Khóa Tâm

Chương 3

Thanh Nhược Ly bỏ về phòng của nàng. Trên đường về phải đi qua hoa viên, vô tình gặp một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt đang xách giỏ mây, tỉ mỉ hái từng đóa hoa. Thoáng thấy dung nhan thanh tú tinh tế, cử chỉ nho nhã, huệ chất lan tâm.

Đó là Tố Châu, một trong bốn thiếu nữ ở hậu viện, với thân phận là dưỡng nữ của Thịnh Vương.

- Tố Châu tỷ tỷ thật có nhã hứng! - Nhược Ly cũng chỉ xã giao chào nàng ta một tiếng.

Tố Châu ngẩng đầu, lướt nhìn qua Thanh Nhược Ly, gật đầu mỉm cười nhẹ, sau đó chuyên tâm làm việc của nàng ta.

Nhược Ly cũng không quấy quả. Nhớ đến kiếp trước, Tố Châu là dưỡng nữ Thịnh Vương hài lòng nhất, chính vì thế đã để cho nàng ta nhập cung đầu tiên. Chỉ tiếc, Tố Châu không được Yến Nam Huyền sủng ái, cứ như vậy chìm vào quên lãng trong hậu cung.

Sau đó chỉ nghe nói, Tố Châu bị bệnh truyền nhiễm mà chết. Không biết rằng là nàng ta thực sự bị bệnh hay là Thịnh Vương ngầm hủy đi quân cờ không còn giá trị.

Kiếp trước, Nhược Ly cũng không phải là quân cờ được kỳ vọng nhiều. Thịnh Vương dạy rằng bộ dạng của nàng nhu nhược mong manh, nam nhân nhất thời sẽ thấy thương xót, lúc quân vương mềm lòng thì phải nhanh chóng tranh thủ tình cảm.

Nhược Ly vừa về đến trước cửa phòng, đã thấy Tống ma ma đứng đó cùng hai gã thủ vệ. Bọn chúng là thủ vệ của Tây viện, võ công cao cường, ra tay độc ác. Nhược Ly biết mình đối phó được một Tống ma ma, nhưng hiện tại mụ ta dẫn theo người, ngàn vạn lần không thể lấy trứng chọi đá.

- Mang nó đi!

Nàng bị đem đến sảnh lớn của hậu viện, lại bị ném mạnh xuống sàn. Tống ma ma giơ chân dẫm lên vai nàng, không cho đứng lên.

Trong đại sảnh có Thịnh vương Yến Nam Nhạc cùng vương phi Thanh Mộc Liên đang ngồi.

Yến Nam Nhạc mặc tử bào thêu mãng xà, thân thể cao lớn rắn rỏi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt dài hẹp sắc bén như chim ưng. Tuổi tác của hắn cũng không phải là quá lớn, năm nay mới chỉ ba mươi ba nhưng lại mang vẻ gian hùng từng trải, âm độc thâm trầm.

Khi ánh mắt của hắn quét về phía Nhược Ly, dù là kiếp trước hay kiếp này, phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là ớn lạnh.

Chính phi của hắn - Thanh Mộc Liên, trưởng nữ Thanh tộc, con gái thượng thư bộ lại Thanh Siêu. Thanh tộc nhiều đời làm quan, tất nhiên sẽ là một thế lực hỗ trợ đắc lực cho Thịnh Vương. Thanh Mộc Liên dường như lớn hơn Thịnh Vương một vài tuổi, nhan sắc không quá xinh đẹp nhưng lại thừa giảo hoạt, trợ giúp rất nhiều cho phu quân của nàng.

Với sự sắp đặt của bọn họ, Nhược Ly phải gọi Thanh Mộc Liên là cô mẫu.

Mà lúc này đứng cạnh vương gia vương phi, còn có Bạch Tử và Bạch Nhiên - hai thiếu nữ song sinh mười ba tuổi, thân phận ở vương phủ là nữ nhi do thiếp thất của vương gia sinh ra. Vốn dĩ chưa ai từng gặp vị thiếp thất này, chỉ nghe nói khi sinh hạ cặp song sinh kia đã mất rồi.

Cặp song sinh kia thực ra cũng không phải là nữ nhi ruột của Yến Nam Nhạc. Bọn họ cũng chỉ như Tố Châu và Nhược Ly, là quân cờ được nuôi dạy. Có điều Bạch Tử và Bạch Nhiên này luôn biết cách xiểm nịnh lấy lòng vương gia, vương phi.

- Vương gia, vương phi, Ly tiểu thư phải dạy dỗ ra sao đây a? - Tống ma ma không đợi được nữa, vội vàng nhìn về phía vương phi, mong được đồng tình.

- Nghe nói Nhược Ly muội đánh trọng thương Tống ma ma? - Bạch Tử ra vẻ ngạc nhiên, gương mặt kiều diễm thoáng vẻ hoảng hốt.

- Không ngờ Ly muội muội còn nhỏ như vậy đã ra thay thâm độc như vậy? - Bạch Nhiên cũng hùa theo - Nhưng Tống ma ma nói Ly muội muội một chiêu đánh ngã nàng, lẽ nào Ly muội muội lén học võ công?

