Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 99: Áp lực nhiều hướng (1)

Roẹt… Đùng…

Tiếng sấm rền vang phía xa làm rung chuyển cả bầu trời chiều chạng vạng. Những ngày cuối tháng bảy này, toàn miền Bắc đã bước vào mùa mưa. Những cơn giông chợt đến chợt đi mang lại một lượng nước lớn cho những cánh đồng đã khô cạn sau chuỗi ngày hè nóng bức. Sức sống lại bùng phát trở lại với những vạt cỏ non đâm chồi nảy lộc trên những vùng đất nứt nẻ đầy bụi cát chứng minh cho sức tái tạo dẻo dai và bền bỉ của tự nhiên.

Kèm theo những tiếng sấm và ánh chớp sáng lòa, mây đen từ phía đông đang không ngừng cuồn cuộn kéo tới. Gió mang theo hơi nước mát lạnh ào ạt thổi rung những tán cây, bụi bay trắng xóa trên những ngả đường.

Sau chốc lát,

Lộp độp… lộp độp…

Mưa tới rất nhanh! Từng giọt nước lớn bắt đầu nặng nề rơi trên những phiến lá rừng của vùng giáp ranh biên giới.

Rừng Đông Lâm, cánh rừng nhiệt đới trùm qua đường phân giới lãnh thổ của hai quốc gia láng giềng vốn không mấy thân thiện và hảo hữu trong suốt mấy nghìn năm lịch sử tồn tại. Khi này, trong cái tranh tối tranh sáng, một toán nhỏ người đang len lỏi di chuyển như những con thú giữa những lùm cây rậm rạp. Mới nhìn qua, bộ dáng bọn họ giống như một toán phu rừng đang lặn lội tìm kiếm lâm sản với gùi đeo vai và dao phát bụi. Tuy vậy dưới vẻ lầm lũi đó thì ánh mắt sắc lạnh của bọn họ lại dường như tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.

Đi đầu toán người là một tên mặt lưỡi cày, mắt xếch, lông mày lưỡi mác, dáng người không cao lắm nhưng lại khá rắn chắc, áo ướt nước mưa dính xít vào người hắn nổi lên những đường cơ bắp cuồn cuộn. Khi cả đoàn đã tiến gần vùng ven, người này bất chợt giơ tay ra hiệu cho cả nhóm dừng lại. Tên đi sau hắn lập tức lên tiếng hỏi nhỏ:

- Đại ca, sao rồi?

Tên đại ca không quay lại mà tiếp tục quan sát phía trước, sau một hồi hắn mới chầm chậm trả lời:

- Phi Ưng, phía trước là vùng rừng thưa vành đai, qua khu vực này chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ có người cư trú, tại đó sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta. Mày nhắc bọn còn lại tiếp tục thận trọng, nơi này tao thấy có đường mòn do vậy rất có thể vẫn có kẻ đi lại. Đừng để lại dấu tích gì để bị biên phòng nghi ngờ và phát hiện ra chúng ta.

- Vâng! Em biết rồi!

Tên đàn em nhận lệnh, nhanh chóng quay lại nhỏ giọng nhắc nhở toán người gồm bốn tên đi sau lưu ý những gì tên đại ca vừa nói. Mấy tên này nhanh chóng gật đầu biểu thị đã hiểu sau đó cả nhóm lại tiếp tục âm thầm di chuyển dưới mưa.

Bọn họ… những kẻ xa lạ này… nhìn như không có gì đáng ngại lớn. Thậm chí, với phần đông người dân tại vùng biên giới này nếu vô tình bắt gặp cũng sẽ không cảm thấy nguy hại gì nhưng đó chỉ là với những kẻ vô tri bởi thực tế bọn chúng chính là những tay sát thủ cực kỳ hung hiểm, thành viên nòng cốt của biệt đội Đột Sát - đơn vị tập hợp những tay lính tinh nhuệ và thiện chiến nhất được chọn lọc từ lực lượng đặc công của ba quân khu Thành Đô, Lan Châu và Tế Nam. Nhiệm vụ chính của biệt đội này chính là chuyên dùng làm công cụ để ám sát tiêu diệt những đối tượng đang bị truy nã hoặc những kẻ có sự ảnh hưởng tiêu cực, gây nguy hiểm đến sự phát triển và an ninh an toàn của đất nước nhưng được các quốc gia hoặc lực lượng khác bảo hộ, nằm ngoài sự khống chế quyền lực trong nước.

