Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 91: Bên trong Phòng trà

Trải nghiệm một ngày ở resort, Lý Đông cũng không có ý định ở lại qua đêm tại đây. Chiều tối, sau khi ba người dùng bữa, Lý Đông lái xe đưa Trương Ngọc về nhà dì của nàng tại tỉnh thành. Về phần mình, Lý Đông dự định trở lại căn nhà riêng đã mua trước đây. Theo như lời Vũ Nhung nói, nàng là thường xuyên sang dọn dẹp nên đồ đạc nên chăn gối luôn sạch sẽ, Lý Đông có thể vào ở luôn được.

Trên đường đưa Vũ Nhung trở về, khi rẽ vào con phố đông đúc, Lý Đông chợt để ý bên đường phía trước xuất hiện một phòng trà với đèn led nhấp nháy có tên là Nhịp Điệu. Sở dĩ Lý Đông lại có sự quan tâm này bởi theo như trí nhớ của hắn, Lan Phương từng kể đây chính là nơi nàng có một đoạn thời gian thường hợp tác biểu diễn ngày mới chập chững vào nghề. Đáng lẽ với người mới như nàng, cơ hội đứng ở đây gần như là không có nhưng may mắn một người bạn học của nàng có anh họ là quản lý nên nàng được giới thiệu tới. Thực lòng mà nói, ngoài quan hệ riêng, ngoại hình và chất giọng của Lan Phương cũng không tệ do vậy nàng nhanh chóng được quán chấp nhận và cho hát thử. Lý Đông phân vân lưỡng lự, một vài suy nghĩ trong đầu vụt qua rồi hắn quay sang Vũ Nhung hỏi:

- Chị Vũ Nhung, tối nay chị không bận việc gì chứ?

Vũ Nhung nghi hoặc nhìn Lý Đông, giây lát sau đó nàng cười nói:

- Chị không có việc gì. Sao hả? Muốn hẹn hò gì chị sao?

Nghe câu trả lời, Lý Đông gật đầu cười:

- Ha ha.. Nếu thế mình qua phòng trà nghe một chút ca nhạc nhỉ?

Vũ Nhung không ngờ lại nhận được lời đề nghị này của Lý Đông. Phải biết đây là lần đầu tiên Lý Đông chủ động muốn cùng nàng ở riêng mà không phải vì lý do công việc. Có điều, là người hiểu về tính cách của chàng trai trước mắt này, Vũ Nhung cũng không quá hão huyền tưởng tượng ra Lý Đông là có ý tưởng gì với mình, theo nàng hẳn người này chỉ đơn giản là muốn giải trí trong một buổi tối rảnh rỗi mà thôi.

Tuy nghĩ là như vậy nhưng Vũ Nhung rõ ràng là không có ý từ chối lời mời này, thậm chí nàng còn rất vui vẻ đón nhận nó. Dù biết suy nghĩ này thật không quá thích hợp, có phần nào đó có lỗi với Trương Ngọc nhưng lý trí không đủ sức kiểm soát được nhữn mong muốn từ con tim. Vốn dĩ, Vũ Nhung đã xác định chôn chặt những tình cảm xuống dưới đáy lòng mình nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Nói cho đúng, Lý Đông gần như chưa bao giờ biểu hiện bất kỳ sự quan tâm hay hành động lãng mạn nào vượt mức quan hệ giữa hai người nhưng điều này cũng không quá cần thiết để hình ảnh hắn chiếm trọn trái tim và tâm hồn của nàng. Ở bên Lý Đông,Vũ Nhung cảm nhận được sự mạnh mẽ cả về thể lực, trí lực và tài lực, hiển nhiên những đặc tính này của một người đàn ông luôn có sức hấp dẫn trí mạng đối với một cô gái đã trưởng thành như nàng. Cụ thể hơn mà nói, rõ ràng Lý Đông không thể là đối tượng tốt hơn để chọn làm đối tượng hôn phối. Vũ Nhung hoàn toàn tin tưởng Lý Đông có đủ mạnh mẽ để cản gió xua mây che chở cho nàng và thế hệ sau của mình bình an đi qua một đời giông bão. Nàng đã đi qua cái tuổi mơ mộng hão huyền nên lựa chọn và suy nghĩ khá thực tế, thiếu đi rất nhiều sự cảm tính. Gặp được Lý Đông, nàng đã nhìn thấy được mái ấm của mình có điều nàng đã bỏ lỡ đi một nhịp. Vấn đề lớn nhất của Vũ Nhung chính là nếu không biết Lý Đông thì thôi, bây giờ gặp phải hắn rồi thì mọi chàng trai khác đều không lọt nổi mắt xanh. Không phải nàng quá tham lam hay đề cao giá trị bản thân mình, nguyên nhân chính là bởi không còn ai có thể mang lại cho nàng cảm giác như khi ở cạnh Lý Đông được. Hắn cứ như là chú định duy nhất của đời nàng vậy, nàng biết chuyện của mình và Lý Đông gần như không có khả năng nhưng càng tìm cách để phủ định chuyện này nàng càng không tự chủ được mà luôn nghĩ và hướng về hắn. Vũ Nhung loay hoay không biết nên làm thế nào cũng chỉ còn cách lựa chọn âm thầm ở bên và quan tâm đến Lý Đông, ít nhất trong điều kiện hiện tại nàng thấy được xuất hiện ở bên hắn đã là đủ rồi.

