Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 97: Tiếp xúc (1)

Sau khi đã an tọa, Thủ tướng Đồng Đại Phát và Lý Đông lần lượt giới thiệu các thành viên tham dự cho nhau. Những người khác không nói, dù sao Thủ tướng cũng đã ít nhiều có dữ liệu điều tra nhưng khi Lý Đông nêu lên tên tuổi của các nhà khoa học thì lập tức gây cho Đồng Đại Phát ấn tượng không nhỏ. Phải biết những người này danh tiếng trong cộng đồng người Việt là khá lớn, được coi như tầng lớp trí tuệ tinh hoa ở hải ngoại. Đồng Đại Phát thầm nghĩ Lý Đông này quả là người trời sinh ra để làm nghiệp lớn, lịch sử cho thấy, thường những người có mệnh này rất có sức hấp dẫn và hiệu triệu để những tài năng từ khắp bốn phương theo về giúp sức.

Sau màn giới thiệu, công tác tiếp theo không ngoài những báo cáo và đánh giá chuyên môn về tiềm năng, triển vọng và năng lực của chủ đầu tư để phát triển thành công dự án. Phần việc này có sự tham luận của cả hai bên trên các mặt an toàn, an ninh năng lượng, môi trường, quốc phòng…Nhìn chung, không khí diễn ra sôi nổi và đầy tính hợp tác.

Sau khi Kỷ nguyên mới đã đưa ra những tham luận và đánh giá của mình, phía các thành viên chính phủ nhóm họp ngắn đồng thời cho ý kiến sơ bộ báo cáo lên Đồng Đại Phát.

Kết quả đi ra không ngoài dự đoán, Thủ tướng đồng ý về mặt chủ trương cho phát triển các dự án đề xuất, giao cho các Bộ chủ quản có liên quan tiến hành xây dựng cơ chế đặc thù để Thủ tướng Báo cáo lên Bộ Chính trị sớm thông qua, từ đó tạo hành lang pháp lý cho Kỷ nguyên mới có thể thực hiện thuận lợi các dự án trọng điểm này. Về phía Lý Đông, sau khi có câu trả lời và nắm được tinh thần sự việc, hắn lập tức đề nghị Trần Hàng điều phối các bộ phận chuyên môn tập trung phối hợp chặt chẽ với các Bộ để hoàn thành các thủ tục cần thiết, coi đây là các công tác có ưu tiên cao nhất trong giai đoạn hiện tại và sắp tới.

Sau khoảng gần năm tiếng đồng hồ thảo luận liên tục, buổi họp kết thúc. Lý Đông thay mặt tập đoàn ngỏ ý với Thủ tướng để mời các thành viên chính phủ tham dự một buổi tiệc tối ngoài trời tại một nhà hàng ven Tây Hồ nhưng Đồng Đại Phát viện lý do cần xử lý công vụ từ chối. Tuy vậy, buổi tiệc không có vì lý do đó mà bị hủy bỏ bởi Thủ tướng không có mặt nhưng các thành viên khác trong chính phủ thì lại là vui vẻ nhận lời. Bọn họ cũng khá thiện chí và muốn tiếp xúc sâu hơn với những thành viên của Tập đoàn công nghiệp hàng đầu trong nước này. Là những người điều hành bộ ngành chuyên môn, bọn họ hiểu có thể rất nhiều những công việc về sau cũng cần phải qua lại với tập đoàn này, giới tinh hoa nhận biết và mở rộng quan hệ cũng là nên làm.

Buổi tiệc diễn ra đến khoảng hơn mười giờ đêm thì các thành viên chính phủ lục tục cáo từ. Lý Đông cùng Trần Hàng thay nhau đưa tiễn. Khi người khách cuối cùng đã trở về, Lý Đông cùng thuộc hạ cũng đứng lên thanh toán sau đó cùng trở lại Đông gia Biệt thự. Về cơ bản, lần tham luận này tập đoàn cơ bản đã đạt được mục đích.

Không cần phải nói, sự thành công và thuận lợi hôm nay tất nhiên trong đó có một phần đóng góp không nhỏ của các nhà khoa học từ Mỹ trở về, phải biết những dự án này không có đội ngũ chuyên gia cao cấp thì rất khó tạo ra được sự tin tưởng lớn từ phía chính phủ mặc dù bản thân tập đoàn cũng đã có những thể hiện ra thực lực nhất định.