Danh tiếng của đặc đội này như sấm rền bên tai trong các lực lượng vũ trang của đất nước phương Bắc. Năng lực của bất kỳ thành viên nào trong nhóm này đều không cần phải bàn cãi. Vũ khí nóng, vũ khí lạnh, bắn tỉa, cận chiến, thủy chiến, lục chiến… không món nào không tinh thông, mỗi người đều là trong ngàn người chọn một. Bọn họ đều có phản ứng và tư duy nhanh nhạy, khả năng hoạt động độc lập cũng như phối hợp tác chiến hiệu quả, bản thân lại phải từng kinh qua rèn rũa sa trường tại các điểm nóng trên thế giới như Tam Giác Vàng hoặc tại các nước châu Phi… Do yêu cầu rất cao nên số lượng các thành viên tất nhiên không nhiều, cả biệt đội chỉ có khoảng hai mươi lăm người chia làm bốn tổ gồm Xà, Ưng, Hổ, Lang. Biên chế mỗi tổ sáu người được chỉ huy bởi một tổ trưởng, cả bốn tổ này lại nằm dưới sự điều phối chung của một người là đội trưởng. Điều đáng nói hơn nữa là mặc dù tuổi đời bọn họ đa phần đều dưới ba mươi lăm tuổi nhưng do những chiến công hiển hách đã lập được nên quân hàm của những người này thấp nhất cũng là trung tá, người đội trưởng thậm chí còn lên tới hàm thiếu tướng, khỏi phải nói những cống hiến của lực lượng này là to lớn như thế nào đối với đất nước bên kia.

Lúc này, toán người đang âm thầm xâm nhập vào vùng biên kia chính là Ưng Tổ do một người có biệt anh là Liệp Ưng cầm đầu. Bọn họ nhận được mệnh lệnh vượt biên vào lãnh thổ nước Việt để tìm cơ hội tiếp cận và bắt giữ một nhân vật đang khá có ảnh hưởng trên thương trường và chính trường của nước bên này bây giờ - Lý Đông, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Kỷ nguyên mới.

Để hoàn thành được nhiệm vụ này, trước khi xuất phát, các thành viên của Ưng Tổ đã được lãnh đạo cung cấp khá nhiều thông tin về người này. Theo đó, phương án tác chiến và kế hoạch phối hợp hành động nơi đất khách cũng đã được phác thảo khá cặn kẽ. Bọn họ không phải là những kẻ máu nóng mới chân ướt chân ráo vào nghề nên đều hiểu những nguy hiểm và bất ngờ có thể xảy ra. Thực tế hoạt động cho thấy, trong không ít các lần thực hiện nhiệm vụ, ngay cả khi cả nhóm đã cảm thấy mục tiêu nằm chắc trong lòng bàn tay thì lại xảy ra kỳ biến dẫn tới nhiệm vụ thất bại. Việc lật thuyền trong mương rõ ràng không phải là cái gì không thể do vậy đối với nhiệm vụ lần này, Ưng Tổ khá là thận trọng.

Mặc dù có đường mòn nhưng Liệp Ưng không dám chọn những con đường dễ đi mà tiếp tục dùng la bàn và bản đồ định vị vệ tinh, băng qua những mỏm đá, con suối gập ghềnh hòng tiếp cận nơi cần đến. Vốn dĩ ban đầu Ưng Tổ định sang đây theo con đường khách du lịch hoặc tiểu thương buôn bán nhưng do có nhiều vũ khí và đạo cụ chuyên dụng cần mang theo nên để tránh xảy ra thêm sai sót ở khâu nào đó bọn họ quyết định vượt biên theo đường rừng. Phải biết thời gian gần đây, do ảnh hưởng của vụ Phùng Bân, tính cảnh giác của lực lượng an ninh từ cấp trung ương cho tới địa phương đối với người phương Bắc được nâng lên rất cao. Bất kỳ sự di trú nào rất có thể đều nằm trong tầm ngắm của mật vụ nên không thể chủ quan trong khâu nào được.

