Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 1 - Chương 1

Một người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, trên cổ đặt một thanh bảo kiếm lạnh lẽo, trong con mắt dính máu tươi tràn đầy thù hận.

Đứng đối diện y là một người đàn ông khoác áo choàng đen, rõ ràng diện mạo đẹp đẽ phong lưu, nhưng khóe miệng hơi cong lên lại trông tà khí vạn phần. Nội tâm của hắn đang điên cuồng la hét “Giết y! Giết y đi!”, nhưng bàn tay cầm kiếm lại vẫn giữ nguyên, miệng thì bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại đủ mọi thứ chuyện, từ việc đã hủy diệt gia tộc người đàn ông nọ như thế nào, giết chết cha mẹ anh chị em của y ra sao, cho đến những việc đã làm để hãm hại y mấy năm này.

“Không cần nhiều lời! Còn nói thêm nữa là sẽ lại toi mạng ngay!” – Nội tâm người đàn ông tuấn mỹ lại tiếp tục lớn tiếng gào thét.

Khi hắn rốt cuộc có thể khống chế bản thân để giơ kiếm lên, thì người phụ nữ được hắn buông tha, vốn đang phải nằm bên cạnh hấp hối lại đột nhiên bật dậy, dùng một thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn đâm thẳng vào tim hắn từ sau lưng.

Hắn không dám tin chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt đen thăm thẳm có yêu, có hận, còn có không cam tâm.

“Xin lỗi.” – Cùng với tiếng nói nghẹn ngào của người phụ nữ, cuộc đại chiến báo thù dài lê thê này rốt cuộc cũng buông xuống màn che, nhưng cái chết của nhân vật phản diện không hề biểu thị cho sự kết thúc, mà lại chính là một sự khởi đầu.

Người đàn ông tuấn mỹ đáng lẽ ra đã chết giờ phút này đang đứng giữa một biển trời đầy sao, áo choàng đen trên người đổi thành đồ phòng hộ bó sát người, hắn đang chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Nói chính xác, đây cũng không phải một chiếc đồng hồ, mà là một hệ thống trí tuệ. Còn người đàn ông này tên là Chu Doãn Thịnh, hắn vốn sống ở thế giới công nghệ cao năm 2458 và là một trong những hacker giỏi nhất lúc bấy giờ. Vào một ngày nọ, khi vừa kết thúc giao dịch trên mạng vũ trụ, hắn đang chuẩn bị đăng xuất thì lại bị một thứ gì đó giống như hố đen hút vào một nơi tên là “Không gian Chủ Thần”.

Ở nơi đó, hắn bị gắn vào một “Hệ thống phản diện”, từ đó về sau bước lên con đường phản diện tan xương nát thịt không được chết tử tế. Rõ ràng biết vợ của nam chính không thể đụng vào, đồ của nam chính không thể tranh giành, đàn em của nam chính không thể bắt nạt, gia tộc của nam chính không thể chèn ép, nhưng hắn lại chịu sự khống chế của hệ thống mà không thể không làm hết đủ mọi loại chuyện ngu xuẩn, guồng chân chạy như điên trên con đường tìm chết.

Càng khiến người ta phát điên là, mỗi khi hắn có cơ hội xử lý nam chính với một dao, một kiếm, một súng, hệ thống sẽ lại tự động ghép vào một đoạn lời kịch cho hắn đọc, sau đó cho hắn biết—— Cuối cùng sẽ có một người yên lặng đâm hắn một dao từ sau lưng, không thể nào tránh thoát.

Diện mạo Chu Doãn Thịnh vốn đẹp đẽ phong lưu, khóe miệng cho dù không cười cũng sẽ hơi hơi cong lên, thể hiện hắn là người có tính tình ôn hòa. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, tính tình hắn vốn xảo trá, giỏi ngụy trang, hơn nữa còn thích khống chế mọi việc. Một người bình thường coi internet như một món đồ chơi, kết quả lại trở thành một “quân cờ” của hệ thống, loại chênh lệch cực lớn về tâm lý này đã khơi dậy sự thô bạo chôn giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng hắn.

Hắn muốn trả thù, trả thù Chủ Thần.

Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ đi tìm kiếm manh mối qua mỗi lượt xuyên, hoặc cũng có thể là hợp tác với hệ thống, chậm rãi nâng cao thực lực của mình, sau đó đi thăm dò nguồn gốc của Chủ Thần, dựa vào đó phá hủy Chủ Thần. Nhưng Chu Doãn Thịnh là hacker, không ai có thể hiểu biết lập trình hơn một hacker. Nó có thể là một bộ máy trật tự nhất, chính xác nhất, không thể lay chuyển nhất trên thế giới, nhưng cũng là một tồn tại hỗn loạn nhất, mất kiểm soát nhất, không thể chịu nổi dù là một tác động nhỏ nào.

Mà Chủ Thần không gì không làm được trong thế giới giả tưởng thật ra chỉ là một tổ hợp dữ liệu. Nếu muốn phá hủy nó, có lẽ cũng chẳng cần sức mạnh dời non lấp biển gì, chỉ cần làm cho một vài số liệu bị sai sót thôi. Và để thực hiện được điều đó ta có một thứ được gọi là—— virus.

Ngay từ đầu, Chu Doãn Thịnh đã định biến mình thành virus, một con virus tồn tại trong hệ thống Chủ Thần, khiến nó không thể phát hiện không thể khống chế lại càng không thể tiêu diệt. So sánh với bộ máy xử lý chính khổng lồ của Chủ Thần, hắn tuy rằng chỉ là một chuỗi dữ liệu nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng nơi lưu trữ dữ liệu này sẽ biến thành lỗ hổng vĩnh cửu, một ngày nào đó, những lỗ hổng này cộng lại sẽ đạt đến mức độ đủ để khiến hệ thống Chủ Thần tê liệt. Đến lúc đó dù hắn có thể sống lại ở thế giới hiện thực nữa hay không, đều đã không còn quan trọng.

Hắn cũng khá vừa lòng với tương lai sắp tới này và vô cùng mong đợi nó.

Trước mắt, Chu Doãn Thịnh đang đùa nghịch trí não trên cổ tay, cũng chính là “Hệ thống phản diện” mà Chủ Thần giao cho hắn. Hệ thống này có biệt danh riêng là 007, vô cùng nhân cách hóa, âm thanh cũng là giọng loli được các trạch nam yêu thích nhất. Nó phụ trách ban bố nhiệm vụ mà Chủ Thần đưa ra, sau khi nhiệm vụ thất bại thì thi hành trừng phạt, và khi ký chủ không chịu nghe lời còn có thể tạm thời khống chế thân thể ký chủ, tiến hành loại bỏ ký chủ nếu như cần thiết.

Nếu là người khác, e rằng sẽ hận hệ thống thấu xương, nhưng Chu Doãn Thịnh thì không phải là người bình thường. Ngay phút nhận được trí não, hắn phải gắng hết sức để đè nén nội tâm kích động mừng như điên. Hắn là hacker, chỉ cần cho hắn một chiếc máy tính, hắn có thể chinh phục cả thế giới, mà Chủ Thần vừa hay đưa cho hắn công cụ thuận tay nhất.

Không biết hắn đã phải luân hồi bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng đến ngày hôm nay, sau khi lại hoàn thành thêm một nhiệm vụ phản diện nữa. Lần này hắn không bị truyền tống đến không gian Chủ Thần trắng xóa, mà là đi đến biển trời đầy sao mênh mông bát ngát này, còn 007 rốt cuộc cũng bị hắn ghép vào một lập trình virus phá hủy, giống như đã uy hiếp hắn năm đó—— bị hủy diệt hoàn toàn.

007 giờ đây không thể phân phối nhiệm vụ, không thể nói chuyện, cũng không thể khống chế thân thể ký chủ, nó biến thành một dụng cụ tinh vi do ký chủ khống chế.

Chu Doãn Thịnh dùng ngón tay chậm rãi điều chỉnh trí não, trong con ngươi phản chiếu ánh sao tràn ngập thích thú. Dải ngân hà rộng lớn trước mắt là không gian tuyệt mật hắn dùng 007 sáng tạo ra, có thể tránh né sự giám sát toàn diện của Chủ Thần. Nơi này rất an toàn, rất đẹp đẽ, là nơi hắn sẽ cư trú.

Hắn rảo bước giữa dải ngân hà, cầm một ngôi sao lấp lánh bay trước mặt lên quan sát, lại nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ. Vũ trụ nhìn như rộng lớn thênh thang, thật ra chỉ cần một suy nghĩ là có thể đến. Thì ra cái gọi là mạnh không phải là sức lực, mà là tinh thần.

Chu Doãn Thịnh nhẹ giọng cười cười, đầu ngón tay vừa nhấn lên cổ tay liền lập tức biến mất khỏi biển sao lấp lánh. Hắn đã rất cấp bách muốn phá hủy thế giới hoàn mỹ của Chủ Thần.

