức, ném giáo mác vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết, lưu lại đủ kiểu tiếng thét sợ hãi.

Đám thú hoang núp trong bụi cây gần đó đồng loạt phát ra tiếng gầm nhẹ chê cười, trong lòng thầm nghĩ: Tụi ngu xuẩn này, ngay cả đại vương cũng dám chọc giận. Đây chính là chúa tể sơn lâm cắn đứt cổ khủng long bạo chúa đó nha!!!

Triệu Huyền không đuổi theo, cũng không giết chết bốn kẻ đang hôn mê, chỉ ngẩng đầu, gầm một hơi đinh tai nhức óc. Tiếng gầm xuyên tận chín tầng mây, tất cả muông thú trong rừng đều có thể nghe thấy.

Vì phản tổ thú không tìm được thư thú hình người để kết thành bạn lữ, nên chỉ có thể giao phối với thú hoang, đẻ ra một đàn thú mang đầy đủ gen của phản tổ thú, bởi vậy thú hoang có trí tuệ cao khá phổ biến trên tinh cầu thú nhân, có thể tiến hành giao tiếp với nhau. Tiếng gầm của thú vương vào tai thú nhân chỉ là một chuỗi âm thanh vô nghĩa, nhưng đối với dã thú bình thường thì không khác gì thánh chỉ.

Y đưa ra mệnh lệnh dành cho tất cả thú hoang trong lãnh địa của y rằng nhất định phải trục xuất toàn bộ thú nhân, không cho phép bọn chúng săn bắn hay hái quả trên lãnh địa của y, chỉ cần bén mảng lại gần lập tức giết không tha.

Triệu Huyền chỉ được tự vệ, trừ trường hợp tính mạng bị uy hiếp, còn lại không được phép sát hại bất cứ người dân bản địa nào, nên y không thể xuống tay với đám thú nhân này. Nhưng không xuống tay không có nghĩa rằng y không có biện pháp trừng trị bọn chúng. Mượn đao giết người, những chuyện như thế y đã làm không ít lần.

Nghe thấy từng làn sóng gào thét hoặc hưởng ứng, hoặc thần phục, hoặc nịnh bợ, Triệu Huyền hài lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người yêu đang đứng trên ngọn cây. Váy da thú của người yêu ngắn quá mức, không thể bọc được toàn bộ gò mông trắng tuyết, khe mông hắn còn dính rất nhiều dịch nhờn, nhìn qua sáng lấp lánh, hạ thân xìu xuống một nửa còn đọng vài giọt sương, cảnh xuân tươi đẹp vô cùng.

Nước miếng chảy dọc khóe miệng Triệu Huyền, y nhanh chân chạy tới gốc cây, nhổm người đứng thẳng, chân trước cào cào thân cây, vội vã dụ dỗ người yêu xuống dưới, cự vật dựng đứng tỏ vẻ chờ mong.

“Đừng nghịch nữa, em đói rồi, nhanh đi kiếm đồ ăn.” Chu Doãn Thịnh không thèm đáp ứng y, trực tiếp nhảy từ cây này sang cây kia, dần dần khuất bóng.

Triệu Huyền vội vã đuổi theo, mắt thú vàng đồng gắt gao dán trên cặp mông lúc ẩn lúc hiện của người yêu, định bụng lấy da cá mập hoặc cá sấu làm vài cái váy da thú cả ngắn cả dài, ở ngoài mặc dài, miễn cho bị mấy cái đồ không có mắt nhìn trộm, còn ở nhà thì mặc ngắn, càng ngắn càng tốt, chỉ một mình mình được ngắm.

Còn về phần đồ lót – thứ đồ phá hoại mỹ cảnh, hoàn toàn không được lọt vào phạm vi cân nhắc của y.