Chậm chạp di chuyển mất thêm khoảng nửa tiếng, Ưng Tổ đã ra tới bìa rừng. Theo kế hoạch, tại đây bọn họ sẽ có người tiếp ứng đã chờ sẵn. Quả nhiên từ xa, Liệp Ưng đã nhận ra một chiếc xe SUV bảy chỗ cũ kỹ. Xe tắt cả đèn và động cơ, nằm im ắng ven một trục đường mòn. Liệp Ưng cho mọi người dừng lại sau đó từ trong túi quần lôi ra một chiếc đèn pin loại nhỏ, bật đèn nhấp nháy vài cái về phía chiếc xe theo một quy tắc nào đó. Sau giây lát, chiếc xe bỗng rung lên tiếng động cơ khởi động, đèn pha xe cũng nhấp nháy hồi đáp.

Nhận được tín hiệu phù hợp, Liệp Ưng dẫn đầu đi về phía trước, tới nơi hắn mở cửa rồi ngay lập tức chui vào bên ghế lái phụ. Những thành viên còn lại cũng vội vã phân nhau tiến vào chiếm giữ các vị trí còn lại trong xe. Khi đã thấy mọi người đã ổn định, chiếc xe khẽ gầm nhẹ rồi theo đường mòn lăn bánh hướng về một nơi bất định.

*************************************************

Cùng lúc này, tại Đông Thành, trụ sở Công ty Xây dựng Bê ta,

Trần Lãi hai chân gác lên bàn làm việc, lưng ngả dựa vào ghế, mấy đầu ngón tay phải không ngừng vân vê điếu thuốc đang hút dở, lim dim hưởng thụ bàn tay mềm mải của cô thư ký riêng đang xoa bóp trên vai và ngực hắn. Đang khi Trần Lãi muốn quay lại ôm cô nàng để tiến hành một số chuyện đầy tính lạc thú khác thì bất chợt vang lên tiếng gõ cửa phòng:

- Cộc… cộc!

Trần Lãi mất hứng quay đầu nhìn về phía cánh cửa nói lớn:

- Ai đấy? Tôi đang bận tiếp khách!

Bên ngoài lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc:

- Anh Trần Lãi, có anh Phạm Trung muốn gặp anh!

Nghe xong câu trả lời, Trần Lãi giật mình nghi hoặc không hiểu Phạm Trung không điện thoại báo trước mà đột ngột tới tìm hắn là có chuyện gì?

Đẩy ra bàn tay của cô thư ký, chỉnh sửa một chút quần áo, Trần Lãi nhanh chóng đứng lên tự mình ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, trước mặt hắn quả nhiên hiện ra dáng người thấp đậm của Phạm Trung và cô lễ tân của công ty đang đứng.

Trần Lãi vội vàng niềm nở mời mọc:

- Anh Phạm Trung, Mời anh vào!

Phạm Trung gật đầu, nhếch miệng cười rồi đi thẳng vào bên trong. Ánh mắt hắn khẽ đảo qua căn phòng, khi bắt gặp dáng người ma mị của cô thư ký riêng của Trần Lãi đang đứng đó, Phạm Trung không khỏi thầm gật gù khen ngợi Trần Lãi có khiếu thưởng thức.

Hắn không vội tiến về phía sô pha mà quay sang Trần Lãi cười nói:

- Trần Lãi, có vẻ tôi tới không đúng lúc rồi, vị khách này của cậu khá là quan trọng nha!

- Ha ha, Anh Phạm Trung sao lại nói vậy chứ. Ai cũng không quan trọng được bằng anh được! Nào, anh ngồi uống nước đi!