Vương phi Thanh Mộc Liên nhìn vẻ mặt thâm trầm của Thịnh Vương, một hồi sau thay hắn lên tiếng:

- Việc này cứ xử theo gia quy là được rồi! Người đâu, mang roi lại đây.

Hai gã nô tài đứng hai bên giữ chặt hai cánh tay nàng để Tống ma ma cầm roi quất.

Kiếp trước Nhược Ly cũng từng bị đánh, nhưng nàng khi đó rất sợ đau, sau mỗi lần bị đánh đều rúm mình vào, lại càng nhát gan như thỏ đế.

Kiếp này, bị đánh đau nhưng không thấy kinh hoảng như kiếp trước. Có lẽ, từ sau khi tiếp nhận ly rượu độc cào xé lục phủ ngũ tạng kia thì không có bất cứ nỗi đau thể xác nào có thể sánh bằng.

Nàng cắn răng thật chặt.

Yến Nam Nhạc, Thanh Mộc Liên…

Yến Nam Huyền…

Nàng nhất định sẽ không chịu thua như vậy đâu… Sẽ có một ngày, nàng thoát khỏi nghịch cảnh này.

Ngoài Thịnh Vương gia, đám người trong sảnh ai nấy đều thấy thống khoái ra mặt trước một màn hành hạ này. Nhưng sau đó, bọn họ lại thấy có gì đó không đúng.

Nha đầu vốn nhu nhược này, hôm nay không hề kêu la dù chỉ một tiếng. Nhìn xem gương mặt trắng bệch, vặn vẹo vì đau đớn, thế nhưng nàng kiên quyết không cầu xin, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt răng…

- Dừng tay! - Bỗng nhiên Yến Nam Nhạc lên tiếng, đứng dậy rời khỏi ghế.

Hắn bước từng bước về phía nàng. Nhược Ly thoáng chột dạ. Biết rằng biểu tình hiện giờ của nàng thực không giống bản chất trước kia, nhưng bảo nàng kêu khóc cầu xin, nàng càng không làm được!

Trải qua mọi sự, nàng không thể trở về làm một thiếu nữ non nớt ngây ngô, yếu ớt nhu nhược như năm nào.

Thịnh Vương cao cao tại thượng, ánh mắt như loài lang sói ẩn mình trong bóng tối, đăm chiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, yên lặng quan sát.

- Kẻ nào dạy cho ngươi chiêu thức đó? - Hắn bóp cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu.

Bởi vì đau mà thân thể Nhược Ly khẽ run.

- Cô phụ, người biết Nhược Ly cả ngày không rời khỏi hậu viện nửa bước. - Nàng chậm rãi đáp lại.

- Ồ?

Thịnh Vương buông cằm nàng ra, phẩy tay áo đứng lên. Nhược Ly không ngờ hắn lại không tra hỏi gì tiếp, điều này hơi khác thường so với tính cách đa nghi của hắn.

- Đem nàng về, gọi đại phu, không được lưu lại bất cứ vết sẹo nào. - Nói rồi hướng về phía Thanh Mộc Liên căn dặn - Hoàng thượng định tổ chức đại điển mừng thọ cho thái hậu nương nương, quý tộc gia quyến đều được triệu kiến. Từ nay đến ngày đó vẫn còn mấy tháng, các ngươi chuẩn bị cho tốt.

Nhược Ly trong lòng khẽ động, thầm nghĩ đến thọ yến của Mộ thái hậu ở kiếp trước.

Tuy Thịnh Vương chẳng ưa gì Mộ thái hậu, nhưng dù sao hắn cũng rất biết giữ thể diện trước triều đình, dặn dò Thanh Mộc Liên chuẩn bị cẩn thận.

Kiếp trước nàng bị sai thêu một bức Bách Thọ Đồ để Thịnh vương phi dâng lên trong lễ mừng thọ. Nhưng kỹ năng năm đó của nàng còn chưa thành thục, không hoàn thành kịp nên bị phạt trượng, kết quả là bị thương không được tham dự yến tiệc, chỉ có Tố Châu, Bạch Tử và Bạch Nhiên cùng Thịnh vương phi vào cung.

Hiện tại, thêu một bức tranh đối với nàng không khó, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc phải đối mặt Yến Nam Huyền như thế nào.



Suốt đêm, Thanh Nhược Ly mê man trằn trọc. Không hẳn là vì vết thương do bị roi đánh ban ngày.

Rõ ràng sống lại một kiếp, tại sao vẫn còn cảm giác tê buốt mơ hồ ở đầu ngón tay… Giống như năm đó như bị từng mũi kim đâm vào.

[Ngày ấy, nàng là tiệp dư được sủng ái nhất hậu cung. Hàng đêm, Yến Nam Huyền đều triệu nàng đến, để nàng ngồi ở một góc thư phòng, còn hắn ngồi trên án thư phê duyệt tấu chương.