——————————-

Lần thứ hai mở mắt, Chu Doãn Thịnh phát hiện mình nằm trên một chiếc giường Kingsize mềm mại, bên trên là trần nhà trắng tinh và chùm đèn thủy tinh hoa lệ. Hắn chống người dậy, phát hiện trí não liên kết với linh hồn hắn lúc này đang yên lặng nằm trên cổ tay, màn hình lúc sáng lúc tối, không ngừng hiện lên rất nhiều chữ viết, chính là tư liệu chi tiết về thân thể mới này mà hắn trộm lấy từ hệ thống Chủ Thần.

Làm một virus tránh né sự giám sát của Chủ Thần, Chu Doãn Thịnh đương nhiên sẽ không nhập vào trụ cột của thế giới—— cũng chính là nam nữ nhân vật chính. Thông qua sự tính toán đo lường kỹ lưỡng của 007, lựa chọn tốt nhất của hắn là những dữ liệu sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hủy, thường được gọi là vật hy sinh. Thay đổi vận mệnh của vật hy sinh tuy rằng sẽ không dẫn đến thế giới sụp đổ, nhưng sẽ khiến cho lập trình của Chủ Thần xuất hiện sai sót.

Một vài sai sót sẽ dẫn đến nhiều dữ liệu liên tiếp sai sót. Cho đến khi hắn rời khỏi, thế giới này đã thoát khỏi sự khống chế của Chủ Thần. Giống như vùng xám của một bộ não, tưởng chừng vẫn bình thường, thật ra đã hoại tử, mà khi những vùng xám như vậy càng ngày càng nhiều, bộ não đó sớm muộn gì cũng sẽ bị tê liệt.

Đây chính là kết quả cuối cùng mà Chu Doãn Thịnh muốn.

Đọc xong tư liệu, hắn hứng thú cong cong khóe miệng. Thân thể này năm nay mười sáu tuổi, cũng tên là Chu Doãn Thịnh, là con trai cả của tập đoàn nhà họ Chu, đang học lớp mười, dưới có hai đứa em trai học lớp chín, đều mười lăm tuổi, một người tên Chu Văn Ngang, một người tên Chu Văn Cảnh. Chu Văn Ngang ngoài mặt là em trai cùng mẹ cùng cha với Chu Doãn Thịnh, thật ra là con riêng của cha Chu. Ông ta thừa dịp mẹ Chu suy yếu sau khi sinh đánh đổi con trai của tình nhân về. Em trai ruột thịt thực sự của Chu Doãn Thịnh bởi vì trái tim phát triển không đầy đủ nên đã chết ngay sau khi sinh.

Chu Văn Cảnh là con của một nữ sinh viên mà mẹ Chu đã từng giúp đỡ. Cô ta là trẻ mồ côi, bản tính không xấu, tự biết mình có lỗi với mẹ Chu, sau khi sinh không bao lâu thì mắc phải bệnh trầm cảm, vài năm sau rạch cổ tay tự sát. Thi thể là do mẹ Chu phát hiện, cũng không biết có phải do bị kích thích hay không, một năm sau cô cũng nhảy xuống biển, vẫn chưa tìm được thi thể.

Nhân vật chính của thế giới này chính là cậu con trai thứ ba nhà họ Chu – Chu Văn Cảnh, từ nhỏ bị gia tộc chèn ép, anh em hãm hại, cuối cùng từ đường cùng phản công trở thành đế vương nơi thương trường. Y đánh bại vô số đối thủ, trải qua từng cuộc từng cuộc thương chiến chấn động lòng người, cuối cùng đi lên vị trí cao nhất của quyền lực và tiền tài. Mà Chu Doãn Thịnh chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trên con đường nhân sinh của y, thậm chí còn không được coi là đối thủ.

Ba vị công tử nhà họ Chu, cậu cả trầm ổn già dặn, cậu hai đơn thuần thẳng thắn, cậu ba tính tình quái gở, nhìn như cậu cả là ưu tú khôn khéo nhất, nhưng thật ra lại là người ngu xuẩn nhất. Hắn coi Chu Văn Ngang là em ruột mà dung túng chăm lo mọi bề, nghe theo lời xui khiến của đối phương xa lánh chèn ép Chu Văn Cảnh, ngay cả sự bất công rõ ràng của cha mình cũng không thèm để ý. Dưới sự dẫn dắt cố ý của cha Chu, hắn trở thành một tấm gỗ chắn hết mọi nguy hiểm cho Chu Văn Ngang.