Lý Đông không biết suy nghĩ của Vũ Nhung, thấy nàng không trả lời mình thì hỏi lại:

- Sao rồi, chị không thích à?

Chợt nghe câu hỏi này, Vũ Nhung giật mình tỉnh lại vội vàng xua tay phủ nhận:

- À, không… không. Dĩ nhiên là thích rồi! Chúng ta đi thôi! Em chọn được quán chưa?

Lý Đông gật gù hất đầu về phía phòng trà phía trước:

- Uhm. Vậy mình qua luôn quán Nhịp điệu bên kia nhé!

- Được, chị cũng hay đi qua đây mà chưa có dịp vào nghe thử. Nhân dịp này vào luôn xem sao.

- OK!

Được sự đồng thuận của Vũ Nhung, Lý Đông xi nhan rồi rẽ vào bên đường. Quán không có bãi đỗ nên khi xe vừa dừng trước cửa, một nhân viên lập tức đi ra tiếp nhận chìa khóa rồi mang đi gửi ở một bãi xe gần đó.

Hai người đi vào trong, Lý Đông chọn một bàn riêng khá khuất nhưng vẫn có thể theo dõi được những gì diễn ra trên sân khấu chính. Đồ uống được mau chóng đưa ra theo yêu cầu. Trong ánh sáng mờ ảo, Lý Đông và Vũ Nhung không nói chuyện nhiều, vừa nhâm nhi ly nước vừa thả hồn theo những bản nhạc trữ tình đang được nam ca sĩ trẻ thể hiện. Trung thực mà nói, ca sĩ biểu diễn cũng không phải quá đặc sắc nhưng ở quy mô phòng trà như vậy cũng là quá ổn rồi. Ca sĩ hát xong liên tục ba bài hát thì kết thúc phần biểu diễn của mình rồi đi vào trong. MC liền tiếp tục đi lên giới thiệu:

- Xin cảm ơn phần biểu diễn vừa rồi của nam ca sĩ Tùng Dương đã mang đến cho phòng trà ngày hôm nay những giai điệu ngọt ngào và sâu lắng. Và bây giờ, xin chào đón và hân hạnh giới thiệu đến quý vị khán giả một giọng ca mới đầy triển vọng đến từ Trung tâm đào tạo âm nhạc Ngôi sao, nữ ca sĩ Lan Phương. Xin mời!

MC kết thúc, lúc này từ phía sau cánh gà, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy bó sát gợi cảm chầm chậm đi ra. Nàng nhận micro từ tay MC, sau đó khẽ cúi đầu chào:

- Lan Phương xin kính chào quý vị khán giả. Ngày hôm nay Lan Phương rất vui được đứng ở đây để gửi tới quý vị những ca khúc sâu lắng, hi vọng sẽ mang đến những phút giây thư giãn và lắng đọng cho mọi người. Và sau đây, xin được gửi đến mọi người ca khúc “Bức thư tình thứ hai” của nhạc sĩ Đỗ Bảo, mong mọi người yêu thích và ủng hộ Lan Phương.

Dưới đài, một vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Lan Phương cười nhẹ rồi khẽ quay sang gật đầu với dàn nhạc. Giai điệu êm ái của bản tình ca bắt đầu, khi đã vào nhịp, Lan Phương bắt đầu cất lên tiếng hát ngập tràn cảm xúc:

“Có khi bước trên đường hun hút.

Em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?

Nếu ngày ấy em không đi về phía anh.

Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?

Có khi nhìn kim đồng hồ quay.

Em tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây!

Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác

Có chắc, mình trông thấy nhau.