Lý Đông và Trần Hàng cũng đã tính tới việc bố trí công tác cho những người này. Theo đó, Đinh Đức Hữu sẽ được bổ nhiệm vào vị trí Phó Tổng Tập đoàn kiêm Giám đốc nhà máy năng lượng Hợp hạch lạnh trực thuộc Công ty Công nghệ mới Đông Thành, tiến sĩ Đoàn Liên Phùng sẽ làm phó Giám đốc phụ trách toàn bộ mảng kỹ thuật và sản xuất. Về dự án hàng không, Lý Đông để Trần Hàng thành lập một công ty mới có tên là Công ty Công nghiệp Hàng không Liên Tinh do tiến sĩ Cao Văn Khiêm làm Giám đốc Công ty kiêm Phó tổng tập đoàn, tiến sĩ Eugene Trịnh là phó Giám đốc phụ trách mảng tàu con thoi, Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tiến phụ trách mảng hàng không dân dụng.

Vốn dĩ các nhà khoa học này còn đề xuất với Lý Đông ngay lập tức thiết lập bộ phận phát triển công nghệ động cơ đẩy vốn là kỹ thuật quan trọng nhất đối với các cơ quan phát triển hàng không và tàu vũ trụ khác nhưng bị Lý Đông phủ quyết. Lý Đông hiểu công nghệ hắn định hướng sử dụng không cần sử dụng kỹ thuật tốn kém và lạc hậu như vậy. Công nghệ lõi sẽ được sử dụng tạo động lực là công nghệ phản trọng lực (Electrogravitics) và truyền tải điện không dây. Mặc dù nắm trong tay các kỹ thuật dịch chuyển tức thời sử dụng nguyên lý của Trường Thống nhất hoặc Năng lượng điểm không nhưng hiện tại chúng chưa được Lý Đông tính tới bởi tính quá cấp tiến cũng như có liên quan đến việc bảo mật về sự tồn tại của binh đoàn ma. Và để tạo sự an tâm và dập tắt những nghi ngờ của các nhà khoa học, Lý Đông đã phải đưa ra một phần tài liệu sơ thảo liên quan đến các công nghệ này cho bọn họ nghiên cứu. Tất nhiên để giải thích cho nguồn gốc của chúng, Lý Đông cũng nói đây là các tài liệu được Phòng nghiên cứu phát triển các công nghệ chiến lược đặt tại nước ngoài của Tập đoàn đã nghiên cứu ra, đang trong quá trình hoàn thiện. Lý do này đưa ra khá hiệu quả, nó đã phần nào thỏa mãn được những khúc mắc về sự phát triển thần kỳ các kỹ thuật lõi của Kỷ nguyên mới với các nhà khoa học bởi theo khảo sát, bọn họ nhận ra tại Đông Thành tập đoàn không hề tồn tại một phòng nghiên cứu nào khả dĩ hợp cách để có thể tạo ra các công nghệ siêu cấp như pin nano hoặc pin năng lượng mặt trời. Mọi chuyện cứ đơn giản được tạm giải quyết ổn thỏa như vậy.

*******************************************

Qua một đêm, sáng sớm hôm sau, cả đoàn lãnh đạo Kỷ Nguyên mới trở ngược lại Đông Thành. Tuy vậy, lần trở về này không có mặt của Lý Đông và Vũ Nhung. Nguyên do Lý Đông ở lại là có một chuyện riêng cần giải quyết. Về việc này, Vũ Nhung vừa thực hiện theo lệnh vừa không ngừng phát sinh những ý nghĩ kỳ lạ đối với Lý Đông. Phải biết, Lý Đông bây giờ cũng không phải người bình thường, bên thân hắn công việc quấn quanh, có rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết vậy mà Lý Đông lại sẵn sàng dành thời gian đích thân đi làm chuyện như vậy. Quả là bất khả tư nghị. Tham gia vào việc này, mặc dù Vũ Nhung không hiểu giữa người kia với Lý Đông đã từng phát sinh cái gì nhưng nàng đã thấy được ý nghĩa của người đó đối với Lý Đông là quan trọng như thế nào.

Không hiểu sao, nghĩ tới điều này, trong lòng Vũ Nhung lại nổi lên một tia ghen tị và không cam lòng. Nàng thầm tự vấn vì cái gì mà cô gái đó lại nhận được sự quan tâm lớn như vậy? Nhan sắc ư, tài năng ư, mị lực tâm hồn ư…? Tất cả không có gì nổi bật hơn nàng và nhiều người khác. Nhưng Lý Đông sao lại vì cô ấy mà hành xử như vậy? Có lý do nào hợp lý cho chuyện này không? Những câu hỏi này khiến Vũ Nhung tò mò và phân vân rất nhiều để tìm lời giải đáp.