Tiểu chim cút bị tổ vu gọi đi quét dọn hang động thờ thần thú, không thể tận mắt chứng kiến đại sư tử phát uy. Lúc bốn tên hùng thú bị khiêng về, cả bộ lạc sôi sùng sục, huyên náo vô cùng. Bốn người đó hoặc gãy tay, gãy chân, gãy xương sườn, hoặc nội thương nghiêm trọng, nếu không phải được thần thú hiển linh dùng thần lực chữa trị thì bọn họ chỉ có ngồi chờ chết.

Cái gọi là thần lực cũng chỉ là một chén nước tổ vu đưa cho, sau khi uống hết rồi tất cả phải xem may mắn, chẳng có chút khoa học nào. Nếu là ngày xưa, có khi tiểu chim cút sẽ mềm lòng mà lén lút trị liệu cho bọn họ, nhưng hôm nay nghe nói bọn họ muốn giết kim mao sư tử nên mới bị thương, trong lòng lập tức vứt sạch ý nghĩ đó đi.

Ai thân ai sơ cậu biết chứ, tuy rằng đã sống trong bộ lạc suốt hai năm, ăn uống sinh hoạt suốt hai năm, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, tiểu chim cút cũng không cảm thấy mình nợ bộ lạc cái gì. Cậu đã dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức, nói cho bọn họ biết quả gì có thể ăn còn quả gì có độc, nói cho bọn họ biết thực vật dưới lòng đất cũng có thể đào lên ăn, nói cho bọn họ biết cách làm hầm chứa lương thực dự trữ.

Nhờ những thông tin mà cậu cung cấp, cuộc sống của bộ lạc ngày càng sung túc, lúc các chiến sĩ không săn được mồi, mọi người cũng không phải nhịn đói. Nếu ai bị thương hay sinh bệnh, cậu luôn hái thảo dược nấu thành nước thuốc, lừa đối phương uống hết. Cậu tự nhận đã hi sinh rất nhiều vì bộ lạc, nhưng chưa bao giờ được tôn trọng, bọn họ nghi ngờ kiêng kị cậu, còn có vài lần, đám thư thú uống thuốc của cậu xong ngã vật ra đất lăn lộn kêu rên, nói cậu hạ độc mưu sát.

Tuy rằng sau đó sự thực đã chứng minh nước thuốc uống vào có chút khổ, chứ không có độc gì cả, thư thú đó vẫn khỏe mạnh, nhưng lòng cậu càng ngày càng lạnh lẽo. Cậu thường nghĩ muốn rời khỏi bộ lạc, nhưng biết những nguy hiểm bên ngoài không phải thứ một mình cậu có thể chống đỡ, nên đành thỏa hiệp.

Sự xuất hiện của nam thần và kim mao sư tử đã biến cuộc sống trong mơ của cậu thành hiện thực, tuy không liên quan gì đến cậu nhưng nhìn hai người họ không buồn không lo dạo chơi trong rừng rậm, thân mật thắm thiết bên nhau, trong lòng cậu cũng cảm thấy dễ chịu.

Theo quan điểm của cậu, những kẻ có ý đồ quấy rối cuộc sống hạnh phúc của hai người họ đều không thể tha thứ, nên cần đách gì quan tâm mấy kẻ đó sống hay chết chứ! Tiểu chim cút âm trầm cười lạnh hai tiếng.

Đó là tiểu chim cút, còn thủ lĩnh bộ lạc và tổ vu thì không cho rằng mấy tên hùng thú kia có lỗi. Bọn họ cực kỳ phẫn nộ, tập kết rất nhiều chiến sĩ đi vây giết kim mao sư tử. Xuất phát từ lòng ghen tị, Eddie âm thầm dặn dò thủ lĩnh nhất định phải giết cả thư thú kia. Một tiểu chim cút đã làm cho hắn buồn nôn rồi, không thể thêm một kẻ nữa. Nếu không phải tiểu chim cút biết phân biệt nguyên liệu nấu ăn, tổ vu còn muốn giữ cậu ta vài năm nữa, moi sạch toàn bộ tri thức trong đầu cậu ta ra rồi mới giết chết, thì Eddie đã sớm động thủ.