Nếu thời gian có quay trở lại.

Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.

Em sẽ vẫn bước về phía ấy

Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi

Gọi em "người xinh đẹp ơi"!

Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi.

Nếu không gian có quay trở lại

Đêm có nến vàng, đêm sắc hoa tươi.

Em sẽ vẫn đợi, khoảnh khắc ấy.

Khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng

Lặng nghe, lời thì thầm anh nói:

"Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều"

…….

Lý Đông ngồi dưới nghe lại bài hát này, ánh mắt có chút mê man, tâm hồn chìm vào những ký ức cũ. Phải rồi, đây chính là bài hát mà Lan Phương từng rất yêu thích, Lý Đông không nhớ hết đã từng đệm đàn và nghe nàng hát bao nhiêu lần. Hơn mười năm, lời ca và giọng hát đó không ngờ vẫn còn khiến hắn day dứt như vậy. Lan Phương… nàng vẫn luôn là điểm yếu ớt nhất trong linh hồn của hắn, là tình yêu, là hạnh phúc nhưng cũng là là hận thù, là đau khổ… Ngày hôm nay, Lý Đông đột nhiên nảy ra ý tưởng rẽ vào đây thật sự cũng không phải vì kỳ vọng gặp được nàng mà bởi như có một sự thôi thúc bất định nào đó từ đó mới có việc ngồi ở đây. Duyên phận cũng thật đã an bài, quả nhiên hắn lại thấy được Lan Phương. Sợi dây vô hình gắn kết giữa hắn và nàng trải qua hai đời dường như cũng không bị chặt đứt.

Phía trên, Lan Phương cũng không biết có sự xuất hiện của Lý Đông trong quán, nàng đang hòa cùng cảm xúc đi vào đoạn điệp khúc cuối:

“Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua

Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.

Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua

Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều”

Giai điệu ngọt ngào kết thúc trong những tiếng vỗ tay khen ngợi của khán giả. Lan Phương lại cúi người ngỏ ý cảm ơn rồi giới thiệu ca khúc tiếp theo, ca khúc có tên “Ước gì”, đây là một ca khúc khá nổi tiếng của ca sĩ Mỹ Tâm, từng gây sốt giới trẻ một thời.

Sau đoạn nhạc đệm, những câu từ da diết bắt đầu vang lên:

“Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng

Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát!

Ưóc gì anh ở đây giờ này, ước gì anh cùng em chuyện trò

Cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình.

….

Như đã tỉnh lại sau khi Lan Phương hát xong bài hát trước, phía dưới Lý Đông quay sang hỏi Vũ Nhung:

- Chị thấy cô ca sĩ này thế nào?

Vũ Nhung gật gù:

- Cũng được, ngoại hình đẹp, giọng hát tốt nghe rất có hồn.

- Có thể phát triển hơn được không?

Cân nhắc một chút, Vũ Nhung trả lời:

- Uhm… Nếu có người nâng đỡ thì cũng có triển vọng trong nghề này. Sao? Không phải em nhìn trúng cô ấy rồi chứ?

Lý Đông lắc đầu, nhếch miệng nói:

- Cô ấy là bạn học trước đây của em!

Vũ Nhung khá là ngạc nhiên:

- Vậy à? Không phải là em biết cô ấy ở đây mới vào nơi này chứ?

- Ha ha… nếu chị nghĩ thế thì cứ cho là như vậy đi.

Suy nghĩ một chút, Vũ Nhung dò hỏi:

- Em định giúp đỡ cô ấy?

Lý Đông không trả lời, chỉ khẽ gật đầu thừa nhận. Vũ Nhung nghi hoặc mà nhìn hắn, nàng nghĩ hẳn cô gái kia phải có quan hệ nào đó hơn mức thông thường mới khiến Lý Đông nảy sinh ý định như vậy.

Bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Vũ Nhung, Lý Đông cười nhạt, hắn cũng không định giải thích rõ hơn về chuyện này. Tính toán giây lát, Lý Đông rút từ trong ví ra một tấm card đưa cho Vũ Nhung rồi nói:

- Đây là thông tin của vị quản lý trung tâm đào tạo âm nhạc Wepro Chi nhánh Hà Đô, chị giúp em liên lạc hẹn một buổi gặp.

Nghi ngờ trong lòng Vũ Nhung khi này càng thêm dày đặc, nàng nhận tấm card rồi nhếch miệng hỏi:

- Nói như vậy, chuyện này là em có trù tính từ trước đúng không?