Nhược Ly mê mẩn ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn. Sống mũi như tượng tạc, mắt phượng dài sâu đang chuyên chú nghiền ngẫm. Thỉnh thoảng, Yến Nam Huyền sẽ thoáng lộ ra vẻ biếng nhác, duỗi người tựa vào thành ghế rồng.

Vì tâm trí lơ đãng, Nhược Ly rất dễ bị kim đâm vào ngón tay khi đang thêu khăn. Máu nhỏ ra từ đầu ngón tay, nàng nhất thời không biết làm sao, sợ bị chê cười nên lén lút lấy gấu tay áo quấn chặt.

Yến Nam Huyền đang viết cái gì đó, nhưng dường như không ưng ý, vò tờ giấy thành một nắm tròn.

- Nha đầu, lại đây mài mực cho trẫm!

Nhìn dáng vẻ vụng về lập cập đứng dậy của nàng, hắn không nhịn được cười, khóe môi đẹp đẽ cong lên.

- Mang cả cái khăn nàng đang thêu cho trẫm xem nào.

Yến Nam Huyền nhìn đôi uyên ương thêu dở dang trên khăn của nàng, cao hứng chọc ghẹo:

- Nàng xem, uyên ương của nàng sao lại có bộ lông nham nhở như vậy?

Hắn bỗng vươn tay nắm lấy bàn tay bị kim đâm của nàng, há miệng ngậm lấy đầu ngón tay rỉ máu, mút vào.

Nhược Ly tê dại, thẹn đến mức mặt đỏ ửng như gấc chín. Có người nói, đầu ngón tay nối liền với trái tim, tâm của nàng cũng vì thế mà xao động.

- Không giỏi thêu, cũng không cần gượng ép. - Yến Nam Huyền cốc đầu nàng.

Lại là cốc đầu, dường như hắn đặc biệt thích hành động bắt nạt này. Nhược Ly vốn định phân trần rằng nàng chính là người đứng đầu kỳ thi tuyển tú, thêu thùa đương nhiên cũng giỏi, chỉ là vừa nãy nàng phân tâm...

Định nói ra lại thôi, ừ thì cứ để hắn thỏa mãn một chút đi.

Nhược Ly mài mực cho hắn, Yến Nam Huyền vung bút viết lên giấy. Một thoáng sau, vẫn không hài lòng mà vò giấy, cứ như vậy, từng cục giấy lăn lóc khắp trên bàn, trên sàn.

Thật ra, chữ của Yến Nam Huyền không giống như vẻ ngoài của hắn.

Chữ rất là xấu >”<.

- Nha đầu, nàng nói xem, chữ của trẫm có đẹp không? - Yến Nam Huyền hỏi nàng, ánh mắt tỏ ra đầy kỳ vọng.

Nhược Ly nhất thời không biết đáp ra sao, nàng ngây người. Nếu đáp là đẹp thì cũng có vẻ xú nịnh quá đà. Nếu đáp là xấu, nhỡ như hắn không vui trút giận lên mình?

Nhược Ly cắn cắn môi, đang định nói là không tệ, Yến Nam Huyền đã giải thích:

-Trước năm mười bốn tuổi, trẫm không hề được học hành. Phụ hoàng cho người đón trẫm từ thôn làng phía Bắc về kinh thành. Hoàng cung gò bó, trẫm thích nhất vẫn là trốn ra ngoài rong chơi.

Yến Nam Huyền ngả người thư giãn, không quên kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

- Ngẫm lại, quãng thời gian trước năm mười bốn tuổi vẫn là đẹp nhất… Nha đầu, còn nàng thì sao?

Nhược Ly đang định mở miệng, nói rằng đối với nàng thời gian trước năm mười hai tuổi cũng là quãng thời gian êm đềm nhất. Nhưng đúng lúc đó, có người tiến vào.

Ngự tiền nữ quan Phương Nhạn Hoa, nàng ta mang canh sâm đến.

Theo phép tắc hành lễ xong, Phương Nhạn Hoa bèn tiến lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Yến Nam Huyền Như có nhu tình ẩn ý, môi nhỏ xinh khẽ cười, núm đồng tiền trên má thấp thoáng nét tinh nghịch. Vẻ linh hoạt đáng yêu này khiến cho người ta không thể rời mắt.

Mà Yến Nam Huyền gật đầu cũng đáp lại, rõ ràng như đang chờ đợi.

- Thanh tiệp dư, cũng muộn rồi, trẫm bảo An công công đưa nàng hồi cung. - Yến Nam Huyền khẽ vỗ vai nàng - Nghỉ sớm đi, không cần đợi trẫm, đêm nay trẫm còn nhiều chính sự.

Một màn gần gũi ban nãy trong chớp mắt hóa thành hư tình giả ý. Nhược Ly có phần mất mát đứng dậy.

Trước mặt Phương Nhạn Hoa, hắn dường như luôn gọi nàng là Thanh tiệp dư.

- Khăn thêu của nàng, cũng mang về đi. - Yến Nam Huyền không quên nhắc nhở. ]