Cuối cùng, hắn chẳng những kết thù với Chu Văn Cảnh, bị y trả thù, mà ngay cả phần gia sản của riêng mình cũng bị Chu Văn Ngang tính kế cướp đi, cả đời nghèo đói thất bại, chết một cách uất ức.

Đây chính là hình mẫu nhân vật hy sinh theo đúng tiêu chuẩn.

Xem xong tư liệu, Chu Doãn Thịnh lười biếng duỗi eo, đi đến bên cạnh cửa sổ lớn ngắm bình minh, bộ não tinh vi hơn cả 007 đang nhanh chóng phân tích xem nên làm thế nào để thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Đã đến đây, hắn sẽ nghiêm túc đối mặt với cuộc sống nơi này, tuyệt đối sẽ không coi nơi này thành một thế giới hư ảo, cũng sẽ không dùng thái độ khinh thường như chơi trò chơi.

Đây là thế giới mà Chủ Thần sáng tạo, là tập hợp của vô số những dữ liệu, là một không gian ảo tưởng khác với thế giới hiện thực. Nhưng hắn cũng là một dãy số liệu, hoặc phải nói là một linh hồn tồn tại dựa trên số liệu, dù sao cũng không khác gì nhau. Sự phẫn nộ và đau lòng khi bị phản bội, nỗi khổ khi bị giết chết nhiều lần, tuyệt đối không ít hơn thế giới hiện thực, thậm chí bởi vì đó là ký ức cắm rễ trong linh hồn, thế nên càng sâu sắc hơn so với hiện thực.

Hắn không muốn lại làm một con rối mặc Chủ Thần đùa cợt. Đã đến đây, hắn sẽ cố gắng hết sức lật ngược vận mệnh, sống cho riêng mình. Giờ phút này, ánh mặt trời bị chắn sau tầng mây, cửa sổ thủy tinh bóng loáng phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nhuệ khí của thiếu niên.

“Thịnh thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, nên rời giường rồi.” – Đúng lúc này, bảo mẫu gõ gõ cửa phòng.

Chu Doãn Thịnh thu hồi lại nhuệ khí, treo lên nụ cười ôn hòa nhã nhặn lần nữa, thay đồng phục theo như trong ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu dùng bữa.

Trong phòng ăn, cha Chu đang ngồi trên ghế chính đọc báo, Chu Văn Ngang nằm sấp trên vai ông ta, cổ duỗi thật dài. Thấy cha Chu định lật sang trang, cậu ta vội vàng vươn tay giữ tờ báo lại, kêu la mình vẫn còn chưa đọc xong. Cha Chu bất đắc dĩ cười cười, thuận tay véo véo mũi con trai.

Đúng là dịu dàng thắm thiết, Chu Doãn Thịnh làm con cả đã bao giờ được như vậy chưa? Vậy mà hắn lại bị cha Chu tẩy não, cứ luôn tưởng rằng tất cả những thứ tốt nhất đều phải nhường em trai, chăm sóc em trai là nghĩa vụ của hắn.

Chăm sóc? Đương nhiên lúc này Chu Doãn Thịnh sẽ chăm sóc Chu Văn Ngang thật cẩn thận. Khóe miệng cong lên, khiến cho nụ cười trên mặt càng trở nên dịu dàng, chân thành, tha thiết. Chu Doãn Thịnh ngồi xuống bên trái cha Chu, thờ ơ nhìn Chu Văn Cảnh đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì bên cạnh một cái.

“Thịnh thiếu gia, mỗi ngày một cốc sữa.” – Đỗ Húc Lãng, trợ lý tư nhân của cha Chu đi ra từ phòng bếp, đặt một cốc sữa nóng hôi hổi trước mặt hắn, cũng ngăn chặn ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Văn Cảnh.

Ý cười trên mặt Chu Doãn Thịnh càng đậm, trong con ngươi đen nhánh nhanh chóng xẹt qua một tia tăm tối. Hắn suýt thì quên mất, nhà họ Chu lúc này không chỉ có nhân vật chính Chu Văn Cảnh, còn có cả nam phụ thứ nhất Đỗ Húc Lãng. Nếu không có hắn sẽ không có Chu Văn Cảnh hô mưa gọi gió không gì không làm được mười năm sau này.

Dùng một câu thô tục hơn mà nói… Hắn chính là bàn tay vàng của Chu Văn Cảnh, một tồn tại giống như gian lận.