- Uhm! Đúng vậy!

- Vậy… chuyện này… cô gái kia… Trương Ngọc biết chứ?

Không hiểu sao Vũ Nhung lại buột miệng hỏi câu hỏi này.

Thấy thái độ ấp úng của Vũ Nhung, Lý Đông thản nhiên nhấp một ngụm nước sau đó nói:

- Cô ấy tên là Lan Phương, là bạn học của cả em và Trương Ngọc. Có điều Lan Phương không biết em làm việc này, chị cũng đừng nói gì thêm với cô ấy!

Nhận được câu trả lời, trong lòng Vũ Nhung chợt có sự xáo trộn không nhẹ. Nói như vậy có nghĩa là Lý Đông đã thẳng thắn thừa nhận ngoài Trương Ngọc hắn còn để tâm tới người con gái khác. Chuyện này quả là mang lại cho Vũ Nhung nhận thức mới về Lý Đông, nàng không ngờ hắn cũng có chút hoa tâm như vậy. Không hiểu sao khi này bất chợt trong lòng nàng lại nhen nhóm lên một chút mong chờ tội lỗi nào đó. Có điều, suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, rất nhanh bị nàng áp xuống “ Không được, với tính cách của Lý Đông chắc chắn sẽ không dễ dàng yêu thích một cô gái, giữa hắn và cô ca sĩ kia hẳn từng trải qua một uẩn khúc nào đó rồi, mình không nên nghĩ xa quá nhiều”.

Vũ Nhung hiểu rõ vai trò của mình. Là trợ lý tùy thân của Lý Đông, nàng cần biết những việc nên và không nên làm, nhất là những việc liên quan đến chuyện riêng của Lý Đông thì càng phải thận trọng. Lý Đông đã chia sẻ và để nàng tham gia vào chuyện này hẳn là đã tin cậy cho phép nàng xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của hắn, điều này có nghĩa ở một mặt nào đó, Vũ Nhung đã được Lý Đông xem như là người thân tín, gắn bó lâu dài với mình. Nghĩ tới đây, nàng lườm Lý Đông một cái sau đó gật đầu:

- Được rồi, chị hiểu! Bí mật này thật là to lớn nha!

Thấy Lý Đông lặng thinh không phản ứng gì, Vũ Nhung lại mỉm cười trêu trọc:

- Chà, em đúng là khéo chọn, cô gái nào cũng xinh đẹp đến người ta phải ghen tị nha.

Lần này, Lý Đông mới hơi ngại ngùng gãi đầu:

- Ha ha… chọn lựa gì, đây là giúp đỡ đơn thuần thôi. Em không có ý gì khác cả. Chị đừng suy diễn lung tung!

- Hừm… giúp đỡ đơn thuần ư? Khó tin quá. Sao không thấy em giúp đỡ người khác. Chúng ta thân quen như vậy, hay là em cũng biến chị thành ngôi sao đi, cảm giác đứng trước cả nghìn cả vạn người hâm mộ rất phấn khích đấy.

- Được, không vấn đề gì. Chị lên sân khấu đăng ký hát thử một bài, nếu khán giả ở dưới không la ó gì em sẵn sàng ủng hộ chị hết sức.

Vũ Nhung miết miết miệng ra vẻ giận hờn:

- Hừm… em là đang từ chối khéo phải không? Ca sĩ giờ đâu có cần hát hay đâu, hát nhép đầy ra đấy. Quan trọng là có chiến thuật PR xây dựng hình ảnh thôi, em nói phải không?

Lý Đông lệch đầu ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật gù:

- Vậy được, nhưng em có một điều kiện. Trong tương lai gần, em rất khó tìm được một trợ lý riêng do đó chị vẫn phải kiêm nhiệm vị trí này. Uhm.., xem ra có một ngôi sao ca nhạc làm trợ lý riêng kể ra cảm giác thành tựu cũng không tệ đâu. Cố gắng lên nha, em rất mong chờ đấy!

Thấy Lý Đông nói như đúng rồi, Vũ Nhung buột miệng cười:

- Xì… mơ đi! Chị không làm mất thân phận như vậy đâu.

Hai người vui vẻ trò chuyện lại không để ý đến phía trên bài hát đã kết thúc. Mãi cho tới khi Lan Phương nói lời chào tạm biệt rồi đi vào trong bọn họ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu. Ánh mắt Vũ Nhung nhìn theo bóng lưng Lan Phương là tràn ngập hiếu kỳ cùng một chút mong manh mơ ước.