Lý Đông đương nhiên là không biết những suy nghĩ này trong đầu nàng. Tiễn đi đoàn người, hắn lên tiếng gọi Vũ Nhung lên xe đi tới trụ sở chi nhánh Wepro tại Hà Đô. Buổi hẹn sẽ được bắt đầu vào lúc 9h sáng.

Mang theo nhiều kỳ vọng về một trung tâm đào tạo lớn và bài bản nhưng khi tới nơi, Lý Đông khá là ngạc nhiên bởi khác nhiều so với hắn tưởng tượng. Chi nhánh của Wepro lại được đặt trong một căn phòng chung cư có diện tích khá là khiêm tốn, chưa tới bảy mươi mét vuông, mức độ đầu tư cơ sở vật chất cũng không có gì là lớn.

Tiếp đón Lý Đông là người quản lý tên là Đình Cương, tuổi khoảng hơn ba mươi, dáng người thấp và mập mạp. Sau khi để Lý Đông và Vũ Nhung an vị trên bộ salon tiếp khách kê ở giữa phòng, Đình Cương rót trà đẩy về phía hai người rồi noi:

- Mời các vị dùng trà!

Lý Đông gật đầu đưa tay nâng ly nhấp một ngụm. Đặt xuống ly trà, Lý Đông chủ động lên tiếng:

- Anh Đình Cương! Xin lỗi nếu tôi nói có gì sai nhưng xem chừng cơ sở hiện tại không tương xứng lắm với vị thế của công ty thì phải?

Đình Cương hiểu Lý Đông là có ý nghi ngờ về thực lực của bên mình nên vội trả lời:

- Ha ha… nếu nhìn vào cơ sở vật chất hiện tại của chi nhánh thì anh nhận xét cũng không có gì sai. Có điều, tôi cũng muốn nói về đặc thù ngành này để anh hiểu thêm. Thực ra, thị trường âm nhạc nhìn như lớn và bao phủ cả nước nhưng trong thực tế, Hà Đô và các tỉnh phía Bắc vốn có đời sống văn nghệ khá im ắng, phim truyền hình, dự án điện ảnh không nhiều, show diễn đi tỉnh lèo tèo; phòng trà, sân khấu, nơi tổ chức các hoạt động giải trí, giao lưu văn hóa… ít ỏi, và đó là lý do khiến các ca sĩ, diễn viên, đạo diễn, người mẫu trẻ khó có chỗ "hành nghiệp", đành phải ngậm ngùi xách vay "Nam tiến". Ở Sài Thành, các xu hướng nghệ thuật và các gương mặt mới dễ có cơ hội được thể hiện và chấp nhận hơn. Công chúng miền Nam vốn cởi mở với cái mới mẻ, khác lạ, dễ cảm, dễ hiểu. Các phòng trà, sân khấu, các điểm vui chơi giải trí nơi đây liên tục sáng đèn mỗi đêm. Các show ca nhạc lớn nhỏ, trò chơi truyền hình thực tế, các bộ phim Việt chiếu rạp… rõ ràng đều ra lò và có "đại bản doanh" ở Sài Thành. Đó luôn là một miền đất hấp dẫn những nghệ sĩ đã thành danh lẫn những nghệ sĩ trẻ, ít ra cũng là nơi để họ dễ kiếm được "cần câu cơm" và thỏa nỗi đam mê ánh đèn sân khấu. Ngay từ cuối những thập niên của thế kỉ trước, thế hệ vàng của điện ảnh Việt đã có rất nhiều nghệ sĩ tìm về phương Nam lập nghiệp như: Thế Anh, Đoàn Dũng, Hai Nhất, Thu Hà, Lê Khanh, Lê Vân…

Nói tới đây, Đình Cương hơi dừng lại nhấp một ngụm trà. Hắn đang định nói tiếp thì Vũ Nhung khi naỳ xen ngang:

- Nói vậy, ý anh là chi nhánh tại Hà Đô cũng không phải trọng điểm phát triển của các anh!

Đình Cương thấy các vị khách đã hiểu ra chút vấn đề thì mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy! Không ngại chia sẻ với các vị. Chi nhánh được lập ra không ngoài mục đích tìm kiếm và tuyển chọn thêm các tài năng có chất lượng từ phía bắc bổ sung cho thị trường miền Nam. Mặt khác coi như cũng là một cứ điểm để thực hiện nhiệm vụ trung chuyển, tiếp đón cũng như sắp xếp và triển khai các sô diễn ngoài này cho ca sĩ nếu có phát sinh. Đó cũng là lý do chúng tôi không tập trung đầu tư quá lớn cho chi nhánh. Các vị cũng thấy, ở đây ngoài phòng thu và thử giọng được đầu tư kỹ càng thì nhân sự và bộ máy vận hành cũng khá đơn giản.