Nói đoạn, Trần Lãi vẫy tay ra hiệu cho thư ký và cô nhân viên lễ tân lui ra. Khi quay lại, hắn bắt gặp Phạm Trung đang mải miết nhìn theo vòng ba nẩy nở được quây bó trong chiếc váy ngắn hở hang cùng gặp chân dài gợi cảm của người thư ký, Trần Lãi mặc dù trong lòng có chút không nỡ nhưng vừa pha trà rót nước hắn vẫn vừa cất lời:

- Chẹp, cô ấy là Thanh Hương, thư ký mới tuyển của em. Anh thấy thế nào?

Phạm Trung híp cặp mắt, cuống họng đầy thịt rung lên những tiếng cười dâm đãng:

- Khửa khửa… bảo sao lần đầu tôi mới nhìn thấy. Tư vị có vẻ không tệ đâu, cậu quả là có phúc hưởng đấy!

- Ha ha… quan hệ đổi chác cả thôi. Uhm… nếu tối nay anh không vướng gì, hay là để em bảo cô ấy theo anh nhé!

- Chẹp, nhìn đã thấy ưng ý rồi. Tài sản riêng của cậu, dùng chung cậu không khó chịu chứ?

- Dạ… nào có anh. Chân dài cũng chỉ là để tiêu khiển mà thôi, chán thì đổi người mới, khó chịu gì chứ?

- Uhm… thế cô thư ký lần trước đâu rồi? Không phải là đã qua tay tôi nên cậu đuổi đi rồi chứ?

- Ha ha… anh hiểu nhầm! Cũng kiếm đủ món rồi nên gặp được tay cù lần, lập gia đình rồi. Mới xin nghỉ tháng trước!

- Vậy à? Tiếc thật đấy! Kỹ năng cô nàng rất tuyệt! Tới giờ tôi vẫn còn phê pha đây.

- Ha ha… đàn bà thiếu gì đâu anh! Mà sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này? Có việc gì anh cứ alo em chạy tới là được mà!

Phạm Trung ngả hẳn lưng ra ghế sau đó nói:

- Ha ha… tôi tới là để báo tin vui cho cậu đây!

Nghe tới đây, mắt Trần Lãi sáng lên:

- Anh nói là vụ kia…?

- Đúng vậy! Mặc dù có chút khó khăn nhưng về cơ bản đã nhận được sự đồng thuận chung. Gói thầu nhiều khả năng sẽ về tới tay Bê ta!

- Vậy à! Tốt… tốt quá rồi! Dựa bóng các bác quả là phúc lớn của em!

Phạm Trung hài lòng trước thái độ của Trần Lãi. Cân nhắc một chút, Phạm Trung nhếch mép:

- Uhm… có điều để cho chắc chắn, anh vẫn muốn chú tạm ứng lót tay thêm 5% giá trị hợp đồng. 5% lót tay lần trước chú đưa hiện có vẻ không đủ cho các vị kia yên tâm lắm!

Nghe ra là Phạm Trung lại muốn vòi vĩnh thêm tiền tạm ứng, mí mắt Trần Lãi khẽ giật. Năm phần trăm giá trị hợp đồng quy ra tiền mặt cũng là một con số không nhỏ. Hiện tại Công ty đang thi công nhiều hạng mục lớn khác trong tỉnh nên dòng tiền cũng có chút giật gấu vá vai, phải lấy tiền tạm ứng thi công của công trình này bù cho công trình khác.

Tuy vậy, Trần Lãi cũng hiểu đã đi tới bước thế này thì không nên để có chuyện bất ngờ xảy ra. Tính toán sơ lược tiền mặt cũng như những nguồn có thể vay từ ngân hàng, Trần Lãi cắn răng nói:

- Được! Anh cho em một, hai ngày chuẩn bị. Tiền sẽ được chuyển tới anh!

- Tốt! Tiền vẫn chuyển theo cách cũ, số tài khoản của công ty em họ tôi cậu cũng có rồi đấy!

- Vâng, em hiểu ạ!