Lý Đông gật gù như hiểu ra vấn đề. Thực ra vừa rồi do trong đầu mang kỳ vọng quá lớn nên khi tới đây hắn không nghĩ tới các khác biệt vùng miền để mà có lời lý giải do đó tâm lý mới sinh ra sự nghi ngờ về thực lực của Wepro. Lý Đông có chút ngại ngùng cười:

- Ha ha, ra là như vậy! Đúng là cách nghề như cách núi, là tôi có sự hiểu lầm rồi. Uhm… Anh Đình Cương, chúng ta vào vấn đề chính luôn nhỉ?

- Vâng, mời anh nói!

- Uhm… cũng không có gì khác ngoài các nội dung chị Vũ Nhung đã trao đổi sơ bộ với anh qua điện thoại. Anh nghĩ sao về hợp đồng hợp tác này?

Đình Cương cau mày sắp xếp một chút suy nghĩ sau đó trả lời:

- Đề xuất của anh tôi đã trao đổi lại với bầu Quang Huy. Thực ra nó có hơi khác biệt so với nguyên tắc tuyển chọn và định hướng phát triển của chúng tôi. Trung tâm vốn dĩ không có dự định trở thành một đơn vị chuyên đi PR và tạo nền lót cho các ca sĩ có bối cảnh. Như anh biết, Ưng Hoàng Phúc hay H.A.T hiện tại đều cần phải có nền tảng thực lực nhất định. Để lựa chọn “gà”, trước hết chúng tôi cần phải định hướng được xu hướng âm nhạc của thị trường, từ đó chúng tôi mới tìm kiếm nhân tuyển thích hợp để xây dựng nên các chiến lược phát triển bài bản và phù hợp với ca sĩ.

Tới đây, Đình Cương lại dừng lại tiếp tục nhấp một ngụm trà, sau đó như để làm rõ hơn về quyết định của bên mình, tránh cho việc vừa mới chân ướt chân ráo ra Bắc đã làm mất lòng đối tác có vẻ rất có thực lực này, hắn lại giải thích:

- Cũng nói thêm với các vị một chút về tiểu sử phát triển của Trung tâm. Bầu Quang Huy, tổng giám đốc công ty WEPRO khởi nghiệp dự án Thế giới Giải trí (WEPRO) chỉ với mười bảy triệu, vì được truyền cảm hứng sau khi tham gia quay hình một phóng sự cho nghệ sĩ tại Hàn Quốc. Anh chọn Ưng Hoàng Phúc làm chiến hữu đầu tiên trên bước đường chinh phục tham vọng. Cả Huy lẫn Phúc lúc đó đều đã là người trong nghề, nhưng không phải những tên tuổi lớn. Họ bắt tay với nhau trong một dự án mà cả hai đều biết thừa sẽ cực kì khó được chấp nhận. Sự ra đời của WEPRO vào năm 2002 lúc đó là một ví dụ không thể rõ ràng hơn cho mô hình đào tạo và lăng-xê ca sĩ thần tượng có chiến lược về tầm nhìn. Không phải thời điểm đó không có ca sĩ hoạt động theo cách “thần tượng” nhưng chỉ là những hình thức manh nha, học hỏi từ các ca sĩ nước bạn, được thì làm không được thì thôi. Còn Ưng Hoàng Phúc thì khác, ngay khi nhóm 1088 vừa tan rã, anh đã được WEPRO đưa vào mô hình phát triển bài bản theo con đường solo. Được định hướng về dòng nhạc, hình ảnh, xây dựng hình tượng và cả cách tiếp cận khán giả. Và tất nhiên, Ưng Hoàng Phúc thành công trong sự ngỡ ngàng của những người theo dõi nhạc Việt, nhưng thực chất đó là một sự thành công tất yếu mà ít ai nhận ra. Mặc dù giai đoạn đó, hàng loạt hãng đĩa từ chối phát hành album đầu tiên “Thà rằng như thế”vì không “cảm” nổi dòng nhạc hát như nói chuyện cũng như tên tuổi của Ưng Hoàng Phúc nhưng trung tâm đã có sách lược kịp thời, chủ động tự phát hành và giới thiệu. Kết quả, trong 2 ngày tiêu thụ được 5000 album – một con số kỉ lục thời bấy giờ. Những ca khúc như Thà rằng như thế, Tôi đi tìm tôi, Nỗi nhớ nơi con tim mồ côi… bùng nổ khắp các hàng quán, trường hợp hay những tụ điểm ca nhạc. 55.000 album đầu tay được tiêu thụ. Chỉ tiếc rằng thời ấy người ta còn chưa sử dụng khái niệm “ca khúc quốc dân”, bằng không thì chắc WePro cũng đã có biệt hiệu là “hãng đĩa quốc dân”. Thú vị là, thành công này lại được tạo ra bởi những kẻ từ đầu không được đặt niềm tin. Ưng Hoàng Phúc là ai, Quang Huy là ai, Thế giới Giải trí là gì? Chính là đại diện cho hàng loạt những bài hát và album mà ai cũng nghe, ai cũng thuộc. Là “tấm gương” mà bất cứ một người làm kinh tế khởi nghiệp cũng nên biết. Bước thành công khởi nghiệp đầu tiên này không chỉ của riêng Ưng Hoàng Phúc mà còn là của Quang Huy – người hiểu thị trường muốn gì và chứng minh được điều đó. Tiếp theo, sau “cú nổ” Ưng Hoàng Phúc, Quang Huy bắt đầu phát triển một dự án mới có tên H.A.T, như một bằng chứng rằng WePro thực sự là một công ty giải trí chứ không chỉ đơn thuần là “ông bầu” của một ca sĩ. Phạm Quỳnh Anh, Thu Thuỷ hay Lương Bích Hữu khi đó cũng giống như Ưng Hoàng Phúc lúc bắt đầu cùng WePro, có khả năng, có “hồ sơ” nhưng chẳng khác nào tờ giấy trắng. Quang Huy nhìn ra những điều đó, kết nối và xây dựng cho ba cô gái một đường hướng mới trên sân khấu, những màn trình diễn lớp lang. H.A.T ra đời trong sự bất ngở của khán giả trên sân khấu Giai điệu tình yêu năm 2004, và thành công cũng cực kì nhanh. Uhm… Tôi nói ra như vậy để mong các anh hiểu rằng, Wepro thực sự mong muốn trở thành một đơn vị chuyên nghiệp và có thực lực, ca sĩ từ lò đào tạo đi ra chắc chắn sẽ có được sân chơi của riêng mình và phải có được thành công trên diện rộng. Chúng tôi thật sự mong muốn tìm kiếm được những con người đủ tố chất và phù hợp với định hướng của chúng tôi.

Vũ Nhung ngồi nghe một hồi nãy giờ, khi nhận ra ý khước từ thì có chút ù tai. Theo nàng thấy cái công ty này cũng thật là quá nhiều nguyên tắc và triết lý, chẳng phải chỉ là gửi gắm một ca sĩ nhờ lò đào tạo phát triển hay sao? Chi phí và nhạc phẩm hoàn toàn do Lý Đông đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ cần bọn họ vốn là những người làm trong ngành vạch ra con đường theo chuyên môn để đi vậy mà còn viện ra đủ thứ lý lẽ. Phải biết, Lý Đông cũng không một từ nào đề cập đến việc phân chia lợi nhuận từ việc hợp tác. Nàng thầm nghĩ nếu cho bọn họ biết Lý Đông là ai thì không biết thái độ của những người này sẽ ra sao. Chẳng phải là đến cả cái ông Quang Huy gì đó cũng phải lộ diện tay bắt mặt mừng hay sao?

Khác với tâm lý có phần bất mãn của Vũ Nhung, Lý Đông lại khá hài lòng với phần trả lời của Wepro. Quả nhiên những đơn vị đi tới thành công đều phải quán triệt theo một nguyên tắc, có cách thức và đường đi của riêng mình. Nếu nói rằng Ưng Hoàng Phúc là một hiện tượng may mắn thời vận vậy còn H.A.T và sau này là Sơn Tùng thì sao? Đó còn chưa kể tới các dự án điện ảnh khá có tiếng vang mà ông bầu này thực hiện.

Lý Đông đương nhiên cũng nhận ra Wepro là có ý từ chối hắn, bọn họ cho rằng Lý Đông ỷ lại vào thực lực và tài chính, muốn mướn Wepro tạo ra một vài sân chơi cho một ca sĩ nghiệp dư nào đó nhảy nhót đôi chút để thỏa mãn đam mê và lòng hư vinh do vậy mới không sẵn sàng hợp tác với Lý Đông. Tuy vậy, càng là hiểu về cách làm của Wepro, Lý Đông lại càng là yên tâm. Hắn đã quyết chọn đơn vị này rồi.